"Lão đại, ngọn gió nào đem cái người bận rộn này thổi tới đây vậy hả?" Sơn Miêu huýt sáo, không kềm chế được mà cười chào hỏi Lăng Khắc Cốt. Chỉ là trong nụ cười kia hình như xen lẫn một chút gì dó, tựa như trong hương vị trà sữa thuần khiết lại bị trộn vào hương vị cà phê đắng ngắt, nhưng hương vị ngửi thấy lại vẫn ngọt lịm mê người, làm cho người ta không thể phát hiện được mĩ vị đắng ngắt của nó.

Lăng Khắc Cốt không nói gì, chỉ là dùng ánh mắt lãnh khốc nhìn lướt qua phòng Kim Đế đóng kín kia, ngón tay ôm Thang Mang Lâm có chút dùng sức.

Nghe được giọng nói của Sơn Miêu, thân thể Thang Mang Lâm rõ ràng cứng ngắc, ánh mắt mang theo sự hoảng hốt. Thấy đôi con người đào hoa bén nhọn của Sơn Miêu híp lại thì cô quả quyết nhón chân lên, hướng tới gương mặt lãnh khốc của Lăng Khắc Cốt, hôn: "Anh, em yêu anh."

Cái hôn này khiến hai người đổi sắc mặt, một là Sơn Miêu, một là Hi Nguyên đang ở trong phòng Kim Đế.

Cô nhìn thấy môi Thang Mang Lâm chặm tới mặt Lăng Khắc Cốt thì khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc biến trắng, môi bắt đầu khẽ run. Hai người bọn họ bày ra cái bộ dạng thâm tình kia là muốn chứng tỏ, cô ấy là người tình của anh.

"Zu, dẫn tôi đi!" Hi Nguyên nén lệ bắt lấy bè gỗ duy nhất bên cạnh, nỗ lực để thân thể sắp xụi lơ không đến nỗi té lăn trên đất. Cô cảm thấy hơi sức quanh thân mình cũng bởi vì nhìn thấy cái hôn này mà bị hút hết, lòng của cô giống như một khí cầu không có nhiệt độ, bị đào rỗng rồi.

"Được!" Zu Cuella cởi áo khoác của mình xuống, khoác lên trên người Hi Nguyên đang run rẩy không ngừng, sau đó một tay ôm lấy thân thể lạnh lẽo của cô, "Tôi dẫn em về nhà."

Thời điểm bọn họ đi ra khỏi phòng, ba người phía ngoài đang ở trong trạng thái giằng co.

Lăng Khắc Cốt bởi vì bị hôn trộm mà sửng sốt, ánh mắt mê mang nhìn Thang Mang Lâm trong ngực. Thừa dịp anh không chú ý, Zu Cuella thành công đem Hi Nguyên rời đi.

Hi Nguyên liều mạng cắn môi, không để cho mình khóc thành tiếng. Ánh mắt của cô nhìn thấy hai người hôn giống như là quên mình thì như bị một kiếm hung hăng đâm vào.

Cô toàn tâm toàn ý yêu người đàn ông mà giờ phút này đang ôm hôn người phụ nữ khác.

Còn có cái gì tổn thương hơn so với điều này nữa đây?

Thân thể của cô ở trong ngực Zu Cuella phát run, như Bách Hợp bị mưa đá tập kích, ở trong gió mất hồn, tâm đã bị tàn phá.

Thang Mang Lâm hôn rất điên cuồng, hình như muốn ăn hết Lăng Khắc Cốt vậy, dùng sức ngậm lấy đôi môi mỏng của anh vào trong miệng, cũng kéo thấp đầu của anh xuống, để cho anh cùng mình dán càng gần hơn.

"Thang Mang Lâm!" Lăng Khắc Cốt còn không có phản ứng với Thang Mang Lâm, liền nghe đến tiếng hô không vui của Sơn Miêu.

"Băng Nhi, " Lăng Khắc Cốt lạnh lùng đẩy Thang Mang Lâm ra, khẽ mở cánh môi mỏng còn vương son môi hồng, "Để Sơn Miêu đưa em về."

Nói xong, cũng không chút lưu luyến đẩy Thang Mang Lâm ra, sau đó mặt lo lắng đi về hướng căn phòng cách đó không xa. Nhưng khi anh đẩy cửa phòng ra thì người anh muốn tìm đã không thấy. Anh lạnh lùng đứng ở cửa phòng, hai quả đấm nắm lại thật chặt, ánh mắt hẹp dài lạnh lùng phóng ra thứ ánh sáng tà ác như muốn giết người.

"Anh. . . . . . Băng Nhi muốn. . . . . . Để cho anh. . . . . ." Thang Mang Lâm chạy đến bên cạnh Lăng Khắc Cốt, nhu nhược vô dụng cầu khẩn, giọng nói của cô hình như vô cùng vô lực, lời còn chưa nói hết, thân thể lại đột nhiên nghiêng một cái té xỉu ở trong lòng anh.

"Băng Nhi?!" Lăng Khắc Cốt vội vàng ôm lấy Thang Mang Lâm, lấy tay vỗ mặt tái nhợt của cô, "Em làm sao vậy? Không cần hù dọa Anh. Mau mở mắt nhìn anh đi!"

Sợ hãi trong mắt Lăng Khắc Cốt giống hệt như năm đó khi mất đi Băng Nhi, Sơn Miêu nhìn ra anh hốt hoảng xong, tỉnh táo nhắc nhở anh: "Lão đại, trước đưa cô ấy đi bệnh viện xem một chút, có lẽ không có sự tình gì lớn."

"Anh mau đi lái xe!" Lăng Khắc Cốt giống như một cơn gió lốc ôm Thang Mang Lâm nhanh chóng chạy ra phía ngoài cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play