Khi thấy bộ dáng xám
ngoét này của Lăng Khắc Cốt thì Thang Mang Lâm không tin nổi nháy mắt
mấy cái. Người này thật là Lăng Khắc Cốt sao? Anh tái nhợt suy yếu như
vậy, ngay cả hô hấp cũng yếu ớt không cảm thấy được.
"Anh!" Cô ngồi ở bên giường, nắm tay Lăng Khắc Cốt lên, lòng chua xót rơi lệ.
Lăng Khắc Cốt mạnh mẽ cường hãn là thế, lại cũng có thời điểm mềm yếu như
vậy. Ở trong mắt cô, anh vẫn luôn là cái người cường thế kia, giống như
chuyện gì cũng không làm khó được anh. Vậy mà Lăng Khắc Cốt như thế lại
có thể gục ngã trước tình yêu.
"Thanh Long, Bách Hổ, lão đại bị
thương có nặng hay không?" Sơn Miêu thu hồi gương mặt tươi cười không
kiềm chế, đầy lo âu hỏi mấy người anh em.
Thanh Long chỉ là đẩy
đẩy mắt kính gọng vàng, cũng xoa đầu bứt tóc nhìn về hướng khác, mà Bách Hổ là lộ vẻ xúc động hít hít lỗ mũi, dáng vẻ hình như muốn khóc.
"Ngân Báo đâu?" Sơn Miêu nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng Ngân Báo, anh
lập tức níu lấy cổ áo của Bách Hổ, nghiêm nghị chất vấn.
"Đi đổi
thuốc cho bé con." Bách Hổ không vui đá văng Sơn Miêu ra, sửa sang lại y phục của mình, "Tôi lại muốn hỏi anh, sao lại đi cùng với chị dâu?" Hơn nữa còn tay nắm tay. Mặc dù anh đối với Thang Mang Lâm không có cảm
giác gì, nhưng cô ấy muốn gả cho lão đại, chính là chị dâu của bọn họ,
theo lý là phải tôn trọng. Nhưng nhìn vào quan hệ của hai người lúc này, hình như cái tên hoa hoa công tử Sơn Miêu này đang mơ ước người phụ nữ
của lão đại. Dù là anh em cùng chung hoạn nạn, anh cũng không thể tha
thứ loại hành vi này của Sơn Miêu.
Nghe Bách Hổ chất vấn, mặt của Sơn Miêu thậm chí có một chút hồng hồng đầy lúng túng: "Gọi chị dâu ba
cũng không có mấy sai biệt."
"Anh dám dành phụ nữ của lão đại?" Bách Hổ bất mãn một quyền nện lên gương mặt tuấn tú không kiềm chế được kia của Sơn Miêu.
Lão đại còn nằm ở trên giường bệnh sống chết chưa biết, bà xã lại có thể cũng bị Sơn Miêu đoạt đi.
"Cô ấy chưa bao giờ là phụ nữ của lão đại! Mà là của tôi." Sơn Miêu lầm bầm kỳ cục. Chuyện anh ghen tỵ nhất chính là Thang Mang Lâm nhìn vào thì là người của lão đại, nhưng trên thực tế cô thuộc về Sơn Miêu anh.
Bách Hổ lại muốn tiến lên đánh người, Thang Mang Lâm thế nhưng ngăn cản trước mặt Sơn Miêu: "Không nên đánh anh ấy."
"Cô!" Bách Hổ cắn răng nghiến lợi nhìn đôi “gian phu dâm phụ” trước mặt, thật muốn một quyền đánh chết bọn họ.
Thanh Long tỉnh táo lôi Bách Hổ đi: "Bách Hổ, đừng làm rộn. Chuyện của bọn họ lão đại tự có an bài."
"Người lão đại thực sự để ý là ai, anh lại không biết sao?" Thanh Long trợn
mắt nhìn Bách Hổ một cái, cái tên ngốc tử này, so với người khác luôn là thiếu đầu óc, ưu điểm duy nhất chính là quả đấm rất nặng, trừ Lăng Khắc Cốt, không ai đánh thắng được anh ta.
Sơn Miêu tà khí đấm anh một quyền: "Đương nhiên là anh ba cùng chị ba, ngốc tử."
"Đứa bé cô ấy từng mang thai là của anh?" Bách Hổ đột nhiên chợt hiểu, anh
chỉ vào Thang Mang Lâm ngây ngốc hỏi. Thanh Long đã từng thần thần bí bí âm thầm nói cho anh biết, đứa bé Thang Mang Lâm mang không phải của lão đại, anh cũng có loại cảm giác này, bởi vì lão đại là người kiềm chế vô cùng tốt. Phụ nữ bên cạnh Lăng Khắc Cốt tới tới lui lui nhiều như vậy,
thật ra thì cũng chỉ là bình hoa dùng để trang trí, ứng phó với truyền
thông và xã giao. Anh còn từng cho rằng lão đại có vấn đề về sinh lý,
kết quả bị Lăng Khắc Cốt nện cho một trận.
"Không thể sao?" Sơn
Miêu tiêu sái hất hất mái tóc ngắn, hai hàm răng trắng không kềm chế
được lộ ra, "Hơn ba năm trước, cô ấy đã là người phụ nữ của tôi, tôi
biết cô ấy sớm hơn lão đại."
"Đừng nói!" Thang Mang Lâm đỏ mặt
kéo kéo tay áo Sơn Miêu. Chuyện như vậy Sơn Miêu thế nhưng không biết
xấu hổ nói ra, chuyện năm đó còn không phải là bởi vì anh quá giảo hoạt, ác ý thiết kế cô sao.
Thanh Long ôm bả vai Bách Hổ, kéo anh đến
bên cửa sổ: "Hiện tại chuyện quan trọng nhất là lão đại, hai người các
cậu câm miệng hết cho tôi!"
"Ngân Báo sao vẫn còn chưa tới?" Sơn Miêu lo lắng nhìn Lăng Khắc Cốt.
"Bé con bị thương cũng vô cùng nặng." Thanh Long lấy mắt kính xuống, nhức đầu xoa mi tâm.
Tình huống bây giờ rối loạn, có lẽ chỉ có hai cái người trong cuộc mới biết giải quyết chuyện này như thế nào.
. . . . . .
Hi Nguyên nằm ở trên giường bệnh, hàm răng cắn chặt lấy cái mền, không để
cho mình rên rỉ ra tiếng. Không ngờ lần đổi thuốc này so với tưởng tượng còn khổ cực hơn.
Ngân Báo dùng kẹp y khoa kẹp lấy băng gạc dính
vào trên lưng Hi Nguyên, cẩn thận từng li từng tí vén lên, phát hiện vết thương trên lưng cô lúc này băng gạc và máu đã dính bết lại một chỗ.
Chân mày anh lập tức nhíu lại.
"Đau không?" Một bên anh dùng miếng bông dính thuốc lau chỗ da dính chặt băng gạc của Hi Nguyên, vừa nhẹ giọng hỏi.
"Không có việc gì." Hi Nguyên kiên cường cười, chỉ là môi của cô đang khe khẽ run rẩy.
Ngân Báo đột nhiên độc ác mà dùng kềm nhanh chóng xé ra băng gạc dính ở trên da thịt, Hi Nguyên đau đến cong lưng lên, tiếng kêu đau đớn không cách
nào đè nén từ giữa răng môi tái nhợt của cô tràn ra.
"A. . . . . . Ưmh ưmh. . . . . . A. . . . . ." Mỗi một lớp băng gạc được lột xuống,
Hi Nguyên liền không nhịn được đau kêu lên. Cái trán của cô hiện đầy mồ
hôi lạnh, môi dưới bị cô cắn nát, rỉ ra máu như đóa mai trong trời đông. Đau đớn thấu tâm lần nữa xuất hiện, Hi Nguyên cảm giác mình sắp không
thể chịu đựng được nữa, thân thể không ngừng run rẩy. Khi Ngân Báo đem
toàn bộ băng gạc lột xuống, cô ngay cả hơi sức để nói cũng không còn.
Ngân Báo nhìn vết thương của Hi Nguyên, không khỏi hít vào một ngụm khí
lạnh. Lão đại xuống tay thật nặng, trên lưng của bé con ngang dọc vết
roi đánh, phá hư tấm lưng hoàn mỹ trắng như tuyết của cô, vết thương
rách ra đáng sợ như vậy. Cũng may chỉ là vết thương trên lưng, nếu như
thương ở trên mặt, bé con đời này chính là lưu lại cái dấu ấn kỷ niệm
này của Lăng Khắc Cốt. Anh vội vàng cầm hộp thuốc trị thương đặc biệt
lên bôi lên miệng vết thương cho Hi Nguyên. Thuốc này là thuốc bắc được
nghiên cứu, làm ra từ nhiều loại dược quý, đối với việc phục hồi vết
thương rất hiệu quả, nhưng Hi Nguyên bị tổn thương quá nặng, anh không
cách nào bảo đảm sẽ không lưu lại vết sẹo.
Hi Nguyên cảm thấy
phần lưng truyền đến một hồi mát lạnh sảng khoái, không hề đau rát nữa.
Những vết thương trên người cô thì vết roi trên lưng là nặng nhất, cổ
tay cổ chân chỉ là những vết thương do xích sắt mài rách, cho nên lúc
thay băng cũng không có đau đớn như vậy, nhưng khi chú Ngân Báo kéo băng gạc trên lưng cô xuống thì cô thiếu chút nữa đau đến từ trên giường
nhảy dựng lên.
Ngân Báo trầm mặc giúp Hi Nguyên quấn băng gạc,
làm cẩn thận khác thường. Khi anh mới vừa kết thúc công việc trên tay,
giúp Hi Nguyên đắp chăn thì một y tá vẻ mặt hốt hoảng chạy vào, nháy mắt với Ngân Báo: "Viện trưởng, khám gấp."
Ngân Báo đứng lên có chút hoảng hốt, liền cái gì cũng không còn kịp dọn dẹp, chỉ nói với Hi
Nguyên một câu "Nghỉ ngơi thật tốt", liền chạy đi. Vị y tá kia dùng một
loại ánh mắt khác thường nhìn Hi Nguyên một cái, liền đi tới, thu lại
những thứ Ngân Báo bỏ lại. Y tá đi ra ngoài thì không quên đóng chặt cửa phòng lại.
Hi Nguyên nhìn bộ dáng khác thường này của Ngân Báo,
không khỏi nhíu mày nghi ngờ. Là ai khiến cho chú ấy khẩn trương như
vậy? Bệnh viện Báo có nhiều bác sĩ chuyên gia như vậy, là người nào quan trọng đến vậy, cần Ngân Báo tự mình điều trị?
Cô ôm chăn ngồi dậy, dùng ánh mắt lạnh tanh nhìn ngoài cửa sổ.
Tuyết lại rơi, bông tuyết giống như lông ngỗng từ không trung bay xuống,
khiến cả vùng đất được điểm trang một màu trắng muốt. Bầu trời bụi làm
cho tâm tình người ta cũng theo đó trầm xuống. Hi Nguyên tâm tình phiền
não thật muốn rống thật to. Hai ngày nay, trừ bốn chú thay phiên nhau
đến xem cô, cũng chỉ có Thẩm Đan là vẫn luôn bên cạnh cô. Mặc dù bọn họ
cố ý trêu chọc cho cô vui, nhưng cô chính là không cách nào vui vẻ.
Đêm qua, cô lại mơ thấy cơn ác mộng đã nhiều năm không thấy, gương mặt màu
bạc trong sương mù vô cùng dữ tợn kia, giống như một con quái thú hung
tàn, hướng cô mở lớn cái miệng như một chậu máu, muốn cắn nuốt lấy cô.
Đột nhiên cái mặt nạ chim ưng bạc kia biến ảo thành bộ dạng Lăng Khắc
Cốt, giống như ác ma cười tà nhào về phía cô. Cô kêu to "Ba" liền tỉnh
lại, mới chợt hiểu đây chẳng qua là một giấc mộng. Ba Dã Lang bị Lăng
Khắc Cốt giết chết, cô chỉ nhớ bộ dạng ông một thân máu tươi té xuống
đất. Sau khi cô tỉnh lại, trong đầu vẫn tái diễn trận chém giết kia,
giống như một thước phim chầm chậm tái hiện cái chết của ba.
Cô
nên hận anh, cô nhất định phải hận anh, nếu không tâm yếu ớt của cô
không cách nào được cứu dỗi. Cô không có cách nào khiến ba sống lại, cô
cũng không có bảo vệ tốt bảo bảo, để cho nó vĩnh biệt cái thế giới này
quá sớm.
Cô chân trần trượt xuống đất, đi tới trước cửa sổ sát
đất, ngẩn người nhìn bông tuyết bay tán loạn ngoài kia. Cô đặt tay ở
trước ngực, giống như là muốn hứng lấy lông ngỗng trắng noãn kia, nhưng
lông ngỗng không có nhận được, ngược lại hứng được một giọt nước mắt
nóng hổi.
Băng tuyết ngoài cửa sổ cùng giọt lệ bên trong cửa sổ
khác biệt đầy lạnh lẽo, Hi Nguyên đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong
phòng cũng giảm mạnh, lạnh đến khiến cô phát run. Cô đột nhiên mở cửa sổ ra, hướng về phía ngoài cửa sổ rống to: "A!"
Cô rống lớn khàn cả giọng, nước mắt như cỗ sao chổi xẹt qua gương mặt của cô, bay tán loạn.
Kể từ khi mất đi bảo bảo, cô vẫn đè nén khổ sở trong nội tâm, nhưng càng đè nén, nỗi đau này càng sâu.
Cô hướng về phía bông tuyết ngoài cửa sổ ra sức gào thét, phát tiết buồn bực cùng đau đớn trong đáy lòng.
Ngân Báo từ phòng của
Hi Nguyên đi ra, liền trực tiếp chạy vào phòng bệnh Lăng Khắc Cốt. Anh
lập tức nhìn thấy máy đo nhịp tim của Lăng Khắc Cốt hiện lên một đường
thẳng. Anh lập tức khẩn trương chạy đến trước giường bệnh, đẩy Thang
Mang Lâm qua một bên.
Thang Mang Lâm nén lệ nói: "Anh ấy vừa rồi vẫn còn rất tốt, đột nhiên mở mắt, hô một tiếng “bé con”, liền bất tỉnh."
"Ngân Báo, không thể để cho lão đại chết!" trong mắt của Thanh Long hàm chứa
lệ quang nhàn nhạt, anh vốn cũng không dễ dàng biểu lộ tâm tình lại gần
như mất khống chế.
"Tôi sẽ không để cho cậu ta chết!" Ngân Báo
cầm hai dụng cụ lên, nhấn vào ngực của Lăng Khắc Cốt, chỉ thấy thân thể
Lăng Khắc Cốt ở thời điểm tiếp xúc với cái dụng cụ đó, nảy lên giống như chạm điện.
Đường thẳng trên máy đo nhịp tim bắt đầu nhảy lên bất quy tắc, thấy vậy mấy người bên trong phòng cũng khẩn trương đến ngừng
thở.
"Lão đại, cậu tỉnh lại cho tôi!" Ngân Báo vừa dùng
kích điện kích tim Lăng Khắc Cốt, vừa nén lệ rống to, "Rừng Amazon
không có vây khốn được cậu, địa lao của Mafia Sicili cũng không có cầm
tù nổi cậu... hiện tại tại sao có thể buông tha? Cậu không muốn bé con
nữa sao?"
Thân thể Lăng Khắc Cốt không ngừng co quắp, đường cong
trên máy đo nhịp tim lại lần nữa biến thành thẳng tắp. Ngân Báo điên
cuồng kích trái tim anh, trên gương mật tuấn mỹ như đứa trẻ tất cả đều
là nước mắt. Bên trong phòng từng trận tiếng ngẹn ngào, mấy người tim
cũng nhảy lên đến cuống họng, tất cả đều khẩn trương nhìn gương mặt tái
nhợt của Lăng Khắc Cốt.
"Lão đại, cậu chết đi! Cậu chết rồi tôi
mới có thể có được bé con!" Ngân Báo đột nhiên được ăn cả ngã về không
hướng Lăng Khắc Cốt rống to. Thời điểm khi dụng cụ lần nữa kìm đến trái
tim Lăng Khắc Cốt, dòng nhịp tim thẳng tắp trên máy bắt đầu nhảy lên,
con số đang từ từ tăng lên. Khi máy đo nhịp tim lần nữa hiện lên đường
con bình ổn thì toàn thân Ngân Báo giống như mất đi hơi sức tê liệt ngã
xuống trên mặt đất, gương mặt tuấn tú nén lệ lộ ra nụ cười vui mừng.
Thanh Long, Bách Hổ, Sơn Miêu ba người kích động ôm lấy nhau, tất cả đều lệ nóng vòng quanh.
Thang Mang Lâm đứng ở một bên, len lén lau nước mắt.
"Bé con. . . . bé. . . . . ." Trên giường bệnh Lăng Khắc Cốt đột nhiên mở miệng kêu Hi Nguyên, mày rậm như kiếm kia nhíu chặt vào chung một chỗ.
"Lão đại!" Bốn người cùng nhau lao về phía giường bệnh, hưng phấn nhìn hai mắt Lăng Khắc Cốt chậm rãi mở ra.
"Các anh . . . . . Làm gì. . . . . ." Lăng Khắc Cốt nghi ngờ nhìn bốn người trên đỉnh đầu, giọng nói khàn khàn hỏi.
"Cậu còn dám hỏi? ! Cái tên đần độn này! Có bản lãnh cậu đâm thêm lên ngực
vài ba dao nữa đi, như vậy coi như Hoa Đà tái thế cũng không cứu sống
nổi cậu!" Ngân Báo vừa nghẹn ngào, vừa bất mãn kêu la.
"Lão đại
tỉnh lại là tốt rồi." Thanh Long vỗ vỗ bả vai Ngân Báo, kêu anh khống
chế tâm tình, "Một đại người đàn ông không nên rơi nước mắt như một đứa
bé thế."
Ý thức Lăng Khắc Cốt dần dần rõ ràng, tất cả mọi việc
trước khi té xỉu tiến vào đầu óc của anh. Anh mím môi mỏng, suy yếu nhắm mắt lại: "Thật ầm ĩ!"
Ngân Báo lập tức im lặng, không dám phá
nhiễu Lăng Khắc Cốt nghỉ ngơi. Anh xoay người nói với Thang Mang Lâm:
"Làm phiền em đi rót ly nước."
Thang Mang Lâm lập tức nghe lời đi rót nước.
Lăng Khắc Cốt có thể tỉnh lại thật tốt, hiện tại nên là thời điểm cô báo đáp anh.
. . . . . .
Thẩm Đan đứng ở trong căn hộ không tính là quá lớn ông nội chuẩn bị cho
mình, đôi mắt xanh đen sáng ngời nhìn ông nội: "Ông nội, ông nói thật
cho cháu biết đi, sự kiện kia không phải ông làm."
Tay bưng chén
nước của Quản gia Thẩm run lên một cái, nước từ mép chén nghiêng dội ra
ngoài, bỏng mu bàn tay ông. Lòng ông trùng xuống rũ mí mắt: "Chuyện gì?
Ông nội có chút hồ đồ."
"Chính là vào cái đêm mưa thiếu gia đoạt
lấy bé con kia, không phải là ngài đi vào phòng của thiếu gia chứ?" Thẩm Đan bình tĩnh nhìn ông nội.
Chén nước cuối cùng từ trong tay
Quản gia Thẩm rơi xuống, vỡ thành mảnh vụn. Quản gia Thẩm nhếch nhác
nhìn cháu trai: "Tiểu Đan, chuyện đã qua, cháu đừng nên truy cứu làm
gì?"
"Có phải ngài hay không?" Thẩm Đan hỏi tới, tròng mắt đen lạnh lùng nhìn ông lão.
Anh thật không hi vọng người làm chuyện này là ông nội.
"Tiểu Đan, ông nội đều là vì cháu." Quản gia Thẩm mắt khép hờ, không dám nhìn thẳng vào đôi đống tử đen sâu thẳm của cháu trai, "Ông nội biết cháu
thích bé con, ông nội chỉ muốn cháu được hạnh phúc. Hơn nữa thiếu gia
cũng không biết quý trọng bé con, sáng ngày thứ hai ta thấy được cậu ta
từ phòng của Tưởng Lệ Văn đi ra. Tiểu Đan, cháu có thể oán ông nội,
nhưng ông nội thật sự là chỉ vì cháu mới đem ga giường nhuốm máu kia
giấu đi."
"Ngài vì tốt cho cháu, nhưng bé con thì sao? Ngài biết
bé con vì thế bị bao nhiêu hành hạ không? Cô ấy bây giờ còn nằm ở trong
bệnh viện, bởi vì thiếu gia nghi ngờ cô ấy mang chính là con hoang, nên
mới bạo hành cô ấy, hại đứa bé đã không còn!" Thẩm Đan không vui chất
vấn ông lão.
"Bé con. . . . . ." Quản gia Thẩm ngẩng đầu hối
tiếc. Trong lòng ông thật sự không muốn thương tổn bé con, chỉ là muốn
tạo ra cơ hội cho cháu trai.
Ông không ngờ chỉ vì một chút lòng riêng của mình, lại gây ra thảm kịch như vậy.
"Cháu đi giải thích với thiếu gia." Thẩm Đan dứt khoát xoay người, anh muốn
trả lại trong sạch cho bé con, vị lỗi của ông nội mà chấp nhận chịu
phạt.
"Đừng đi!" Quản gia Thẩm ôm lấy hông cháu trai, đáng thương chảy nước mắt, "Tiểu Đan, cháu không phải muốn lấy được bé con sao? Đây là cơ hội duy nhất của cháu. Đã khiến cho bọn họ hiểu lầm, không nên đi giải thích nữa."
"Ông nội, cháu không thể ích kỷ như vậy." Thẩm Đan nhìn gương mặt đầy lệ của ông nội, trầm giọng bi thống nói.
Anh làm sao không nghĩ tới muốn có bé con? Nhưng anh không muốn dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy.
"Ông nội biết trong lòng cháu có bao nhiêu đau khổ, cho nên mới bị ma quỷ
xúi bẩy, làm ra sự kiện kia. Nhưng Tiểu Đan, cháu tặng bé con cho thiếu
gia, tâm sẽ không đau sao?"
"Ông nội!" Thẩm Đan khổ sở ngẩng đầu
lên, trong mắt có giãy giụa. Nỗi khổ sở của anh chỉ có anh tự biết. Kể
từ mấy năm trước lần đầu tiên nhìn thấy Hi Nguyên, anh liền bị khuôn mặt tươi cười tinh khiết của cô ấy hấp dẫn. Anh yêu rất khổ sở, ở châu Âu
ba năm, chính bằng những nhớ nhung kia cho anh nghị lực mới có thể vượt
qua những huấn luyện khó khăn kia.
"Tiểu Đan, cái gì cũng không
nên nói, cố gắng tranh thủ tình yêu của bé con, đây mới là điều bây giờ
cháu nên làm nhất ." Quản gia Thẩm dụ dỗ cháu trai, "Ông nội muốn sớm
một chút được bồng cháu."
"Ông nội, làm như vậy rất hèn hạ!" Thẩm Đan lâm vào trong mâu thuẫn. Nếu làm một người thành thật, anh tất yếu
sẽ mất đi bé con, như vậy đối với anh không khác nào tiến vào địa ngục;
nghe lời của ông nội, là anh có thể đạt được hạnh phúc, vậy anh chính là ở thiên đường. Chính trực cùng tà ác, rốt cuộc anh nên lựa chọn cái
nào? Anh là muốn rơi xuống địa ngục, hay là muốn bay lên Thiên đường?
Anh u mê, anh tựa như đứng ở ngã ba đường, đi phía trái là địa ngục, hướng
phải chính là thiên đường. Địa ngục đại biểu là tà ác, Thiên đường đại
biểu là chánh nghĩa. Bóng ma trong lòng anh một mực bên lỗ tai anh kêu
gào không ngừng: "Lựa chọn địa ngục, đó chính là vực sâu vạn kiếp bất
phục. Mau lựa chọn Thiên đường!"
Con người chính trực thì tim anh lại bị hành hạ: "Nếu cháu để cả đời mình áy náy? Lấy được bé con cháu
có thể thật sự vui được không? Ông muốn cháu cả đời làm tội nhân sao?"
Thẩm Đan khổ sở ôm đầu, vùi lấp ở trong sự giãy giụa giữa tà ác và lương tri.
Thấy bộ dạng cháu trai khổ sở, Quản gia Thẩm đau lòng ôm lấy anh: "Tiểu Đan, con người vì mục đích, có lúc nhất định phải không chừa thủ đoạn nào.
Cháu cho rằng thiếu gia tại sao có thể ở trong vài chục năm nhanh chóng
thành lập được Ưng đế quốc? Chém giết, chiếm đoạt, khuếch trương, mỗi
một bước đều là xây dựng trên nỗi đau của kẻ thù. Cháu biết để có được
thành công của thiếu gia, có bao nhiêu người bị bức phải tự sát không? Ở trên thế giới này, không có một người nào là hoàn toàn sạch sẽ. Chỉ là
cháu chưa bao giờ hiểu rõ được hết chân tướng, bé con là của cháu! Cháu
đi đoạt lấy cô ấy về đây đi. Ông nội thật lòng thương yêu con bé, cũng
rất muốn để cho cô bé làm cháu dâu."
"Ông nội, cháu đi nha." Thẩm Đan không nói gì, anh mất hồn đẩy ông lão ra, lạnh lùng đứng dậy.
Chút đạo lý ông nội nói. Anh hiểu được, Ưng đế quốc khuếch trương thâu tóm
bao nhiêu tâm huyết cả đời của người ta, thiếu gia chưa bao giờ vì những người đó rơi lệ, bởi vì anh ta đã từng nói: "Ở trên thế giới này, người chết, chính là ta sống! Muốn sinh tồn, lòng dạ sẽ phải độc ác."
Đây là cách sinh tồn của Lăng Khắc Cốt.
Xem xét lại mình, có phải quá mức thiện lương hay không? Anh nhân từ tới không cách nào tồn thương bất kỳ ai.
Mà anh làm như vậy, người bị thương cũng chỉ có chính anh.
Nhưng anh thật có thể che giấu lương tâm, không chừa thủ đoạn nào cướp lấy chỗ đứng trong tình yêu sao?
. . . . . .
Vết thương trên người
Hi Nguyên dưới bàn tay y thuật thần kỳ của Ngân Báo dần dần chuyển biến
tốt, không còn đau đớn như lúc đầu nữa. Thẩm Đan chỉ cần không đi làm,
sẽ chạy tới chăm sóc cô. Nhiều lần, cô đều cảm giác anh có lời muốn nói, muốn nói lại thôi. Trên người của Thẩm Đan bị một loại cảm giác thần bí bao phủ, khiến cho cô càng ngày càng nhìn không thấu anh.
Lăng Khắc Cốt từ đầu đến cuối đều chưa từng xuất hiện.
Trong lòng Hi Nguyên cười lạnh, anh khinh thường cô và bảo bối của cô, cô tại sao nhất định phải đi quan tâm anh? Cô chỉ phải nhớ kỹ, Lăng Khắc Cốt
là kẻ thù của cô, hắn giết chết ba Dã Lang, còn tự tay bóp chết bảo bối
của cô. Cái thù này cô vĩnh viễn cũng không thể quên.
"Bé con,
ông nội làm bánh ngọt dâu tây em thích ăn nhất, em mau nếm thử." Thẩm
Đan vừa vào nhà, liền bắt gặp Hi Nguyên ngồi ở trên giường trầm tư, anh
lập tức cười hướng cô lắc lư cái hộp trong tay.
"Bánh ngọt dâu tây? ! Em thích ăn nhất ông Thẩm làm!" Hi Nguyên nén xuống lo lắng trong lòng, bày ra bộ mặt ngây thơ tươi cười.
Thẩm Đan ngồi ở bên giường, từ trong hộp lấy ra một khối bánh ngọt dâu tây,
cười bỏ vào trong tay Hi Nguyên: "Mười tám giờ không có gặp mặt, có nhớ
anh hay không?"
Hi Nguyên khờ dại đôi mắt đẹp nheo lại: "Nhớ nha! Hơn nữa nhớ nhung thức ăn mà anh mang đến."
"Đối với em mà nói anh chỉ có giá trị như một khối bánh ngọt dâu tây thôi
sao?" Thẩm Đan cưng chiều xoa xoa tóc mềm mại của Hi Nguyên, trong đôi
mắt ngập tràn thâm tình
"Ai nói? Đối với em quan trọng. Không
riêng gì bánh ngọt dâu tây, còn là bí đỏ hầm, cà chua thịt bò hầm cách
thủy, canh gà nhân sâm. . . . . ." Hi Nguyên che miệng cười trộm.
"Tất cả đều là thức ăn? ! Lăng Hi Nguyên, cái người này trong mắt cũng chỉ
có thức ăn ngon thôi sao." Thẩm Đan kháng nghị mà kéo Hi Nguyên vào
trong ngực, nhẹ nhàng nâng nâng cằm của cô lên, "Bé con, anh trong mắt
em không có chút đặc biệt nào sao?"
"Anh là anh Thẩm hiểu bé con nhất." Hi Nguyên vùi vào trong ngực anh, không khỏi cảm kích nói.
Chỉ là anh Thẩm?
Thẩm Đan mất mác ôm Hi Nguyên. Anh gần đây quá tham lam, thế nhưng muốn chen vào chỗ của Lăng Khắc Cốt, chiếm cứ vị trí quan trọng nhất trong lòng
Hi Nguyên. Có lẽ lời của ông nội đã có tác dụng, anh thế nhưng không nói ra cái điều bí mật kia.
Anh không phải đã quá hèn hạ rồi hay sao?
Tay anh ôm Hi Nguyên có chút run rẩy.
Tự trách cùng ảo não khiến cho anh lại lâm vào trong bứt rứt.
"Bé con. . . . . ." Thẩm Đan há miệng, mâu thuẫn nhìn Hi Nguyên.
"Hả?" Hi Nguyên ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn Thẩm Đan. Mỗi một lần, anh đều
là gọi cô một câu "Bé con" , rồi lại không nói tiếp phần sau. Để cho cô
đoán không ra anh muốn nói cái gì.
Thẩm Đan nhếch nhác quay đầu
đi, không dám nhìn thẳng vào trong đôi mắt đẹp kia của Hi Nguyên: "Muốn
ăn cái gì, ngày mai anh Thẩm mang tới đây cho em."
"Anh thật đúng là muốn nuôi em thành một cái người đại mập mạp à? !" Hi Nguyên không thuận theo nhìn Thẩm Đan.
"Biến thành đại mập mạp sẽ tốt hơn, vẻ đẹp của em không ai thấy, anh có thể
mang em giấu đi." Thẩm Đan đột nhiên trịnh trọng nhìn Hi Nguyên, trong
tròng mắt đen lóe ra tia lửa.
"Anh Thẩm giễu cợt bé con!" Hi
Nguyên bất mãn đẩy Thẩm Đan ra, tránh né cái ánh mắt nóng bỏng kia. Cô
bây giờ nản lòng thoái chí, không muốn lại tiếp nhận tình cảm nào khác
trừ tìnhbạn bè. Coi như Thẩm Đan đối với cô tốt như vậy, cô tạm thời
cũng không cách nào tiếp nhận. Trong lòng cô, anh vẫn là người anh trai
tốt nhất của cô.
"Nhanh ăn đi, tôi không đùa em nữa." Thẩm Đan đẩy bánh ngọt cho Hi Nguyên, cưng chiều nhìn cô.
Hi Nguyên không có có nói ra lời cự tuyệt khiến anh có chút bị tổn thương. Thật ra thì anh đã sớm nên hiểu, hi vọng của mình nhỏ bé tới chừng nào.
. . . . . .
Tưởng Lệ Văn nhìn hình trong tay hả hê cười lạnh. Bây giờ những con đàn bà có thể uy hiếp được vị trí Lăng phu nhân của cô ta đều từng cái một bị
quăng sạch rồi, người thắng cuộc chân chính chỉ có Tưởng Lệ Văn cô.
Thang Mang Lâm sanh non, không còn có thể mang đứa bé đến thỏa hiệp với
Lăng Khắc Cốt nữa, mà cái con nha đầu xấu xí kia cũng không tốt hơn bao
nhiêu, bị Lăng Khắc Cốt đánh cho thương tích khắp người. Vừa nghĩ tới
Lăng Khắc Cốt tự tay giết chết đứa bé trong bụng bé con, Tưởng Lệ Văn
liền thỏa hận mà ngửa mặt lên trời cười to. Dám đấu cùng cô, Thang Mang
Lâm và Lăng Hi Nguyên cũng còn quá non.
Lúc này, điện thoại di động của cô ta vang lên, cô ả thuận tay cầm lên.
"Lệ Văn, thấy tôi làm thế nào?" Trong điện thoại di động truyền tới một giọng nói tà ác.
"Rất tốt! Đây chính là hiệu quả tôi muốn! Tôi muốn khiến cái nha đầu xấu xí
Lăng Hi Nguyên đó không còn có cơ hội đứng lên." Tưởng Lệ Văn âm trầm
cười lạnh.
"Vì chụp những hình này, đầu ngón chân tôi cũng mau
đông lạnh hết. Em phải thưởng cho tôi cái gì đó chứ?" Âm thanh của đối
phương đầy dục vọng, tham lam cười tà.
"Chờ anh giúp tôi giải
quyết xong hoàn toàn Lăng Hi Nguyên, hãy quay lại nói điều kiện với
tôi." Tưởng Lệ Văn cười lạnh cúp điện thoại.
Nhìn một bàn đầy những tấm hình, cô lần nữa hả hê cười to.
Nhìn tấm hình ôm hôn ở trước lò sưởi hình có bao nhiêu mập mờ, cho dù ai
cũng sẽ cho là hoàng tử Đan Mạch cùng nha đầu xấu xí Lăng Hi Nguyên này
léng phéng.
Tin tưởng Lăng Khắc Cốt thấy những hình này, nhất định sẽ giận tím mặt.
Cô cứ chờ xem kịch hay thôi.
. . . . . .
Lăng Khắc Cốt ngồi ở trên giường, uống cháo nóng Thang Mang Lâm bón cho anh. Sơn Miêu tựa bên cửa sổ, có chút ghen ghét nhìn Thang Mang Lâm tận tình chăm sóc Lăng Khắc Cốt. Kể từ khi Lăng Khắc Cốt bị thương, trong mắt
của Thang Mang Lâm cũng chỉ thấy có lão đại, bỏ mặc anh, có lúc, cô thậm chí còn coi anh như người trong suốt, chỉ lộ ra bộ mặt tươi cười với
lão đại.
Mặc dù anh cũng rất quan tâm tới lão đại, nhưng khi nhìn người phụ nữ của mình chăm sóc vị “hôn phu” cũ của cô ấy như vậy, anh
dù sao cũng thấy hơi ghen tỵ. Cô chưa bao giờ từng đối xử với anh tốt
như vậy.
"Không tốt. phần lưng bé con lưu lại một mảng sẹo lớn, Ngân Báo nói trong thời gian ngắn sẽ không thể lành ngay được. Bé con vẫn còn đắm chìm trong
nỗi đau mất đứa con, lúc không có người sẽ len lén rơi lệ."Sơn Miêu, đau lòng trả lời.
Lão đại xuống tay thật ác độc, ngay cả người mình thích nhất cũng có thể đánh thành như vậy.
"Cô ấy. . . . . . Không có hỏi đến tôi sao?" Tròng mắt đen u ám lạnh lẽo của Lăng Khắc Cốt rũ xuống, do dự hỏi.
"Hỏi cậu làm gì?" Sơn Miêu bất mãn nhìn Lăng Khắc Cốt. Anh cảm thấy thật khổ sở thay cho bé con, bị người mình thích nhất gây thương tích, đau đớn
này làm thế nào mà chịu đựng nổi đây? Vế sẹo trên lưng bé con xấu xí
tới dọa người. Tung hoành trên da thịt như ngọc của cô bé, phá hủy sự
hoàn mỹ. Vết sẹo như vậy cũng khắc sâu trong lòng cô sao?
Lão đại hiện tại đã thoát khỏi nguy hiểm, sắc mặt càng ngày càng hồng hào hơn, anh mới dám bất bình thay cho bé con.
"Rơi nước mắt cái nỗi gì? Đứa bé kia chết thì chết." gương mặt tuấn tú của
Lăng Khắc Cốt trầm xuống, không có đi để ý tới trách cứ của Sơn Miêu.
Một nghiệt chủng, chết có cái gì phải buồn bực?
Lại vẫn lén rơi lệ.
Bị ghen tỵ hành hạ thật sâu, Lăng Khắc Cốt cảm thấy ngực rất buồn bực, giống như bị ai đó đâm một dao vậy.
Thang Mang Lâm bị nét mặt này của anh làm cho sợ hết hồn, hoảng sợ nhìn anh.
Biết mình dọa tới Thang Mang Lâm, Lăng Khắc Cốt lập tức nói xin lỗi cô: "Băng Nhi, em và Sơn Miêu đi về nghỉ đi."
"Không! Em muốn ở chỗ này chăm sóc anh." Thang Mang Lâm cầm tay Lăng Khắc Cốt, cố chấp cười nói.
"Em đã cả đêm không ngủ, nhanh đi nghỉ ngơi!" Lăng Khắc Cốt lấy giọng điệu
phục vụ quên mình nói. Thang Mang Lâm vì chăm sóc anh, cũng có đến mấy
ngày không ngủ không nghỉ, khiến cho anh rất áy náy. Thân thể của cô
cũng mới vừa khỏe lại một chút, sao có thể để cho cô lại ngã bệnh nữa?
"Không!" Thang Mang Lâm nói gì cũng không chịu rời đi. Lăng Khắc Cốt yếu tới mức khiến cho người ta đau lòng, cô không yên tâm để anh ở lại bệnh viện
một mình.
"Sơn Miêu!" Lăng Khắc Cốt lạnh lẽo gọi tên Sơn Miêu, "Kéo Băng Nhi đi!"
"Tuân lệnh!" Sơn Miêu cười tà mị đi tới bên cạnh Thang Mang Lâm, nắm eo của
cô, mạnh mẽ ôm cô vào lòng, "Em yêu, không cần tiếp tục làm phiền lão
đại."
"Ai làm phiền anh ấy?" Thang Mang Lâm ủy khuất cắn môi. Cô
chỉ là muốn chăm sóc Lăng Khắc Cốt thật tốt, người đàn ông này lại trưng ra cái vẻ mặt của ông chồng ghen muốn ăn tươi nuốt sống cô. Nếu như
ngày nào đó cô không cẩn thận va phải người nào đó, anh sẽ không chụp
cho cô cái mũ hồng hạnh xuất tường chứ?
Cho đến khi vào bãi đậu xe, Thang Mang Lâm vẫn còn giận dỗi với anh, đến nhìn mặt một cái cũng không thèm.
"Vẫn còn giận sao?" Sơn Miêu đẩy cô vào chiếc Hummer, cười tà đè lên người
cô, một đôi mắt nóng bỏng thưởng thức sự dịu dàng của Thang Mang Lâm.
"Tôi rất đáng ghét, Anh không sợ tôi phiền chết sao?" Thang Mang Lâm đẩy
khuôn mặt tươi cười tà ác trước mặt, tức giận cong môi lên.
"Anh
có Tường Đồng Vách Sắt hộ thân, không sợ!" Sơn Miêu cười hôn Thang Mang
Lâm. Mấy ngày nay nhìn cô lại không thể đụng vào cô, có trời mới biết
anh nhìn có bao nhiêu thê thảm. Mà cái người phụ nữ ngốc này lại cố tình chỉ biết chăm sóc lão đại, liền cơ hội nắm tay cũng không cho anh.
"Anh cho tôi là ôn dịch hả? Còn Tường Đồng Vách Sắt? Làm sao anh không mang
luôn mặt nạ phòng độc đi?" Thang Mang Lâm bất mãn trợn mắt nhìn Sơn Miêu một cái.
Sơn Miêu đáng thương chớp chớp đôi mị nhãn đào hoa:
"Mặt nạ phòng độc đối với anh vô dụng, bởi vì anh đã sơm trúng phải thứ
độc tên gọi là “Thang Mang Lâm”.”
"Ba hoa!" Thang Mang Lâm bị anh chọc cười. Người đàn ông này, bộ mặt vốn rõ là yêu nghiệt, lại vẫn còn giả bộ thánh thần.
"Em phải phụ trách giải độc cho anh!" Sơn Miêu dùng ánh mắt nóng hừng hực nhìn Thang Mang Lâm.
Thang Mang Lâm bị anh nhìn khiến cho gương mặt đỏ rực lên, cô xấu hổ cúi đầu, không giám nhìn vào đôi mị nhãn đào hoa đến rực rỡ kia của Sơn Miêu.
Lúc này mới giống người phụ nữ của anh chứ! Sơn Miêu hài lòng buông Thang
Mang Lâm ra, ngồi vào ghế lái, nhanh chóng khởi động Hummer.
Vào nửa đêm, cả bệnh
viện Báo có vẻ cực kỳ an tĩnh. Lăng Khắc Cốt đột nhiên vén chăn lên bước xuống đất. Anh khoác chiếc áo khoác ra ngoài bộ quần áo bệnh nhân xong
liền đi ra cửa. Từ của phòng mở ra của anh, chỉ đi vài bước, anh liền
dừng trước phòng bệnh ở sát cạnh. Anh rón rén mở cửa phòng, lặng yên
không một tiếng động đi vào.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào trên
giường, Hi Nguyên suy nhược mà tái nhợt lồ lộ ra dưới ánh trăng, nhìn
qua sao mà bất lực đến thế.
Lăng Khắc Cốt vừa nhìn thấy Hi Nguyên như vậy một cái lông mày liền nhíu chặt lại.
Anh lặng lẽ đi tới bên giường bệnh, vươn tay nhẹ nhàng khi lau đi giọt nước mắt vẫn còn vương trên khóe mắt cô, ngón tay khẽ run rẩy.
Hi
Nguyên cảm thấy trên mặt hơi ngứa ngứa, hình như có cái gì đó đang bò
trên mặt cô, cô lo lắng khẽ động thân thể, tránh khỏi thứ đụng chạm
khiến cho cô cảm thấy bất an đó.
Lăng Khắc Cốt ngồi ở bên giường, đôi con ngươi tĩnh mịch chăm chú nhìn vào gương mặt tái nhợt của Hi Nguyên.
Vết thương trên cổ tay cô đã kéo vẩy, trên da thịt mịn màng lưu lại một vệt dấu vết giống như vòng tay. Mày kiếm Lăng Khắc Cốt nhíu lại, khẽ xoa
xoa vết sẹo màu hồng hồng kia.
Hi Nguyên đột nhiên lật người, tay tuột khỏi bàn tay của Lăng Khắc Cốt. Cả tấm lưng cô hướng về phía Lăng
Khắc Cốt, khiến cho anh không thể thấy được mặt cô.
Lăng Khắc Cốt lẳng lặng ngồi ở cạnh giường bệnh, giữa một căn phòng tràn ngập ánh trăng lạnh lẽo với Hi Nguyên.
Cô lại có thể gầy đến như vậy, trên người không có một chút thịt, sắc mặt
tái nhợt giống như quỷ. Lưng của cô nhìn thật yếu ớt, giống như sắp
không chịu nổi những đau khổ đè nặng lên cô.
Đột nhiên nhớ lại
lời Sơn Miêu nói "Trên lưng của bé con lưu lại vết sẹo vĩnh viễn không
thể xóa đi”, Lăng Khắc Cốt tay run run vén trang phục của Hi Nguyên lên, nhờ vào ánh trăng để xem xét lưng cô.
Khi thấy vết xẹo vừa thô
lại xấu xí như con rết kia thì tay Lăng Khắc Cốt nắm chặt lại. Anh đột
nhiên che ngực, cố nén trận đau đớn nhói lên trong tim, mồ hôi lạnh thấm ướt hết y phục của anh, anh giống như lại bị đâm một dao vậy, suy yếu
cắn răng đầy khổ sở.
Mỗi lần hỏi bệnh tình bé con, ngực của anh
cũng sẽ đau đến khó có thể chịu được, giống như có người đang cầm đao
khoét vào tim anh, nhất là lúc nghe bọn Ngân Báo họ nói bé con không
tốt, đau đớn ở ngực sẽ càng tăng thêm. Anh giống như một bệnh nhân măch
bệnh nan y, đau đến ngay cả hô hấp bình thường cũng trở nên vô cùng khó
khăn.
Chờ đau nhức qua đi, Lăng Khắc Cốt cúi thấp đầu xuống, đặt
dôi môi lạnh bạc của mình in lên vết sẹo xấu xí kia, khóe mắt của anh
dường như rơi xuống một giọt nước mắt trong suốt.
Bé con là con rối anh một tay nuôi lớn, thế nhưng cô lại phản bội anh.
Hi Nguyên đang trong giấc mộng đột nhiên cảm thấy phần lưng có một cái gì đó nóng bỏng qua lại trên đó, cảm giác quen thuộc này khiến cho cô lập
tức tỉnh táo lại. Cô chợt ngồi dậy, đưa tay mở đèn nơi đầu giường, hoảng sợ nhìn về phía Lăng Khắc Cốt ngồi ở mép giường.
Uất ức vô tận,
tuyệt vọng và quyến luyến, thù hận thấu xương khiến cho cặp mắt cô đỏ
ngầu, cô với quả táo trên tử ở đầu giường lên ném về phía Lăng Khắc Cốt
ném đi, vừa ném còn vừa khóc vừa la lớn: "Đi ra ngoài! Cái người ác ma
này! Anh là đao phủ! Cả đời này tôi cũng không muốn gặp lại anh!"
Lăng Khắc Cốt tỉnh táo đón được quả táo, đặt nó trở lại trên bàn, sau đó cẩn thận nhìn Hi Nguyên một cái, mới lạnh lùng cao ngạo đứng dậy, không nói gì rời đi.
Nhìn bóng lưng cứng ngắc kia của Lăng Khắc Cốt, Hi
Nguyên ôm lấy hai đầu gối khóc rống lên. Nếu không cần cô, tại sao còn
phải nửa đêm đến nhìn cô? Tại sao không hoàn toàn không nhìn đến sự tồn
tại của cô? Anh đi cưới Thang Mang Lâm của anh đi, không cần trở lại tìm cô làm gì!
. . . . . .
Lăng Khắc Cốt nhận lấy tờ báo y tá đưa tới, vừa uống cà phê, vừa nhìn vào tờ báo. Đột nhiên ánh mắt của
anh dừng lại ở một tấm hình cỡ lớn trên trang nhất. Nhân vật chính trong tấm hình không phải ai khác, chính là Zu Cuella, kẻ khiến cho anh hận
đến cắn răng nghiến lợi. Chỉ thấy anh ta cùng với một cô gái không thấy
rõ dung mạo ngồi ở bên lò sưởi ôm hôn, hình ảnh kia duy mỹ mà mập mờ.
Tựa đề bài báo ghi một dòng chữ rất lớn: "Đêm tuyết của hoàng tử Đan
Mạch bên người tình" .
Ở bên cạnh tấm hình lớn đang ôm hôn, còn
có mấy hình nhỏ, tất cả đều là Zu Cuella cùng cô gái thần bí kia ở chung với nhau, hai người không phải ôm, thì chính là hôn.
Lăng Khắc
Cốt vừa nhìn một cái liền nhận ra cô bé kia là Hi Nguyên, anh giận đến
thiếu chút nữa xé toang tờ báo. Tay anh cầm tờ báo nắm chặt thành quyền, khớp xương phát ra tiếng răng rắc vang lên thanh thúy.
Nghiệt
chủng kia quả nhiên là của Zu Cuella. Cho dù Hi Nguyên không thừa nhận,
anh cũng biết. Người đàn ông thời gian gần đây đi chung với cô, cũng chỉ có Zu Cuella. Anh không sao chịu đựng được khi ngoài anh ra còn có
người đàn ông khác có thể để cho Hi Nguyên cam tâm tình nguyện hiến
thân.
Zu Cuella, lại dám động đến phụ nữ của anh!
"Thanh Long, anh tới đây cho tôi!" Lăng Khắc Cốt bấm điện thoại của Thanh Long xong, liền rống to với đối phương.
Thanh Long không rõ chân tướng cúp điện thoại, sững sờ ngồi ở trong căn phòng bày trí theo phong cách cổ điển của mình.
Liệp Ưng bị chọc giận rồi sao?
Anh vỗ vỗ lỗ tai bị chấn động đến muốn điếc luôn, ưu nhã đứng dậy. Mặc một
cái áo khoác ngoài quý giá màu xanh dương, anh đem đôi kính mắt quen
thuộc kia lên che đi tròng mắt đen thâm thúy.
Đi ra khỏi phòng làm việc, anh nói với thư ký: "Có chuyện gì thì gọi di động cho tôi."
"Dạ được, Tổng giám đốc." Thư ký lập tức nhìn một chút lịch làm việc của
Thanh Long, sau đó ngẩng đầu lên, đẩy đẩy cặp kính to xấu xí lên tiếng,
"Buổi chiều ba giờ có họp báo, ngài không thể vắng mặt."
"Ừ."
Thanh Long từ trước đến giờ luôn tôn trọng sự hoàn mỹ, chỉ chỉ cặp mắt
kính kia của thư ký, bất mãn nói, "Thật xấu xí! Ðổi lại cặp mắt kích
khác đi! Sự tồn tại của nó phá hỏng sự hoàn mỹ nơi phòng làm việc của
tôi."
"Đây là vật mẹ tôi để lại cho tôi, không thể đổi cái khác!" Thư ký Tần Hoài bình thản nhìn về phía Thanh Long, nói gì cũng không
chịu đổi cặp mắt kính xám ngoét xấu xí kia.
"Rất có cốt khí?!"
Thanh Long không khỏi nhìn nhiều một cái thư ký mới chưa tới ba tháng
này. Tần Hoài là thư ký anh dùng qua thời gian lâu nhất, những phụ nữ
trước kia tất cả đều nghĩ leo lên giường của anh, công việc một chút
nghiêm túc cũng không có. Cho nên tần số anh đổi nữ thư ký tốc độ quả là nhanh hơn so với lão đại đổi "Người tình" . Cái cô Tần Hoài này làm
việc rất nghiêm túc, chỉ chính là quá xấu, người xấu xí có thể tha thứ,
đó là cha mẹ ban cho, không có cách nào lựa chọn, nhưng cô không nên
ngày ngày mặc đồ công sở màu tối như bà cụ già, búi tóc vòng vèo bốn năm chục vòng, còn đeo lên một bộ mắt kính xấu xí có thể xuống mồ rồi. Tần
Hoài cho người ta cảm giác chính là một người quê mùa xấu xí, nếu như
không phải là vì năng lực của cô ta, anh thật có chút không cách nào dễ
dàng tha thứ cho cô xuất hiện tại căn phòng làm việc cổ kính này của
anh.
"Cám ơn Tổng giám đốc khích lệ." Tần Hoài lãnh ngạo nhìn Thanh Long, một chút sợ hãi cũng không có.
Thanh Long mặc dù giận đến muốn giết người, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười mỉm lịch sự mà tao nhã như cũ: "Con gái hiếu thuận."
Lời nói tựa như khen ngợi kì thực đầy giễu cợt, nhưng từ miệng Thanh Long nói ra, lại dễ nghe như vậy.
Thấy ánh mắt tức giận phía sau cặp mắt kính của Tần Hoài, Thanh Long vui vẻ
nhếch khóe môi lên. Đã lâu không có vui sướng hưởng thụ niềm vui thú
cùng người cãi vã như vậy.
. . . . . .
"Điều tra ra tất cả những tờ báo, tạp chí đăng tin scandal này, không cần biết dùng giá cao bao nhiêu thu hồi toàn bộ về, tiêu hủy cho tôi! Sau hai giờ, tôi muốn
trên đường cái sẽ không còn thấy tin tức về scandal của hoàng tử Đan
Mạch. Các trang web lớn, phàm là có tin tức này, cũng lệnh cho bọn họ
lập tức gỡ xuống. Tôi xem ai dám đối đầu cùng Lăng Khắc Cốt tôi!" Lăng
Khắc Cốt giống như một ác ma máu lạnh, đứng ở phía trước cửa sổ, âm lãnh ngoan độc ra lệnh cho Thanh Long.
"Có người có can đảm đó sao? Lão đại nổi danh Đế Vương mặt lạnh của Ưng tập đoàn." Thanh Long khoa trương cười nói.
Không ngờ lão đại hết sức khẩn cấp diện cho anh tới, là vì giải quyết tin
tức này. Thật ra thì người ta cũng không có chỉ đích danh cô bé này là
ai, hình cũng rất mơ hồ, lão đại liền khẩn trương thành ra như vậy. Chỉ
là, vì bé con, xác thực nên đem những thứ tin tức này bóp chết trong
trứng nước.
"Bách Hổ, " Lăng Khắc Cốt liếc mắt nhìn Bách Hổ đứng ở bên cạnh Thanh Long, tiếp tục phân phó, "Tìm cách bức Zu Cuella về Đan
Mạch, cần thiết có thể tạo ra một cuộc đảo chính quân sự."
"Tôi
hiểu." Bách Hổ gật đầu một cái, lão đại rất ít dùng cái thủ đoạn ác độc
này đối phó kẻ địch, lần này là do Zu Cuella ép lão đại? Muốn tạo ra một cuộc đảo chính quân sự cần vận dụng đến rất nhiều quan hệ, chuyện liên
quan đến đến cả nước Đan Mạch ổn định. Chiêu này của lão đại thật ác
độc.
"Sơn Miêu, phái một cô gái ăn mặc giống như bộ dáng của Hi
Nguyên, đi cuốn lấy Zu Cuella, khiến cho đám chó săn vô tình không cẩn
thận chộp được hình ảnh Vương Tử Điện Hạ ở thành Long bao nuôi gà. Tôi
muốn cho tất cả giới truyền thông đều biết, người tình của hoàng tử Đan
Mạch thật ra thì chỉ là một con gà, tuyệt đối không thể liên tưởng đến
trên người bé con! Nhớ, nhất định phải làm không chê vào đâu được, làm
cho người ta tìm không ra điểm yếu. Tôi muốn khiến cho Zu Cuella lúc đối mặt truyền thông á khẩu không trả lời được, trăm miệng cũng không thể
bào chữa." Lăng Khắc Cốt lãnh ngạo phân phó.
Dám chọc giận anh, Zu Cuella cũng nên có can đảm mà đón nhận kịch hay do anh đưa tới đi.
"Lão đại, chiêu này có phải quá độc ác không? Gương mặt tuấn tú của Điện hạ
Zu biết để vào đâu đây? Hoàng tử Đan Mạch bao nuôi gà, đây chính là tin
tức rất có tính chất oanh tạc nha!" Sơn Miêu xấu hổ lau mồ hôi lạnh trên trán. Thật mừng rỡ vì người phụ nữ mình đụng vào là Thang Mang Lâm,
không phải bé con.
Trở thành kẻ địch của Lăng Khắc Cốt, thật là quá đáng sợ.
Ngay cả mình là anh em tốt của cậu ta, trong lòng cũng phát run.
Zu Cuella, tự mình cầu nhiều phúc thôi.
Trong lòng Sơn Miêu thầm cầu nguyện cho cái tên Zu Cuella còn chưa biết mình gặp nguy hiểm kia.
"Ít nói lời vô ích!" Lăng Khắc Cốt không vui trợn mắt nhìn Sơn Miêu một
cái, tròng mắt đen âm trầm này thiếu đốt ngọn lửa hung tàn như đang muốn cắn người. Một con Liệp Ưng ngủ đông nhiều năm rốt cuộc bộc phát, đang
mở rộng móng vuốt sắc bén, công kích kẻ trêu chọc tới người của anh.
"Tốt tốt tốt! Tôi đi làm!" Sơn Miêu hi ha giơ hai tay lên đầu, dường như đầu hàng gật đầu.
Thật ra thì chuyện như vậy anh thường đảm trách, chỉ là mỗi lần đều vì đối phó đối thủ của Ưng tập đoàn, làm cho đối phương chịu sự gièm pha vì
không tuân thủ pháp luật, hại cổ phiếu của đối phương rớt giá thê thảm. . . Mặc dù duy trì loại "Chuyện thất đức" này là sở trường của anh, chỉ
là lần này đối phương lại là cái tên hoàng tử Đan Mạch tiêu sái đó, anh
cảm thấy rất có tính khiêu chiến. Tưởng tượng bộ dáng kinh ngạc của Zu
Cuella lúc bị người thiết kế này, anh không nhịn được muốn cười lớn
thành tiếng.
"Nhanh đi làm! Đúng rồi, gọi Ngân Báo tới đây! Tôi
muốn xuất viện!" Lăng Khắc Cốt xoay người, đưa lưng về phía mọi người,
lưng thẳng tắp.
"Tôi không đồng ý!" Thanh Long vừa nghe Lăng Khắc Cốt nói muốn xuất viện thì đầu tiên là phản đối, "Thân thể lão đại căn
bản còn chưa có phục hồi như cũ, cậu quên là buổi sáng trái tim của câu
vẫn còn đang bị thương sao?"
Ngân Báo lúc sớm tới giúp lão đại
kiểm tra thế nhưng phát hiện anh ta nằm ở trên giường bịt chặt ngực, đau đến hàm răng cũng cắn bật máu, nhưng là không kêu một tiếng, ngay cả y
tá cũng không gọi. Ngân Báo lúc ấy sợ hết hồn, thật may là anh ta y
thuật cao siêu, rất nhanh khống chế được bệnh tình lão đại.
Lão đại hiện tại ra cái bộ dáng này, sao có thể xuất viện?
Dù thế nào cũng phải để thân thể tốt lại đã rồi hãy nói đến xuất viện chứ!
"Tôi cũng không đồng ý!" Bách Hổ và Sơn Miêu trăm miệng một lời phụ họa, nhất trí đồng ý với ý kiếm của Thanh Long.
"Người xuất viện là tôi, không phải là các anh!" Lăng Khắc Cốt xoay người,
lãnh khốc nhìn mọi người, trong đáy mắt như hai đầm nước sâu thẳm không
đáy kia mang theo ngoan ý rõ ràng.
. . . . . .
Hi Nguyên
cảm thấy hôm nay rất quỷ dị, chú Ngân Báo không có tới thăm cô, ngay cả
mỗi ngày một lần đổi thuốc thay băng thậm chí đã quên rồi, mấy chú cũng
giống như quên mất cô vậy, cũng không có tới thăm cô, chỉ có Thẩm Đan là vẫn theo lẽ thường tới thăm cô.
"Bé con, nếu như mà anh làm ra
chuyện sai lầm, em có thể tha thứ cho anh không?" Thẩm Đan đột nhiên hết sức chăm chú nhìn Hi Nguyên.
"Anh? Tại sao muốn em tha thứ?" Hi Nguyên không hiểu nháy mắt.
Thẩm Đan là một thanh niên chính trực thiện lương như vậy, có thể làm ra cái chuyện gì không thể tha thứ được sao? Hi Nguyên thật có chút không dám
tin tưởng.
"Chuyện này với em có quan hệ rất lớn." Thẩm Đan đột
nhiên cầm bả vai Hi Nguyên, thành khẩn nói, "Bé con, trước khi sám hối,
anh muốn nói trước cho em biết một chuyện. Em nhất định phải nghiêm túc
nghe anh nói hết."
Hi Nguyên không hiểu nhìn Thẩm Đan vẻ mặt nặng nề, không hiểu anh hôm nay thế nào.
"Ông nội đi theo bên cạnh thiếu gia đã rất nhiều năm, vẫn luôn vô cùng trung thành, chưa bao giờ từng phạm sai lầm. Ông ấy yêu đứa cháu trai duy
nhất này là anh, cho nên có lúc vì anh, ông cũng sẽ có lòng riêng. Em
nhất định không nên trách ông, em muốn hận có thể hận anh, bởi vì mọi
thứ xuất phát đều từ việc ông muốn tốt cho anh." Thẩm Đan lo lắng liếm
liếm đôi môi khô khốc.
Anh lẩn tránh thật lâu, cuối cùng vẫn
quyết định đem chân tướng nói cho Hi Nguyên. Người tạo nên hiểu lầm giữa cô và thiếu gia là ông nội.
"Anh Thẩm, anh đang nói gì vậy?" Hi Nguyên không rõ chân tướng nhìn Thẩm Đan.
"Là ông nội len lén chạy vào phòng thiếu gia, đem tấm ga giường nhuộm máu
tươi trinh nữ của em giấu đi. Cho nên thiếu gia căn bản không biết cô
gái cùng với anh ấy là em. Cũng bởi vì hiểu lầm này, khi anh ấy lần thứ
hai đoạt lấy em đã cho rằng em đã sớm thất trinh cho người đàn ông khác, anh ấy mới đố kị đến nổi điên, tổn thương em. Cũng vì vậy cho nên anh
ấy vẫn nhận định bảo bảo em mang là nghiệt chủng. Đây tất cả đều là lỗi
của ông nội. Nếu như không phải là ông nội, thiếu gia cũng sẽ không nổi
điên tổn thương bảo bảo của hai người." Trong mắt Thẩm Đan trầm xuống
đầy bi thống không cách nào dùng lời nói mà hình dung được. Hai ngày nay anh đã tự khiển trách mình rất nhiều, anh thế nhưng ích kỷ đến mức muốn giấu kỹ bí mật này, nhưng khi nhìn Hi Nguyên và Lăng Khắc Cốt hành hạ
đến lẫn nhau không còn hình người, lương tri trong anh dần dần hồi phục.
"Không! Ông Thẩm sẽ không! Làm sao có thể?" Hi Nguyên không thể nào tin nổi nhìn chằm chằm Thẩm Đan.
Ông Thẩm thương yêu cô đến thế, lại có thể làm ra chuyện như vậy!
Cô chịu tất cả hành hạ, đều là bởi vì một hiểu lầm buồn cười như thế sao?
Lòng của Hi Nguyên bắt đầu quặn lại, cô đau đến che ngực, nước mắt không ngừng chảy dài.
Bảo bảo của cô chết thật là oan uổng.
"Bé con, thiếu gia cũng rất yêu em. Em không cần hận anh ấy. Ngày đó anh ấy từ trong phòng này đi ra ngoài cũng bởi vì mất máu quá nhiều mà xuất
hiện cơn sốc, một lần nguy hiểm đến tính mạng. Anh ấy không để cho chúng tôi nói cho em biết, chính là sợ làm đau tim em. Thiếu gia Ngân Báo bỏ
ra rất nhiều sức lực mới kéo được anh ấy từ Quỷ môn quan trở về. Tôi
thật tâm hi vọng hai người có thể hóa giải hiểu lầm."
Lời Thẩm Đan nói giống như một quả đấm chết choc đấm thẳng vào lòng Hi Nguyên.
Không trách được Lăng Khắc Cốt lâu như vậy cũng không đến thăm cô, thì ra là thương thế của anh so với cô còn nặng hơn.
Cô đột nhiên phát hiện ra đêm qua Lăng Khắc Cốt xuất hiện phía dưới áo
khoác mặc chính là quần áo bệnh nhân, lúc đó cô sao có thể không chú ý
tới chứ? Cô đần quá!
Anh đến xem cô, cô lại vẫn đuổi anh đi ra ngoài, còn dùng lời nói ác độc như vậy mắng anh.
"Anh Thẩm, anh ấy ở đâu? Anh dẫn em đi!" Hi Nguyên đột nhiên bắt được tay Thẩm Đan, lo lắng hỏi.
Cô muốn đi nhìn Lăng Khắc Cốt, thực sự cần phải nhìn thấy anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT