“Tiểu thư làm sao?” Vân Phụng Khải nhìn sắc mặt ngưng trọng của đại phu, nhanh chóng tóm lấy cánh tay hắn ta hỏi.
“Tiểu thư, tiểu thư... nàng...” Đại phu run rẩy, không dám mở miệng. Ai ai
cũng biết tiểu thư còn chưa lấy chồng, ở trước mặt nhiều người như
vậy... hắn... hắn làm sao dám mở miệng?
“Ngươi nói mau, tiểu thư làm sao?” Vân Phụng Thiên cuống lên, hù cho đại phu sợ hãi ngã ngồi trên đất.
“Chó chết! Ngươi dám nói bậy bạ?” Vân Phụng Khải đá đại phu một cước bay ra xa, miệng thét lên: “Cút”
“Đại phu này, làm sao ngươi có thể dám hồ ngôn loạn ngữ, huỷ hoại thanh danh muội muội ta? Ai chẳng biết muội muội ta là nữ tử chưa gả ra ngoài,
ngươi lại dám vu oan nàng!” Vân Mộng Vũ tức giận chỉ vào đại phu, lại
quay người nói với Vân Phụng Thiên: “Đại bá phụ, không thể tin kẻ ăn nói điêu ngoa này. Vũ nhi thấy vẫn là kêu người tìm đại phu khác đến xem
mạch cho muội muội đi!”
Vân Phụng Thiên nhắm mắt lại tính toán. Từ sự kiện kia đến nay đã qua hai tháng. Nói như vậy, đại phu này hẳn là không nói bậy!
Vân Phụng Khải mở to hai mắt. Hắn thiếu chút nữa lại quên... Một quyền nện
mạnh xuống mặt bàn. Đều tại hắn, đều tại hắn, tại hắn không bảo vệ tốt
cho Diễm nhi!
Vân Liệt Diễm ngồi trên ghế, nhìn thấy rõ sự vui vẻ trên khoé mắt Vân Mộng Vũ. Hoá ra, nàng ta chính là vì chuyện này. Ngay bản thân nàng cũng không biết mình mang thai, nữ nhân này lại biết rõ
như vậy, xem ra nàng đã đánh giá thấp nàng ta!
Bởi vì trận đấu tiếp theo còn chưa bắt đầu, nên động tĩnh bên này ra sao thì ai ai cũng đã biết.
Thanh âm chửi rủa vang lên tứ phía. Thật là một nữ nhân không biết xấu hổ!
“Dâm phụ!” Đại trưởng lão suýt chút nữa là nhảy dựng lên “Vân gia chúng ta
không có loại nữ nhân thấp hèn như vậy! Đem Vân Liệt Diễm trục xuất khỏi Vân gia, từ nay về sau vĩnh viễn không còn là người của Vân gia nữa!”
“Không! Đại bá phụ, Diễm nhi cùng Thất vương gia có hôn ước, nàng đã là người
của Thất Vương gia!” Đột nhiên Vân Phụng Thiên lại hô to lên.
“Minh nhi, đứa bé đó thật là của con?” Sắc mặt Hoàng thượng âm trầm, trầm
giọng hỏi. Lúc trước Vân Phụng Thiên đến chỗ hắn thỉnh cầu tứ hôn đã
từng nói chuyện này. Tính toán thời gian, xác thực là như vậy.
Nếu như là thật thì thật không may!
Hiên Viên Minh luống cuống, kinh ngạc. Nàng mang thai? Vậy hài tử kia, là
của ai? Một cơn giận dữ xông lên tận não, Hiên Viên Minh mãnh liệt nhảy
khỏi ghế, phóng về phía Vân Liệt Diễm, nắm lấy bả vai nàng, tàn nhẫn
hỏi: “Nói mau! Dã chủng kia là của ai?”
“Ha ha ha…” Vân Liệt Diễm nở nụ cười. Nụ cười kia tựa hoả diễm, xinh đẹp mà chói mắt.
Dáng cười chói mắt kia làm cho hai mắt Hiên Viên Minh đau rát, tay của hắn
có chút run rẩy. Tại sao nàng lại cười? Vì sao còn cười ra tiếng như
vậy?
Nàng ít nhất là vương phi trên danh nghĩa của hắn, lại đi
hoài thai hài tử của kẻ khác, đây không phải là đội nón xanh cho hắn
sao? Nàng, như thế nào còn cười lớn tiếng như vậy? Là châm chọc hắn sao?
Lửa đỏ bắt đầu thiêu đốt bàn tay Hiên Viên Minh, làm lòng bàn tay hắn bị tổn thương. Hắn rút mạnh tay lại, lui về sau vài bước.
Vân Liệt Diễm từ trên ghế đứng lên, khoé miệng vẫn treo một nụ cười khiến tâm hồn người ta run rẩy.
Nàng lúc này đây giống như một bông hoa sen lửa.
Nàng bước từng bước đi về phía Mộc Miên.
Nàng đi vô cùng chậm, lại không ai dám ngăn cản nàng.
“Trời ạ! Nàng ta muốn tự thiêu sao?” Có người kinh hãi kêu ra tiếng. Rất
nhiều người còn cho rằng Vân Liệt Diễm tự thấy không còn mặt mũi để sống tiếp nên chọn cách tự thiêu.
Thế nhưng khuôn mặt xinh đẹp của nàng lại không có một tia đau thương hay thống khổ, thuỷ chung mang theo một nụ cười.
Hắc y nhân không động thủ. Vân Liệt Diễm đi lên phía trước, đem Mộc Miên ôm vào ngực mình, bế nàng lên. Mọi người cực kì kinh ngạc, Mộc Miên lại
không bị hoả diễm đốt trên người.
Vân Liệt Diễm ôm Mộc Miên đi đến trước mặt Vân Phụng Khải, mỉm cười: “Vân Phụng Thiên”
“Diễm nhi...” Vân Phụng Thiên có chút phức tạp nhìn nữ nhi của mình, không rõ nàng muốn nói cái gì.
Vân Phụng Thiên ngây ngẩn cả người, không mở miệng. Chưa thành thân mà đã
hoài thai, Đông Thịnh quốc sẽ không dung thứ loại nữ nhân đấy, Vân gia
lại càng không!
“Vân Liệt Diễm, đồ tiện nhân kia! Đông Thịnh quốc dù có lớn đến mấy cũng không có chứa chấp nổi loại nữ nhân như ngươi,
Vân gia thì lại càng không có khả năng lưu ngươi lại. Còn không biết xấu hổ, thật là mất mặt!” Vân Mộng Dao còn nhớ việc Vân Liệt Diễm khi dễ
mình, trào phúng nói.
“Vậy sao?” Vân Liệt Diễm vẫn như trước, cười nhẹ nhìn Vân Phụng Thiên.
Vân Phụng Thiên trầm mặc, không biết nên trả lời thế nào.
“Ha ha...” Vân Liệt Diễm nhếch nhếch môi. “Ngươi biết rõ ta có mang theo một thanh cầm, là cầm gì biết không?”
Vân Phụng Thiên trừng to hai mắt, nhìn chiếc hộp chức cầm trên lưng Vân Liệt Diễm.
Vân Liệt Diễm cười nhẹ, đem Mộc Miên đặt vào trong ngực Vân Phụng Khải, sau đó mở hộp lấy ra Phượng Ngâm cầm.
“Không... Không...” Vân Phụng Thiên lui về sau vài bước, ngã ngồi xuống ghế.
“Phượng Ngâm cầm, hẳn là ngươi chưa quên” Vân Liệt Diễm xẹt ngón tay qua dây
đàn “Ngươi không tò mò, công lực lên đến Lam cấp của ta là từ nơi nào
sao? Thuỷ Tinh cầu, ngươi khẳng định biết rõ. Ha ha... Là mẫu thân, nàng đã sớm chán ghét ở chung một chỗ với ngươi. Hít thở chung một bầu không khí với ngươi khiến cho nàng cảm thấy thống khổ. Cho nên, nàng lựa chọn cái chết. Nàng, một chút cũng không hận ngươi. Bởi vì, ngươi… không
xứng! Phụ thân của ta, ngươi có thích tin tức này không?”
“Aaaaaa.....” Vân Phụng Thiên điên cuồng lắc đầu. “Không! Không! Không đâu! Tâm nhi
yêu ta nhất trên đời này, nàng yêu ta nhất! Ngươi không phải nữ nhi của
ta, ngươi là ma quỷ, là ma quỷ! Người đâu, có ai không, giết chết ma quỷ này đi cho ta. Đều là tại nàng, đều tại nàng nên Tâm Nhi mới rời khỏi
ta, đều tại nàng...”
“Tất cả mọi người ở đây nghe cho kỹ, ngàn
vạn lần không nên quên lời ta nói ngày hôm nay” Vân Liệt Diễm nũng nịu
cười “Hôm nay ta không giết bất cứ người nào trong các ngươi”
Một mảnh hút không khí.
“Các ngươi tốt nhất là nên tự sát, nếu không, chờ Vân Liệt Diễm ta trở về.
Ngày đó, sẽ không còn Vân gia, không còn Đông Thịnh quốc!”
Thanh
âm sâm lãnh mà liều lĩnh vang vọng toàn bộ đại hội, Vân Mộng Vũ không tự chủ lui về sau vài bước. Vân Liệt Diễm như vậy, thật đáng sợ!
Nàng ta, thật sự là như ma quỷ từ địa ngục đi lên!
Nàng thật không rõ, một kẻ ngu tại sao lại có thể biến thành bộ dạng đáng sợ như vậy? Chẳng lẽ, những năm này, nàng ta giả vờ sao?
Tim Vân Mộng Vũ không khỏi lạnh thêm vài phần.
“Aaaa....” Ngay lúc Vân Mộng Vũ còn đang sợ hãi, lại đột nhiên có lửa nổi lên bên
người nàng, nhanh chóng lan lên tai, lên má trái, thanh âm không dứt
vang lên, một mùi khét nồng đậm lan toả.
“Ta… không thích bị kẻ
khác tính kế!” Vân Liệt Diễm liếc cũng không thèm liếc Vân Mộng Vũ một
cái. Nàng không ngại Vân Mộng Vũ lấy nàng làm trò cười, nhưng nếu đùa
cợt giở thủ đoạn trước mặt nàng, nàng nhất định phải đòi lại cho đủ!
Vân Liệt Diễm đi tới trước mặt Vân Phụng Khải, nghiêm túc nhìn hắn: “Thúc thúc, người có nguyện ý đi cùng con không?”
Vân Phụng Khải gật gật đầu. Hắn, đã không còn gì để lưu luyến nơi này nữa rồi.
“Liệt diễm phá thiên!”
Từ trên cao, lập tức xuất hiện vô số hoả cầu rơi xuống như mưa trút, đốt cháy kinh thành.
Nghe nói, sau trận hoả này, phân nửa kinh thành bị hoả thiêu thành tro tàn.
Nghe nói, những người tham gia đại hội lựa chọn người thừa kế Vân gia hôm
đó, cả đời không thể quên được nữ tử tựa như ma quỷ kia!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT