Một tiếng quát này truyền ra, đám người bên kia lại lâm vào hỗn loạn. Những tia sáng màu xanh da trời cùng tím không ngừng xen kẽ nhau, nhưng sáng
chói nhất chính là viên Long Châu bảy màu kia.
Nó như một nữ
vương kiêu ngạo, lơ lửng ở giữa không trung, xung quanh là một vòng tròn sáng bảy màu như một chiếc vương miện tượng trưng cho quyền lực, bễ
nghễ liếc nhìn đám người đang không ngừng tranh đoạt lấy mình với ánh
mắt tràn đầy châm chọc.
Một lão nhân tóc bạc đầu nhìn thấy cơ hội đã về tay lại bị một người phụ nữ trung niên ngăn cản liền quát lên:
“Xú lão nương, đồ của ta mà cũng dám đoạt, ngươi chán sống rồi phải
không?”
“Xú lão đầu, đồ hái hoa tặc như ngươi thì muốn thứ này làm gì?”
Lão nhân tóc bạc hiển nhiên là rất giận, ngăn chặn ám khí của người phụ nữ
trung niên kia cũng rất khó khăn. Khuôn mặt già nua của ông ta không
khỏi đỏ lên, chiêu thức càng ngày càng nặng tay. Mà hai người đang bất
phân thắng bại bên này, ngược lại tạo cơ hộ cho người khác, có vài người chỉ Lam cấp nhưng cũng đã bắt đầu len lỏi đến gần.
Vân Phụng
Khải đang đấu tay đôi với một cao thủ Tử cấp. Tuy hắn cũng đã đạt đến Tử cấp nhưng vẫn không có cách nào đấu lại Vân Liệt Diễm.
“Lăng
Tiêu, ngươi mau đến lấy Long Châu!” Vân Phụng Khải hô lên một tiếng, lại khiến cho Phượng Lăng Tiêu lại dừng tay với những người kia. Có hai cao thủ Tử cấp đang quấn lấy Phượng Lăng Tiêu, một đã bị hạ đo ván, người
còn lại cũng chỉ mới đột phá, đương nhiên không phải là đối thủ của hắn
ta.
Lúc này đúng là cơ hội!
Phượng Lăng Tiêu gật gật đầu, chạy nhanh về phía Long Châu. Không ngờ vừa mới đến gần thì toàn bộ cao thủ lại bay về phía hắn.
Phượng Lăng Tiêu thầm mắng một tiếng, chỉ đành phải quần đấu với những người này.
Vân Liệt Diễm nhíu mày, nhìn tình huống bên kia cũng biết là không ổn. Chết tiệt! Lần đầu tiên gặp phải chuyện khó giải quyết như thế này. Bên này
nàng vẫn không thể buông tay, nhưng nếu như Long Châu bị người khác cướp đi trong khi vẫn không thể giải quyết được đám người này, vậy cũng coi
như “mất cả chì lẫn chài” rồi!
“Thiểm Thiểm, con đến đoạt Long
Châu. Nhớ kỹ, chỉ có ba mươi giây, lập tức trở về đây cho ta!” Vân Liệt
Diễm ra lệnh một cách quyết đoán. Đúng lúc này, Vân Thiểm Thiểm đến đó
chính là hành động đánh bất ngờ nhất. Vân Thiểm Thiểm chỉ có Lam cấp,
trên trận thì cao thủ Lam cấp quá nhiều, không có ai lại để ý đến một
đứa bé.
Có thể một khi Vân Thiểm Thiểm bỏ chạy, năng lượng ngăn
cản đám quái vật kia sẽ bị giảm bớt, bọn chúng sẽ nhân cơ hội lập tức
tập trung toàn lực phản công. Đến lúc đó, nàng nhất định sẽ không chống
cự nổi trong một phút.
Cho nên, thời gian tối đa cho Vân Thiểm
Thiểm chỉ là ba mươi giây, chiếm lấy Long Châu liền lập tức trở về đây,
như vậy thì nàng còn có thể lại chống cự thêm một chút cho đến lúc đám
người Vân Phụng Khải đến viện trợ. Bây giờ chỉ cần thêm một chút năng
lượng, nàng sẽ có lòng tin là có thể đánh ngã cả đám quái vật này.
“Dạ!” Vân Thiểm Thiểm không chút do dự. Ba mươi giây, vậy là đủ rồi!
Nếu một chút chuyện như vậy mà nó vẫn không làm được, nó cũng không phải là thiên tài Vân Thiểm Thiểm!
Đem toàn bộ năng lượng được tích trữ trong Thiên Ngân trước đó rót vào bức
tường lửa trước mặt, Vân Thiểm Thiểm quyết đoán vung toàn bộ nội lực.
“Vân tiểu thư, như vậy sẽ ổn sao?” Sở Từ nhìn đứa nhỏ đáng yêu kia, không
khỏi có chút lo lắng “Nó tuy là Lam cấp, nhưng cao thủ hơn Lam cấp trên
trận còn rất nhiều, nó có thể làm được sao?”
“Đúng vậy, Vân tiểu
thư, điều này sợ rằng không ổn đâu!” Lâm Bằng Hiên cũng nhíu mày. Đứa
nhỏ kia có lẽ chỉ mới Lam cấp sơ cấp, nói khó nghe chính là tiến lên để
làm vật hi sinh mà thôi!
Ngay cả nếu như đoạt được Long Châu rồi, có thể còn sống sót hay không đã là kỳ tích. Trước mắt đã có không ít
cao thủ Lam cấp đã bị giết chết.
“Hừ, nếu trong ba mươi giây mà
nó không về được thì không phải là con trai ta!” Một chút Vân Liệt Diễm
cũng không lo lắng. Nàng biết rõ, thằng nhóc này vậy mà thật sự thu bảo
bối Thiên Ngân của ông ngoại vào tay, nói cách khác thì trong một khoảng thời gian dài như vậy, nó vẫn không hao tổn một chút nội lực nào.
Như vậy mà nó còn không lo nổi đám nhân vật nhỏ bé kia thì quả thật đã rất
uổng công khi lăn lộn trong cái thế giới thiên tài dị năng song hệ rồi!
Quả thật lãng phí nguồn tài nguyên!
Vân Liệt Diễm vừa nói như vậy, hai người kia cũng biết không còn gì để nói nữa, nhưng vẫn có chút lo lắng.
Dù sao thì nó cũng chỉ là một đứa bé, xem ra thì cao lắm cũng chỉ sáu bảy tuổi.
Bộ dạng của Vân Liệt Diễm lại không một chút lo lắng, dùng toàn lực để đối phó với đám quái vật! Quả nhiên không thoát khỏi dự đoán của nàng, Vân
Thiểm Thiểm rút hết nội lực ra thì đám quái ngay lập tức phát uy. Công
kích không chỉ mãnh liệt hơn một lần so với lúc nãy. Vân Liệt Diễm nhíu
mày, choáng, cũng không phải đánh quái thăng cấp, mạnh như vậy để làm
gì?
“Ta nói, lão đại, có muốn ra giúp cái tên nhóc quỷ kia
không?” Diệp Khuyết cùng nam tử áo tím tối hôm qua đứng ở một nơi bí mật gần đó, quan sát trận chiến hỗn loạn cùng Vân Thiểm Thiểm đang định ra
tay.
Chỉ có điều, bọn họ nhìn thấy chỉ là bóng lưng của Vân Thiểm Thiểm cùng Vân Liệt Diễm, không nhìn rõ mặt.
“Khỏi, không quá ba mươi giây, nó nhất định có thể cướp được Long Châu!” Nam
tử kia tựa lưng vào thân cây, tiếp tục quan sát tình cảnh bên kia. Chỉ
là ánh mắt của hắn lại rơi trên bóng lưng màu đỏ phía xa xa.
Sao lại cảm thấy quen thuộc như thế?
Đáng tiếc là không nhìn thấy mặt, hắn nhíu mày.
“Mẹ nó, lại là một đứa nhỏ biến thái!” Diệp Khuyết bất mãn nhếch miệng. Thằng nhóc kia, tương lai rộng mở nha!
Vân Thiểm Thiểm đương nhiên không biết có người đang nhìn mình từ sau lưng, chỉ biết bây giờ nó có ba mươi giây, nếu không sẽ bị mẹ cười vào mặt!
“Lôi Đình Nộ!” Vân Thiểm Thiểm phi thân giữa không trung, hai tay vung lên,
chỉ thấy mặt hồ vốn vẫn còn trong sáng lại ngay lập tức bị một đám mây
đen vây kín, những người kia còn chưa hiểu là chuyện gì xảy ra, trước
mắt đã đen kịt.
Ngay sau đó, một tiếng sấm sét vang dội!
Vân Thiểm Thiểm nhếch môi, bay về phía Long Châu, dường như không cần tốn nhiều sức đã cầm lấy Long Châu trong tay.
Cất kỹ Long Châu, Vân Thiểm Thiểm phóng khoáng quay người lại. Toàn bộ quá trình cộng lại còn chưa đủ hai mươi giây.
Vân Thiểm Thiểm toàn thắng!
Vân Thiểm Thiểm giơ ngón tay thành thư thế thắng lợi với Vân Liệt Diễm ở
phía xa. Lúc này, mây đen đã tán đi, trên trận hoàn toàn sáng rõ, bộ
dáng tươi cười của Vân Thiểm Thiểm cũng đặc biệt sáng lạn.
“Là
thằng nhóc kia, mọi người nhanh lên!” Mọi người lúc này mới kịp phản
ứng, bọn họ hăng say đánh nhau lại để bảo bối bị một đứa bé cướp mất chỉ trong nháy mắt.
“Mọi người nhanh lên!” Lập tức liền có người tấn công về phía Vân Thiểm Thiểm.
Vân Phụng Khải cùng Phượng Lăng Tiêu định tiến lên ngăn cản, nhưng khoảng cách lại đến hơn mười thước, vốn dĩ không kịp.
“Bùm” một tiếng, hai cao thủ Tử cấp vốn dĩ đã đến gần Vân Thiểm Thiểm lại
ngay lập tức tự bạo tử vong, một chút tro cốt cũng không để lại.
Mọi người không khỏi kinh hãi. Là ai? Ra tay không ngờ lại nhanh như vậy,
hai cao thủ Tử cấp vậy mà không một chút phản ứng đã bị đập chết trong
một phát. Hơn nữa, một khoảng cách gần như vậy mà đứa bé kia vẫn bình an vô sự.
Vân Thiểm Thiểm cũng ngây người. Nó đương nhiên biết có
cao thủ muốn tấn công mình, chỉ có điều với thân pháp của nó, muốn tránh thoát cũng không có khó khăn gì. Đánh thì đánh không lại, nhưng chạy
lại không có vấn đề, nếu không nó cũng không dám trắng trợn đi giật đồ
như thế.
Thế nhưng hai tiếng nổ đó lại trấn trụ nó, khiến cho nó lảo đảo, thiếu chút nữa là đã ngã vào trong hồ.
Sau đó, nó lại rơi vào một vòng tay mạnh mẽ.
Nam tử đặt Vân Thiểm Thiểm lên trên mặt đất, nháy mắt lại nhìn chằm chằm vào nó.
Trên trận địa không ai có thể cảm nhận ra khí tức của người đột nhiên xuất
hiện này, cả một tình huống oanh loạn lại trở nên an tĩnh.
Có vài người cảm thấy không ổn đã lặng lẽ lẻn đi.
Lúc Vân Phụng Khải nhìn thấy người vừa đến, sắc mặt lập tức vui vẻ.
Hắn, quả nhiên đã đến rồi!
“Hì hì, nhóc quỷ, lại gặp mặt rồi này!” Diệp Khuyết phe phẩy chiếc quạt
giấy, tự nhận phong lưu ném một ánh mắt câu hồn cho Vân Thiểm Thiểm.
“Thúc thúc lẳng lơ, đại thúc này nhìn chằm chằm ta làm gì?” Vân Thiểm Thiểm
cảm thấy có chút kỳ quái, đại thúc này nhìn chằm chằm vào nó làm gì,
chẳng lẽ là còn giận chuyện tối hôm qua sao? Không đến nỗi thù vặt như
vậy chứ?
“Chắc là đại thúc đây đã xem trọng ngươi rồi, ai bảo
ngươi lớn lên lại mang dáng vẻ của kẻ gây hoạ như vậy chứ?” Diệp Khuyết
đắc ý, lão đại từ khi nhìn thấy thằng nhóc này xoay người lại liền ra
tay một cách nhanh chóng.
Nhìn thấy lão đại xúc động như vậy, đây là lần đầu tiên!
“Chết tiệt, Vân Thiểm Thiểm, còn đang ngây ngốc ở đó làm gì hả? Còn ba giây,
con mà không đến đây thì chờ đó cho lão nương!” Vân Liệt Diễm nổi giận,
lúc này mà thắng nhóc chết tiệt kia còn có tâm tư làm quen với người
khác, không thấy mẹ của nó sắp chết rồi sao?
Nam tử kia lại phất tay một cái.
“Bùm!” Một tiếng, mọi người ở đây hít sâu một hơi, đám quái vật kia vậy mà
thoáng cái đã bị đông cứng trở thành một tảng băng, mà hỏa cầu Vân Liệt
Diễm đánh ra cũng hóa thành một luồng khói.
Vân Liệt Diễm thu nội lực, mắng một câu: “Mẹ nó, chỉ đơn giản như vậy?”
Một tiếng mắng này làm cho nam tử vốn đang nhìn chằm chằm vào Vân Thiểm
Thiểm lại lập tức nhảy đến đứng trước mặt Vân Liệt Diễm, ngón tay thon
dài nắm lấy chiếc cằm của nàng.
“Ngươi… Ngươi là ai?” Vân Liệt Diễm nhìn nam tử như muốn giết người trước mắt, nàng đâu có thù oán gì với hắn đâu.
“Chạy bảy năm, nàng chạy đủ chưa?” Thanh âm của hắn như tuôn ra từ địa ngục, lạnh lẽo đến nỗi khiến người khác run rẫy.
Vân Liệt Diễm kinh hoảng, ngẩng đầu nhìn đôi mắt của người nọ, đôi mắt phượng tà nghễ, con ngươi mờ mịt như sương mù.
Tim, phảng phất như bị thứ gì đó đâm phải!
“Hàn… Hàn Chỉ?” Vân Liệt Diễm kinh ngạc, chỉ tay vào hắn: “Ngươi… ngươi không phải là đã chết rồi sao?”
Đôi mắt Hàn Chỉ lạnh lẽo, cúi đầu liền ngậm lấy đôi môi mềm mại của Vân
Liệt Diễm, giống như dã thú tàn nhẫn cắn xé, dường như muốn nuốt nàng
vào bụng.
“A…” Môi Vân Liệt Diễm đau xót, cảm thấy có thứ gì đó
trơn trượt thừa cơ len lỏi vào trong miệng của nàng, ngây ngốc gặm cắn
nàng.
Mẹ nó! Hôn môi cũng đau như vậy sao? Vân Liệt Diễm bị đau,
muốn đẩy Hàn Chỉ ra. Thế nhưng hắn vẫn điên cuồng gặm cắn nàng, chẳng
khác gì một dã thú đang nổi điên.
Dường như có một thứ gì đó chợt lóe lên trong đầu Vân Liệt Diễm, nhưng không cách nào bắt được.
“A…!” Diệp Khuyết đứng không vững, té ngã trên mặt đất, chiếc quạt xếp vẫn còn run run chỉ vào Hàn Chỉ cùng Vân Liệt Diễm.
“Này, thúc thúc lẳng lơ, đại thúc cùng mẹ của ta chỉ là hôn môi mà thôi, thúc kích động như vậy làm gì?” Vân Thiểm Thiểm nghiêng đầu, nhìn tròng mắt
sắp rơi xuống còn miệng có thể nhét cả một quả trứng gà của Diệp Khuyết.
“Ta… ta… Đây là lần đầu tiên… lần đầu tiên ta nhìn thấy lão đại hôn môi một
nữ nhân!” Diệp Khuyết cũng không quan tâm đến chuyện mình còn đang ngồi
dưới đất, thò tay giật giật ống tay áo của Vân Thiểm Thiểm: “Mau, mau
tát ta một cái để ta biết đây không phải là giấc mơ, cũng không phải do
ta hoa mắt!”
“Được!” Vân Thiểm Thiểm rất nghe lời, dùng hết sức tát vào mặt Diệp Khuyết một cái, lưu lại một bàn tay ứ đọng.
“Mưu sát! Nhóc quỷ, sao ngươi lại ra tay nặng như vậy chứ? Mặt ta bị hủy thì ngươi có đền được không?” Diệp Khuyết che mặt, nhe răng nhếch miệng
nhảy dựng lên “Thế nhưng đây thật sự không phải là đang nằm mơ! Nhân lúc còn sống mà có thể nhìn thấy lão đại đứng gần với một nữ nhân như vậy,
có chết ta cũng mãn nguyện rồi. Phu nhân, lão nhân gia ngài ở trên trời
có linh thiêng, rốt cuộc cũng có thể nhắm mắt!”
Diệp Khuyết chắp tay nhìn lên trời bái bái, lập tức một đạo băng tiễn bay về phía hắn, cắt đứt một lọn tóc của hắn.
Diệp Khuyết đen mặt “Ô ô, không công bằng! Sao ai cũng có thể phụ ta như vậy chứ?”
Vân Thiểm Thiểm liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu của Diệp
Khuyết, dường như nghĩ ra được điều gì đó liền nói: “Trước kia đại thúc
từng có những nữ nhân khác sao?”
“Không có, tuyệt đối không có.
Lão đại vẫn còn tân đó!” Diệp Khuyết sợ bị ai kia giết chết, nên dùng
thanh âm chỉ hắn cùng Vân Thiểm Thiểm có thể nghe được để nói.
Thế nhưng, ngay sau đó lại có một đạo băng tiễn hiện lên, đập nát cây quạt trong tay hắn.
Vẻ mặt Diệp Khuyết mang đầy cầu xin. Làm sao đang hôn mà cũng có thể nghe thấy hắn đang nói cái gì chứ?
Vân Thiểm Thiểm rất bình tĩnh, nhẹ gật đầu: “Tám mươi điểm”
Chưa từng qua lại với những nữ nhân khác, miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn. Tình
huống tối hôm qua, thà rằng chính mình bị thương cũng không để cho nó bị thương, thêm mười điểm. Hôm nay cứu mình, hôn mẹ mà mẹ cũng không có
phản đối, lại thêm mười điểm. Nếu là có tiền, lại đối với mẹ tốt một
chút, vậy thì đủ điểm rồi.
Tuy nhiên, còn cần phải nghiên cứu xem xét nữa.
Bên này, Vân Liệt Diễm tốn hết sức của chín trâu hai hổ mới đẩy được Hàn Chỉ ra “Ngươi là chó sao?”
Trong miệng đều là mùi máu tươi, Vân Liệt Diễm không cần nghĩ cũng biết môi của mình đã bị cắn sưng lên.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, trong không khí xuất hiện âm thanh nổ đùng đùng không dứt.
Không ít người đã rời khỏi. Hàn Chỉ chỉ dùng một chiêu mà giết hết cả đám
quái vật kia, cũng đã trấn trụ toàn thể những người ở đây. Làm gì còn kẻ nào không sợ chết, đúng lúc này còn dám đi chém giết cướp Long Châu?
Vân Phụng Khải tiến lên, lại bị Diệp Khuyết ôm lấy bả vai: “Lão ca, huynh
lừa gạt lão đại nhiều năm như vậy, cần phải chuẩn bị tinh thần tốt một
chút. Tình tình của lão đại cũng càng ngày càng không tốt rồi!”
Nói xong, Diệp Khuyết còn trương vẻ mặt cảm thông, vỗ vỗ bả vai Vân Phụng Khải.
“Ông cậu, người quen biết thúc thúc lẳng lơ này sao? Còn có đại thúc tóc trắng kia là ai?” Vân Thiểm Thiểm tò mò hỏi.
“Đại thúc tóc trắng kia là người ta từng nói với con rồi đấy, Hàn Chỉ” Vân
Phụng Khải nhìn thấy, lúc Thiểm Thiểm gặp nguy hiểm, Hàn Chỉ ngay lập
tức đã ra tay hỗ trợ.
Như vậy, ít nhất cũng chứng minh hắn ta không ngại sự tồn tại của Thiểm Thiểm.
Hi vọng hắn ta trở về, có thể mang đến hạnh phúc cho Diễm nhi. Nếu không,
cho dù có là huynh đệ nhiều năm đi nữa, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho hắn ta!
“Hàn Chỉ?” Vân Thiểm Thiểm nhớ rõ cái tên này. Thì ra đây là nam nhân mẹ từng yêu thích, khó trách pháo hoa lại đùng đùng nổ giữa
hai người bọn họ.
Vân Liệt Diễm bị Hàn Chỉ nhìn chằm chằm khiến
cho sợ hãi, không khỏi lui về phía sau vài bước “Năm đó vốn dĩ ta cũng
không đồng ý với ngươi là sẽ đợi ngươi, cho nên, ta rời đi cũng là
chuyện đương nhiên”
Lời này thật ra thì Vân Liệt Diễm nói có chút chột dạ, bởi vì nàng cũng có ý định chờ hắn, chỉ là sau này xuất hiện
truy binh của Vân gia, nàng lại lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng nên mới
ném hắn ra sau đầu.
“Vậy sao?” Hàn Chỉ nhếch khóe miệng, tiến lên vài bước, ngón tay thon dài đưa lên vuốt ve đôi môi đầy máu tươi của
Vân Liệt Diễm: “Vậy bây giờ đồng ý cũng không muộn”
“Ngươi nói
cái gì?” Vân Liệt Diễm kinh ngạc: “Đồng ý cái gì? Có cái gì để mà đồng
ý? Chuyện cũng đã qua nhiều năm như vậy, tất cả mọi người đều trưởng
thành rồi, cũng đừng có so đo chứ!”
“Trở về thành thân, ngay lập tức!” Biểu hiện của Hàn Chỉ rất bình tĩnh, nhưng lại hù cho Vân Liệt Diễm sợ không nhẹ.
Ặc, đã qua bảy năm rồi, nàng vẫn còn không phải là đối thủ của hắn!
“Cái kia… Ta đã thành thân rồi, có tướng công, còn có cả con trai rồi” Vân
Liệt Diễm thầm mắng Hàn Chỉ bá đạo, thế nhưng nàng lại đánh không lại
người ta, chỉ cần kéo dài thời gian chờ chạy trốn đã.
Vân Thiểm Thiểm chết tiệt, làm sao còn không qua đây cứu mẹ nó chứ?
“Con trai mang theo, tướng công thì cho ít tiền rồi đuổi đi là được” Hàn Chỉ nói một cách nghiêm túc.
Vân Liệt Diễm hoa hoa lệ lệ co rút khóe miệng. Mẹ nó, đây mới thật sự là khắc tinh của nàng! Lời như vậy mà có thể nói ra.
Bên này, những người liên quan cũng đen mặt. Có kiểu cầu hôn như vậy sao?
“Bình tĩnh, bình tĩnh” Vân Liệt Diễm đẩy tay Hàn Chỉ ra, hắng giọng: “Cái kia… chúng ta quen biết cũng đâu có lâu!”
“Bảy năm!” Hàn Chỉ trả lời cực kỳ đương nhiên.
Khóe mắt Vân Liệt Diễm co rút, cố đè nén cảm xúc muốn đánh Hàn Chỉ xuống,
tiếp tục nói: “Ngươi xem, tình cảm của chúng ta còn không có sâu đậm như vậy. Cho dù muốn thành thân thì cũng phải bồi dưỡng tình cảm trước, sau đó rồi hãy tính tiếp. Ít nhất, trước tiên hãy hẹn hò đã, lỡ như ngươi
gặp được một nữ tử tốt khác, muốn cùng người đó thành thân thì sao?”
“Thành thân rồi sau này chậm rãi bồi dưỡng cũng không muộn. Còn có, trừ nàng
ra, ta sẽ không thành thân với những nữ nhân khác” Hàn Chỉ nói rất lưu
loát.
Vân Liệt Diễm lại co rút mí mắt, khóe miệng không tự chủ
được run rẩy. Mẹ nó! Tư tưởng này có phải là quá vượt mức quy định một
chút hay không? Sau khi kết hôn mới bắt đầu yêu đương! Cũng không phải
viết tiểu thuyết ngôn tình, ở đâu ra tình huống cá tính như thế chứ?
“Ta… Con trai ta lỡ như không thích ngươi thì làm sao bây giờ?” Vân Liệt
Diễm thật sự nghĩ không ra cái cớ nào khác. Nam nhân chết tiệt! Ỷ thế
hiếp người!
Vân Liệt Diễm cảm thấy ẩn nhẫn của mình đã đến cực hạn rồi, tùy thời đều có thể bộc phát.
“Nàng nói là nó?” Hàn Chỉ xách Vân Thiểm Thiểm lên đến trước mặt Vân Liệt Diễm như xách một con gà, nói: “Đây là con của ta!”
Vân Liệt Diễm cùng Vân Thiểm Thiểm cùng co rút một chỗ.
Vân Thiểm Thiểm đen mặt. Đại thúc, muốn đuổi theo mẹ của ta cũng không cần
nói ta là con của thúc chứ, hai ta lớn lên giống nhau chỗ nào?
“Này này này, con trai cũng không thể nhận loạn đâu!” Vân Liệt Diễm triệt để bó tay “Con của ta từ đầu đến chân cũng không có một chút giống với
ngươi nha!”
Vân Thiểm Thiểm gật gật đầu như con gà mổ thóc.
“Ta đương nhiên sẽ chứng minh cho nàng xem, nhưng trước hết nàng phải gả
cho ta!” Hàn Chỉ buông Vân Thiểm Thiểm ra, quyết tâm giữ nguyên ý định.
“Không đùa nữa! Ngươi muốn bức lão nương phát uy phải không?” Vân Liệt Diễm tức đến giơ chân “Con trai, cùng tiến lên!”
Mẹ nó! Không tin mẹ con nàng cùng liên thủ còn không đánh lại hắn!
Vân Liệt Diễm cùng Vân Thiểm Thiểm một trước một sau, lôi quang hỏa diễm đánh về phía Hàn Chỉ, không một chút lưu tình.
Lúc nãy Hàn Chỉ không cần chào hỏi với Vân Liệt Diễm đã tiêu diệt đám quái
vật kia, vừa lúc nàng tức giận không có chỗ phát uy. Cho nên, toàn bộ
công kích đều ném đến trên người Hàn Chỉ.
Vân Phụng Khải định tiến lên ngăn cản, hắn biết rõ hai người Vân Liệt Diễm cùng Vân Thiểm Thiểm hợp sức có thể mạnh cỡ nào.
Diệp Khuyết ngăn hắn: “Yên tâm đi, lão đại đã đột phá!”
Vân Phụng Khải bị câu này của Diệp Khuyết hù cho sợ ngây người. Không thể
tưởng tượng nổi, hắn nhìn Hàn Chỉ một chút, lại nhìn Diệp Khuyết một
chút. Diệp Khuyết chỉ nhẹ gật đầu.
“Này, các ngươi bí bí hiểm
hiểm cái gì vậy? Người kia rốt cuộc là ai? Tại sao trong chốc lát thân
mật cùng Diễm tỷ tỷ, lại trong chốc lát trở thành cừu nhân vậy?” Phượng
Lạc Vi tiến lại gần, đây rốt cuộc là chuyện gì?
“Wow, sao ta lại
không phát hiện ở đây còn có một tiểu mỹ nữ vậy?” Đôi mắt Diệp Khuyết đã trở thành hình trái tim, một phát bắt lấy cánh tay Phượng Lạc Vi: “Tiểu mỹ nữ, ta gọi Diệp Khuyết, nàng có thể gọi ta là Khuyết, hoặc là Khuyết ca ca. Ta là huynh đệ tốt của tướng công của Diễm tỷ tỷ nàng. Tiểu mỹ
nữ, nàng tên là gì?”
Phượng Lạc Vi chỉ cảm thấy một thân đầy da gà, ngay lập tức đẩy Diệp Khuyết ra: “Phượng Lạc Vi”
“Tiểu Vi, nàng có tướng công chưa? Hay là chọn ta đi! Nàng xem, ta muốn tiền
có tiền, lại ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu soái!” Diệp Khuyết chớp
chớp mị nhãn nhìn Phượng Lạc Vi, ánh mắt kia muốn bao nhiêu nịnh nọt
liền có bấy nhiêu nịnh nọt.
“Ta không cần ngươi, ta thích Khải!” Phượng Lạc Vi nhìn về phía Vân Phụng Khải, vẻ mặt ngượng ngùng.
“Ai da, Tiểu Vi, cái người này chẳng khác gì đầu gỗ, một chút cũng không có cảm giác, nói không chừng còn rất háo sắc đó. Nàng vẫn nên ném hắn đi,
đến với ta này” Diệp Khuyết thoáng cái đã gạt bỏ Vân Phụng Khải.
Vân Phụng Khải đen mặt. Phượng Lạc Vi nhìn nhìn Vân Phụng Khải, nhìn nhìn
lại tam thúc của mình, chẳng lẽ thật sự giống như nghi ngờ của Diễm tỷ
tỷ sao? Khải cùng tam thúc, hai người bọn họ… Nàng không khỏi nghĩ quẩn, trước đó vài ngày Diễm tỷ tỷ đã uy hiếp Thiểm Thiểm hạ dược với Khải,
nhưng vẫn thất bại. Sắc mặt Phượng Lạc Vi ngay lập tức thay đổi.
Diệp Khuyết khó hiểu, nhìn động tác của Phượng Lạc Vi cùng sắc mặt Vân Phụng Khải. Chẳng lẽ thật sự có gian tình gì sao?
Vân Liệt Diễm cùng Vân Thiểm Thiểm lại không chút lưu tình, lôi điện, bạo
tạc, hỏa diễm đều thi nhau nện vào người Hàn Chỉ. Hàn Chỉ cũng không
đánh trả, chỉ bày một bức tường băng ngăn chặn công kích của Vân Liệt
Diễm cùng Vân Thiểm Thiểm.
Vân Liệt Diễm cùng Vân Thiểm Thiểm
liếc nhìn nhau. Còn không tin ma quỷ sao? Thật sự lợi hại như vậy sao?
Vì vậy hai người lại tăng lực công kích một lần nữa. Hỏa cầu, hỏa quang, còn có các loại lôi cầu của Vân Thiểm Thiểm.
Bộ dạng Hàn Chỉ uể
oải nhìn Vân Liệt Diễm một cái, vẫn không công kích. Nàng đã muốn đùa,
vẫn nên để nàng đùa một trận thoải mái.
Vân Liệt Diễm cùng Vân Thiểm Thiểm nhìn Hàn Chỉ vẫn một mực không công kích liền không khỏi nổi giận.
“Được rồi, tức giận thì cũng đã tức giận rồi. Ta còn có lễ vật muốn tặng cho
Thiểm Thiểm!” Hàn Chỉ khoát tay, đem toàn bộ công kích của Vân Liệt Diễm cùng Vân Thiểm Thiểm thu vào lòng bàn tay, ngưng tụ thành một quả cầu
cực lớn, sau đó hắn dùng một chút lực, quả cầu lớn kia hóa thành một
luồng khói lạnh, biến mất.
Vân Liệt Diễm cùng Vân Thiểm Thiểm lúc này mới triệt để ngây dại. Mẹ nó, đây mới là cao thủ!
Vân Liệt Diễm cảm thấy khó thở, tiến lên nắm chặt cổ áo Hàn Chỉ. Thế nhưng
nàng chỉ mới cao đến vai hắn, cho nên phải dùng nhiều sức một chút, chân cũng phải kiễng lên.
“Tại sao ngươi lại không đánh trả?” Vân Liệt Diễm rất phẫn nộ, cực kỳ phẫn nộ.
“Ta sẽ không ra tay với nữ nhân của mình!” Hàn Chỉ đưa tay cầm lấy bàn tay
mềm mại nhỏ bé của Vân Liệt Diễm, trong lòng không hiểu sao lại run lên.
Đã tìm được! Rốt cuộc đã tìm được!
Lúc trước, hắn đã đi rồi, lại bởi vì không yên tâm về nàng cho nên mới vội
vàng trở về. Một khắc này, hắn cũng đã quyết tâm muốn thành thân với
nàng, chỉ là chuyện của Lâm Nhi cần phải giải quyết. Từ trước đến nay
hắn là loại người không thích dây dưa dài dòng, nếu như đã quyết định
muốn thành thân với nàng, vậy thì hắn sẽ nói rõ ràng với Lâm Nhi, tuyệt
đối sẽ không để lại bất kỳ hiểu lầm nào cả.
Hắn tuyên cáo quyền
sở hữu nàng của hắn, nói cho tất cả mọi người Vân Liệt Diễm chính là nữ
nhân của hắn. Hắn cho rằng, nàng sẽ chờ mình trở về, cũng chỉ trong
khoảng thời gian ba tháng mà thôi. Hắn đương nhiên biết rõ đám lão già
Vân gia kia sẽ gây phiền phức cho nàng, cho nên đặc biệt để Mạt Nhật lại cho nàng điều động. Có sự tồn tại của Mạt Nhật, cho dù nàng công khai ở lại Vân gia cũng tuyệt đối không ai dám động vào nửa đầu ngón tay của
nàng.
Thế nhưng không ngờ, đến khi hắn vội vàng giải quyết chuyện bên kia trở về, nàng đã ra đi mấy tháng rồi.
Tuy lúc ấy hắn rất tức giận nhưng vẫn xuôi về phía nam, đến Phượng thành
tìm nàng, không ngờ vậy mà nàng lại không đến Phượng gia. Hắn phát động
tất cả thế lực trên toàn bộ đại lục, tìm suốt hai năm cũng không có kết
quả, cuối cùng bất đắc dĩ đành phải vượt biển tìm kiếm. Nghĩ rằng có lẽ
nàng ham chơi, hoặc là gặp nguy hiểm gì đó trên biển. Thế nhưng biển cả
mênh mông, hắn tìm thật lâu cũng không thấy một chút tin tức của nàng.
Cuối cùng, bởi vì công lực của hắn đã đến một cực hạn phải đột phá, cho nên
hắn một đường đi về phía bắc, tiến vào Tử Vong Sơn Mạch, băng qua Mạt
Nhật Sâm Lâm.
Lần bế quan này lại chính là vài năm. Vừa rời khỏi
nơi đó hắn cũng không biết mình đang suy nghĩ thứ gì, chuyện đầu tiên
chính là tìm hiểu tin tức về nàng, biết được nàng đang ở Phượng gia, lại nghe nói Long Châu sắp xuất thế, cho nên hắn không chút do dự chút chạy thẳng đến đảo Trân Châu.
Rốt cuộc cũng tìm được nàng.
Nữ nhân này, thật sự là giày vò hắn đủ rồi. Thế nhưng hắn lại như sắp bị điên rồi, không cách nào tự kiềm chế.
Có lẽ vì nàng là người duy nhất khiến cho hắn có cảm giác, là nữ tử duy
nhất có thể khiến hắn cảm thấy thân mật, cũng có lẽ vì cá tính đặc biệt
của nàng. Nàng có thể đứng bên cạnh hắn, sẽ không cảm thấy hắn tàn nhẫn, sẽ không cảm thấy tội lỗi.
Lâm Nhi quá lương thiện, vĩnh viễn
cũng không thể hiểu rõ thế giới của hắn. Từ lúc bắt đầu, bọn họ cho dù
có ràng buộc cũng sẽ không hợp nhau. Cảm giác không đúng, dường như tất
cả đều không đúng.
Lúc này đây, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay. Huống hồ, con trai của nàng nhất định là con của hắn. Tuy hắn không
biết nguyên nhân vì sao nhưng tuyệt đối sẽ không sai.
“Không thể nói lý!” Vân Liệt Diễm triệt để bị đánh bại, ngoan ngoãn đứng một bên, phát huy trình độ ‘im lặng là vàng’.
Hàn Chỉ cũng không ép buộc nàng, mà chỉ xoay người đi đến đám quái vật bị
hắn đông thành tượng băng, dùng ngón tay điểm nhẹ lên bước tượng.
Vỡ!
Một quả trứng màu vàng lóng lánh nhảy ra, hào quang bắn ra bốn phía, tỏa ra một khí thế siêu cường, phàm là người từ Tử cấp trở xuống đều lùi về
phía sau mấy bước.
“Mẹ, là vàng!” Vân Thiểm Thiểm nhìn thấy một
quả trứng vàng óng, phản ứng đầu tiên chính là túm lấy Vân Liệt Diễm,
nói cho nàng biết.
Đôi mắt Vân Liệt Diễm quả thật đã biến thành
hình thỏi vàng. Không phải là vàng ròng thật chứ? Một quả trứng vàng lớn như vậy sẽ nặng bao nhiêu nha? Vân Liệt Diễm nhịn không được mà thầm
tính toán trong lòng.
“Ta nói này đại tẩu, đây cũng không phải là vàng đâu” Khóe miệng Diệp Khuyết co rút, thật sự nhịn không được nên
mới tới nhắc nhở.
“Không phải vàng chứ là cái gì?” Vân Thiểm Thiểm cũng hỏi.
“Cháu nhỏ mau đến đây, đây chính là lễ gặp mặt mà lão đại muốn đưa cho ngươi. Vốn dĩ chúng ta cũng nghĩ rằng nơi đây chẳng qua chỉ có Long Châu mà
thôi, không ngờ hòn đảo Trân Châu nho nhỏ này còn cất giấu bảo bối như
vậy! Vẫn là cháu nhỏ nhà ngươi có vận khí tốt, tối hôm qua cứu lão đại
một mạng, lão đại nói thứ này sẽ tặng cho ngươi. Cộng thêm ngươi bây giờ biến thành con trai của lão đại, thứ này không phải ngươi thì không còn ai có thể lấy!” Diệp Khuyết thúc giục, đẩy Vân Thiểm Thiểm đến trước
mặt quả trứng màu vàng đó.
“Nhỏ một giọt máu lên nó” Hàn Chỉ cầm
tay Vân Thiểm Thiểm, nhẹ nhàng đâm một nhát lên lòng bàn tay nó, nhỏ máu nó vào trên quả trứng. Sau đó, hắn vận công, một vòng ánh sáng màu cam
nhu hòa bao vây lấy quả trứng màu vàng kia.
Trong chốc lát, chỉ nghe thấy một thanh âm vỡ ra, quả trứng màu vàng đã nứt ra một khe hở.
Lại một lát sau, hai tiếng “rắc” “rắc” thanh thúy vang lên, quả trứng màu
vàng hoàn toàn vỡ ra. Một thứ mập mạp núc ních nhảy ra khỏi quả trứng,
cái đầu nhỏ màu vàng óng ánh kim sắc, toàn thân trơn bóng, còn đong đưa
một chiếc đuôi nhỏ màu vàng.
“Mẹ nó! Đạo văn ‘siêu khuyển thần thông CJ7’ (1)!” Vân Liệt Diễm hoàn toàn ngây ngốc, đó là một thế giới đầy tâm linh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT