“Hương hoa này… có độc!” Phượng Lăng Tiêu nhíu mày, nói. Hắn
quan sát những khóm hoa này một lúc lâu mới xác định chúng là thật, chỉ
là hương thơm lại rất không ổn, nếu như không biết phân biệt hoặc không
quen thuộc với các loại dược vật thì chắc chắn sẽ không nhận ra. Mỗi
loại hoa đều có hương thơm đặc trưng riêng biệt, hoặc là thanh nhã hoặc
là nồng đậm. Lúc này những loài hoa mọc chung một chỗ, hương hoa lại hoà quyện vào nhau, người đi vào nếu không cẩn thận sẽ hít phải toàn bộ
hương hoa. Chỉ cần có người cẩn thận tìm ra hai đoá hoa mình biết để
ngửi hương vị của chúng, nhất định có thể nhận ra hương thơm có gì đó
rất lạ.
“Có độc?” Những người còn lại lại không thể
hiểu vấn đề, bọn họ cũng vào đây được một khoảng thời gian nhưng vẫn
không có dấu hiệu trúng độc nên cảm thấy không mấy tin tưởng.
“Độc này có thể khiến cho tinh thần chúng ta bị tê liệt, sau đó xuất hiện ảo giác. Có lẽ một chút nữa mới có tác dụng” Phượng Lăng Tiêu tiếp tục
giải thích.
Lời nói của Phượng Lăng Tiêu vừa dứt, Vân Liệt Diễm liền đánh ngất Vân Phụng Khải.
“Đại tẩu, tẩu làm gì thế?” Diệp Khuyết đứng bên cạnh Vân Phụng Khải bị hành
động của Vân Liệt Diễm làm cho giật mình “Tẩu bị ảo giác rồi sao?”
“Ảo cái đầu nhà ngươi!” Vân Liệt Diễm trừng mắt với hắn “Mau cõng thúc thúc đi!”
Không ai hiểu rõ sức ảnh hưởng của độc gây ảo giác đối với Vân Phụng Khải so
với Vân Liệt Diễm. Tuy sau khi trải qua mọi chuyện ở Đồng thành, hắn đã
giảm bớt đi thống khổ của nỗi đau nhiều năm qua, nhưng bên trong con
người hắn vẫn còn lơ lững bóng ma tâm lý. Nếu lúc này hắn lại nhìn thấy
những hình ảnh thương tâm kia, ai biết được hắn có sụp đổ một lần nữa
hay không. Thúc thúc cái gì cũng tốt, nhưng đã làm người thì không một
ai hoàn hảo cả, những kí ức kia đối với hắn mà nói là quá mức tàn nhẫn.
Diệp Khuyết có chút không rõ nhưng vẫn nghe theo lời nói của Vân Liệt Diễm,
cõng Vân Phụng Khải trên lưng. Chỉ có điều, nên đi đâu lại là một vấn đề khác.
“Hay là ta dùng một mồi lửa đốt sạch chúng
đi?” Nhìn một hồi lâu, bọn họ cũng không có một đầu mối rõ ràng, chỉ một mình Vân Phụng Khải am hiểu trận pháp nhưng lại bị Vân Liệt Diễm đánh
ngất. Vân Liệt Diễm cũng từng học trận pháp ngũ hành bát quái, nhưng
những loại trận pháp cổ quái quý hiếm này vốn không thể gộp chung vào
những thứ lông gà vỏ tỏi kia, bởi vì nàng cũng thuộc loại dốt đặc cán
mai về chúng.
“Nếu như dính phải ảo giác thì con có
đốt bao nhiêu cũng vô dụng thôi” Phượng Lăng Tiêu nhíu mày, nói tiếp:
“Ta cảm thấy nơi đây cũng không phải không gian ảo ảnh, những khóm hoa
này là cây thật lá thật, so với bên ngoài cũng không khác biệt nhiều.
Thứ khác biệt duy nhất chính là hương thơm, dù có đi đâu hay bao lâu thì chúng cũng không phai nhạt”
“Vậy tại sao chúng ta
vẫn không trúng độc?” Diệp Khuyết vẫn không rõ, không phải có độc sao?
Vậy vì sao bọn họ vẫn hoàn hảo đứng ở chỗ này, không có một chút phản
ứng nào?
“Cũng đúng!” Vân Liệt Diễm gật gật đầu, nếu
như có độc thì tại sao bọn họ vẫn bình an? Nàng còn lo rằng Vân Phụng
Khải bị trúng độc nên đánh ngất hắn, nhưng nhìn tình huống xung quanh
thì một chút phản ứng trúng độc bọn họ cũng không có.
Chỉ có Hàn Chỉ là híp mắt quan sát bốn phía, dường như đang tìm thứ gì đó.
Vân Liệt Diễm nghĩ rằng hắn lo lắng cho Đoá Đoá nên không để ý, tiếp tục cùng ba người Phượng Lăng Tiêu thảo luận vấn đề trúng độc.
Thời gian trôi qua, Hàn Chỉ đột nhiên quay đầu nhìn ba người đang thảo luận
kịch liệt nói: “Nơi này sẽ có một đoá hoa bảy cánh, mỗi cánh là một màu
lần lượt đỏ, cam, vàng, lục, xanh, lam, tím. Nhất định phải tìm được
nó!”
“Cái gì?” Ba người đồng thời quay đầu lại, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ nhìn Hàn Chỉ.
“Tìm được đoá hoa đó thì vấn đề sẽ được giải quyết. Hương thơm ở đây đều từ
đoá hoa đó mà ra” Sắc mặt Hàn Chỉ có chút không tốt. Không biết tại sao
lúc này hắn sử dụng năng lực của mình lại cảm thấy không đủ sức, dường
như không thể nào khống chế được năng lượng trong người. Vốn dĩ hắn đã
có thể xác định được phương hướng của đoá hoa kia, nhưng hết lần này đến lần khác lại bị một thứ gì nó ngăn cản ngay trong thời khắc mấu chốt.
“Ách, hoa ước nguyện bảy màu (1) à?” Khoé miệng Vân Liệt Diễm co rút, đây không phải là cách dỗ con nít
sao? Chẳng lẽ ngắt xuống một cánh hoa là có thể thực hiện được một
nguyện vọng hay sao? Trăm phần nghìn đây là lời nói vô căn cứ!
(1) Hoa ước nguyện bảy màu: Những bà mẹ thường dỗ con gái bằng cách mua
những đóa hoa bảy cánh với bảy màu sắc khác nhau, mỗi màu tượng trưng
cho một ước nguyện.
Mọi người không hiểu ý của
Vân Liệt Diễm, nhưng Phượng Lăng Tiêu vẫn phối hợp gật gật đầu: “Nếu
đúng là như vậy thì trận pháp này rất có khả năng liên quan đến đoá hoa
kia, chúng ta vẫn nên tìm nó nhanh một chút”
Vân Liệt Diễm cùng Diệp Khuyết đồng thời choáng váng: “Không phải chứ? Hòn đảo này lớn như vậy thì đi đâu mà tìm?”
Hòn đảo này thoạt nhìn như một thảo nguyên rộng lớn, khắp đồi núi đều là
hoa, loại hoa nào cũng có. Nếu đi tìm chỉ một đóa hoa thì có khác gì mò
kim đáy bể?
Vân Liệt Diễm quyết đoán lắc đầu: “Vốn dĩ là không cách nào tìm được!”
“Vẫn nên thử một chút đi, tóm lại hương thơm này không chút bình thường”
Phượng Lăng Tiêu vẫn thường nghiên cứu dược vật, đối với hương vị khác
thường đều cảm thấy không yên lòng. Dựa theo lý thuyết thì những loại
dược mị hoặc thường không có thuốc giải, chỉ cần không trúng quá sâu thì ngủ một giấc sẽ ổn. Nghiêm khắc mà nói thì đây cũng không phải độc
chất, chỉ được xem như một loại dược làm tê liệt hệ thần kinh, cho dù
Vân Liệt Diễm có là ‘bách độc bất xâm’ cũng phải chịu ảnh hưởng như
thường. Thế nhưng kì quái ở chỗ chính là bọn họ đến tận bây giờ cũng
không phát hiện ra chỗ nào bất thường trong cơ thể, đó mới là điều khiến cho Phượng Lăng Tiêu không an tâm.
Nếu đúng như lời
Hàn Chỉ nói, đoá hoa kia chắc chắn có liên quan mật thiết tới trận pháp
này, nhất định phải tìm được nó thì mới có thể giải quyết vấn đề. Bởi vì diện tích khá lớn cho nên đoàn người không thể không chia nhau ra hành
động, nhưng trong biển hoa mênh mông mà muốn tìm được một đoá hoa thì
chẳng khác nào mò kim đáy bể, vốn dĩ không có hi vọng gì.
Vân Liệt Diễm vẫn nhíu mày. Đùa sao? Một đoá hoa nhỏ xíu như vậy thì đi đâu mà tìm? Nơi này hương hoa hòa chung một chỗ, lung tung lang tang thật
sự là bực bội vô cùng.
Đi về phía trước, Vân Liệt Diễm đột nhiên nhìn thấy một bóng người đang mỉm cười ngọt ngào nhìn mình gọi: “Mẹ!”
Vân Liệt Diễm kích động nhấc chân chạy về hướng đó. Ô! Đã hơn ba năm nàng
không gặp con trai rồi, đã nhớ nó đến muốn điên. Thiểm Thiểm của nàng
cũng đã hơn mười tuổi, nhất định là rất đẹp trai!
Thế nhưng Vân Liệt Diễm lại đột nhiên dừng chân. Đúng vậy, Thiểm Thiểm đã
hơn mười tuổi, phải nên cao lớn mới đúng. Lúc trước Thuỷ Linh Lung cũng
đã nói, gia tộc Thuỷ thị chỉ cần đột phá cảnh giới Thiên Nhân thì mái
tóc sẽ biến thành màu bạc, đây là do di truyền. Thiểm Thiểm là con trai
của Hàn Chỉ, như vậy thì tóc của nó nhất định cũng sẽ giống như Hàn Chỉ, vừa đến cảnh giới Thiên Nhân liền thay đổi màu tóc.
Thế nhưng Vân Thiểm Thiểm trước mắt rõ ràng vẫn duy trì bộ dạng của ba năm
trước đây. Màu tóc không đổi thì có lẽ là do nó vẫn chưa đạt đến cảnh
giới Thiên Nhân, nhưng không có lý nào mà cơ thể lại không cao lên được.
Không đúng! Không đúng! Vân Liệt Diễm lắc lắc đầu, nhắm mắt lại, buộc bản
thân tiến vào không gian tinh thần, cho đến khi nhìn thấy mỹ nữ áo đỏ
thì nàng mới an lòng.
“Rốt cuộc thì ngươi cũng tới
rồi! Ta chờ ngươi đã rất lâu rồi đó!” Mỹ nữ áo đỏ mỉm cười, bộ dạng Vân
Liệt Diễm quả thật có chút chật vật.
“Chuyện gì xảy
ra vậy?” Vân Liệt Diễm vô lực ngồi bẹp xuống đất, nhìn mỹ nữ áo đỏ nói:
“Năng lượng tinh thần của ta không phải đã gần đến Thần cấp rồi sao? Tại sao lại có thể yếu ớt như thế này?”
Vân Liệt Diễm ý
thức được có điều gì đó không đúng liền đi vào không gian tinh thần của
mình ngay lập tức, nhưng vào đến đây thì mới phát hiện năng lượng tinh
thần đã suy yếu đến mức này rồi.
“Ngươi tiến vào
không gian ảo ảnh cũng đã được một khoảng thời gian ngắn, thật ra từ lúc vừa bước vào các ngươi đều đã trúng độc, chỉ là bản thân không biết mà
thôi. Hương thơm này có thể gây tổn thương rất lớn cho năng lượng tinh
thần, cho dù ngươi đã đến Thần cấp cũng sợ sẽ chịu không nổi. Lần này
các ngươi gặp phải nhân vật khó đối phó rồi!” Mỹ nữ áo đỏ không có cách
nào liên lạc được với Vân Liệt Diễm, trừ phi bản thân Vân Liệt Diễm trở
vào không gian tinh thần, nếu không thì nàng ta cũng chỉ có thể đứng
nhìn mọi chuyện đang xảy ra nhưng không thể nhắc nhở Vân Liệt Diễm.
“Không phải chứ? Nhân vật lợi hại thế này sao lại ở nơi tận cùng của Biển Băng được? Giống như lũ chim cánh cụt, chỉ là người canh giữ cánh cổng thôi
sao?” Khoé miệng Vân Liệt Diễm co quắp. Nói giỡn, Thần cấp cũng địch
không lại thì tại sao còn ở lại nơi này?
“Ta cũng
không rõ nguyên nhân cho lắm” Mỹ nữ áo đỏ lắc đầu, nói tiếp: “Trí nhớ
của ta cũng không phải nguyên vẹn, chỉ khi nào chúng ta hoàn toàn dung
hợp thành một thể thì ngươi mới khôi phục được bản thể Hoả Phượng Hoàng, lúc đó toàn bộ trí nhớ sẽ xuất hiện. Điều này sẽ trợ giúp rất nhiều cho ngươi khi đi tìm nguyên linh châu. Nhiệm vụ của ta thật ra cũng chỉ là
để nói cho ngươi biết nhiệm vụ của ngươi mà thôi”
Nàng chỉ lưu giữ một phần ký ức, sau đó nói tất cả cho Vân Liệt Diễm biết.
Về phần những lịch sử thượng cổ kia thì giống như đã bị xoá đi trong trí nhớ.
“Lần này có lẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp
nhau rồi, chỉ cần ngươi đạt đến Thần cấp thì một phần năng lượng trong
cơ thể sẽ tự động thức tỉnh. Thế nhưng nếu ngươi muốn chân chính đạt
được thực lực Hoả Phượng Hoàng đỉnh thì ngươi phải cố gắng rèn luyện ở
đại lục Thần Chi nhiều hơn. Nơi đó giống như một thế giới khác, tất cả
đối với ngươi mới chỉ là sự bắt đầu” Mỹ nữ áo đỏ nói những lời thấm
thía, giống như một lời trăng trối cuối cùng.
“Này!
Cái gì gọi là mới bắt đầu? Ta đây không chịu được nhiều thứ như vậy đâu! Nếu như ta không muốn, liệu ta có thể bỏ cuộc nửa chừng hay không? Ta
cảm thấy cuộc sống ở Yến thành mới thích hợp với ta” Vân Liệt Diễm lắc
lắc đầu. Không nên! Tại sao nàng lại cảm thấy rất không an lòng thế này?
“Khi ngươi đi tới thế giới này, mục đích của ngươi chính là đến đại lục Thần Chi, đại lục Tranh Vanh cũng chỉ là một vùng đất để ngươi tạm thời sinh sống mà thôi. Giống như bảy cấp bậc nội lực xích – chanh – hoàng – lục – thanh – lam – tử, nếu như so sánh cấp bậc hiện tại của ngươi trong bảy
cấp độ này thì khi đến đại lục Thần Chi, ngươi cùng lắm cũng mới ở mức
Chanh cấp. Nếu như ngươi tập hợp tất cả bốn nguyên linh châu lại một chỗ nhanh một chút thì cũng sẽ không tiêu phí thời gian chờ đợi nhiều năm”
Mỹ nữ áo đỏ nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra một cách giảng giải như vậy.
“Ta không chơi nữa!” Vân Liệt Diễm phát hoả. Lừa nàng sao? Cho dù có là lời trăng trối thì cũng không cần lừa gạt người ta như vậy chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT