Giang Tử Ngang lại thích Mộ Dung Ý Vân

“Không được, mười ngày sau ta còn kế nhiệm chức đường chủ Bách Hiểu Đường, Mộ Dung Ý Vân không thể xuất hiện, hơn nữa kẻ thù của ngươi nhiều như vậy, không nên mạo hiểm.”

“Yên tâm, không ai có thể đả thương ta.” Gạt người, ngươi trước mắt ta hai lần trọng thương gần chết!

“Ngươi đến từ khi nào? Hay vẫn đi theo sau ta?” Ta hổ thẹn cúi đầu, có thể thấy ta cùng bệnh thần kinh hay không? Hắn thản nhiên nói: “Không có, vừa mới thấy ngươi sáng nay.”

“Nga.” Ta trả lời, lòng vừa nhẹ nhõm nhưng cũng có đôi chút thất vọng.

“Tiểu nha đầu, nàng cư nhiên giả vờ ngủ, ngay cả ta cũng bị lừa.” Ngữ khí thập phần ôn nhu, chỉ sợ chính bản thân hắn nghe cũng phải kinh ngạc. Cùng bệnh thần kinh cãi nhau đã thành thói quen, aiz, cũng là ở cùng bệnh thần kinh vẫn tiêu dao tự tại, muốn giận liền giận, muốn mắng thì mắng. Từ từ… ta nghĩ bệnh thần kinh làm gì? Bị lây bệnh điên?

“Ta cũng không biết, đầu óc đều là ngươi, ngủ không được.” Ta thành thật nói ra ý nghĩ của mình, kì thật còn có bệnh thần kinh, nhưng là không dám nói.

Hắn tựa hồ vui vẻ: “Ta cũng rất nhớ nàng.”

“Rõ ràng nói qua không muốn thấy ngươi, nhưng trong lòng lại không bỏ được.”

“Vân Nhi, ta muốn cưới nàng.”

Ta ngưng thần nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ngươi sẽ có một nữ tử khác tốt hơn ta, ta không xứng.”

“Vân nhi…”

“Ta không xứng.” Ta khinh miệt đạm cười, đại khối băng lại ôm ta: “Vân nhi, ta phải đi rồi, mười ngày sau, ta tìm ngươi ở Bách Hiểu Đường.”

“Vẫn là không nên gặp đi.” Ta nhẹ nhàng thở dài: “Đáp ứng ta, đừng tìm ta, làm cho ta quên ngươi đi, ngươi cũng đi làm chuyện của mình, đừng vì ta mà chậm trễ.” Nam nhân này trên người có nhiều bí mật, có nhiều chuyện phải làm, không thể cùng ta nhàn rỗi.

“Chỉ cần ngươi vui vẻ, ta có thể không làm.” Chỉ để lại một câu, sớm đã không thấy bóng dáng. Ta cơ hồ cảm giác, tựa như là mơ.

“Nguyệt Quang cô nương.” Ta thực sự bất an, đại khối băng vừa đi, lại có người đến đây. Ta tiện tay đeo cái sa mỏng lên mặt, không kiên nhẫn mở cửa ra, đã thấy bệnh thần kinh ở cửa, tên này đích thực là bệnh thần kinh, đã khuya như vậy rồi, hắn còn bày ra bộ dáng xấu hổ.

“Giang trang chủ, chẳng hay đêm khuya đến thăm Nguyệt Quang có gì quan trọng?” Giọng ta lạnh như băng.

Bệnh thần kinh tinh chỉnh tư thái nửa ngày mới nói: “Xin hỏi Nguyệt Quang cô nương, Ý Vân cô nương có thể đi đâu?” Dát, lại hỏi tin tức của ta?

“Không biết.”

“Không dối gạt Nguyệt Quang cô nương mấy ngày này, ta cùng Ý Vân ở chung, thẳng tới sáng nay vì chút hiểu lầm mà tách ra. Hiện giờ trên giang hồ có nhiều người muốn bắt nàng, tại hạ không yên lòng, cho nên…”

“Cho nên sao? Trang chủ cuối cùng muốn cái gì? Không có việc quan trọng thỉnh rời đi.”

Hắn tựa như dùng dũng khí thật lớn, hít một hơi, nói: “Lòng ta hoài niệm Ý Vân, cho nên không ngủ được… Nguyệt Quang cô nương nếu biết Ý Vân đang ở đâu, nói cho tại hạ, Giang mỗ cảm kích vô cùng.”

Miệng ta há hốc, muốn nhét vừa quả dưa hấu, nếu không phải có sa che mặt, ta sớm bị hắn phát giác luống cuống, ta dùng sức nuốt nước bọt, dùng tay véo đùi một chút, xác định không có mơ đi.

“Ngươi thích nàng?” Ta cố gắng bảo trì bình tĩnh.

Bệnh thần kinh suy tư một hồi, quẫn bách nói: “Đúng.”

Ta thiếu chút nữa ngã ngửa ra, nếu không phải tay đang bám vào cánh cửa, có thể lập tức ngã ngồi xuống đất.

“Nàng cùng Mục Hàn lưỡng tình tương duyện, ngươi biết không? Càng huống chi, ngươi từng hưu nàng?”

“Không, ta cảm giác, Ý Vân cũng không thích Mục Hàn, có lẽ ta có thể dùng nhiệt tình cảm động nàng. Tuy ta trước hưu nàng, nhưng ta thề, sau này sẽ đối tốt với nàng.” Điên thực nặng?

“Nói với ta, hữu dụng không?” Ta tà ác liếc nhìn hắn, một bộ không để ý.

“Ngươi là tỷ tỷ của Ý Vân, ngươi nói hẳn nàng sẽ nghe, tiếp tục cùng Mục Hàn ở một chỗ, nàng chỉ thân bại danh liệt, ta sẽ đối tốt với nàng.” Ta liền thích đại khối băng, ngươi làm thế nào?

“Ngươi không nghe giang hồ nói gì? Ý Vân dung tục, mắt có tật, tính tình điêu ngoa, nữ tử như vậy xứng với ngươi không?”

“Nàng căn bản không phải nữ tử như vậy, nàng giả trang.” Ta đương nhiên biết, chính là ngươi ép ta đến mức đó. Ta cười lạnh. “Mộ Dung Ý Vân tuy không phải kỳ nữ, nhưng cũng biết liêm sỉ, nàng đã bị ngươi hưu, làm sao có thể lại gả cho ngươi? Giang hồ sẽ nói thế nào?”

“Tại hạ cam đoan, ở trước võ lâm đồng đạo nói một phen công bằng, thậm chí đến Mộ Dung gia bồi tội.” Ta nghe, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Ta chợt thay đổi giọng điệu, có vài phần ai oán nói: “Nàng với ngươi cùng một chỗ? Vậy ta đâu? Ý Vân không phải nói… ngươi là kẻ hoa tâm, ta không yên tâm giao nàng cho ngươi.”

Rất khó, vấn đề này rất khó, bệnh thần kinh cư nhiên đỏ mặt, tuy nhiên vẫn nói: “Nguyệt Quang cô nương, ngươi là một nữ tử kiệt xuất hơn đời, cho nên ta từng động tâm với ngươi, bất quá sau này gặp lại, ta phát hiện lòng ta chỉ có Ý Vân. Đối với ngươi, hoàn toàn là tôn trọng.”

Ta giả bộ sinh khí nói: “Tốt nhất hiểu rõ, ngươi bên người còn có Y cô nương, nam nhân như ngươi, ta thực lo lắng muội muội theo ngươi chịu khổ.”

“Nguyệt Quang cô nương, ngươi hiểu lầm, Y Lạc Lạc đối với ta chỉ như huynh muội, chân chính thích là Ý Vân.” Đủ thẳng thắn a. Ta châm chọc cười: “Được a, ngươi hôm trước thích một người, hôm nay thích một người, ai đảm bảo ngày mai ngươi lại không thích người khác.”

“Tại hạ cam đoan, từ nay về sau, chỉ có Ý Vân cô nương trong lòng.”

Chết ta, hắn nói vậy càng làm khó ta. Ta cố gắng nói: “Nữ tử như nàng, có đáng để đại trang chủ hao tâm tổn tứ không?”

“Đáng, người trong giang hồ đều không hiểu vì sao Mục Hàn thích nàng, hiện tại ta đã hiểu, nàng văn võ song toàn, thông minh lanh lợi, đạm bạc danh lợi, hào tình trượng nghĩa, không câu nệ tiểu tiết, cùng nàng một ở chỗ, ta hoàn toàn không phải che dấu bản chất, không phải giấu diếm nội tâm. Trước mắt nàng ta không phải Giang trang chủ cao cao tại thượng, ta chính là bệnh thần kinh.” Kì thật bệnh thần kinh nhân phẩm không tồi, cùng Hàn giống nhau, đem tâm của mình đóng băng, thực cô đơn. Ta thực may mắn đi vào nội tâm của hắn, chính là bọn hắn yêu ta, ta đều không thể nhận.

“Chậm, từ lúc ngươi hưu nàng, hai người các ngươi đã không thể ở cùng nhau.” Những lời này là ta nói thật.

“Không muộn, ta dùng cả đời đền bù cho nàng.” Nói như vậy làm gì? Please, đừng náo loạn tâm ta.

“Dùng cả đời yêu nàng không phải chỉ có ngươi, thỉnh, mời về cho.”

“Nguyệt Quang cô nương…”

“Thỉnh.” Ta lời nói như băng, nhất quyết đuổi hắn về.

Bệnh thần kinh, ngươi trước kia hưu ta, có nghĩ đến ngày này không? Ta tình nguyện để mỗi ngày nghe ngươi chửi mắng, còn hơn là nghe nói thích ta. Một đại khối băng đã đủ phiền, ngươi đừng đến nhúng tay được không? Ở hiện đại, ai nói thích ta ta liền cho hắn ăn đá. Chính là hai người này thích ta, ta âm thầm cảm thấy cao hứng, rồi lại rơi vào buồn rầu vô hạn. Thực sự là báo ứng, ta từng nói nữ nhân khổ vì tình chính là ngu ngốc, hiện giờ chính ta không thoát khỏi.

Ta cầm Phượng Vũ trong tay, ngắm nghĩa một hồi, Long Ngâm rốt cuộc ở đâu? Trước mắt vẫn là không thể nghĩ chuyện khác, trước tiên tìm ra Long Ngâm, sau đó về hiện đại, về hiện đại liền đem hai bọn hắn quên đi.

Ngày thứ hai, tẩy rửa một chút, ta mở cửa phát hiện Y Lạc Lạc tức giận hướng ta mà lườm. Ta không để ý, đi ra ngoài, tính toán ăn chút điểm tâm.

“Ngươi đứng lại.” Thấy ta không để ý tới nàng, nàng rốt cuộc không nhẫn nại được. 

Nàng kêu, ta cũng dừng lại, không quay đầu hỏi: “Y đại tiểu thư, có việc gì?”

Nàng đi đến trước mặt ta, trừng mắt một cái: “Hôm qua, ban đêm Giang đại ca có phải đến tìm ngươi hay không?” Thì ra là vì việc này.

“Đúng vậy.” Cần gì phải không thừa nhận, lại không phải sự tình bí mật gì. Ngay cả ta nghĩ muốn ăn đại khối băng cũng dám nói, huống chi việc nhỏ này.

“Ngươi nói, các ngươi cô nam quả nữ rốt cuộc làm gì?” Ta còn tưởng đại tiểu thư có chút thông minh, không nghĩ vẫn là ngu ngốc. Ta cùng đại khối băng thường xuyên cùng ngủ, cùng ôm, vẫn là trong sạch.

Ta cười lạnh: “Y Lạc Lạc cô nương, chúng ta trong khi đó không có làm gì, tin hay không tùy ngươi. Bệnh thần kinh coi như là nam nhân tốt, giang hồ không ít nữ tử hâm mộ hắn, ngươi có thể phòng hết sao? Dạy ngươi một chiêu, chân chính thích một nam nhân, không phải là sở hữu hắn, mà phải bắt lấy tâm hắn. Làm cho hắn trong lòng chỉ có ngươi, căn bản không nghĩ được đến nữ nhân khác. Nếu là không thể bắt tâm của hắn, ngươi phòng được ta cũng không phòng được người khác, thậm chí càng nhiều người.” Kì thật ta cũng là không hiểu, nhưng cứ y nguyên tiểu thuyết bê ra. Y Lạc Lạc quả nhiên bị ta nói đến thần hồn điên đảo.

“Nguyệt Quang cô nương, mạo phạm.” Nhanh như vậy liền hiểu, xem như nàng thông minh. 

Ta ảm đạm cười: “Y cô nương, ngươi mỹ mạo như hoa, Giang trang chủ thiếu niên anh tài, kì thật các ngươi xứng đôi. Hắn đối với Nguyệt Quang chỉ là nhất thời xúc động, dù sao Nguyệt Quang không phải nữ tử phàm tục, hắn là thấy mới lạ mà hiếu kì. Nếu Y cô nương thực sự thích hắn, chỉ cần có cố gắng, nhất định có thể đi vào trong lòng hắn. Giang trang chủ trẻ tuổi có thể có thành tựu như vậy nhất định là nhân tài. Nhưng hắn có ngày hôm nay nhất định trả giá rất nhiều. Thứ ta nói thẳng, Y cô nương cái gì cũng tốt, chỉ có tính cách kiêu căng ngây thơ. Cho nên trong mắt hắn, chỉ là một tiểu muội, nếu muốn chiếm được tâm hắn, đầu tiên phải hiểu được hắn. Lấy tính tình ngươi hiện tại thực không hợp cùng hắn ở một chỗ.” Kỳ thật, có Y Lạc Lạc ở đây, hay là làm cho bệnh thần kinh yêu nàng, cho hắn quên ta đi, nhất tiễn song điêu, đem Y Lạc Lạc gả cho hắn là tốt nhất. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play