“Diễm nhi, mau dừng tay!” Nghe thấy câu nói của Vân Liệt Diễm,
Vân Phụng Thiên rốt cuộc cũng hiểu ý của nữ nhi mình. Chỉ là, nàng rõ
ràng không biết võ công, đôi tay chỉ vận chút lực mà sao Vũ nhi lại
không thể giãy thoát ra được?
“Tiểu tiện nhân, còn không mau buông Vũ tỷ tỷ ra? Ngươi không thấy tỷ ấy
không thở được sao?” Một bên, Vân Mộng Dao vẫn không nhìn rõ tình huống, lớn tiếng la hét.
Đôi mắt lạnh buốt của Vân Liệt
Diễm đặt lên người Vân Mộng Dao, khiến cho nàng ta run rẩy một hồi. Từ
lúc nào mà đứa ngốc này lại có ánh mắt sắc bén như vậy chứ?
“Ngươi nghi rằng ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?” Cánh tay còn lại của nàng liền
giữ chặt cổ Vân Mộng Dao, mà ngay cả Vân Phụng Thiên vừa chạy đến cũng
không nhận ra nàng ra tay như thế nào.
“Ngươi… ngươi…” Hay tay Vân Mộng Dao nắm lấy cổ tay Vân Liệt Diễm, lại cảm thấy mình không có chút sức lực phản kháng nào.
“Diễm nhi, có chuyện gì thì tối nay nói sau, con mau bỏ tỷ tỷ của con xuống
đã!” Sắc mặt Vân Phụng Thiên tái nhợt. Hắn thật không ngờ, kẻ mà vẫn bị
xem là ngốc tử lại có thể làm ra chuyện thế này trước mặt nhiều người
như vậy.
“Câm miệng!” Vân Liệt Diễm lạnh giọng quát một tiếng. Nàng mặc kệ đối phương là ai, nếu hôm nay không giao Mộc Miên ra, nàng nhất định sẽ khiến mọi
người ở đây đẹp mắt!
Đã muốn chơi, nàng sẽ theo bọn
hắn chơi cho đủ! Người của nàng mà cũng dám động tới, bọn hắn thật cho
rằng nàng là quả hồng mềm, muốn nhéo thì nhéo sao?
“Nói hay không nói?” Lực đạo trên tay tăng thêm vài phần, Vân Mộng Dao cùng
Vân Mộng Vũ hoàn toàn mất đi khí lực, không thể giãy giụa được, thật sự
rất khó thở!
Đôi mắt Vân Phụng Thiên sắc lạnh. Không
thể tiếp tục được nữa! Hiện tại, dường như tất cả mọi người đều đang chê cười Vân gia, nếu không giải quyết ổn thoả thì mặt mũi Vân gia hôm nay
sẽ triệt để mất hết, không còn lại gì cả!
Bàn tay hơi đổi, hắn đem chân khí ngưng tụ trên tay, đánh về phía Vân Liệt
Diễm. Hôm nay, chỉ còn một biện pháp này để ngăn cản nàng mà thôi!
Đúng lúc này, cách đó không xa, Vân Phụng Khải điên cuồng xông đến nhận lấy
một chưởng từ Vân Phụng Thiên, nôn ra một ngụm máu tươi.
“Phụng Khải, đệ đang làm cái gì vậy?” Vân Phụng Thiên lui về sau vài bước, sắc mặt âm trầm nhìn Vân Phụng Khải.
“Đệ đang làm cái gì sao?” Vân Phụng Khải vươn tay lau đi máu tươi trên
miệng, cười lạnh: “Đại ca, ta gọi huynh một tiếng đại ca này lần cuối
cùng. Huynh hỏi ta đang làm cái gì sao? Huynh không thấy hỏi câu đó là
rất buồn cười sao? Ta nhìn thấy Huynh chạy đến đây nhưng không có ngăn
cản là vì ta cảm thấy cho dù có xảy ra chuyện như thế nào, thì ít nhất
ngươi cũng sẽ không ra tay với nữ nhi ruột thịt của mình. Thế nhưng ta
đã sai rồi! Hừ! Hổ dữ còn không ăn thịt con, Huynh là người mà cũng có ý muốn giết chết chính nữ nhi của mình. Thật hay! Một chưởng này ta mà
không đỡ, Huynh nghĩ xem Diễm nhi sẽ ra sao?”
Vân Liệt Diễm quay đầu, nhìn thấy Vân Phụng Khải, đáy mắt liền có một tia ấm áp “Tiểu thúc thúc…”
“Diễm nhi, con muốn làm gì thì làm đi, có thúc thúc ở đây che chở cho con”
Vân Phụng Khải sủng nịnh nhìn Vân Liệt Diễm, khoé môi cười nhẹ.
“Phụng Khải, không được gây rối với nó ở đây!” Vân Phụng Thiên thật không ngờ, Vân Phụng Khải sẽ không để ý đến mặt mũi Vân gia mà hùa theo Vân Liệt
Diễm làm loạn.
“Ha ha… Gây rối sao? Nếu đã là gây
rối, vậy thì hôm nay ta sẽ nháo một trận long trời lở đất! Dưới gầm trời này, không gì so ác hơn tâm của kẻ làm phụ thân. Ngươi quan tâm đến mặt mũi Vân gia tới vậy sao? Vậy ta sẽ cho ngươi nhìn rõ, mặt mũi Vân gia
hôm nay bị quét sạch ra sao. Để cho mọi người cùng nhìn xem, Vân Phụng
Thiên ngươi đối đãi với nữ nhi của mình ra sao!” Vân Phụng Khải đảo mắt
một vòng, cười lạnh.
“Vân… Liệt Diễm… ngươi… ngươi không phải… muốn biết… Mộc Miên… đang… ở đâu
sao…?” Lúc này, Vân Mộng Vũ hít được một chút không khí, gian nan mở
miệng.
“Nói!” Ngón tay Vân Liệt Diễm thả lỏng một chút.
“Ngươi biết rõ hôm nay là đại hội Vân gia, đợi đại hội kết thúc ta liền nói
cho ngươi biết. Nếu không, cho dù chết, ta cũng sẽ không nói ra. Đến lúc đó, ngươi vĩnh viễn sẽ không biết Mộc Miên đang ở chỗ nào!” Vân Mộng Vũ đã nhìn ra, sau khi Vân Liệt Diễm quậy nháo một hồi, Vân Phụng Thiên sẽ không thể nào thiên vị ả nữa. Bây giờ, cho dù Vân Liệt Diễm có bất tử
thì ả ta cũng sẽ đánh bạc một phen với Vân gia. Vân Phụng Thiên để ý
nhất chính là mặt mũi Vân gia, nếu đúng lúc này mà nàng ta bảo trụ được
mặt mũi Vân gia, Vân Phụng Thiên nhất định sẽ cảm kích.
Hôm nay, dù không thể giết chết Vân Liệt Diễm, nhưng còn nhiều thời gian, chắc chắn nàng ta sẽ có cơ hội.
“Nếu như bây giờ ta cho ngươi chết ngay tại đây thì sao?” Vân Liệt Diễm hừ
lạnh. Xem nàng là con ngốc sao? Vân Mộng Vũ, ngươi cho rằng ngươi ở đây
diễn xiếc một hồi, ta lại nhìn không ra sao?
“Ngươi
thả nàng ra đi, nàng thật sự không biết!” Hiên Viên Minh thật sự không
thể tiếp tục nhìn Vân Liệt Diễm đối đãi với Vân Mộng Vũ như thế được. Vũ nhi có ý tốt mới giúp hắn, hắn không thể liên luỵ đến nàng được.
“Nói như vậy, Thất vương gia ngươi biết sao?” Vân Liệt Diễm hất tay lên, vứt Vân Mộng Vũ ra ngoài. Vân Mộng Vũ hoa hoa lệ lệ ngã lăn trên đất.
Bên này, Vân Mộng Dao cũng bị nàng ném qua một nơi khác, y như vứt bỏ một thứ rác rưởi không hơn không kém.
Vân Liệt Diễm xoay người, đứng cách Hiên Viên Minh vài mét nhìn hắn.
“Vân Liệt Diễm!” Hiên Viên Minh nắm chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên “Ta vốn
nghĩa rằng ngươi chỉ thích gây loạn. Thế nhưng ta lại không ngờ ngươi
lại tàn nhẫn đến mức độ này, ngay cả tỷ tỷ ruột thịt của mình mà ngươi
cũng có thể xuống tay được. Ngươi có nghĩ rằng các nàng đều là người vô
tội hay không?”
“Vô tội?” Vân Liệt Diễm nở nụ cười, giống như đang nghe chuyện gì đó cực kì buồn cười “Hiên Viên Minh, ta vốn chỉ thấy ngươi là kẻ ngu xuẩn, không
ngờ ngươi lại rất anh hùng. Như thế nào? Muốn anh hùng cứu mỹ nhân sao?”
“Vân Liệt Diễm, ngươi nháo đủ chưa?” Đáy mắt hắn hiện lên một tia ảm đạm,
chính hắn cũng không biết vì sao khi nghe Vân Liệt Diễm nói như vậy,
lòng hắn lại nổi lên một tia mất mát.
“Mộc Miên đang ở đâu?” Vân Liệt Diễm đi về phía Hiên Viên Minh “Đưa nàng ra đây, nếu không, ta sẽ không thủ hạ lưu tình!”
“Ngươi muốn đến Yến thành, muốn đi tìm Tứ hoàng huynh có đúng hay không?” Hiên Viên Minh không trả lời Vân Liệt Diễm mà lạnh lùng nói: “Vân Liệt Diễm, ngươi nhớ kĩ cho ta, ngươi là vị hôn thê của ta!”
“Ta đi đâu thì có liên quan gì đến ngươi?” Vân Liệt Diễm không chú ý đến
cái gì là Yến thành, cái gì là Tứ hoàng huynh. Nàng chỉ muốn biết Mộc
Miên đang ở nơi nào, tất cả mọi thứ khác nàng đều không quan tâm đến.
“Ngươi nói mau!” Vân Liệt Diễm có chút không kiên nhẫn. Từ trước tới nay nàng
không có tính nhẫn nại, nếu Hiên Viên Minh không nói, nàng không thể đảm bảo được bản thân có xúc động quá động thủ với hắn hay không.
“Cho dù dung mạo Tứ hoàng huynh có bị huỷ hết, ngươi cũng muốn đi tìm hắn
sao?” Hiên Viên Minh rốt cuộc cũng rống lên. Tại sao? Tại sao từ nhỏ thứ gì hắn cũng có, lại hết lần này đến lần khác đều thua kém Tứ hoàng
huynh? Cho dù, cho dù hiện tại dung mạo Tứ hoàng huynh có bị huỷ hết,
hắn cũng vẫn thua kém hay sao?
“Minh nhi, im ngay!” Hoàng thượng nghe thấy lời nói của Hiên Viên Minh, nhịn
không được mà nhíu mày. Chuyện Dã nhi bị huỷ dung vốn không có nhiều
người biết đến, bất kể thế nào, hắn cũng không muốn Dã nhi bị khinh
thường.
Quan trọng nhất là, hôm nay ở đây đều có các đại thần cùng đại thế gia Đông
Thịnh quốc, Minh nhi thất thố thế này thật sự không phải là chuyện mà
một minh quân nên làm.
“Hiên Viên Minh, ngươi đừng
nói nhảm nữa! Ngươi chỉ cần nói ra Mộc Miên đang ở đâu!” Vân Liệt Diễm
thật muốn một chưởng đánh chết Hiên Viên Minh. Hắn muốn nói chuyện phiếm gì đây?
“Gả cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết Mộc Miên đang ở đâu”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT