"Đây là thuốc của tiểu thư Lăng, uống sau khi ăn xong nửa giờ." Sau khi Lăng Khắc Cốt mở cửa phòng bệnh ra xong, y tá từ trong xe đẩy lấy ra ba túi ni lon nho nhỏ có chứa thuốc, lễ phép đưa cho anh.

"Cám ơn!" Lăng Khắc Cốt nhận lấy thuốc, nghiêng người sang, đối với bốn người Sơn Miêu, Thanh Long, Ngân Báo, Thẩm Đan đang đứng đối diện cửa nói, "Đi vào."

Sơn Miêu đi tới bên giường bệnh, xoa xoa mái tóc dài của Hi Nguyên, hài hước nói: "Nữ thần nhỏ may mắn của chúng ta cảm thấy thế nào rồi? Đầu còn đau nhức không?"

"Chú Sơn Miêu vừa nói xong, liền thấy đầu càng đau hơn." Hi Nguyên làm nũng chu cái miệng nhỏ nhắn, cái trán quấn băng gạc nhăn tít lại.

"Rất đau sao?" Thẩm Đan lập tức đau lòng đi tới bên giường, kéo tay Hi Nguyên xuống, muốn xem vết thương của cô.

Hi Nguyên thấy ẻ mặt lo lắng của Thẩm Đan, lập tức nghịch ngợm le lưỡi: "Cháu lừa mọi người thôi, bị thương đương nhiên sẽ đau, chỉ là còn có thể chịu được."

Ngân Báo bưng khay thuốc vẫn đặt trên xe đẩy qua, bướng bỉnh nói: "Bé con chỉ biết khi dễ người đàng hoàng, để chú thay băng cho cháu."

"Có thể sẽ đau hay không?" Lăng Khắc Cốt ngồi vào bên cạnh Hi Nguyên, nhìn cái nhíp trong tay Ngân Báo, có chút bận tâm hỏi.

"Nói nhảm! Thay thuốc sẽ thoải mái hay sao?" Ngân Báo nhấc lấy một cánh tay của Lăng Khắc Cốt, lấy ngón tay của anh đặt và miệng Hi Nguyên: "Bé con, lúc đau cứ ra sức mà cắn mạnh vào nhé."

Lăng Khắc Cốt im lặng trợn mắt nhìn Ngân Báo một cái, nhưng không có rút ngón tay của bản thân ra, mặc cho Hi Nguyên nhẹ nhàng cắn.

Ngân Báo nhẹ nhàng kéo băng trên trán xuống, giúp Hi Nguyên thay băng vết thương. Khi thuốc khử trùng xoa lên miệng vết thương trông rất giữ tợn kia, Hi Nguyên đau đến cắn mạnh răng, không tự chủ được cắn chặt ngón tay Lăng Khắc Cốt.

Lăng Khắc Cốt đau lòng dùng tay kia nhè nhẹ vỗ về lên tấm lưng cứng ngắc của Hi Nguyên, cũng không rút ngón tay ra. Anh lừ mắt với Ngân Báo, dùng giọng nói lạnh lẽo hỏi "Anh không thể nhẹ tay một chút sao?"

"Lão đại đau lòng? Vậy hay là chính cậu bôi thuốc cho bé con đi?" Ngân Báo bướng bỉnh nháy mắt mấy cái, mặt đầy vẻ chế nhạo. Lăng Khắc Cốt không vui trợn trừng mắt, lại không có cách nào làm thay Ngân Báo, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hi Nguyên đau đến nhếch miệng.

Hi Nguyên thấy ánh mắt dịu dàng của Lăng Khắc Cốt, trong lòng đầy cảm động. Cô kéo ngón tay của anh vừa bị chính cô cắn, nũng nịu nói: "Đau không?"

"Không đau bằng em đâu." Lăng Khắc Cốt cưng chiều hôn đỉnh đầu Hi Nguyên một cái, ôm cô càng chặt hơn.

Hi Nguyên dựa vào trong ngực Lăng Khắc Cốt, đôi con người sáng ngời ngập đầy ý cười. Anh yêu cô sao? Bọn họ có phải có thể gạt bỏ quá khứ và sự hận thù, lần nữa bắt đầu lại không?

“Hai người cái đôi oan gia này năm nay thật đúng là có duyên với bệnh viện." Thanh Long dựa tủ ở đầu giường, giọng điệu mang theo vài phần nhạo báng, cười nói.

"Anh không biết là bệnh viện chúng tôi muốn kiếm tiền sao? Không có lão đại, mấy chục triệu này của tôi năm nay biết đi đâu mà tìm?" Ngân Báo nửa đùa nửa thật nện Thanh Long một cú.

"Tra ra kết quả chưa?" Lăng Khắc Cốt cắt ngang bọn họ, tỉnh táo hỏi.

Anh vẫn cho là lâu đài Tinh Nguyệt vững như thành đồng rất an toàn, không ngờ chỗ an toàn nhất thế nhưng trở thành chỗ nguy hiểm nhất, khiến bé con mấy bận bị tổn thương.

"Là Miêu Đầu Ưng thủ hạ của Dã Lang làm." Sơn Miêu vội vàng trả lời, thời điểm anh nói chuyện, lo lắng liếc Hi Nguyên một cái, sợ cô bị tổn thương. Người làm tổn thương cô là người anh em tốt của cha ruột cô, cô có thể tiếp nhận được sự thật này hay không?

"Thuộc hạ của ba Dã Lang? Làm sao lại như vậy?" Hi Nguyên xác thực vô cùng khiếp sợ. Nếu như đối phương thật là thay chân của ba, nên bảo vệ cô mới đúng, làm sao lại xuống tay với cô?

"Nhiệm vụ của cháu bây giờ là dưỡng bệnh cho tốt, không cần lo lắng những thứ này." Thanh Long ưu nhã cười nói.

Một năm trở lại đây, Miêu Đầu Ưng thường xuyên hoạt động, vì muốn tranh giành địa bàn với bọn họ, đã xảy ra ra nhiều lần giao tranh. Tuy nhiên đối phương cũng chưa chiếm được chút ưu thế nào, đột nhiên sau đó an tĩnh lại. Không ngờ vài tháng sau, hắn ra tay lần nữa lại là trực tiếp nhắm vào Hi Nguyên. Hi Nguyên là điểm yếu chí mệnh của lão đại, chiêu này của Miêu Đầu Ưng đủ ngoan độc.

"Vẫn còn may không phải là Lệ Văn làm. Trước chúng tôi còn tưởng rằng là cô ta giở trò quỷ." Ngân Báo ngượng ngùng gãi gãi đầu.

"Lệ Văn sẽ không cùng chung một chỗ với Miêu Đầu Ưng." Lăng Khắc Cốt khẳng định.

Năm đó Lệ Văn vì cứu Băng Nhi mà bị Miêu Đầu Ưng làm nhục, cô ấy hận không thể giết chết Miêu Đầu Ưng, cho nên Miêu Đầu Ưng ra mặt cũng đồng thời là sự minh chứng cho sự trong sạch của Lệ Văn.

Lúc này cửa phòng bệnh bị người từ bên ngoài vội vàng mở ra, Doãn Nhạc nén lệ xông vào, còn có Bách Hổ lo lắng đi theo phía sau cô: "Nhạc Nhạc, chậm một chút."

Doãn Nhạc căn bản không để ý bất kỳ điều gì, chỉ vừa biết Hi Nguyên bị thương vì tại nạ xe cộ, trong lòng liền rất là lo lắng.

"Hi Nguyên!"

"Nhạc Nhạc? !" Thấy Doãn Nhạc xuất hiện ở trước mặt mình, Hi Nguyên khiếp sợ há hốc mồm. Hơn hai tháng không thấy, bụng Doãn Nhạc thế nhưng đã lộ rõ, nhịn bộ dáng xem ra đã như mấy tháng. Hi Nguyên đột nhiên đứng lên ôm chặt lấy Doãn Nhạc đang mặc đồ bà bầu, kích động kêu: "Nhạc Nhạc, cậu trốn ở đâu vậy? Mọi người tìm cậu rất cực đó."

"Hi Nguyên, cậu không sao chứ?" Doãn Nhạc đưa tay sờ sờ băng gạc trên trán Hi Nguyên, lo lắng hỏi.

"Chỉ là sẽ lưu lại một vết sẹo, không chết được." Hi Nguyên nghịch ngợm trả lời, điều cô quan tâm nhất lúc này là Doãn Nhạc đã ở đâu suốt mấy tháng nay, sống có tốt hay không, "Nhạc Nhạc, cậu bây giờ ở đâu vậy? Ba, mẹ Doãn có thể rất nhớ cậu."

Doãn Nhạc nhút nhát khẽ liếc Bách Hổ ở phía sau lưng một cái, đỏ mặt nói: "Mình ở nhà của chú Bách Hổ."

"Chú Bách Hổ?" Hi Nguyên vừa nghe, lập tức nâng eo chen vào, hung hãn chất vấn Bách Hổ, "Được lắm! Chú lại dám giấu Nhạc Nhạc đi, còn không nói cho cháu biết!"

Bách Hổ liếc lão đại một cái, lại nhìn Hi Nguyên một chút, trong lòng một trận sợ hãi: "Nhạc Nhạc không cho tôi nói."

"Vậy sao không lén nói cho cháu biết?" Hi Nguyên bất mãn nũng nịu. Không ngờ Nhạc Nhạc thế nhưng được giấu trong nhà chú Bách Hổ, khó trách bọn họ không tìm được Nhạc Nhạc.

Doãn Nhạc kéo kéo áo Hi Nguyên, thẹn thùng nói: "Hi Nguyên, đừng trách chú Bách Hổ, là tại mình không cho chú ấy nói. Chú Bách Hổ là người rất tốt, cậu đừng hung dữ với chú ấy."

"Mới ở chung một chỗ có mấy ngày, cậu liền bênh vực chú ấy rồi hả? !" Hi Nguyên ngang ngược nhéo gò má Doãn Nhạc, tức đỏ mặt nói.

"Chúng tôi không phải. . . . . ." Lời của Hi Nguyên khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Doãn Nhạc đỏ hồng, Hi Nguyên nói như vậy rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm.

Sắc mặt của Bách Hổ cũng biến thành rất lúng túng.

Cái gì ở chung một chỗ?

Anh và Nhạc Nhạc vẫn chia phòng ngủ, mặc dù thật ra cũng không khỏi có một lần duy nhất chung giường, cũng chỉ là bởi vì Nhạc Nhạc coi anh như cái ôm gối. Giữa anh và Nhạc Nhạc thật rất trong sạch.

Sơn Miêu đột nhiên ôm cổ của Bách Hổ, kéo anh đến một góc, sau đó mặt tà mị hạ thấp giọng hỏi: "Cảm giác Kim Ốc Tàng Kiều như thế nào vậy?"

"Chớ nói nhảm! Nhạc Nhạc chỉ là đứa bé!" Bách Hổ gầm nhẹ với Sơn Miêu, nếu như để Nhạc Nhạc nghe được lời Sơn Miêu nói, nhất định sẽ hiểu lầm. Mình chỉ là không nỡ để cô bé một mình lưu lạc bên ngoài, không muốn thấy cô bé gặp chuyện không may, mới chứa chấp cô. Tuyệt đối không có tà tâm, tuyệt đối không có. . . . . . Vừa nhìn đến gương mặt trái táo hồng hồng của Doãn Nhạc thì kiên trì của anh dần dần biến mất, anh thật sự đối với Nhạc Nhạc không hề có tà niệm sao? Tại sao mỗi lần thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hồng phác phác của cô, tim của anh liền bắt đầu đau nhói sợ hãi, thân thể thậm chí trướng đến phát đau.

"Nhạc Nhạc lớn bằng bé con." Sơn Miêu cố ý liếc nhìn Lăng Khắc Cốt và Hi Nguyên, sau đó cười nói, "Cậu không phải là còn già hơn so với lão đại chứ?”.

"Anh đừng loạn chút là ca bài ca uyên ương. Nhạc Nhạc đã có người trong lòng rồi."Giọng nói chuyện của Bách Hổ có chút chua xót. Khi anh gặp phải Doãn Nhạc thì chính là lúc cô bởi vì mang thai đứa nhỏ của cai cậu nhóc Trịnh Hạo, nên mới có thể rời nhà trốn đi, cô còn kiên trì nhất định phải chờ Trình Hạo trở lại. Coi như anh đối với Nhạc Nhạc thật có tà niệm gì gì đó, cũng không thể thực hiện được. Anh chỉ có thể coi Nhạc Nhạc giống như bé con.

Thanh Long đột nhiên đứng ở sau lưng Bách Hổ, lặng lẽ nói với anh: "Sao không đuổi hắn đi? Bách Hổ, cậu phải học hỏi Sơn Miêu một chút đi, chủ động xuất kích!"

Từ thần thái ân cần trong ánh mắt của Bách Hổ nhìn Doãn Nhạc, anh có thể nhìn ra một chút đầu mối. Sợ rằng tiểu tử Bách Hổ này đã động tâm, nhưng lại không dám ra tay, nếu quả thật như vậy, anh có thể đẩy giúp cậu ta một chút.

"Anh còn nói nữa tôi liền đánh gẫy răng của anh!" Bách Hổ dứ dứ quả đám về phía Thanh Long, hung ác uy hiếp.

Nếu như Nhạc Nhạc nghe được đoạn đối thoại của ba người bọn họ, sẽ nghĩ thế nào về anh?

Hình tượng ông chú tốt bụng của anh trong lòng cô còn không bị hủy sạch hay sao?

"Sắp xếp một chút lo hậu sự cho Trình Thăng, đây là một trăm vạn, các anh đưa cho vợ con của anh ta." Lăng Khắc Cốt đưa một tờ chi phiếu cho bọn Bách Hổ, kêu bọn họ an ủi người thân của tài xế gặp nạn.

"Tôi hiểu rồi." Bách Hổ gật đầu một cái, tâm tình của anh có chút nặng nề, bởi vì sơ sót khiến cho người của Miêu Đầu Ưng xâm nhập vào lâu đài Tinh Nguyệt, hại chết hai người anh em tốt của bọn họ.

"May mà bé con không có việc gì." Ngân Báo cảm thấy may mắn nói. Trải qua một loạt kiểm tra tỉ mỉ xong, chẩn đoán chính xác Hi Nguyên chỉ là bị một chút kinh hãi, trên trán lưu lại một vết sẹo dài, tình huống không phải rất nghiêm trọng, cho nên tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

"Bách Hổ, Doãn Nhạc rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao không báo cáo với tôi?" Lăng Khắc Cốt có chút trách cứ trừng mắt nhìn Bách Hổ một cái.

"Tôi gặp phải cô ấy lúc đang trên đường trốn nhà, thấy cô bé không có chỗ nào để đi nên liền đưa cô bé về nhà." Bách Hổ cười hắc hắc hai tiếng.

"Sau đó liền khó giải quyết, ngắt hoa?" Ngân Báo dùng bả vai đẩy Bách Hổ, mặt bướng bỉnh cười.

"Đừng nói mò! Chúng tôi chia phòng ngủ." mặt Bách Hổ đỏ bừng lên.

"Thật sự không có ngủ chung? Tôi nhìn thấy ánh mắt của tiểu tử kia có cái gì đó không đúng." Ngân Báo cười xấu xa nói. Cái tên trai trẻ sức trâu Bách Hổ này so với anh còn đần hơn, có lẽ đều không rõ ràng cái gì gọi là tình yêu.

"Tôi nói hai chúng tôi không có chuyện gì!" Bách Hổ gấp đến độ rống to. Anh thì không sao, nhưng Nhạc Nhạc là một cô gái thuần khiết như vậy, không thể để bị người hiểu lầm.

"Ngu ngốc! Trình Hạo trở lại cậu sẽ hối hận!" Ngân Báo đập Bách Hổ một cái, liền nhảy xuống khỏi cái bàn, nói với hai người, "Tôi đi về nghỉ. Hôm nay làm hai cuộc phẫu thuật, mệt chết đi được."

"Tôi cũng về đây, Doãn Nhạc ở nhà một mình, tôi không yên lòng." Bách Hổ liếc nhìn sắc trời nhá nhem bên ngoài, đầy rầu rĩ nói.

"Bách Hổ, đưa Doãn Nhạc về thăm mẹ cô bé một chút, thân thể bà ấy gần đây dường như không được khỏe, đã xin nghỉ bệnh một tháng rồi." Lăng Khắc Cốt nhắc nhở Bách Hổ. Bởi vì Doãn Nhạc là người bạn tốt nhất của Hi Nguyên, cho nên sau khi Doãn Nhạc mất tích, anh một mực phái người chăm sóc vợ chồng nhà họ Doãn.

"Tôi sẽ nói với cô bé." Bách Hổ gật đầu một cái. Doãn Nhạc ở lại nhà anh đã hơn hai tháng, cha mẹ cô bé nhất định vô cùng lo lắng. Nếu như Doãn Nhạc con gái của anh, chỉ sợ anh đã sớm nhốt lại rồi.

Chờ sau khi Ngân Báo và Bách Hổ rời đi, Lăng Khắc Cốt rút một điếu xì gà ra, châm lửa.

Chuyện ở bên Mỹ làm lòng anh bị nhiễu loạn, anh không hiểu tại sao mình lại trèo lên giường với Lệ Văn, chẳng lẽ là rượu kia quá mạnh? Nhưng anh chưa bao giờ quá say, chỉ có hai lần, hai lần này cũng đều có liên quan tới Tưởng Lệ Văn, mỗi lần tỉnh lại, cô ta đều trần truồng nằm trong ngực anh.

Chẳng lẽ rượu kia có vấn đề?

Lăng Khắc Cốt dập tắt xì gà, ở trong bóng tối cười lạnh. Đôi tròng mắt đen âm lãnh mà vô tình.

Anh đứng lên thì lo lắng trên mặt đã bị quét sạch, giống như một vương giả đắm chìm trong ánh mặt trời, một thân khí phách. Trong tròng mắt đen tinh xảo của anh có ánh sáng lóe lên, giống như viên kim cương trên cà vạt kia lóe lên ánh sáng hút hồn người.

Anh tiêu sái đi trở về phòng ngủ của mình, Hi Nguyên như một thiên sứ nép trên giường lớn của anh, một thân da thịt trắng như tuyết ôn nhuận ở trên tấm ga giường màu cà phê, lại thuần mỹ đến vậy.

Nhìn khóe môi cười yếu ớt của Hi Nguyên, môi mỏng của anh hài lòng nhếch lên, cởi áo sơ mi, anh nhấc một góc cái mền lên chui vào, kéo Hi Nguyên ôm chặt vào trong ngực.

"Hết bận rồi hả?" Đôi mắt đẹp vẫn đầy tỉnh táo của Hi Nguyên mở ra, xinh đẹp nhìn về phía Lăng Khắc Cốt.

"Không có! Vừa mới bắt đầu." bàn tay Lăng Khắc Cốt kéo rơi áo ngủ bằng bông của Hi Nguyên, đôi môi mỏng lập tức áp lên cánh môi xinh đẹp của cô.

Một đêm kích tình bây giờ mới chỉ bắt đầu, ngọn lửa tình nhanh chóng bốc cao, rực rỡ chiếu rọi bóng đêm.

Hi Nguyên cảm giác mình giống như nằm trên một con thuyền, bập bềnh theo từng con sóng lớn. Lăng Khắc Cốt tài tình giữa con sóng lớn chạy nước rút, có lúc êm ái như gió, một lát lại khơi lên sóng lớn kinh thiên, khiến thuyền lớn ở trong biển chao đảo muốn lật . . . .

Không biết bắt đầu từ khi nào, đêm trở nên tốt đẹp như thế? Không còn hành hạ cùng đau đớn?

Sự nghi hoặc của Hi Nguyên bị đôi môi nóng bỏng của Lăng Khắc Cốt cắn nuốt, cô ngoại trừ giơ chân lên khóa chặt hông của anh, cũng không còn có thể làm gì khác nữa . . .

. . . . . .

Thanh Long vừa đi vào phòng làm việc ở lầu cuối, liền nhìn thấy thư ký Tần Hoài vốn đã xin nghỉ mấy ngày đang cúi đầu làm việc. Nhìn bộ dạng ra sức làm việc của cô, chả có tí nào là giống phụ nữ. Thật là rất ít thấy phụ nữ nào lại coi công việc quan trọng hơn làm đẹp, cái cô Tần Hoài này thật đúng là một cực phẩm.

"Đã khỏi ốm rồi chứ?" Thanh Long đi qua bên cạnh bàn Tần Hoài, giống như quan tâm hỏi.

"Tiêm mấy mũi đã ổn, cám ơn Tổng giám đốc quan tâm." Tần Hoài mặt lạnh đứng dậy, dùng giọng nói vốn có của bản thân trả lời.

"Làm việc cho tốt! Tốt nhất là đừng có nghỉ ngày nào, tôi thật sự chịu đủ đám phụ nữ kia rồi." Thanh Long nhìn cặp mắt kính gọng đen xấu xí kia của Tần Hoài, trong lòng cảm giác khó chịu. Đột nhiên anh phát hiện trán của cô có một vết sẹo dài nhàn nhạt, hình như là mới bị thương, vết sẹo dài này bị một lớp son phấn thật dày che đi, nếu như không nhìn kỹ cũng không thể phát hiện được.

"Long Tổng chẳng lẽ là GAY?" Tần Hoài đột nhiên khiêu khích nhìn Thanh Long.

Thanh Long bị lời của cô kích thích, một phát ôm chầm lấy eo của cô, đầu cúi thấp xuống, ở bên môi cô dùng giọng điệu đầy uy hiếp nói: "Em lặp lại lần nữa xem?"

"Công việc hàng ngày của tôi chính là giúp ngài di dời đám phụ nữ, anh không phải GAY tôi mới không tin!" Tần Hoài lui về phía sau khom người, tránh né Thanh Long tới gần. Đôi con ngươi sáng rỡ sắc bén đến lạnh lùng sau cặp mắt kính gọng vàng kia, khiến cho cô nhìn vào mà hốt hoảng.

"Em có thể thử xem!" Thanh Long ưu nhã nói nhỏ ở bên tai Tần Hoài, giọng nói đầy mê hoặc. Anh đột nhiên trừng phạt đè tay lên ngực của cô, để cho cô cảm thụ cái vật đàn ông khổng lồ mà cao ngạo kia.

Cái cô Tần Hoài này, lại dám hoài nghi anh là một GAY.

"Tôi không lên giường với GAY!" Tần Hoài một cước đá về phía đầu gối của Thanh Long, khi anh mải tránh đi thì cô thành công thoát ra khỏi lồng ngực của anh.

"Tôi không phải GAY!" Thanh Long luôn luôn ưu nhã bị Tần Hoài làm cho tức giận, lần đầu tiên phá hư hình tượng ở truyền thông Long Dực, căm tức rống to.

"Để cho mấy người phụ nữ của anh nói lời này tôi mới tin!" Tần Hoài đẩy đẩy cặp kính gọng đen trên mắt, xa cách mà cao ngạo hừ lạnh.

Đôi mắt sắc bén như chim ưng của Thanh Long nheo lại, xuyên thấu qua cặp mắt kính nhìn chằm chằm vào gương mặt trát đầy son phấn của cô: "Tôi cũng không lên giường với đàn bà xấu xí, nhưng là em kích thích hứng thú của tôi!"

Nói xong, Thanh Long một phát ôm lấy Tần Hoài, môi mỏng hung hăng in lên cánh môi thoa đầy son đỏ thắm của cô.

"Thật khó ăn!" Vừa mới đụng phải những thứ son môi kia, Thanh Long liền ghê tởm buông Tần Hoài ra. Anh ghét nhất mùi vị son phấn trên người phụ nữ, nhất là thời điểm hôn lên lớp son môi, sẽ làm anh cảm thấy mình đang hôn môi với một đống mỹ phẩm.

"Tôi cũng không muốn anh hôn tôi!"

Tần Hoài cho là Thanh Long muốn buông cô ra, không ngờ anh thế nhưng với lấy khăn giấy trên bàn làm việc, dùng sức lau lau cánh môi của cô.

Cho đến khi môi của Tần Hoài trở nên trong suốt, Thanh Long mới dừng lại động tác dùng khăn giấy giày vò đôi môi của cô. Nhìn thấy cánh môi mềm mại phấn nộn không thể tượng tượng nổi này thì Thanh Long lại nhớ đến cánh môi đỏ mọng tự nhiên kia của Khanh Khanh. Anh ra sức xóa bỏ hình ảnh của người phụ nữ ghê tởm đó ra khỏi đầu, hung hăng cắn nốt cánh môi Tần Hoài.

Ngọt ngào không thể tưởng tượng nổi khiến Thanh Long kinh ngạc. Không ngờ Tần Hoài giống như bà lão đồng trinh khi hôn lên cảm giác lại tuyệt như vậy. Anh đột nhiên tăng thêm lực cắn mút cánh môi của cô.

Đây là lần thứ hai anh mất khống chế, lần đầu tiên là cái người phụ nữ ghê tởm "Khanh Khanh" kia, lần thứ hai chính là cô nữ thư ký xấu xí trước mặt anh này.

Hai người đều đáng ghét như nhau!

Thật không hiểu tại sao anh lại mê muội như vậy?

Thanh Long dùng lưỡi kỹ thuật khéo léo cạy hàm răng cắn chặt của Tần Hoài ra, xông vào trong miệng của cô cắn nuốt trọn vẹn hương vị ngọt ngào trong miệng cô. Đột nhiên lưỡi của anh truyền tới một trận đau đớn, Tần Hoài thế nhưng hung hăng cắn lưỡi của anh, đầy khiêu khích nhìn anh chằm chằm.

Thanh Long buông Tần Hoài ra xong, ảo não nguyền rủa.

"Tôi không phải đồ chơi của anh!" Tần Hoài lạnh lùng nhìn chằm chằm Thanh Long. Anh thế nhưng lại hôn một kẻ xấu xí như mình lúc này, thật không biết ánh mắt của anh ta có phải có vấn đề hay không.

"Thỏi son môi của em đâu?" Thanh Long tiến tới gần Tần Hoài, giống như là không nghe thấy lời của cô, trên mặt ưu nhã cười vô cùng tà mị.

"Anh làm gì thế?" Tần Hoài nghiêng thân thể, tận lực không để cho mình tiếp xúc với Thanh Long.

Hai tay của Thanh Long vòng qua Tần Hoài, cầm lên túi đựng đồ trang điểm của cô đặt ở trên bàn lên, móc ra thỏi son môi màu đỏ từ bên trong, ưu nhã cười nhạt: "Giờ làm việc không cho tô son môi, cái này tịch thu!"

Nói xong, anh liền bỏ thỏi son môi vào túi, ưu nhã đứng thẳng người, đi vào phòng làm việc của mình.

Ngồi vào ghế làm việc, anh móc thỏi son môi màu đỏ thắm ra, cầm ở trong tay vuốt vuốt. Màu son môi này nhìn rất quen, không biết đã từng thấy qua ở đâu.

Ném nó vào ống đựng bút xong, anh mở ngăn kéo ra, muốn bắt đầu làm việc. Lúc này, một xâu chì khóa trong ngăn kéo hấp dẫn sự chú ý của anh.

Là chìa khóa xe của anh, chìa khóa chiếc Ferrari bị Khanh Khanh lái đi kia.

"Tần Hoài, vào đi!" Anh nhấn điện thoại nội bộ, gọi Tần Hoài đi vào.

"Long Tổng tìm tôi có việc sao?" thân thể Tần Hoài thẳng tắp cao ngạo, lạnh lùng nhìn Thanh Long.

Thanh Long khoát khoát cái chìa khóa trong tay, ưu nhã hỏi "Đây là chuyện gì xảy ra?"

Ánh mắt của Tần Hoài lúc nhìn thấy chìa khóa trong tay Thanh Long lóe lên một cái: "Buổi sáng bộ phận chuyển phát nói là từ xưởng sửa xe gửi đến cho anh."

"Xưởng sửa xe?"

"Lần sau sửa xe chú ý một chút, không cần ném chìa khóa lung tung như vậy nữa! Long Tổng, tôi bận đi làm việc của mình đây." Tần Hoài nói xong, không đợi Thanh Long gật đầu, liền cao ngạo mà đi ra khỏi phòng làm việc của Tổng giám đốc.

Thanh Long cúi đầu, nhìn chìa khóa xe trong tay, trong đầu thoáng qua rất nhiều hình ảnh. . . . . .

Đột nhiên khóe môi anh nhẹ nhàng nâng lên, cười đến rất tà ác, cặp con ngươi sắc bén giống như mũi tên bắn ra phía cửa, lúc anh đứng lên không hề nhõ nhã nữa, ngược lại giống như một con sói xám lớn giảo hoạt. . . . . .

Doãn Nhạc đồng thời bước xuống xe cùng với Bách Hổ, cô do dự đứng ở dưới lầu, không dám lên lâu. Bây giờ ba nhìn thấy cô có thể vô cùng tức giận hay không? Cô theo bản năng lấy tay khẽ vuốt bụng của mình, sợ hãi liếc mắt nhìn Bách Hổ.

"Đừng sợ, có tôi!" Bách Hổ xoa xoa tóc của cô, cười đến rất rực rỡ. Khích lệ của anh mang lại cho Doãn Nhạc dũng khí cực lớn, khiến cho cô kiên cường cười gật đầu.

Bách Hổ đỡ Doãn Nhạc ấn chuông cửa, vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc của ba Doãn thì trong mắt Doãn Nhạc kích động dâng lên nước mắt: "Ba, là con, Nhạc Nhạc."

"Nhạc Nhạc!" Trong điện thoại cửa hình như truyền đến tiếng rơi vỡ của đồ vật, trong giọng nói của ba Doãn có loại vui mừng cùng kinh ngạc không nói ra được.

Cửa mở ra xong, Bách Hổ đang muốn lôi kéo Doãn Nhạc lên lầu, liền nghe thấy phía sau cách đó không xa truyền đến tiếng bàn luận xôn xao.

"Nhìn kia, Nhạc Nhạc đem cái bụng lớn như vậy trở về, thật mất mặt!"

"Còn dám mang theo tên đàn ông của nó cùng về, mẹ con bé còn là giáo viên, làm sao lại giáo dục ra một đứa con gái như vậy chứ?"

"Thói đời bạc bẽo, bọn trẻ bây giờ càng ngày càng không hiểu chuyện. . . . . ."

. . . . . .

Từng câu nói đả thương người khiến Nhạc Nhạc dừng bước lại, cô nén lệ muốn tránh đi.

Cô không phải một đứa con gái ngoan, khiến ba mẹ cũng theo đó mà bị mất thể diện.

"Chú Bách Hổ, cháu không muốn đi vào." Nhạc Nhạc đau lòng tựa vào trong ngực Bách Hổ, "Chú đưa cháu đi đi."

"Đừng nghe những lời xấu xa của bọn họ, mẹ vẫn còn đang đợi em, mau lên đi." Bách Hổ nâng mặt của Doãn Nhạc lên, vụng về giúp cô lau nước mắt.

"Là cháu khiến cho ba mẹ hổ thẹn, cháu không nên trở về ." Doãn Nhạc lắc đầu, đau lòng rớt nước mắt.

Có lẽ là cô đã quá tùy hứng, nhất định giữ lại bảo bảo của Trình Hạo, mới tạo thành cục diện hiện tại. Nhưng nếu phải bỏ đứa bé đi, cô thật không làm được.

"Nhạc Nhạc, tình yêu không có sai. Tôi ủng hộ em." Bách Hổ ôm Doãn Nhạc vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi.

Nước mắt của Nhạc Nhạc khiến cho anh cảm thấy cực kỳ khó chịu, anh hận không thể khảm chặt cô vào thân thể anh, không để cô phải chịu đau lòng nữa.

"Nhạc Nhạc!" Lúc này trên lầu truyền tới một hồi tiếng bước chân dồn dập, ba Doãn người còn chưa xuất hiện, âm thanh đã truyền xuống trước.

"Ba." Thấy ba xuất hiện trên cầu thang, Doãn Nhạc khổ sở gọi một tiếng ba.

"Còn không vào nhà?" Thấy con gái dựa vào ngực một người đàn ông xa lạ, gương mặt ba Doãn lập tức lạnh xuống.

Doãn Nhạc khiếp đảm theo sát bên cạnh ba, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt khác thường.

Bách Hổ tiến lên hai bước, cầm thật chặt tay Doãn Nhạc, khi cô ngẩng đầu lên, khích lệ cô bằng một nụ cười sáng láng.

Doãn Nhạc cười có chút khổ sở cùng bất đắc dĩ.

Doãn Nhạc vừa vào nhà, liền được mẹ ôm vào trong ngực.

"Nhạc Nhạc, con gái ngoan của mẹ!" mẹ Doãn kích động vuốt mặt con gái, trong mắt chất chứa lệ.

"Mẹ!" Doãn Nhạc cũng ôm thật chặt lấy eo mẹ.

Chưa bao giờ từng rời khỏi nhà, Doãn Nhạc bây giờ mới biết mình đã không biết nghĩ cho mẹ.

Mẹ Doãn đột nhiên ho kịch liệt, khiến Doãn Nhạc giật mình.

"Mẹ con bị xuất huyết dạ dày nằm viện nửa tháng, hôm qua mới xuất viện." ba Doãn lạnh mặt giải thích. Ông tiến tới đỡ cánh tay vợ, dìu bà đến ngôi trên sa lon.

"Tôi không sao rồi, ông đừng dọa Nhạc Nhạc của chúng ta." mẹ Doãn bất mãn nhìn chằm chằm chồng. Con gái mới trở về, bà cũng không muốn để Nhạc Nhạc bị dọa sợ lại trốn mất.

"Mẹ, Nhạc Nhạc không ngoan." Doãn Nhạc đau lòng nhào vào trong ngực mẹ, ôm chặt lấy bà.

Cô không hề biết mẹ sinh bệnh nặng như vậy, nếu như cô biết đã sớm trở về rồi. Cho dù bị ba đánh chết, cô cũng muốn về chăm sóc mẹ.

Ba Doãn mặt lạnh nhìn về phía Bách Hổ: "Cậu tính toán phụ trách thế nào với Doãn Nhạc nhà chúng tôi?”.

"Tôi? Phụ trách?" Bách Hổ sửng sốt, ông ấy muốn anh làm cái gì?

"Cậu làm lớn bụng của con bé, chẳng lẽ không nên phụ trách?" ba Doãn lần đầu tiên nhìn thấy Bách Hổ, liền đã nhất định cho rằng người đàn ông này chính là người đàn ông của Doãn Nhạc.

Doãn Nhạc nghe được lời ba nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, lo lắng giải thích: "Ba, Chú Bách Hổ không phải. . . . . ."

"Cậu không phải là Trình Hạo?" ba Doãn kinh ngạc nhìn Bách Hổ.

"Tôi là Bách Hổ, chú của Hi Nguyên." Bách Hổ vội vàng tự giới thiệu.

Ba Doãn chuyển sang con gái của mình, liếc xuống bụng cô rồi hỏi "Mấy tháng?"

"Bốn tháng rưỡi." Doãn Nhạc nhút nhát cúi đầu, giống như đứa nhỏ phạm lỗi, chờ chịu sự dạy dỗ của ba.

"Còn chưa bỏ nó đi. Con đi chuẩn bị một chút, ba đưa con tới bệnh viện." ba Doãn quả quyết nói.

Đứa bé này không thể để lại, cái tên Trình Hạo đó làm xong chuyện sai trái liền lặn không thấy tăm hơi, rõ ràng là coi con gái ông như đồ chơi. Con gái của ông vậy mà lại ngu ngốc cứ muốn lưu lại thứ nghiệt chủng này.

Ông nhất định phải đưa Nhạc Nhạc đi bỏ đứa bé này!

"Đừng!" Doãn Nhạc lập tức kinh hoảng nhảy dựng lên.

Ba Doãn tức giận dáng cho Doãn Nhạc một bạt tai: "Mày còn muốn cố chấp tới khi nào? Mặt mũi nhà họ Doãn chúng ta đã bị mày làm cho mất sạch rồi! Mẹ mày ở cơ quan bị người ta cười nhạo, tao cũng không còn mặt mũi gặp người. Chẳng lẽ mày còn muốn chọc chết ba mẹ mày mày mới hài lòng sao?"

Doãn Nhạc ủy khuất che mặt bị đánh đau, nước mắt tí tách nhỏ xuống đất.

Lúc này, Bách Hổ đau lòng tiến lên, kéo Doãn Nhạc ra phía sau, vừa an ủi cô, vừa nói với ba Doãn: "Tôi sẽ cưới Nhạc Nhạc."

"Cậu?" ba Doãn đầy kinh ngạc nhìn Bách Hổ.

"Chú Bách Hổ?" Doãn Nhạc vừa nghe lời Bách Hổ nói xong, cũng vô cùng khiếp sợ.

Bách Hổ vô cùng trịnh trọng gật đầu một cái: "Đứa bé cần phải giữ lại, Nhạc Nhạc nhỏ như vậy, sanh non đối thân thể cô ấy rất có hại. Tôi sẽ cưới cô ấy."

"Tiên sinh Bách Hổ, hôn nhân không phải trò đùa, cậu phải suy nghĩ kỹ càng." ba Doãn nhìn Bách Hổ, tỉnh táo nói.

Ông không hy vọng Bách Hổ sau này sẽ hối hận, lại quay ngược lại tổn thương Nhạc Nhạc.

"Tôi rất tỉnh táo. Tiên sinh Doãn, tôi yêu Nhạc Nhạc, tôi sẽ bảo vệ cô ấy cả đời, trừ phi cô ấy chủ động rời bỏ tôi, nếu không tôi quyết sẽ không thay lòng." Bách Hổ vô cùng tự tin cam kết. chưa từng động lòng với người nào, cái động tâm khe khẽ này chính là cả đời. Mặc kệ Nhạc Nhạc có yêu anh hay không, anh đều đã trầm luân rồi.

Chuyện ngày hôm nay đã tạo động lực cho anh nói ra tâm ý của mình, để cho anh có lý do phải có được Nhạc Nhạc.

"Chú Bách Hổ, chú không cần. . . . . ." Doãn Nhạc mặc dù vô cùng cảm kích Bách Hổ vì mình mà vươn tay ra, nhưng cô không cần anh thương hại.

Bách Hổ nắm lấy bả vai Doãn Nhạc, dùng giọng điệu vô cùng thành khẩn nói: "Nhạc Nhạc, tôi là thật tâm muốn kết hôn với em. Làm vợ của tôi có được hay không?"

Doãn Nhạc bị đôi tròng mắt sáng rỡ như tinh tú kia của Bách Hổ hấp dẫn, không tự chủ được gật đầu một cái.

Bách Hổ hưng phấn ôm cô vào trong ngực. Nhạc Nhạc thế nhưng đồng ý làm vợ của anh, tim của anh kích động đến như muốn vỡ ra.

"Hôn lễ càng nhanh càng tốt, tôi không hy vọng Nhạc Nhạc đi ra ngoài bị người ta chỉ trỏ." ba Doãn nhìn thấy được tia thâm tình trong đáy mắt Bách Hổ, rốt cuộc yên lòng. Nhìn anh rồi lại liếc xuống bụng con gái, không khỏi đề nghị.

Hôn lễ không thể trì hoãn nữa, những người hàng xóm kia nói ra những lời ác độc tới cỡ nào anh đã sớm được lĩnh giáo, anh không muốn để cho Nhạc Nhạc bị tổn thương.

"Tôi sẽ đi chuẩn bị hôn lễ. Mười ngày sau Hôn lễ sẽ được cử hành." Bách Hổ vô cùng hiểu tâm tình của ba Doãn, lập tức đồng ý đề nghị của đối phương, anh nhớ tới những lời lẽ cay nghiệt của hàng xóm lúc trước khi lên lầu, không yên lòng lưu Nhạc Nhạc lại đây, vì vậy lại tiếp tục nói, "Trước khi kết hôn, trong khoảng thời gian này, tôi nghĩ vẫn nên để Nhạc Nhạc ở chỗ của tôi thì tốt hơn. Chỗ của tôi tương đối thanh tĩnh, thích hợp để Nhạc Nhạc dưỡng sức. Trước khi kết hôn một ngày, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà."

"Tốt!" ba Doãn đồng ý gật gật đầu

"Mọi người không cảm thấy như vậy là quá nhanh sao?" Doãn Nhạc từ trước ngực Bách Hổ ngẩng lên, nhút nhát chớp chớp mắt.

Mười ngày?

Chưa tới mười ngày nữa cô đã phải trở thành cô dâu của chú Bách Hổ.

"Sẽ không! Nhạc Nhạc, tôi sẽ không để em phải chịu uất ức." Chỉ cần một cú điện thoại của anh, khách sạn 5 sao sang trọng nhất dưới quyền của Ưng tập đoàn sẽ vì anh mà mở cửa. Mười ngày anh cảm thấy vẫn còn có chút chậm, anh đã muốn có được Doãn Nhạc tới không thể đợi được nữa rồi, để cho cô làm cô dâu bé bỏng của anh.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hạnh phúc của Doãn Nhạc, tâm tình của anh kích động giống như trúng số độc đắc vậy.

"Hôn lễ không cần quá xa xỉ, chỉ cần cậu thật lòng muốn kết hôn với Nhạc Nhạc nhà chúng tôi là tốt rồi." mẹ Doãn thưởng thức nhìn Bách Hổ, trên người toát lên một loại phong thái khiến cho người ta yên tâm, khiến cho bà cảm thấy yên tâm giao Nhạc Nhạc cho cậu ta.

"Tôi ít nhất vẫn còn có chút năng lực này." Bách Hổ gãi gãi đầu, hào phóng cười nói, "Tôi muốn cho Nhạc Nhạc một hôn lễ khó quên."

"Chỉ cần Nhạc Nhạc vui, chúng tôi không có ý kiến." ba Doãn hài lòng cười.

Chuyện vẫn khiến cho vợ chồng họ canh cánh thời gian vừa qua đã tìm được mộ lối thoát hoàn mỹ, ông rốt cuộc không cần lo lắng nữa. Có người con rể anh tuấn như Bách Hổ thế này, ông cũng thấy mát dạ.

"Ba!" Doãn Nhạc ngượng ngùng chu chu cái miệng nhỏ xinh.

Trong miệng bọn họ nói giống như là rất tôn trọng cô, nhưng về chuyện hôn lễ, cô căn bản không có cơ hội lên tiếng, liền bị ba và chú Bách Hổ định xong.

"Có phải con không muốn? Vậy hôn lễ này hủy đi!" ba Doãn trêu chọc con gái.

Mặc dù ông chưa từng gặp qua Trình Hạo, không biết cậu ta có được hay không, nhưng trực giác của ông nhận định người đàn ông Bách Hổ này con gái có thể dựa vào.

"Tiên sinh Doãn?" Bách Hổ có chút lo lắng nhìn về hai người phụ nữ. Mới vừa rồi còn thật tốt, tại sao có thể nói hủy bỏ liền hủy bỏ?

"Nói giỡn thôi! Có thể đem Nhạc Nhạc bán ra ngoài, tôi rất vui mừng." ba Doãn vui vẻ mà cười .

. . . . . .

Sau khi về đi theo Bách Hổ đến nhà, Doãn Nhạc ngượng ngùng kéo kéo áo anh: "Chú Bách Hổ, chú thật sẽ không hối hận chứ?"

Cô vẫn còn có chút không xác định, không hiểu đến cùng động cơ Bách Hổ cưới cô có phải thật từ yêu hay không.

"Em không tin lời nói của tôi sao?" Bách Hổ nâng gương mặt trái táo của Doãn Nhạc lên, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.

"Cháu không xinh đẹp, cũng không thông minh, sao chú có thể yêu cháu được?" Doãn Nhạc không có tự tin đôi mi dài khẽ rủ xuống, lo lắng hỏi.

Cô tự biết rất rõ, cô chẳng hề xinh đẹp chút nào, nhiều nhất cũng chỉ là đáng yêu, người đàn ông anh tuấn lại có tiền như Bách Hổ làm sao sẽ thích mình?

"Ai nói em không đẹp? Ở trong mắt tôi, em so với Phạm Băng Băng còn xinh đẹp hơn!" Bách Hổ cười khoa trương. Mặc dù trước kia Sơn Miêu và Thanh Long thường tìm cách nhét phụ nữ lên giường anh, nhưng những phụ nữ kia dáng dấp có đẹp đến mấy, cũng không lọt nổi mắt xanh của anh, anh chân chính động lòng cũng chỉ có cái cô nhóc Doãn Nhạc có chút đần đần trong ngực này. Anh thích sự tinh khiết cùng ngọt ngào của cô, cũng thích nhìn bộ dạng ngây thơ của cô. Anh thật sự muốn có cô cả đời.

"Làm sao lại như vậy?" Doãn Nhạc ngượng ngùng dựa vào trong ngực Bách Hổ, "Chú Bách Hổ trêu chọc cháu."

Cô sao có thể so với Đại minh tinh như người ta?

Chú Bách Hổ nói ra những lời này là muốn chọc cười cô sao.

"Còn kêu chú?" Bách Hổ có chút bất mãn quấn chặt lấy Doãn Nhạc.

Đối với việc lớn hơn mười ba tuổi so với Nhạc Nhạc, anh có chút buồn bực. Anh thật hận không thể trẻ lại được mấy tuổi, để có thể xứng đôi hơn với Doãn Nhạc bé nhỏ.

"Bách Hổ." Doãn Nhạc xóa bỏ chữa chú, gọi thẳng tên Bách Hổ.

"Gọi tôi Hổ." Bách Hổ da mặt dầy yêu cầu Doãn Nhạc.

Doãn Nhạc mắc cỡ cắn môi, ngượng ngùng cúi đầu.

"Nhanh lên một chút! Tôi muốn nghe!" Bách Hổ áp vào sau tai Doãn Nhạc, bá đạo ra lệnh.

"Hổ." Doãn Nhạc gọi xong, mắc cỡ hận không thể lập tức chui vào một cái lỗ nẻ nào đó.

Bách Hổ kích động nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Doãn Nhạc lên, đầy khí phách hôn cái miệng nhỏ hồng hồng của cô. . . . . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play