“Lần này Vân tiểu thư đến Hương thành là có chuyện gì muốn làm sao?” Sở Từ lấy cớ làm hướng dẫn viên du lịch, vừa giới thiệu những địa danh nổi tiếng cho Vân Liệt Diễm vừa thăm hỏi nàng.

“Vương gia không cần phải khách khí, gọi ta Liệt Diễm là được rồi” Vân Liệt Diễm thật sự chịu không nổi cảnh người ta cứ mở miệng là gọi nàng bằng ‘Vân tiểu thư’ này nọ.

“Vậy Liệt Diễm cũng đừng khách khí với ta, cứ gọi ta là Sở Từ đi. Mọi người quen biết nhau cũng là một loại duyên phận, Liệt Diễm có chuyện gì thì cứ nói với ta, nếu có khả năng giúp đỡ thì Sở Từ có chết cũng không chối từ” Sở Từ nghe lời nói của Vân Liệt Diễm liền rất kích động. Nàng cho phép hắn gọi thẳng tên của nàng, có phải chứng tỏ mối quan hệ của bọn họ lại tiến thêm một bước nữa hay không?

Vân Liệt Diễm đen mặt. Nàng cũng không phải là kẻ ngu, có thể làm đặc công nhiều năm như vậy thì bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện này vẫn không bị giảm sút. Tình ý trong mắt Sở Từ trừ khi nàng là kẻ đần mới không nhìn ra. Thế nhưng ngay cả một người như Hàn Chỉ mà nàng còn chưa giải quyết xong, tại sao lại bỗng nhiên xuất hiện thêm một Sở Từ nữa chứ? Xem ra, Hương thành cũng không phải là nơi tốt lành gì.

“Ha ha, ta đây cũng không khách khí. Ta tới nơi này cũng không có chuyện gì, chỉ vì nghe nói ở đây nổi tiếng nhất là hoa quả cùng hương liệu cho nên đến thăm thú một chút. Bây giờ đã thấy cho nên ta định hai ngày sau sẽ rời đi” Vân Liệt Diễm cười, vẫn nên đi nhanh một chút thì hơn.

Không phải nàng làm đà điểu, mà là nàng thật sự không có hứng thú với mấy nam nhân này.

Vân Thiểm Thiểm liếc nhìn mẹ mình với ánh mắt khinh bỉ. Nó bó tay, một khi mẹ đụng phải một người theo đuổi mình thì chuyện đầu tiên nghĩ đến chính là lừa gạt người ta, chuyện thứ hai là làm đà điểu. Nếu không thì cũng không tìm được một ai thích hợp trong nhiều năm như vậy.

Tuy nhiên, trước mắt thì người thích hợp nhất vẫn là cha Hàn Chỉ.

“Hương liệu? Nếu Liệt Diễm thích thì ta sẽ sai người đưa đến điền trang một số hương liệu tốt nhất Hương thành” Đưa tất cả cho nàng, hắn đều nguyện ý.

Sở Từ phát hiện, càng ở chung với Vân Liệt Diễm thì hắn lại càng yêu thích nàng. Lúc bắt đầu chỉ là có hứng thú, sau đó liền trầm mê không thể tự thoát ra được.

Gặp nàng, hắn mới biết được trên đời này thật sự có chuyện vừa thấy đã yêu.

“Hôm nay liền đi!” Hàn Chỉ lạnh lùng ra lệnh. Nhìn Sở Từ nói chuyện vui vẻ với Vân Liệt Diễm như vậy, Hàn Chỉ lại cảm thấy không thoải mái. Tại sao không thấy nàng nói chuyện với hắn vui vẻ như vậy?

Tập thể mọi người đều đen mặt. Vị đại gia này, ghen tị hơi rõ rệt rồi!

Thượng Quan Lâm Nhi rũ mí mắt. Hắn vẫn rất thích Vân cô nương, có lẽ nàng không nên cố chấp nữa.

Đúng lúc này, một mũi tên từ chỗ tối bắn lén ra, thẳng hướng Sở Ngọc.

Thượng Quan Lâm Nhi đứng sau lưng Sở Ngọc, nhưng mũi tên này bay đến với tốc độ quá nhanh, nàng vốn dĩ không kịp kinh hô ra tiếng. Nàng theo bản năng kéo tay Sở Ngọc, đẩy hắn ra.

“Phịch” một tiếng, mũi tên sắp xuyên qua cơ thể Thượng Quan Lâm Nhi thì lại bị một thứ gì đó bắn lệch đi.

“Lâm nhi!” Sở Ngọc hoảng hốt đỡ lấy Thượng Quan Lâm Nhi, tỉ mỉ kiểm tra cho đến khi xác định nàng không bị thương mới bình ổn lại. Hắn ôm nàng vào lòng, khóe môi giật giật lại không biết nói gì.

“Diệp Khuyết, một tên cũng không tha!” Thân thể Hàn Chỉ bao phủ bởi một tầng khí lạnh, sắc mặt cực kỳ khó coi. Mà ngay cả Vân Thiểm Thiểm đang đứng bên cạnh hắn cũng bị hơi lạnh của hắn làm cho hắt hơi.

“Hàn, đừng giết người nữa!” Thượng Quan Lâm Nhi nhìn thấy bộ dạng đó của Hàn Chỉ liền nhớ lại tình cảnh năm đó, một mình hắn tàn sát rất nhiều người. Nàng lại cảm thấy sợ hãi, cả thân thể cũng run rẩy theo.

“Lâm nhi?” Sắc mặt Sở Ngọc dần dần ảm đạm. Nàng đang sợ cái gì?

“Đừng… đừng giết người nữa. Đừng!” Thượng Quan Lâm Nhi vĩnh viễn cũng không thể quên một màn kia, cũng chính là lúc nàng đối với Hàn Chỉ vừa thương vừa sợ. Nàng yêu hắn, ngưỡng mộ hắn, rồi lại sợ hắn, liều mạng muốn đến gần thì lại sợ hãi phải đến gần hắn.

Nàng không rõ đó là cảm xúc gì, nó cứ tra tấn nàng suốt bảy năm.

“Chủ tử!” Diệp Tô nhìn thấy Thượng Quan Lâm Nhi đã gần như không khống chế được cảm xúc liền tiến lên xin lệnh của Hàn Chỉ. Chuyện năm đó bọn họ đều nhớ rõ, Thượng Quan Lâm Nhi bị dọa cho hôn mê bất tỉnh. Thượng Quan tiểu thư có thế nào thì cũng là ân nhân cứu mạng của chủ tử, nếu như nàng bị tổn thương thì chủ tử nhất định bao phủ sẽ áy náy.

Đôi mắt Hàn Chỉ càng sắc lạnh hơn. Một đôi mắt phảng phất như kết thành một tầng băng dày. Hắn nhìn thoáng qua Thượng Quan Lâm Nhi đang run rẩy, nhếch đôi môi mỏng, ra lệnh một cách quyết đoán: “Bắt toàn bộ, lưu người sống!”

Khi Thượng Quan Lâm Nhi nghe thấy câu ‘lưu người sống’ kia, rốt cuộc cũng thở dài một hơi, đôi mắt trong trẻo hơn rất nhiều.

Vân Liệt Diễm lại hơi nhíu mày. Xem ra lần này hắn quyết định đuổi cùng giết tuyệt, điều này cũng quá không quan tâm đến chuyện người ta nhìn thấy năng lực thật sự của mình.

Vân Thiểm Thiểm tự động thối lui qua một bên. Trò hay sắp mở màn, xem ra cha Hàn Chỉ muốn tái diễn chuyện xưa rồi, cũng không biết thái tử phi này có chịu được hay không.

“Lão đại, đám người lần này rất khó đối phó, xem ra Lục vương gia Tây Sở quốc đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng” Diệp Khuyết ném hai người tới trước mặt Hàn Chỉ, đều là cao thủ Lam cấp.

Điều này khiến cho đám người Sở Ngọc đều nhíu mày. Tây Sở quốc nằm ở phía tây đại lục, quanh năm thiếu mưa, khí hậu ác liệt, thực lực vốn dĩ không thể tranh đua cùng Đông Thịnh quốc cùng Nam Đường, cao thủ ngoài Lam cấp lại càng chưa có. Lần này Lục hoàng đệ vậy mà lại phái ra hai cao thủ như vậy, có thể thấy được tiêu hết cả tiền vốn, nhất định bắt Sở Ngọc cùng Sở Từ phải chết ở chỗ này.

“Ha ha ha! Một đám trẻ ranh dốt nát, chỉ bằng các ngươi mà cũng muốn ra tay với bản tôn sao? Ai trong các ngươi đang giữ Long Châu, mau tự động giao ra đây!” Lúc này, một lão giả mặc áo đạo sĩ xuất hiện trên một nhánh cây cách đó không xa, đôi mắt gian tà khóa chặt trên người Vân Thiểm Thiểm. Khi lão ta nhìn thấy một cái đầu màu vàng trong chiếc túi trên lưng Vân Thiểm Thiểm liền sáng rực hai mắt.

“Ha ha ha! Bản tôn còn tưởng rằng chỉ có một viên Long Châu thôi, không thể tưởng được vậy mà còn có bảo bối này. Thằng nhóc kia, giao vật đó ra đây, bản tôn sẽ để lại cho ngươi một cái mạng nhỏ. Nếu không thì không chỉ là tên thái tử mạng ngắn này, ngay cả các ngươi cũng đều phải chết!” Lão giả cười một cách cuồng tiếu. Một chút bạc của Lục vương gia lão cũng không để vào mắt, lão đến đây cũng chỉ vì viên Long Châu kia, thế vậy mà lại còn một thứ tốt khác.

Bọn chúng cùng ở một chỗ thì càng dễ giải quyết, dù sao bạc cùng bảo bối sẽ đều thuộc về lão.

“Thật không biết xấu hổ, vật của bổn thiếu gia mà ngươi cũng dám thèm muốn!” Vân Thiểm Thiểm nhìn lão giả không rõ tu vi với ánh mắt chán ghét. Lúc quay đầu nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Hàn Chỉ, nó cũng có thể đoán người này ít nhất cũng đã đến cảnh giới Thiên Nhân.

Thế nhưng Vân Thiểm Thiểm nó là ai? Địch nhân càng cường đại thì nó lại càng cảm thấy kích thích. Muốn nó cúi đầu à? Nằm mơ!

Hàn Chỉ nhìn người nọ với ánh mắt lạnh lùng, sau đó nói với mọi người: “Tránh ra!”

Lão giả liếc nhìn Hàn Chỉ với ánh mắt khinh thường. Trong nhiều người ở đây thì cũng chỉ có người này cùng nữ nhân đang té xỉu trong ngực thái tử kia là không có chút khí tức, vậy mà bây giờ còn dám làm kẻ đầu tiên liều mạng xông ra tìm chết.

“Nhóc con, đừng trách bản tôn không nhắc nhở ngươi. Bản tôn muốn giết ngươi so với giết chết một con kiến còn đơn giản hơn. Nếu ngươi thức thời thì kêu thằng nhóc kia giao Long Châu ra đây, có lẽ bản tôn còn có lòng tốt tha cho ngươi một mạng!”

Lão giả nhìn Hàn Chỉ một cách kiêu ngạo, giọng nói tràn đầy khinh thường.

“Đạo sĩ Tả Dực, ta cho ngươi một cơ hội nữa, rời đi hay ở lại?” Hàn Chỉ nhíu mày, lúc nãy hắn cũng đã cảm nhận được khí tức của người này. Từng gặp qua một lần trong Tử Vong Sơn Mạch, không thể tưởng được vậy mà lão ta còn sống, Thiên Xích cấp, quả thật là đối thủ khó đối phó.

“Nhóc con, vậy mà người còn biết rõ danh hào của bản tôn, thật là không đơn giản. Tuy nhiên, nếu đã biết thì ngươi lại càng phải chết!” Đạo sĩ Tả Dực cười lạnh. Lão ta tu luyện cùng sư đệ của mình, nhưng mọi thứ cũng không sánh bằng sư đệ, cuối cùng đành phải một mình rời khỏi Tử Vong Sơn Mạch, tiến vào đại lục, cũng chỉ có ở nơi đây thì lão mới có thể làm những điều mình muốn, không ai có thể quản thúc được lão. Bây giờ lão đã đạt đến cảnh giới Thiên Nhân, cũng đã một trăm tuổi, có thể sống thêm một trăm năm nữa cũng không có vấn đề gì. Vinh hoa phú quý trên đại lục này rất thích hợp để lão hưởng thụ. Thế nhưng chuyện này cũng không thể để cho sư đệ Hữu Dực của lão biết, nếu không thì hắn ta sẽ bắt lão quay về. Lão già kia chính là một tên điên, nhất định phải bắt lão ở trong núi tu luyện với mình. Lão không muốn lại trở về nơi đó, cho nên tất cả những người biết rõ tên của lão đều phải chết.

“Diễm nhi, nàng lên đi!” Hàn Chỉ lui ra phía sau một bước, vung tay tạo thành một vòng tròn che chắn tất cả mọi người bên trong, chỉ chừa lại nàng và hắn đứng bên ngoài.

Đưa mắt nhìn về phía đạo sĩ Tả Dực, Vân Liệt Diễm sửng sốt, sau đó nhìn Hàn Chỉ, chỉ thấy hắn gật đầu một cái.

Vân Liệt Diễm không khỏi nhớ lại tình cảnh bảy năm trước, ở vùng ngoại ô, hắn nói đùa giỡn. Vậy thì hôm nay hắn lại để cho nàng ra tay là vì sao?

Thế nhưng Vân Liệt Diễm cũng chẳng còn nhớ bao nhiêu. Nàng khẽ nhếch khóe môi, cảnh giới Thiên Nhân sao? Đến tột cùng là thực lực như thế nào? Hàn Chỉ rất ít khi ra tay, nàng cũng không biết cái gọi là cảnh giới Thiên Nhân có cái gì thần kỳ. Cũng giống như lúc nàng không hề biết cấp độ cầu vòng là cái gì.

Điều này lại khiến cho Vân Liệt Diễm kích động.

Hàn Chỉ đi qua bên cạnh Vân Liệt Diễm, chỉ để lại một câu: “Cứ đánh mạnh tay, ta ở sau lưng nàng”

Vân Liệt Diễm hơi sững sờ, lại lập tức vui vẻ. Nàng nói với đạo sĩ Tả Dực: “Này lão bất tử, muốn cướp đồ trên tay con trai ta thì cũng phải xem lão nương có nguyện ý hay không!”

“Nữ nhân chết tiệt, ngươi chán sống!” Đạo sĩ Tả Dực vừa nghe thấy lời nói của Vân Liệt Diễm liền thẹn quá hoá giận, gió nổi lên, phất trần phân tán hình thành một chiếc lưới đánh úp về phía Vân Liệt Diễm.

Vân Liệt Diễm lui về phía sau một bước, hỏa diễm hình thành một quả cầu bao quanh chính mình, sau đó từng viên hỏa diễm nổ tung như pháo hoa bay về phía đạo sĩ Tả Dực, làm cho lão ta bất ngờ chính là phất trần của mình lại bị nàng chặn đứng trên không trung.

Đạo sĩ Tả Dực hừ lạnh một tiếng. Lão đã xem thường nữ nhân này rồi, vậy mà có thể có sử dụng năng lực của hỏa như linh thú sao? Thế nhưng lão là cao thủ đã bước vào cảnh giới Thiên Nhân, nếu còn sợ điều này thì há chẳng phải uống phí công sức tu luyện nhiều năm qua à?

Tay trái hơi đổi, một vầng sáng màu đỏ nhạt từng chút một được rót vào phất trần, cây phất trần vốn dĩ màu trắng lại biến thành màu đỏ nhạt. Thế nhưng loại đỏ này rất khác biệt với màu đỏ của Xích cấp bình thường, vài nơi còn có màu trắng sữa nhàn nhạt. Mặc dù là rất nhạt nhưng uy lực đánh ra lại mạnh hơn Xích cấp không biết bao nhiêu lần.

Đúng lúc này, cây phất trần vốn còn bị ngọn lửa ngăn cản lại như được rót vào năng lượng, mạnh mẽ phá tan lớp phòng ngự của Vân Liệt Diễm, đánh về phía thân thể của nàng. Vân Liệt Diễm bị ném bay ra ngoài, ngã ầm trên mặt đất tạo thành một cái hố sâu đến nửa mét.

Mà Vân Liệt Diễm, máu tươi từng giọt chảy ra từ khóe môi, lập tức tựu nhuộm đỏ cả cổ áo màu hồng nhạt.

“Mẹ!

“Diễm tỷ tỷ!”

“Diễm nhi!”

“Liệt Diễm!”

“Vân cô nương!”

Mọi người đều đồng thời hét lên, chân dậm bước định tiến lên kiểm tra Vân Liệt Diễm lại bị vòng tròn năng lượng của Hàn Chỉ ngăn lại.

Chỉ có Hàn Chỉ là không có cử động.

Thậm chí còn không liếc nhìn đến Vân Liệt Diễm. Phảng phất như sự sống chết của nàng không có liên quan đến hắn.

Hai mắt Vân Thiểm Thiểm đỏ ngầu, điên cuồng gào thét với Hàn Chỉ: “Ngươi mau đi cứu nàng, ngươi mau đi cứu mẹ của ta! Cho tới bây giờ nàng chưa từng bị thương nặng như vậy! Ngươi nhanh đến cứu nàng! Mẹ, mẹ à! Mau cứu mẹ đi!”

Từ nhỏ đến lớn, mẹ trong lòng nó chính là thần. Nàng chưa bao giờ bị thương, nàng vĩnh viễn đều là người giỏi nhất, lợi hại nhất. Nàng chưa từng bị bất kỳ ai đánh bại, ngoại trừ đánh không lại Hàn Chỉ thì bất cứ ai cũng không phải đối thủ của mẹ nó.

Thế nhưng bây giờ, Vân Thiểm Thiểm lại chỉ biết trơ mắt nhìn người quan trọng nhất với mình bị tổn thương. Nó như một con thú hoang phẫn nộ nhìn chằm chằm bóng lưng của Hàn Chỉ, hận không thể đâm thủng một cái lỗ trên người hắn.

Hắn sao có thể lại để cho mẹ bị thương chứ? Hắn sao có thể đẩy mẹ vào trong nguy hiểm?

“Ngươi cứu nàng! Ngươi mau cứu nàng, nếu không vĩnh viễn ta cũng sẽ không thừa nhận ngươi là cha ta! Ngươi không xứng làm cha của ta, cha của ta tuyệt đối sẽ không khiến cho mẹ ta bị thương! Ta chán ghét ngươi! Ta chán ghét ngươi!” Vân Thiểm Thiểm nhếch môi, nước mắt ứ đọng trong khóe mắt tùy thời đều có thể chảy ra. Cho dù mạnh mẽ hay thông minh đến cỡ nào thì nó cũng chỉ là một đứa nhỏ chỉ hơn sáu tuổi, nhìn thấy mẹ mình bị thương, nhìn thấy người thân yêu nhất của mình bị thương, nó làm sao có thể tỉnh táo, làm sao có thể không lo lắng?

Hàn Chỉ vẫn bất động như cũ, từ đầu đến cuối đều chưa từng liếc nhìn về phía Vân Liệt Diễm.

Thượng Quan Lâm Nhi nắm thật chặc cánh tay Sở Ngọc, móng tay cũng đâm sâu vào thịt, máu tươi đã nhuộm hồng cả bộ y phục màu trắng của Sở Ngọc, nhưng ai cũng đều không có cảm giác. Bọn họ nhìn chằm chằm vào Vân Liệt Diễm, không dám tin, không ai dám tin nữ tử kiêu ngạo kia bây giờ lại nằm im không nhúc nhích, máu tươi chảy đầy đất. Cũng càng không dám tin Hàn Chỉ sẽ nhẫn tâm như thế, có thể khiến cho nàng đi chịu chết. Tất cả mọi người đều lo lắng cho Vân Liệt Diễm, chỉ có hắn, từ đầu đến cuối đều chưa từng liếc mắt nhìn đến nàng.

“Ha ha ha! Một Tử cấp nho nhỏ mà cũng dám đấu cùng bản tôn. Hừ! Bản tôn hôm nay sẽ cho các ngươi mở mang tầm mắt, xem cái gì là cảnh giới Thiên Nhân. Nguyên một đám nhìn kỹ cho bản tôn, vậy thì cũng không uổng công các ngươi đã sống một đời rồi!” Đạo sĩ Tả Dực nhìn Vân Liệt Diễm đang nằm trên mặt đất càng thêm đắc ý.

“Chết đi!” Phất trần lại đánh tới Vân Liệt Diễm một lần nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play