“Nương nương, buông tha cho chính mình đi. Nương nương cùng Hàn công tử không
thể nào đến với nhau được đâu, hắn không phải người có thể mang đến hạnh phúc cho người. Tâm địa nương nương thiện lương, người tốt sẽ có hồi
báo tốt, có lẽ người nên đặt tâm tư của mình lên người thái tử, nô tì
cảm thấy trong lòng thái tử vẫn có nương nương” Cũng không phải Huyền
nhi nói đỡ cho thái tử, sự thật đúng là lúc mới thành thân, thái tử đối
xử rất tốt với nương nương. Thế nhưng ngày ngày nương nương đều miễn
cưỡng duy trì bộ dạng cười vui, ngay cả nàng cũng nhìn ra thì làm sao
thái tử như lại không nhìn ra?
Trên đời này, làm sao có một nam
nhân nào có thể dễ dàng tha thứ cho thê tử cả ngày buồn bực không vui
với mình. Thái tử đối với nương nương đã là hết lòng ưu ái rồi.
Thế nhưng nương nương luôn tự dày vò bản thân bằng những gúc mắc trong lòng kia.
“Huyền nhi, ngươi không hiểu đâu. Tâm dành cho một người sao có thể buông
xuống được?” Thượng Quan Lâm Nhi lau nước mắt. Nếu như có thể buông tay
thì nàng đã buông ra từ lâu rồi.
“Nhưng nương nương à, làm như
vậy thì khổ sở cũng chính là người mà thôi!” Huyền nhi thở dài một
tiếng, bương thuốc cùng mứt hoa quả tới. Nếu nương nương không giữ gìn
sức khỏe thì sẽ không tốt.
“Huyền nhi, ta biết, ta biết rõ hắn
không thích ta, nhưng ta lại không cam lòng. Ta có chỗ nào kém nữ tử kia chứ? Tại sao hắn tình nguyện chọn nàng mà không thèm quan tâm đến ta?”
Chẳng lẽ nàng trả giá chưa đủ nhiều sao? Nàng thế nhưng lại đem toàn bộ
tâm tư đều đặt trên người hắn.
“Nương nương, chuyện tình cảm
không thể miễn cưỡng” Huyền nhi cũng không rõ, đến khi nào thì nương
nương mới có thể chấp nhận sự thật để đặt chân lên cuộc sống chính thức
của mình đây?
“Không đâu Huyền nhi, ta nhất định phải tìm hiểu vì sao, vì sao hắn lại không thích ta!” Nếu cứ buông tay như vậy thì nàng
thật sự không cam lòng. Trước kia bên cạnh hắn không có người khác, nàng còn có thể ôm ấp một tia hi vọng. Bây giờ bên cạnh hắn đã có người rồi, nàng đã không còn hi vọng nào nữa. Thế nhưng nàng muốn tìm hiểu xem bản thân mình đến tột cùng là thua ở đâu.
“Nương nương…” Ánh mắt
Huyền nhi tràn đầy kinh ngạc. Nàng hiểu rất rõ nương nương, nương nương
là một người dịu dàng lương thiện, bất luận trong tình huống nào cũng
khó có khả năng tổn thương đến người khác. Lúc trước cũng bởi vì tận mắt nhìn thấy cảnh Hàn công tử giết người, mấy tháng liên tiếp nương nương
đều ngủ không ngon giấc. Thế nhưng ánh mắt của nương nương bây giờ cực
kỳ giống với những trắc phi cùng thê thiếp của thái tử, đó là một loại
tuyệt vọng cùng không cam lòng.
Há miệng định nói gì đó, nhưng
Huyền nhi vẫn phải nhịn xuống. Khuyên nhủ nhưng nương nương vẫn cứ tiếp
tục buồn phiền như vậy, còn không bằng cứ để cho người nhìn rõ sự thật.
Nếu như nương nương có thể hiểu rõ mọi chuyện thì người có thể tự mình
nghênh đón tương lai tốt đẹp, nếu nương nương vẫn chứ khư khư không rõ
thì cũng phải nghe theo mệnh trời mà thôi.
“Huyền nhi, đi mời Hàn công tử tới đây đi, cứ nói là ta có chuyện quan trọng tìm hắn. Sau một
nén nhang thì lại đi mời Vân cô nương” Thượng Quan Lâm Nhi phân phó.
“Nương nương, chuyện này… chuyện này chỉ sợ không ổn. Đây dù sao cũng là tẩm
cung của người” Huyền nhi do dự. Tẩm cung của nương nương, nếu có nam tử nào tiến vào mà để cho hạ nhân nhìn thấy, chỉ sợ không tốt.
“Không sao đâu, bảo A Nghĩa canh giữ là được” Nàng chỉ có một cơ hội này, nhất định phải thành công, tuyệt đối không thể thất bại.
“Vâng” Huyên nhi chỉ phải lui ra, đến mời Hàn Chỉ.
Hàn Chỉ vừa bị Vân Liệt Diễm đuổi ra khỏi cửa, lại đụng phải Huyền nhi đang đến đây tìm hắn.
“Hàn công tử, tìm được người rồi. Nương nương nô tì vừa ngất xỉu, nô tì đi
tìm thái tử cùng vương gia đều không thấy, đành phải đến tìm công tử.
Hàn công tử, người mau đến xem một chút đi, thân thể nương nương vẫn
không được tốt, lần này lại lặn lội đường xa, có chút chịu không nổi
rồi!” Vẻ mặt Huyền nhi lo lắng khiến cho gương mặt Hàn Chỉ tràn đầy mù
mịt.
Nàng không phải vừa mới trở về sao? Làm sao lại ngất xỉu rồi?
“Hàn công tử, người nhanh đi với nô tì một chút đi. Người cũng biết, trong
lòng nương nương cũng chỉ có người. Cho dù hai người có duyên vô phận
thì tính mạng nương nương cũng vô cùng quan trọng, người không thể thấy
chết mà không cứu. Huống chi lúc trước nương nương còn cứu người một
mạng!” Huyền nhi nhìn thấy biểu tình của Hàn Chỉ liền biết, hắn vốn dĩ
không quan tâm đến an nguy của nương nương, chỉ sợ lần này nương nương
nắm chắc thất vọng rồi.
“Được rồi!” Hàn Chỉ nhìn thấy bộ dáng lo
lắng của Huyền nhi đành bất đắc dĩ gật nhẹ đầu, bất kể thế nào thì nàng
cũng đã từng cứu hắn, nếu nàng thật sự gặp nguy hiểm thì hắn cũng không
thể thấy chết mà không cứu.
Theo Huyền nhi đi vào gian phòng của
Thượng Quan Lâm Nhi, quả nhiên nhìn thấy Lâm Nhi đang nằm trên giường,
sắc mặt nhợt nhạt, hô hấp cũng có chút gấp gáp.
Trong không khí, có một mùi hương nhàn nhạt, mùi vị rất không bình thường, chỉ là Hàn Chỉ cũng không có để ý nhiều.
“Hàn công tử, người mau đến xem nương nương một chút đi. Nô tì đi sắc thuốc” Huyền nhi cũng không đợi Hàn Chỉ mở miệng đã nhanh chóng đi ra ngoài,
thuận tay khóa cửa lại.
Cũng may, vừa rồi nghe nói thái tử đã đưa Ngọc phi ra ngoài rồi, nếu không thì chuyện này mà bị thái tử biết,
nương nương coi như xong đời.
Xác định cửa đã bị khóa kỹ, Huyền
nhi mới vội vàng đi đến nơi ở của Vân Liệt Diễm. Trong sân viện có A
Nghĩa trông coi, hẳn sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Trong phòng, Hàn Chỉ đứng cách giường của Thượng Quan Lâm Nhi chừng ba mét, nhíu mày: “Lâm Nhi, nàng làm sao vậy?”
“Hàn, giúp ta” Hơi thở của Thượng Quan Lâm Nhi càng thêm dồn dập, trên trán có thể nhìn thấy một lớp mồ hôi ân ẩn.
“Nàng trúng độc?” Đôi mắt Hàn Chỉ tối sầm lại, nhịp thở của nàng có chút không bình thường.
“Hàn, ta biết rõ chàng sẽ không bỏ mặc ta” Thượng Quan Lâm Nhi di chuyển, cả
người từ trên giường lăn xuống, lụa mỏng trên người cũng rơi xuống, lộ
ra da thịt trắng nõn.
Nước mắt ào ào chảy ra, Thượng Quan Lâm Nhi cắn chặt môi. Nàng đang làm cái gì vậy? Nàng sao có thể chật vật như
thế? Đây thật sự là nàng sao?
Hàn Chỉ nhìn bộ dạng khóc lóc thảm
thương của Thượng Quan Lâm Nhi liền cảm thấy đau đầu. Trước kia Lâm Nhi
không phải như thế này, trước khi nàng đều thích đánh đàn hoặc là vẽ
tranh, nhưng bây giờ…
Ngay lúc Hàn Chỉ định mở miệng gọi người tiến vào, cửa lại bị đẩy ra, người đi vào là Vân Liệt Diễm.
Huyền nhi càng nghĩ càng thấy không đúng. Với tính tình thiện lương của nương nương, nếu thật sự làm ra loại chuyện như vậy thì sợ rằng chính mình
cũng sống không nổi nữa.
Vân Liệt Diễm vừa tiến vào đã cảm thấy không ổn. Nàng ngửi thấy mùi thơm này liền hiểu được hơn phân nửa vấn đề.
“A…!” Thượng Quan Lâm Nhi kêu to một tiếng, vội vàng kéo chăn che lấy cả người mình.
“Này thái tử phi nương nương, ngươi đừng có kêu la nữa. Mùi hương này có vấn đề, ngươi đừng nên lộn xộn, nếu không thì hậu quả chính là không thể
lường trước được đâu!” Vân Liệt Diễm tuy cũng không muốn quan tâm, nhưng bây giờ thái tử dường như không ở trong điền trang, mà Thượng Quan Lâm
Nhi này còn từng cứu mạng của Hàn Chỉ, hắn nhất định sẽ không trơ mắt
đứng nhìn nàng ta gặp chuyện không may. Có thể vấn đề nằm ở đây, chuyện
này nếu như Hàn Chỉ còn tiến thêm một bước nữa thì danh dự của Thượng
Quan Lâm Nhi cũng thành rác bị quét đi rồi.
Tuy nàng không phải
là người tốt lành gì, nhưng khi thấy Thượng Quan Lâm Nhi không phải
người xấu, hơn nữa nàng còn được tướng công của nàng ta mời ăn một bữa,
cho nên đành phải giúp nàng ta một lần vậy.
Vân Liệt Diễm sai Huyền nhi đóng cửa lại, sau đó định tiến lên đỡ Thượng Quan Lâm Nhi.
“Ngươi… Ngươi đừng tới đây!” Thượng Quan Lâm Nhi nhìn thấy Vân Liệt Diễm muốn
đi đến, thân thể liền nhích về phía sau, trên mặt lộ ra vẻ khó chịu.
Có ra sao thì nàng cũng không ngờ Vân Liệt Diễm sẽ đến đúng lúc này. Nàng ta đến đây là xem chuyện cười sao?
“Trong ấm hương của ngươi có chứa xuân dược, ngươi ở trong phòng một khoảng
thời gian dài như vậy nếu không nghĩ cách ra ngoài thì mạch máu của
ngươi sẽ bị đứt hết, sau đó là chết” Vân Liệt Diễm đương nhiên biết rõ
mục đích của Thượng Quan Lâm Nhi là gì, nếu không để cho nàng ta thấu
hiểu thì nàng ta thật sự sẽ chết “Ngươi cũng đừng trông cậy vào Hàn Chỉ
sẽ cứu ngươi. Ta cho ngươi biết, cho dù hôm nay ngươi có chết ở chỗ này
thì hắn cũng sẽ không thể nào cứu được ngươi, bởi vì… hắn vốn dĩ là kẻ
bất lực!”
“Cái gì?” Thượng Quan Lâm Nhi ngây ngốc. Nàng ta có ý gì?
“Chậc chậc, đừng dùng ánh mắt này để nghi ngờ ta” Vân Liệt Diễm đi đến bên
cạnh Thượng Quan Lâm Nhi, sau đó nói với Hàn Chỉ: “Ngươi đi ra ngoài
trước, ta sẽ cứu thái tử phi nương nương”
Hàn Chỉ gật gật đầu, hắn hoàn toàn yên tâm với Vân Liệt Diễm. Hắn biết rõ nàng sẽ không tổn thương Lâm Nhi.
Đợi đến lúc Hàn Chỉ đi rồi, Vân Liệt Diễm mới lặng lẽ nói với Thượng Quan
Lâm Nhi: “Ta cũng không lừa ngươi. Ta với hắn vốn dĩ không phải phu thê
gì cả, ta đánh không lại hắn cho nên mới bị hắn bức ép. Con trai của ta
cũng đã bảy tuổi rồi, tướng công ta đã bị hắn giết, vì con trai cho nên
ta đành phải ở cùng một chỗ với hắn. Đúng như ta đã nói, hắn bị bất lực
đó, cho nên có thêm bao nhiêu dược nữa cũng không có tác dụng với hắn.
Ngươi ngẫm thử đi, hắn vào đây một lúc lâu rồi mà một phản ứng cũng
không có, không phải sao?”
“Nhưng… Nhưng mà…” Thượng Quan Lâm Nhi cảm thấy đâu đó không đúng. Hàn Chỉ, hắn… hắn làm sao có thể là loại người này?
“Nhưng cái gì? Nếu không phải hắn bất lực thì từ lâu hắn đã cưới một đống thê
thiếp tươi như hoa rồi. Do không có cô nương trẻ tuổi nào nguyện ý thủ
tiết cả đời cho hắn nên hắn mới đến tìm một quả phụ như ta đấy thôi” Vân Liệt Diễm nói chuyện còn trương ra vẻ mặt thảm thương, khiến cho Thượng Quan Lâm Nhi không có một chút nghi ngờ nào.
“Vân cô nương,
ngươi…” Thượng Quan Lâm Nhi nhớ đến chuyện nhiều năm qua mà bên cạnh Hàn Chỉ cũng không có bất kỳ nữ nhân nào, chẳng lẽ hắn thật là…
“Thái tử phi, ngươi nhìn ngươi còn trẻ như vậy, ngươi có một cuộc sống sáng
lạn như thế, còn có một vị tướng công anh tuấn, còn sẽ có những đứa con
đáng yêu, tại sao phải vì một người không thể làm người mà không ngừng
thương tổn tới mình chứ? Còn tổn thương cả những người thân cận bên cạnh mình!” Vân Liệt Diễm nắm tay của Thượng Quan Lâm Nhi, truyền nội lực
của mình qua cho nàng ta, giúp nàng ta đẩy tác dụng của dược ra ngoài.
Thượng Quan Lâm Nhi nghe thấy lời nói của Vân Liệt Diễm lại lâm vào mê mang.
Nhiều năm như vậy, nàng chưa từng nghĩ tới những điều này, tướng công,
con cái…
“Thái tử phi, thứ quan trọng nhất không phải là những
thứ đã mất đi, mà là những thứ ngươi đang có. Ngươi nhìn ta đi, tướng
công của ta đã không còn, lại bị ép buộc gả cho Hàn Chỉ. Không những
không có hoàn mỹ như người trước mà còn bị bất lực nữa. Ngươi xem, ta
còn có con trai, nó vừa thông minh vừa đáng yêu, là đứa nhỏ tốt nhất
trên thế giới này. Mặc dù không có niềm vui giữa phu thê với nhau, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì nhiều. Ta cũng coi như là một quả phụ tốt
số, bất kể thế nào thì ta vẫn còn có con trai để dựa vào” Vân Liệt Diễm
tiếp tục khai thông cho Thượng Quan Lâm Nhi, trong lòng vẫn đang suy
nghĩ: Hàn Chỉ, ngươi không nên quấn quít lấy ta, bây giờ ta làm cho
người mất hết mặt mũi trong mắt tình nhân cũ của ngươi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT