Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư

Chương 177: Thiếu


...

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edior: thu thảo

Lạc Vân Hi nhắm hai mắt lại, một chút phản ứng cũng không có.

Quân Lan Phong khẽ thở dài, xoay mình ngủ thẳng bên người nàng, ôm nàng vào trong ngực, ôm thật chặt, ngửi hương thơm làm hắn an tâm trên người nàng, trầm giọng nói: "Ngủ đi."

Trước khi rơi vào mộng đẹp, ý thức mơ hồ, hắn mới nói một câu như vậy thì phải?

Sau đó, Lạc Vân Hi tỉnh lại, còn chưa mở hai mắt ra, đã cảm giác mình bị hai cánh tay vô cùng ấm áp ôm lấy, không khỏi cọ cọ một chút, cực kỳ thoải mái ngâm khẽ một tiếng, nàng mới mở hai mắt ra.

Vừa nhìn xuống đã sợ ngây người, mình đang ôm cổ Quân Lan Phong, cả thân thể cuộn trong lòng hắn, tư thế nói có bao nhiêu ám muội thì có bấy nhiêu ám muội, mặt không khỏi đỏ lên một chút.

Mà Quân Lan Phong lại đóng chặt mắt, ôm thật chặt eo nàng, nhếch miệng lên, đủ thấy tâm tình vui mừng của hắn.

Lạc Vân Hi tránh ra ngoài, hắn lập tức mở to mắt nhìn, trong chớp mắt đôi mắt còn mông lung đã vô cùng tỉnh táo, hắn bình tĩnh nhìn Lạc Vân Hi, ý cười ở khóe mắt không cách nào giấu nổi.

"Ngươi làm sao còn ở chỗ này?" Sắc mặt Lạc Vân Hi không tốt hỏi, trong lúc hỏi nàng đã ngồi dậy.

"Không có việc gì." Quân Lan Phong rảnh rang đáp: "Ở cùng ngươi lâu một chút."

"Không cần!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Vân Hi lạnh lùng.

Đang lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng Xuân Liễu nghi ngờ hỏi: "Tiểu thư, ngươi đã tỉnh chưa?"

Giọng Lạc Vân Hi nói chuyện, rõ ràng nàng ấy nghe thấy.

Lạc Vân Hi không đáp, giọng Xuân Liễu mới có chút không xác định: "Tiểu thư, Đại đại nhân mới tới tìm người, dường như có việc gấp."

Giọng nàng ấy không lớn, nhưng nếu như Lạc Vân Hi đã tỉnh, tuyệt đối nghe thấy.

Cữu cữu tìm nàng sớm như vậy là có việc gì? Lạc Vân Hi hơi nhíu mày, lướt qua Quân Lan Phong xuống giường, khoác áo, làm việc liên tục.

Quay đầu lại, chỉ thấy nam nhân nằm trên giường, hai chân mở rộng, tạo thành dáng nằm hình chữ đại ( như chữ này á 大), hoàn toàn chiếm giường nàng, còn nở nụ cười nhìn nàng.

Trong lòng Lạc Vân Hi tức giận, nhưng không biết có phải bởi vì tối hôm qua ngủ rất an ổn hay không, lại nhịn xuống, ra ngoài, lạnh mặt hỏi: "Cữu cữu tới có chuyện gì?"

Xuân Liễu thấy nàng mở cửa đi ra, vui vẻ tiến lên đón, vừa muốn nói chuyện, đã có tiếng bước chân dồn dập đi vào.

Thế Nhiệm mặc áo dài màu tím đi vào, mày hơi cau lại: "Hi nhi, tỉnh rồi!"

"Cữu cữu, có việc gì sao?" Lạc Vân Hi lên tiếng hỏi.

Giọng Thế Nhiệm có chút trầm trọng: "Ám vệ tối hôm qua tìm ngươi là người của Trung Sơn vương phủ."

Về vấn đề này Lạc Vân Hi không có chút thần sắc gì, nhớ lệnh bài tối hôm qua của thị vệ, không hiểu nói: "Chẳng phải đêm qua cữu cữu đã biết rồi sao?"

Thế Nhiệm cười khổ nói: "Biết là biết, chỉ là không dám xác nhận, hôm nay đi nghe ngóng tin tức, quả thực như vậy."

"Vậy làm phiền cữu cữu rồi." Lạc Vân Hi lộ ra nụ cười vui vẻ.

"Không biết Trung Sơn Vương muốn làm gì, nhưng nhìn vào chuyện đêm qua, đây chắc chắn là thật chứ không phải đùa." Thế Nhiệm thở dài: "Chỉ sợ ngươi đã đắc tội hắn. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, tới Trung Sơn vương phủ đưa chút lễ để nghe ngóng tốt hơn cũng có chuẩn bị. "

Tuy thị vệ kia thu bạc của hắn, còn nói là chuyện tốt, nhưng không nói rõ được cái gì, có lúc, đã đả thảo kinh xà.

Lạc Vân Hi nghe hắn nhắc tới Trung Sơn Vương, không tự chủ được liếc mắt một cái về hướng cửa sổ phòng, nghĩ tới nam nhân quang minh chánh đại chiếm giường nàng, sắc mặt lạnh lùng, lúc nói chuyện với Thế Nhiệm lại cực kỳ khách khí: "Cữu cữu, cám ơn ngươi, thật sự không có chuyện gì. Tặng lễ cũng sẽ lãng phí thôi!"

Thế Nhiệm thấy mặt nàng đầy kiên trì, không tiện hỏi nhiều, liền quay về.

Lạc Vân Hi đi tới phòng, đóng cửa phòng, ánh mắt nhìn về phía Quân Lan Phong tùy ý nằm ngủ trên giường, dường như chê cười nhếch môi: "Đắc ý lắm sao?"

Lúc nàng cùng Thế Nhiệm nói chuyện, sau lưng cực kỳ không tự nhiên, luôn có cảm giác một ánh mắt xuyên qua tầng giấy hồ bắn thẳng về phía nàng.

Mà Thế Nhiệm cũng không biết, người trong miệng hắn nói đó đang chiếm giường của nàng, giống như kẹo kéo vậy, kéo ra cũng không kéo ra được.

Quân Lan Phong xoay người xuống giường, đi vài bước về hướng nàng, nghi hoặc hỏi: "Hắn thật sự là cậu ruột của ngươi sao?"

"Thật trăm phần trăm." Lạc Vân Hi nhẹ nhàng ném một câu.

Quân Lan Phong cong môi cười, cánh tay dùng sức một cái, đã ôm ngang nữ tử, thả lên giường, ánh mắt sâu thẳm tình: "Đối với ngươi ngược lại không tệ, xem sau này hắn biểu hiện thế nào."

Đầu óc Lạc Vân Hi mơ hồ: "Biểu hiện gì?"

Quân Lan Phong cười nhạt nói: "Ừm. Xem hắn đối xử với ngươi tốt hay không đó!"

Đột nhiên hắn khom lưng, hôn ba cái ở trán cùng hai gò má Lạc Vân Hi, sắc mặt Lạc Vân Hi hơi trầm, Nhưng hai gò má không khống chế được mà nổi lên màu hồng.

"Đẹp quá." Quân Lan Phong không nhịn được lầm bầm một tiếng, cúi đầu lại muốn hôn, Lạc Vân Hi nhanh nhẹn tránh né, lạnh lùng nói: "Ngươi có thể làm được sao?"

Quân Lan Phong bất đắc dĩ nhếch môi cười, gật đầu: "Hi nhi, Chờ ta."

Hắn duỗi tay cầm áo choàng gấm treo ở giá treo áo bên cạnh, nhìn sâu vào Lạc Vân Hi, nói: "Ta đi đây."

Quân Lan Phong ra khỏi Đại phủ, trực tiếp tới Nhan phủ.

Ở bên trong tiểu viện u tối, gian phòng của Đỗ Tình Yên đứng đầy hạ nhân, nhưng đều câm như hến, không dám phát ra âm thanh.

Bên trong phòng, đầu Đoan Mộc Ly có chút xốc xếch ngồi ở đầu giường, mi dài cau lại, hoa đôi mắt có chút âm u, Đỗ Tình Yên hôn mê, mỗi ngày hắn đều tới chẩn bệnh, nhưng không chữa được.

Nghe tiếng bước chân quen thuộc phía sau, hắn khàn khàn nói: "Trung Sơn Vương, ngươi cần phải từ hôn với Yên nhi sao? Ta không có phúc hưởng, nhưng ngươi không quý trọng như vậy sao?"

Quân Lan Phong nghe được hắn nói như vậy, bước chân dừng lại, môi mỏng khẽ mở: "Người khác không biết, ngươi cũng không biết sao? Ta với nàng ấy, vốn là hôn nhân chính trị, tuy có tình cảm, nhưng chẳng qua chỉ là tình huynh muội!"

Đoan Mộc Ly liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Đỗ Tình Yên, chậm rãi quay đầu: "Có thể khiến cho người tính tình lạnh lùng như ngươi sinh ra "tình huynh muội" đã là hiếm có rồi, đối với những cô gái khác, sợ là ngay cả cái này cũng không có."

Trong đầu Quân Lan Phong, theo lời hắn nói, thoáng hiện lên một bóng người xinh đẹp, trong lòng mềm nhũn, trầm giọng nói: "Chưa hẳn! Có vài người, sống chung lâu ngày, thế nhưng người không bằng người biết sau, bất chợt xông vào cuộc sống của ngươi, quấy rầy toàn bộ những gì của ngươi, giống y hệt đã được ông trời định sẵn."

Đoan Mộc Ly giương mắt, lạnh lùng nhìn hắn, cười khẩy nói: "Trung Sơn Vương sẽ không phải là đã yêu thương sâu sắc rồi chứ?"

Nụ cười của Quân Lan Phong cũng vô cùng lạnh lẽo: "Không có tình, làm sao lại biết vậy chứ?"

Đoan Mộc Ly hừ một tiếng: "Không có tình, cũng có hôn ước, hôn ước chính là trách nhiệm! Ngươi đã có hôn ước với Yên nhi, vứt bỏ nàng ấy chính là không đúng!"

Quân Lan Phong trầm mặc một hồi, nói: "Trước đây không hiểu, bây giờ đã hiểu, ta chắc chắn sẽ không vì mười tám năm sai lầm mà lại đánh đổi cả đời, biết rõ là sai, nhưng cứng rắn đi tiếp, không quay đầu lại, đây 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp