Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư

Chương 205: Thiếu


...

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edior: thu thảo

Quân Lan Phong không ngờ nàng sẽ phản ứng như vậy, không nhịn được cười ha ha, ôm chặt Lạc Vân Hi, mập mờ nói: "Thiến ta, vậy ngươi sẽ phải thủ tiết."

"Vô sỉ! Cũng không nhất định phải là ngươi mới được!" Lạc Vân Hi vươn ngón trỏ bên tay phải ra nhẹ gõ lên gò má hắn một chút.

"Tốt lắm, nơi thị phi này không nên ở lâu, ta đưa ngươi trở về." Quân Lan Phong ôm nàng dậy, xoay mình nhảy xuống giường.

"Trở về như thế này sao?" Lạc Vân Hi chỉ chân nhỏ của mình bị phơi bày ở ngoài, mặt xạm lại.

Quân Lan Phong tiện tay kéo trường bào màu lam trên móc áo, cúi người xuống, quấn ở hai chân của nàng, tay phải nâng lên một chút, liền bế nàng lên, lại cười nói: "Vậy như thế này được rồi chứ?"

Lạc Vân Hi khẽ nhếch môi, thân mình cọ xát một chút, tìm một tư thế thoải mái nhất trong lòng hắn: "Đi thôi!"

Hai bóng người phá cửa sổ mà ra ngoài, bay nhanh ngang qua bóng tối trong hoàng cung, không bao lâu, đã ra khỏi hoàng cung, đến Đại phủ.

Hai người lặng lẽ vào hậu viện Đại phủ, cẩn thận vào phòng.

Lạc Vân Hi thấy đèn trong phòng Tam di nương vẫn sáng, liền làm động tác "cấm khẩu" với Quân Lan Phong, nhẹ nhàng đóng cửa sổ và cửa chính, cũng cài then luôn.

"Muốn làm mặt nạ da người thì cần mất bao lâu?" Quân Lan Phong thấp giọng hỏi.

"Nếu như tiện tay làm một cái, không có yêu cầu gì về tướng mạo, thì chỉ cần mấy canh giờ, nhưng tấm mặt nạ da người này phải dựa theo gương mặt trước đây mà làm, công tác chuẩn bị vô cùng tinh tế rườm rà, phải mất mấy ngày đêm mới làm kịp."

"Lâu thế sao?" Quân Lan Phong khẽ nhíu mày: "Vậy mấy hôm nay, ngươi không thể đi ra ngoài rồi."

"Ta mang mặt nạ da người khác!" Lạc Vân Hi một mặt nói, một mặt mở hốc tối trên tường ra, lấy ra một cái mặt nạ da người bình thường để vào trên mặt: "Mấy hôm nay chắc là ta sẽ ở Thần lâu."

Tấm mặt nạ này chính là tấm mặt nạ nàng mang lúc cùng Đoan Mộc Ly tới Thần lâu, chính là mặt của "Phượng thiếu gia" kia.

"Tới Thần lâu làm gì?" Quân Lan Phong tỏ vẻ không thích nói: "Thần lâu là tổ chức của Đoan Mộc Ly, đó chẳng phải một lâu thanh thông thường, ngươi tới nơi đó rất nguy hiểm!"

Lạc Vân Hi cười nhạt nói: "Ta biết mà, ngươi yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu. Sư huynh đã đáp ứng ta, trong khoảng thời gian này sẽ để ta làm chủ Thần lâu, ta tự nhiên nên tới Thần lâu rồi. Về phần chút chuyện đen tối phía sau kia, không có quan hệ gì với ta."

"Thật sự không có quan hệ sao?" Quân Lan Phong trầm giọng hỏi ngược lại.

Nhưng hắn mà tận mắt nhìn thấy Lạc Vân Hi và Tiền nương nói chuyện, hắn cũng không tiện hỏi chuyện này.

"Đoan Mộc Ly và Đoan Mộc Triết là kẻ thù gặp mặt liền đỏ con, mà ngươi, đối với hai người bọn hắn mà nói đều có liên quan, điểm này ngươi rõ ràng hơn ta, Hi nhi, ta chỉ là nghĩ cho an toàn của ngươi thôi, ngươi nên cách xa hai người bọn hắn!" Quân Lan Phong nói từng chữ.

"Vậy ngươi nói cho ta biết, lần trước ở dốc núi ngàn trượng, là ai đã hạ thủ với ta? Không phải sư huynh đúng không?" Lạc Vân Hi đột nhiên hỏi, sắc mặt trịnh trọng.

Nếu như là sư huynh, Quân Lan Phong tuyệt đối sẽ không phản ứng như thế.

"Là Đoan Mộc Triết sao?" Thấy hắn không đáp, Lạc Vân Hi tiếp tục ép hỏi.

Quân Lan Phong lẳng lặng không đáp.

"Ngươi không nói, thì ta đuổi ngươi đi ra ngoài!" Sắc mặt Lạc Vân Hi hơi trầm, có chút phát cáu.

Quân Lan Phong bất đắc dĩ thở dài nói: "Được rồi, ta nói, nhưng ngươi phải đáp ứng ta, sau khi ta nói xong, không cho phép ngươi và Đoan Mộc Ly thân thiết như vậy nữa."

Môi Lạc Vân Hi hơi mím. Thái độ của hắn đã nói rõ tất cả: "Ngươi không cần phải nói, ta biết là người nào rồi."

Đoan Mộc Triết, quả nhiên là hắn!

Lẽ nào vì muốn Đoan Mộc Ly chết, hắn lại không tiếc xuống tay với mình sao?

Giọng Quân Lan Phong cũng nhỏ xuống: "Ngươi và Đoan Mộc Ly thân thiết như vậy, xuống tay với ngươi, Đoan Mộc Ly chắc chắn sẽ theo bản năng mà cứu ngươi, hai người cùng ngã xuống sườn núi, so với việc hạ thủ với một mình Đoan Mộc Ly thì sẽ tạo thành nguy hiểm hơn nhiều."

"A." Lạc Vân Hi đứng ở chỗ cửa sổ, thông qua cửa sổ cảm thụ ánh trăng như nước ở bên ngoài, lạnh nhạt nói: "Đoan Mộc Triết, hắn đã sớm không phải là hắn lúc trước, mà ta, cũng không phải là ta trước đây."

Câu nói thứ hai của nàng ý địh, Quân Lan Phong sẽ không hiểu, chỉ đau lòng ôm chặt nàng từ phía sau: "Hi nhi, ta không cần ngươi làm ngươi trước đây, ngươi bây giờ, là của ta, ta muốn hoàn toàn nắm giữ ngươi! Sau này, ngươi không phải lo nhiều như vậy, hết thảy đều có ta."

Lòng Lạc Vân Hi ấm áp, nghiêng đầu, gò má phải cùng gò má hắn chạm nhau.

"Nhưng ngươi phải đáp ứng ta, Đoan Mộc Ly là sư huynh của ta, không cho phép ngươi nói xấu hắn nữa."

"Được." Quân Lan Phong bất đắc dĩ trả lời một tiếng.

Tâm tư Lạc Vân Hi tầng tầng, đêm nay tuy nàng chạy như điên, thế nhưng, nàng cũng nghe được hoàng đế và không ít người hét gì.

Tam di nương từng nói, khuôn mặt của mình tuyệt đối không nên tùy tiện để lộ trước mặt người khác, sẽ vì quá đẹp mà chuốc họa, nhưng nàng không tin.

Mà trong hoàng cung, hoàng đế và nhiều người như vậy đuổi theo bắt nàng, đủ để thấy, dung mạo này đúng là sẽ mang đến tai họa, chỉ có điều, nàng vẫn là không nghĩ ra là vì cái gì mà như vậy.

Quân Lan Phong nhìn nàng nhẹ sờ khuôn mặt của mình, mặt đầy sự nghi ngờ, tâm tư hơi động, cầm lấy tay nàng.

Ở đây không hề nguy hiểm như hoàng cung, có một số việc hắn cũng phải nói ra.

Hắn trầm thấp mở miệng: "Hi nhi,


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp