Tiểu Thất do dự, sau đó yếu ớt nói: “Trong các Tà Hoa, hoa Mạn Châu Sa chính là chúa tể của Tà Hoa, hay còn được xưng là Tử Hoa. Các Tà Hoa nhìn thấy nàng đều phải cúi đầu thần phục”
“Chúa tể Tà Hoa?” Vân Liệt Diễm thì thào nhớ kĩ những lời này, lại quay đều nhìn Đoá Đoá vẫn còn đang ở độ tuổi ngây thơ, cõi lòng có chút hốt hoảng.
Hoa Mạn Châu Sa, quả nhiên là hoa Mạn Châu Sa! Hoa Mạn Châu Sa còn được gọi là hoa Bỉ Ngạn, sinh trưởng ở hai bờ Vong Xuyên. Hương hoa trong truyền thuyết rất có ma lực, có thể khiến người chết nhớ lại mọi chuyện đã diễn ra lúc còn sống. Hoa Bỉ Ngạn khi nở thì không thấy lá, có lá thì lại không có hoa, hoa lá không khi nào gặp gỡ, sinh sinh tương khắc lẫn nhau. Hoa Bỉ Ngạn chỉ có ở Hoàng Tuyền, là loài hoa duy nhất mọc ở Hoàng Tuyền.
Đây là đóa hoa bị nguyền rủa, hoa lá mãi không thể gặp gỡ, sinh sinh tương khắc.
Hoa lá mãi không gặp nhau, ý nghĩa là tưởng niệm bi thương, là nhung nhớ lẫn nhau, ưu mỹ thuần khiết, vẻ đẹp của cái chết, của chia lìa, vĩnh viễn không cách nào hoá giải bi thương.
Vân Liệt Diễm chán nản ngồi bệt xuống đất.
Tại sao lại như thế? Tại sao có thể như vậy?
Lúc Đoá Đoá sinh ra nàng đã từng sợ hãi, nhưng cho tới bây giờ cũng không xảy ra bất cứ vấn đề gì, cho nên nàng lại dần dần yên tâm.
Thế nhưng quả thật lại là hoa Mạn Châu Sa!
Con bé đáng yêu như vậy, làm sao có thể chấp nhận sự thống khổ sống không bằng chết chứ?
“Mẹ cần tu luyện một chút. Đoá Đoá, con bảo Tiểu Thất thu hồi công kích, sau đó kéo các thúc thúc đến đây” Vân Liệt Diễm cố nén sự run rẩy trong đáy lòng, nói.
“Dạ!” Đoá Đoá nhìn thấy sắc mặt Vân Liệt Diễm không ổn, đành phải ngoan ngoãn không hỏi gì thêm.
Vân Liệt Diễm nhắm mắt lại một lần nữa, đi vào không gian tinh thần.
“Đi ra! Ngươi mau đi ra cho ta! Ngươi nói cho ta biết tại sao?” Vân Liệt Diễm không thể bình tĩnh nổi. Cho dù chuyện gì xảy ra nàng cũng chưa từng nóng lòng cùng sợ hãi như thế này.
“Sao thế?” Mỹ nữ áo đỏ thấy Vân Liệt Diễm xuất hiện thì có chút khó hiểu.
“Làm sao ư? Ha ha… Ngươi không phải đã nói không nhất định là hoa Mạn Châu Sa hay sao? Ngươi không phải đã nói có thể chỉ là vô tình thôi sao? Tại sao? Tại sao hết lần này đến lần khác lại là Mạn Châu Sa? Ngươi có biết hoa Bỉ Ngạn sinh sinh tương khắc, nghĩa là đã chú định con bé đời đời kiếp kiếp đều không thể hạnh phúc, đều bị nguyền rủa hay không?” Vân Liệt Diễm ôm đầu, lần đầu tiên nàng cảm thấy bất lực như vậy. Trời sinh đã bị nguyền rủa, làm sao có thể giải trừ? Đoá Đoá là cốt nhục của nàng, là người thân của nàng, nàng nên làm cái gì đây? Làm sao mới có thể giải trừ được lời nguyền đó đây?
“Xác suất hoa Mạn Châu Sa xuất hiện quả thật rất nhỏ, cho nên lúc đó ta mới không nghĩ đến phương diện này. Mỗi người đều có sinh tử luân hồi của chính mình, giống như ngươi mỗi lần luân hồi đều là Hoả Phượng Hoàng, mà luân hồi của Đoá Đoá cũng chính là hoa Mạn Châu Sa” Mỹ nữ áo đỏ thở dài nói, nàng quả thật chưa từng nghĩ đến chuyện Đoá Đoá thật sự mang số kiếp của hoa Mạn Châu Sa.
Loài hoa này từ trước đến nay đều mang danh chứa đựng năng lượng Tà Hoa cường đại nhất, không có mấy ai theo kịp. Thế nhưng muốn có được thực lực này thì phải chấp nhận một cái giá không nhỏ. Ông trời có lẽ kiêng kị sự hung tàn của nó, cho nên mới bắt nó trả một cái giá rất lớn, cũng là cái giá nghiêm trọng nhất. Nguyền rủa, vĩnh viễn đều không thể bị giải trừ. Cho dù nó có huỷ thiên diệt địa, đem cả thế gian nhốt vào nguồn năng lượng của chính mình thì vĩnh viễn cũng không có được hạnh phúc.
Vân Liệt Diễm siết chặt tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay. Là do nàng làm chuyện ác quá nhiều, cho nên ông trời mới trừng phạt nàng như thế này đúng không?
Không! Cho dù ông trời muốn trừng phạt nàng như thế nào cũng được, nhưng ông ta không thể tàn nhẫn với con gái của nàng như vậy! Con bé có làm cái gì sai sao? Con bé là một đứa nhỏ đáng yêu như vậy, dễ thương như vậy, tại sao lại đối xử với nó ác độc như thế?
Lúc nàng sinh Vân Thiểm Thiểm, hai mẹ con nàng phiêu bạt tứ xứ, Vân Thiểm Thiểm từ trước đến nay đều rất nghe lời cho nên nàng mới không quan tâm đến nó nhiều. Thế nhưng Đoá Đoá lại khác, sau khi Vân Liệt Diễm sinh con bé thì mỗi ngày đều chăm sóc nó, dõi theo bước chân từng chút từng chút một lớn lên của nó, cho dù nó có nghịch ngợm bướng bỉnh đến thế nào thì nàng cũng không thể nhẫn tâm đánh nó một cái. Phải thừa nhận rằng sau khi sinh Đoá Đoá, Vân Liệt Diễm cảm thấy tâm tính của mình đã bình tĩnh hơn không ít.
Đoá Đoá, là một sinh mệnh của nàng!
Vân Liệt Diễm vươn tay sờ lên mặt, tuy nàng đang ở trong không gian tinh thần nhưng nước mắt vẫn rơi, từng giọt từng giọt nhỏ vào lòng bàn tay.
“Hoa lá tương khắc, lời nguyền này là vĩnh viễn, cho dù trong tương lai ngươi có là chúa tể thế giới này thì ngươi cũng không thể thay đổi nó được!” Mỹ nữ áo đỏ nhìn thấy Vân Liệt Diễm thống khổ, trong tâm cũng không nhịn được bi thương.
Vân Liệt Diễm lúc này giống như một đứa nhỏ bất lực. Nàng không sợ đau đớn, không sợ trắc trở thống khổ, nàng có thể chấp nhận một cái giá thật lớn, nhưng nàng vẫn luôn mong con cái của mình có thể bình an. Bây giờ rốt cuộc thì nàng cũng hiểu được tâm tình của Phượng Tâm Nghiên, loại tâm tình khiến nàng chỉ muốn chết.
Thế nhưng bây giờ cho dù nàng chết đi thì cũng không thể thay đổi được vận mệnh của Đoá Đoá.
“Nguyền rủa thì không thể thay đổi, nhưng vận mệnh lại khác biệt” Qua một lúc lâu, mỹ nữ áo đỏ thật sự không đành lòng liền mở miệng.
“Có ý gì?” Vân Liệt Diễm ngẩng đầu, kích động túm áo của nàng ta.
Có cách sao? Có một cách khác sao?
“Ta không thể đảm bảo, nhưng ngươi có thể thử một lần” Mỹ nữ áo đỏ không đành lòng đả kích Vân Liệt Diễm, dù sao hai người chính là một thể, Vân Liệt Diễm bi thương như thế nàng cũng có thể hiểu được.
“Nói mau!” Chỉ cần một chút xíu khả năng, nàng cũng đều muốn thử.
“Hoa lá tương khắc là vận mệnh của cả hai. Tuy nhiên hoa Mạn Châu Sa vẫn còn có một thứ khác bầu bạn bên cạnh”
“Một thứ khác? Bên bờ Vong Xuyên, ở bên cạnh hoa Bỉ Ngạn… Hoàng Tuyền! Chính là Hoàng Tuyền (1)!” Đôi mắt Vân Liệt Diễm sáng rực lên.
(1) Hoàng Tuyền: Hay còn gọi là Suối Vàng, Âm Phủ.
Đúng thế! Mọi người chỉ biết hoa Bỉ Ngạn là hoa lá tương khắc, vĩnh viễn không thể ở bên cạnh nhau. Thế nhưng hoa lại nở bên bờ Hoàng Tuyền, đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh hoa Bỉ Ngạn cũng chính là Hoàng Tuyền. Nếu hoa Bỉ Ngạn yêu mến Hoàng Tuyền, chẳng phải là không cần chịu nỗi khổ kiếp kiếp luân hồi không hạnh phúc hay sao?
“Hoa Mạn Châu Sa chuyển thế, như vậy Hoàng Tuyền cùng lá hoa Bỉ Ngạn cũng thế. Nếu như Đoá Đoá có thể yêu thương Hoàng Tuyền thì không cần phải chịu đau khổ nữa rồi” Chỉ là, mệnh định ra duyên phận, có thể thay đổi dễ dàng như thế hay sao?
“Chỉ cần có một tia hi vọng, ta sẽ không buông tay!” Vân Liệt Diễm nhìn mỹ nữ áo đỏ, nói tiếp: “Lúc đầu ta thật sự không đặt nhiệm vụ ngươi nói trong lòng, nhưng bây giờ ta đã có lý do để làm rồi! Tuy ta không thể quyết định vận mệnh của Đoá Đoá, nhưng ta có thể quyết định vận mệnh của người khác, ta không thể để cho Đoá Đoá tiếp tục chịu đựng sự nguyền rủa nữa. Trên đời này, không có điều gì thống khổ hơn sinh sinh tương khắc (2)”
(2) Sinh sinh tương khắc: Mãi mãi không thể sinh cùng một thời, giống như hoa cùng lá của hoa Mạn Châu Sa (hoa Bỉ Ngạn), có lá thì không có hoa và ngược lại. Hai người yêu nhau nhưng vĩnh viễn không thể gặp nhau.
Mỹ nữ áo đỏ gật gật đầu. Cũng chỉ có thể đem hi vọng mới đến cho Đoá Đoá.
Đoá Đoá, Diệp Khuyết, Phượng Lăng Tiêu nhìn chằm chằm Vân Liệt Diễm. Đoá Đoá vô cùng lo lắng, túm áo Diệp Khuyết hỏi một cách tội nghiệp: “Tước Tước thúc thúc, mẹ con bị làm sao vậy? Tại sao nét mặt của mẹ lại thống khổ như thế? Tại sao mẹ lại khóc? Có phải mẹ bị thương không? Có phải mẹ rất đau hay không?”
Diệp Khuyết hoàn toàn choáng váng, quen biết Vân Liệt Diễm lâu như vậy, hắn vẫn chưa từng nhìn thấy nàng khóc. Phượng Lăng Tiêu cũng nhíu mày, hắn cũng chưa từng thấy Vân Liệt Diễm như thế này bao giờ.
Vân Liệt Diễm chợt mở to hai mắt, nhìn thấy ba gương mặt phóng đại ngay trước mắt.
“Các ngươi đang làm gì thế?” Vân Liệt Diễm đen mặt, đẩy ba gương mặt kia ra xa.
“Ô ô ô… Mẹ bị đau ở đâu sao? Đoá Đoá thổi vù vù cho mẹ, mẹ đừng khóc nữa!” Đoá Đoá trèo lên người Vân Liệt Diễm, hai bàn tay bé nhỏ nắm chặt quần áo nàng, bày ra bộ dáng đáng thương.
“Sao thế?” Vân Liệt Diễm nhíu mày. Đã xảy ra chuyện gì mà nàng không biết sao?
“Đại tẩu, tẩu có bị gì không?” Nét mặt Diệp Khuyết kì quái, nhìn Vân Liệt Diễm: “Vừa rồi tẩu vẫn luôn chảy nước mắt, muốn ngừng cũng không ngừng được”
“A ha!” Vân Liệt Diễm cười khan hai tiếng, lau khô nước mắt rồi cúi đầu hôn lên mặt Đoá Đoá, nói: “Mẹ của con chảy mồ hôi thôi”
“Thật không?” Đoá Đoá có chút không tin. Nó chỉ khi đau lòng và sợ hãi mới khóc, làm sao mẹ có thể chảy mồ hôi bằng mắt được?
“Thật!” Vân Liệt Diễm nhéo nhéo mũi con bé, hỏi: “Phụ thân vẫn chưa tỉnh sao?”
Đoá Đoá gật đầu.
Vân Liệt Diễm đặt Đoá Đoá xuống, đứng bên cạnh Hàn Chỉ, sau đó khoác tay đặt lên vai rồi nói với Tiểu Thất: “Tiểu Thất, ngoại trừ công kích năng lượng tinh thần, ngươi còn biết cái gì nữa không?”
“Còn có thể khôi phục năng lượng tinh thần” Tiểu Thật nghĩ nghĩ rồi nói.
“Vậy ngươi giúp ta khôi phục năng lượng tinh thần của hắn đi” Vân Liệt Diễm nhớ, Hàn Chỉ đã từng nói mỗi lần hắn sử dụng năng lực kia thì giống như chết một lần. Vân Liệt Diễm xem qua, hắn hẳn là đã hao tổn năng lượng tinh thần quá nhiều, nếu như có thể khôi phục được thì hắn chắc chắn sẽ mau chóng tỉnh lại.
“Được!” Tiểu Thất đương nhiên không phản đối, chỉ cần nhìn Đoá Đoá một cái, nàng hoàn toàn không có năng lực phản kháng. Tà Hoa tôn hoa Mạn Châu Sa làm chúa tể, đây là ý niệm ăn sâu vào lòng tất cả các loài Tà Hoa từ khi được sinh ra. Cho nên, thuần phục cùng phục tùng mệnh lệnh của Đoá Đoá là việc đầu tiên nàng biết đến, so với tính mạng của mình còn quan trọng hơn. Mệnh lệnh của mẹ Đoá Đoá cũng chính là mệnh lệnh của Đoá Đoá, nàng không dám phản đối.
Bảy cánh hoa của Tiểu Thất thu lại một chút, bảy cánh khác biệt về màu sắc đồng thời tỏa ra hào quang bảy màu. Bảy màu ánh sáng cùng hội tụ lại một chỗ, dần dần biến thành màu trắng sáng, bao lấy cả người Hàn Chỉ, từng chút từng chút tiến vào cơ thể hắn.
Qua một lúc lâu, đến lúc hào quang màu trắng hoàn toàn tiến vào trong cơ thể Hàn Chỉ, Tiểu Thất mới thu năng lượng lại.
“Như vậy là được rồi sao? Tại sao lão đại vẫn chưa tỉnh?” Diệp Khuyết nhìn sắc mặt Hàn Chỉ đã tốt hơn lúc trước liền yên tâm, nhưng vẫn hỏi lý do vì sao hắn ta vẫn chưa tỉnh.
Vân Liệt Diễm đau lòng vuốt ve gương mặt Hàn Chỉ. Tên ngốc này, quả thật đã liều hết cái mạng, biết rõ bản thân không thể làm như thế nhưng hết lần này đến lần khác vẫn muốn liều lĩnh. Cho dù hắn có cường đại thế nào thì vì nàng, vì con cái của hai người, hắn còn ngây thơ hơn cả một đứa trẻ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT