Hi Nguyên bị nhốt suốt một ngày, thiếu chút nữa giận điên lên. Cô ngồi ở trên giường trong phòng ngủ, tức giận cắn môi dưới. Chẳng lẽ cô cứ như vậy chấp nhận?

Cô lại không làm gì sai!

Không được, cô muốn đi ra ngoài hóng mát một chút.

Cô nhảy xuống giường, chạy đến ban công nhìn xuống, mặc dù là lầu hai, thế nhưng độ cao này nếu là té xuống cũng có chút nguy hiểm. Nhưng cô liều mạng. Cô không thể giống như phạm nhân cứ thế bị giam lại. Tiếp tục như vậy nữa, cô không điên cũng muốn mất nửa cái mạng.

Cô xoay người trở về phòng, đem ga giường xé thành từng mảnh nhỏ dài, sau đó nối chúng lại với nhau, vậy là được một sợi thừng bằng vải rất dài. Cô thắt một đầu sợi dây thừng vào lan can ban công, một đầu khác buộc lên hông của mình. Túm lấy túi sách vở khoác lên lưng, cô liền leo ra ngoài ban công.

Một đám hộ vệ đều cho rằng cô đang ngủ ở trong phòng ngủ, phần lớn đều canh giữ ở trong hành lang, chỉ có 2-3 người ở ngoài cửa lâu đài đi tới đi lui.

Hi Nguyên theo thừng vải khó khăn tụt xuống. Ở thời khắc trượt đến bên bậu cửa sổ tầng một, cô thấy một đám hộ vệ đang nói chuyện ở trong phòng khách.

Cứ để cho bọn họ ở trong đó mà canh chừng đi, ngã uỵch xuống tới đất Hi Nguyên vỗ vỗ bụi đất trên người, đeo bọc sách, vòng qua vườn hoa, từ mặt bên của tòa nhà lao nhanh ra cổng chính.

Đợi đến khi hộ vệ canh giữ ở cửa phát hiện bóng dáng của cô thì cô đã chạy đến cánh cửa lớn khắc hoa văn ngoài cổng chính.

"Tiểu thư chạy! Mau đuổi theo!" Một hộ vệ la lớn. Những người khác vừa nghe, lập tức từ trong biệt thự cũng chạy lao ra, khẩn trương đuổi theo phía sau.

Hi Nguyên nhìn một nhóm lớn hộ vệ phía sau, lại nhìn một chút cửa lớn đóng chặt. Cô nói gì cũng không thể để cho hộ vệ tóm lại. Vì vậy cô lui về phía sau mấy bước, rất nhanh sau đó chạy, vọt lên một cái, rốt cuộc cũng thành công bắt được hai cây cột phía trên của cánh cổng trạm trổ. Cô liều mạng dùng sức, rốt cuộc trèo qua cửa lớn, nhảy ra bên ngoài.

Mặc dù vấp ngã rất nhiều lần, nhưng so với việc được tự do thì không đáng kể chút nào. Cô không để ý đau, không để ý một đám hộ vệ đang ở phía sau cố gắng đuổi bắt cô lại, liều mạng chạy đến lối đi bộ.

Bởi vì là khu biệt thự sang trọng, cho nên rất ít xe taxi. Giữa lúc mấy hộ vệ kia sắp tóm được cô thì cô rốt cuộc gọi được một chiếc xe taxi. Sau khi nhảy vào được trong taxi, cô bướng bỉnh làm mặt quỷ với mấy tên hộ vệ đang chạy tới.

"Tiểu thư gặp phiền toái sao?" Tài xế nhìn đám hộ vệ hung thần ác sát ở phía ngoài thiếu chút nữa thì gõ vỡ cửa kính xe kia, quan tâm nhìn Hi Nguyên.

"Chú, bọn họ muốn bắt cóc tôi! Chú lái xe nhanh lên một chút!" Hi Nguyên nắm thành ghế trước mặt, thúc giục tài xế.

"Tiểu thư yên tâm!" Tài xế không nói hai lời, lòng bàn chân dùng sức đạp lên chân ga, xe taxi nhanh chóng vọt đi.

Bọn cận vệ chỉ có thể giương mắt nhìn Hi Nguyên biến mất ở trước mặt mình, đứng tại chỗ vỗ ngực liên tục.

"Chú, điện thoại của ngài cho tôi mượn dùng một chút." Bởi vì điện thoại di động bị mất, nên Hi Nguyên không có điện thoại để liên lạc với bên ngoài. Vì vậy chỉ có thể ngượng ngùng hỏi mượn tài xế.

Tài xế rất rộng rãi đưa điện thoại cho cô: "Có muốn báo cảnh sát hay không?"

"Không cần!" Hi Nguyên xin lỗi cười cười. Cũng không phải bắt cóc thật, cô sao có thể báo cảnh sát. Chỉ muốn gọi cho Nhạc Nhạc.

Nghe được tiếng của cô, Doãn Nhạc sợ hết hồn, cô gấp gáp nói: "Lăng Hi Nguyên? ! cậu chạy đi đâu? Nhiều ngày như vậy không đi học! Cậu cũng không gọi cho mình!"

"Nhớ cậu!" Nghe được giọng nói của Doãn Nhạc, Hi Nguyên cười, "Cho nên mới gọi điện thoại cho cậu. Nhạc Nhạc, tớ không có nhà để về, cậu có thể tiếp nhận tớ hay không?"

"Nói cái gì vậy? Cậu có coi tớ là bạn hay không? Còn không lập tức tới đây cho tớ? !" Doãn Nhạc hào phóng rống to.

"Tuân lệnh!" Hi Nguyên vui vẻ cười híp mắt. Doãn Nhạc mặc dù cẩu thả, ngây ngốc, nhưng lại là một người bạn vô cùng chí cốt. Ở trong trường học, là người bạn tốt nhất của cô.

Thấy Doãn Nhạc đứng ở cửa dưới lầu nhà của cô ấy chờ cô, khóe mắt Hi Nguyên có chút ướt át. Cô té nhào vào trên người Doãn Nhạc thì mới biết mình bởi vì chạy trốn đã dúng hết tất cả sinh lưc, yếu đuối đến ngay cả đi bộ cũng phải cố hết sức.

"Lăng Hi Nguyên, cậu đừng làm tớ sợ!" Doãn Nhạc sợ hết hồn, vội vàng đỡ cô.

"Nhạc Nhạc, giúp tớ trả tiền xe, chờ tớ có tiền sẽ trả lại cậu. . . . . . Cậu. . . . . ." Hi Nguyên nói xong, liền té xỉu ở trong ngực mập mạp của Doãn Nhạc.

"Cha! Cha! Cha mau ra đây một chút!" Doãn Nhạc vừa đỡ Hi Nguyên, vừa móc tiền, trả cho tài xế. Hi Nguyên tái nhợt khiến cho cô lo lắng, sao tự nhiên lại có thể té bất tỉnh nhân sự chứ?

Ba Doãn Nhạc nghe được con gái kêu, lập tức để tờ báo xuống chạy xuống lầu.

Ba mẹ Doãn Nhạc là nhân viên công vụ bình thường, không có quyền lực gì, phải dựa vào tiền lương hàng tháng để sống. Căn nhà bọn họ ở là nhà bình dân, hai phòng ngủ một phòng khách, cho nên Hi Nguyên được ba Doãn bế đến phòng của Doãn Nhạc.

"Cha, Lăng Hi Nguyên không có sao chứ?" Thấy Hi Nguyên vẫn hôn mê bất tỉnh, Doãn Nhạc lo lắng hỏi ba.

"Đầu hơi nóng, cha đi lấy nhiệt kế. Nếu con bé tỉnh, cho con bé uống chút nước." Ba Doãn vừa đi ra ngoài, vừa dặn dò con gái.

"Dạ." Doãn Nhạc nghe lời đứng dậy rót một chén nước, đi trở về bên giường gọi Hi Nguyên.

Hi Nguyên mơ mơ màng màng mở mắt, thấy gương mặt bầu bĩnh đầy lo lắng của Doãn Nhạc, trong lúc nhất thời không biết mình ở nơi nào: "Nhạc Nhạc?"

"Ngu ngốc! Cậu muốn hù chết tớ à! Còn cùng tớ chơi té xỉu!" Doãn Nhạc đỡ cô dậy, đem chén nước đưa tới bên miệng cô, "Uống nước!"

"Để cho cậu lo lắng." Hi Nguyên xin lỗi cười cười, nghe lời uống một ngụm nước.

Lúc này, ba Doãn vừa đúng lúc cầm nhiệt kế đi vào, ông quan tâm hỏi "Lăng tiểu thư đã tỉnh rồi hả?"

"Bác Doãn, ngài gọi cháu là Hi Nguyên là tốt rồi." Hi Nguyên thấy gương mặt hiền từ của ba Doãn, lập tức hâm mộ nhìn Doãn Nhạc. Mặc dù nhà cô không có quá nhiều tiền, nhưng ba lại hiền lành như vậy. Hoàn toàn không giống mình, nhớ tới Lăng Khắc Cốt, trong mắt của Hi Nguyên liền trào lên nhàn nhạt ưu thương.

"Hi Nguyên, cháu hơi sốt, để Nhạc Nhạc cặp nhiệt độ cho cháu." Ba Doãn đưa nhiệt kế cho con gái, để cho cô đo nhiệt độ cho Hi Nguyên.

"Cám ơn bác Doãn." Hi Nguyên đầy cảm kích nói cám ơn với bác Doãn. Sự hiền từ hòa ái của ông khiến cho cô có cảm giác rất dịu dàng.

"Đừng khách khí như vậy, cháu là bạn Nhạc Nhạc, cũng giống như con gái của bác." Ba Doãn vui vẻ cười. Mặt của ông có điểm giống Doãn Nhạc, cũng là tròn trịa, cười một tiếng, một đôi mắt tinh anh không lớn híp lại, hợp với cái bụng có chút tròn vo của ông, tạo cho người ta cảm giác giống một ông phật di lặc đang cười. Hi Nguyên lập tức thích bác Doãn này.

"37 độ tám, hơi nóng." Ba Doãn nhìn một chút nhiệt kế con gái đưa tới, nặng nề nói, "Nhạc Nhạc, con ở đây với Hi Nguyên, ba đi mua chút thuốc."

"Không cần!" Hi Nguyên lập tức kéo y phục ba Doãn, "Trong túi xách của cháu có thuốc cảm, là thuốc bắc chú của cháu chế cho cháu."

"Không nói sớm!" Nhạc Nhạc thở phào nhẹ nhõm, từ trong túi xách móc thuốc ra, đem nước cùng thuốc đưa cho Hi Nguyên, "Bị cảm còn không nghỉ ngơi thật tốt, té xỉu đáng đời."

Hi Nguyên biết Nhạc Nhạc là quan tâm cô mới làm dữ với cô như vậy, vì vậy chỉ là nhàn nhạt cười cười, ngoan ngoãn đem thuốc nuốt xuống. Thuốc của chú Ngân Báo rất có tác dụng, uống vào sau một ngày, sốt đã cơ bản hạ, chỉ cần hai ba ngày nữa, cảm sẽ khỏi hẳn. Hơn nữa thuốc này còn là thuốc bắc tinh khiết, không có tác dụng phụ.

Ở tại nhà họ Doãn, Hi Nguyên mới hiểu được cái gì là gia đình ấm áp. Ba Doãn cùng mẹ Doãn là bậc cha mẹ tiêu chuẩn nhất, đem con gái cưng chiều tới tận trời. Nhà họ Doãn lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười vui vẻ. Nghĩ lại trong lâu đài Tinh Nguyệt to lớn, cũng chỉ là một lồng giam hào hoa lạnh lẽo, một chút tiếng cười cũng không có, Lăng Khắc Cốt trong một năm có 300 ngày là bay ở trên không trung, thời gian có thể thấy anh rất ít ỏi.

Loại đối lập mãnh liệt này khiến Hi Nguyên cảm thấy lòng chua xót. Có lẽ Lăng Khắc Cốt cho tới bây giờ cũng không có quan tâm tới cô, cô chỉ là bọc quần áo của anh, là con rối anh một tay nuôi lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play