Tiễn Thanh Mộc đạo nhân xong Mạc Vấn quay về quán. Lúc vào trong quán hắn phát hiện Lão Ngũ đang đánh chén canh thừa thịt nguội. Hai người lúc trước chủ yếu là uống rượu ít động đũa nên thức ăn vẫn còn lại nhiều. Đợi cho Lão Ngũ xử lý xong Mạc Vấn mới lấy tiền thanh toán, càng là nơi giàu có và đông đúc thì đồ ăn lại càng rẻ, bữa cơm này chỉ hết có ba quan tiền (1 lượng bạc = 10 quan tiền).
Buổi trưa hai người uống đầy đủ trà nước rồi mới tiếp tục lên đường.
Dọc đường đi Mạc Vấn cũng không trò chuyện với lão Ngũ mà tập trung nghĩ cách kiếm chút ít ngân lượng. Số vàng Hắc Tam tặng cho hắn trước khi đi cùng với số bạc có được khi đi xem bệnh lúc còn ở Vô Lượng Sơn đã bị lão Ngũ dùng hết vào việc mua lương thực cùng với mua rượu cho Tư Mã Phong Bội. Mấy ngày đi đường vừa rồi tiêu phí là dựa vào số bạc mà ngày trước ở Thanh Bình thành Lão Ngũ lấy từ thi thể nạn dân. Lúc này ngoại trừ khối bánh vàng kia thì bạc vụn đã không còn nhiều, miệng ăn như núi lở, cứ tình hình này chắc chắn sẽ không cầm cự được lâu.
"Lão gia, cậu đang nghĩ gì vậy?" Lão Ngũ thấy Mạc Vấn dọc đường đi về phía trước một mực im lặng nên đoán được hắn đang suy nghĩ chuyện gì đó.
"Đường xá xa xôi mà tiền bạc còn lại không nhiều." Mạc Vấn thuận miệng trả lời.
"Để sau này ta bắt nhiều thỏ hơn một chút, chúng ta cố gắng tiết kiệm." Lão Ngũ mở miệng nói.
Mạc Vấn chậm rãi lắc đầu. "Đây không phải là kế lâu dài, hơn nữa ngày sau nếu muốn mở tiệm thuốc, mua sắm dược liệu cũng phải tốn không ít tiền. Vì vậy dọc đường chúng ta phải tranh thủ kiếm chút ngân lượng mới được."
"Nói đúng a, nhưng chúng ta chưa quen với cuộc sống nơi đây, muốn kiếm tiền cũng không phải dễ dàng." Lão Ngũ nhíu mày lắc đầu.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, cũng không tiếp lời lão Ngũ nữa.
Càng đi sâu về phía nam thì càng là nơi giàu có đông đúc, thêm nữa đã là cuối năm nên người dân đều mua thịt cá, đèn treo tường, pháo hoa chuẩn bị ăn Tết. Trên đường phố đàn ông thì xách nhiều thịt cá, lương thực, phụ nữ ôm nhiều vải vóc, trẻ con cầm trong tay chong chóng, bánh kẹo. Đường phố tràn ngập không khí ngày Tết, vui mừng phấn khởi.
Nhưng hai người hoàn toàn không bị lây nhiễm bầu không khí vui mừng đó mà thậm chí còn thấy buồn phiền. Đèn treo tường, pháo hoa kia không phải nhà bọn hắn, người đi đường vui sướng kia không phải thân nhân của bọn hắn. Bọn hắn chỉ là kẻ đi ngang qua nơi đất khách quê người mà thôi.
Trên đường đi, Mạc Vấn hết sức chú ý bên ngoài tường những nhà giàu xem có dán cáo thị tìm người chữa bệnh hay không, hắn định dùng y thuật chữa bệnh cứu người đổi lấy chút tiền phí. Tiếc là không biết do phong tục khác biệt hay còn có nguyên nhân khác mà trên đường đi hắn không thấy tường nhà nào có dán cáo thị tìm người chữa bệnh cả.
Hôm đó là cuối năm, hai người tới sát biên giới Nam quận, khoảng cách nơi này đến huyện Hán Xuyên không còn xa. Màn đêm buông xuống, Mạc Vấn không tiếp tục đi đường mà vào trong thành tìm nhà trọ, cuối năm nên phần lớn nhà trọ đều đóng cửa ngừng kinh doanh. Mãi đến canh đầu (12h đêm) hai người mới tìm được một nhà trọ còn mở cửa ở phía nam thành, chủ nhà trọ không có ở đây, mà chỉ có một tiểu nhị làm nhiệm vụ trông cửa.
Dưới nhà bếp không đốt lửa nên cũng không làm được đồ ăn, cũng may phòng khách có lò sưởi. Hai người ngồi gần lò sưởi rồi mang lương khô ra lặng lẽ ăn, không ai mở miệng nói gì.
Nỗi nhớ quê hương làm Mạc Vấn thỉnh thoảng lắc đầu thở dài, tuy nói là nam nhi chí tại bốn phương, nhưng chung quy còn cần phải có một nơi để thấp thỏm nhớ mong, giống như con diều gió kia, dù có bay cao thế nào thì trên mặt đất luôn có một sợi dây kết nối, có thời điểm thuận gió bay lên cũng có ngày trở về mặt đất. Hai người hiện giờ giống như con diều đứt dây, theo gió phiêu lãng, cũng không biết cuối cùng sẽ bay tới nơi nào. Đời người chất chứa nhiều buồn vui, mà nỗi buồn lớn nhất chính là không có ai nhớ thương mình cũng như trong lòng mình không có ai để mà nhớ, mà thương. ( Dịch: sao giống số phận của những thanh niên FA vậy cà:v). (Biên: giống cái **, FA tự yêu thương mình là đủ rồi:D)
Lão Ngũ còn ít tuổi, dịp cuối năm vốn là để nhớ về người thân nên khi bên ngoài truyền đến âm thanh cha mẹ gọi con trẻ trở về lúc đêm muộn làm hắn càng thêm bi thương, run rẩy cầm thanh lương khô đang ăn dở mà mắt ướt lệ nhòa từ khi nào không hay.
Mạc Vấn thấy vậy trong lòng càng thêm buồn phiền.Quần áo lão Ngũ đang mặc trên người là từ năm ngoái nên hiện giờ đã hoàn toàn cũ nát, áo rách quần thủng không người may vá, giặt rũ cho.
"Làm xong việc nơi này thì chúng ta sẽ tìm một nơi ổn định cuộc sống, sang năm ta nhất định tìm giúp ngươi một mối hôn sự." Mạc Vấn nói với lão Ngũ.
"Thật vậy ư?" Lão Ngũ nghe vậy lập tức đổi buồn thành vui.
Mạc Vấn thấy hắn chuyển biến cực nhanh thì nhịn không được bật cười gật đầu. Lão Ngũ bình sinh thích nhất là có vợ, hắn cũng chưa bao giờ che giấu bản thân thích con gái.
"Cậu còn chưa lập gia đình, làm gì có đạo lý lão gia chưa thành thân, người làm đã cưới vợ trước." Lão Ngũ lắc đầu nói ra.
"Ta là người tu đạo, tạm thời chưa có ý muốn kết hôn." Mạc Vấn lắc đầu nói.
“Nhưng mà chúng ta không có nhiều tiền, ta thấy những cô gái miền nam này đều đeo vàng mang bạc, đoán chừng sính lễ tốn không ít tiền. Nếu không thì như vậy đi lão gia, chúng ta làm xong việc liền quay về nước Triệu, con gái nơi đó rẻ hơn.” Lão Ngũ nói.
"Người là đồ ngốc vô tâm, kết hôn cần hai người tâm đầu ý hợp, sao có thể mua nữ tử về làm vợ. Ngươi cứ yên tâm, chỉ cần gặp được gia đình giàu có mắc bệnh nặng khó chữa, ta lập tức ra tay cứu chữa đổi chút ngân lượng." Mạc Vấn phê bình an ủi.
"Nước Tấn có rất nhiều đại phu, nếu có bệnh nhân cũng bị bọn họ chữa trị rồi, nào đến phiên chúng ta, hơn nữa người ta đi tìm đại phu đều là tìm những người lớn tuổi. Cậu xem, những đại phu trong tiệm kia có ai không có râu dài, còn cậu quá trẻ, ngay cả râu ria đều không có, dám chắc là người ta không tin cậu đâu."
"Ta sở học Kỳ Hoàng chi thuật chính là diệu pháp của Đạo gia, há những tên lang băm kia có thể so sánh, ta cũng không tin tất cả người đời đều trông mặt mà bắt hình dong." Mạc Vấn nghiêm mặt nói.
Hai người nói chuyện cũng không thấp giọng che đậy nên gã tiểu nhị bên cạnh nghe tiếng quay đầu lại. "Ngươi biết y thuật?"
Gã này là hạng phàm phu tục tử nên nói chuyện cực kỳ vô lễ, Mạc Vấn vốn không định đáp lời, sau khi chần chừ cuối cùng vẫn gật đầu. "Có biết một chút."
"Vậy ngươi có thể xem bệnh cho ta, nếu như xem tốt, tiền phòng hôm nay ta trả lại cho các ngươi." Tiểu nhị đã đi tới đem tay trái đặt lên bàn.
Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trên thực tế lúc mới vào cửa hắn đã nhìn ra ngay người này bị bệnh gì, chỉ có điều để không sơ hở thì vẫn lấy tay đặt lên mạch tay trái của hắn, bắt mạch xong thì giơ tay mở miệng. "Đổi sang tay phải."
"Ha ha, chưa từng nghe qua bắt mạch còn phải là cả hai tay đấy." Tiểu nhị nhà trọ mặc dù mặt lộ vẻ xem thường nhưng vẫn tiếp tục đưa tay phải ra.
Mạc Vấn nghe vậy lại nhíu mày lần nữa, kì thực bắt mạch thật sự là phải bắt đồng thời cả hai tay. Bởi vì tay trái xem bệnh tim gan, tay phải xem bệnh tỳ (lá lách) phổi, mà nếu là thận thì cần đồng thời bắt cả ba chỗ Thốn, Quan, Xích ở hai tay. Xem bệnh chỉ bắt mạch một bên không thể nghi ngờ là lang băm chính hiệu, xem bệnh bắt mạch cả hai tay mới là danh gia.
Sau khi chẩn đoán chính xác Mạc Vấn thu tay lại mở miệng, " Gan của ngươi quá nóng, thận hao nước khô kiệt, phổi khí không thuận, tâm mạch không thông suốt."
"Nói rõ một chút, đừng nói thật thật giả giả thế, lừa gạt người khác." Tiểu nhị nhà trọ hoàn toàn không tôn trọng hắn, nói năng rất thiếu lễ độ.
"Ngươi vào ban ngày nén giận nhưng không được phát tác, tới ban đêm lại đi tìm nữ tử lầu xanh phát tiết, nhưng mà phương pháp này cũng không thể loại bỏ phiền muộn trong lòng người, trái lại làm ngươi càng thêm tức giận, ít tinh vô lực." Mạc Vấn nghiêm mặt nói ra.
"Tiểu đạo trường, xin ngài kê cho ta một đơn thuốc đi." Tiểu nhị nhà trọ lập tức thay đổi xưng hô.
"Ngươi muốn trị ngọn hay là trị tận gốc?" Mạc Vấn nghe vậy mỉm cười gật đầu, chỉ cần có thực tài thì sớm muộn gì cũng sẽ được mọi người tiếp nhận.
"Ngài nói cả đi." Tiểu nhị nhà trọ kéo một cái ghế ngồi xuống đối diện lò sưởi.
"Điều trị phần ngọn có thể dùng đồ thuận khí như củ cải trắng, rễ sen, xú tra đều thuộc loại này. Nếu là trị tận gốc có thể đem người mà ngươi căm hận ra đánh một trận nhừ tử, oán hận chất chứa tiêu tan, tự nhiên khí thuận tinh thần vui vẻ." Mạc Vấn nói.
Tiểu nhị nhà trọ nghe vậy mặt lộ vẻ khó xử. "Ta là một tiểu nhị, thân phận thấp kém, người đi vào tiệm, người nào không làm cho ta tức giận, ta không thể đem tất cả họ ra đánh đuổi được. Lúc trước ta có nhiều điều vô lễ, ngài rộng lượng từ bi đừng ghi hận ta, cầu xin ngài cho ta đơn thuốc thích hợp a."
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu lại cười, gã tiểu nhị này tuy rằng thô tục nhưng cũng không ngu xuẩn, phương pháp lúc trước mà hắn nói thực sự trị bệnh hiệu quả nhưng hắn cũng dự đoán chuẩn xác tiểu nhị cũng không thể sử dụng.
"Muốn điều trị căn bản cũng không quá khó, ngươi có thể tìm một nữ tử chung thuỷ lập gia thất, nếu như bên ngoài nhận lấy bực dọc có thể về nhà tâm sự với nàng. Trên đời này đàn ông vì mưu cầu nuôi sống gia đình có người nào không phải ở bên ngoài nhận sỉ nhục, khóc không ra tiếng. Nàng nếu như hiền thục chắc chắn thấu hiểu nỗi khổ của ngươi, an ủi tâm hồn của ngươi." Mạc Vấn mở miệng nói. Kỳ Hoàng chi thuật chẳng những có thể khám chữa ra căn nguyên của bệnh tật mà còn có thể căn cứ vào bệnh tình mà suy đoán thói quen sinh hoạt của người bệnh. Người này thận nước giảm nhiều mà tính khí rất nóng nảy, điều này chứng tỏ hắn đã sinh hoạt vợ chồng với phụ nữ nhiều nhưng không hề thổ lộ tâm tình, vì vậy Mạc Vấn kết luận hắn gặp chính là kỹ nữ.
"Đa tạ đạo trưởng chỉ đường, từ hôm nay trở đi ta sẽ ra sức tích góp ngân lượng để sớm ngày cưới được một cô gái tốt." Tiểu nhị nhà trọ chắp tay cảm tạ.
Mạc Vấn nghe tiếng xua tay thay cho lời đáp.
"Lão gia, thời gian không còn sớm, ngày mai còn phải đi đường nữa." Lão Ngũ thấy tiểu nhị nhà trọ kia từ đầu đến cuối không đề cập đến chuyện trả tiền liền thúc giục Mạc Vấn quay về phòng ngủ.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, rời ghế đứng lên.
"Đợi một chút, đạo trưởng, ta vừa rồi nghe ngài nói ngài cần lộ phí." Tiểu nhị nhà trọ lấy tay kéo Mạc Vấn lại.
"Lộ phí quả thực không nhiều lắm." Mạc Vấn do dự chốc lát gật đầu nói. Thật ra trên người hắn còn có một ít ngân lượng, cũng không thiếu lộ phí, thiếu là thiếu để cho sau này sử dụng. Chỉ là đi ra ngoài tiền bạc tuyệt đối không được để lộ ra chính là lời cổ huấn (lời dạy của người xưa).
"Ngài y thuật cao minh như thế, không biết có thể trị được bệnh điên không?" Tiểu nhị khách sạn hỏi.
Mạc Vấn giờ mới hiểu được gã tiểu nhị nhà trọ là muốn làm trung gian cho hắn, đổi lại phí xem bệnh vừa nãy. Nhưng hắn cũng không đồng ý ngay, mà mở miệng hỏi. "Là nam hay nữ, điên lâu rồi hay mới điên?"
Tiểu nhị đưa tay chỉ về phía đông. "Là cô con gái nhỏ của Cao lão gia, nhà giàu nhất trong thành, bị bệnh được ba tháng, đại phu trong phạm vi mấy trăm dặm đều bó tay."
Mạc Vấn nghe vậy nhất thời im lặng, điên là một trong những loại bệnh khó chữa nhất, không liên quan đến lục phục ngũ tạng, chính là tâm thần bị tổn thương, khám và chữa bệnh cực kỳ phiền phức.
Gã tiểu nhị kia thấy Mạc Vấn chần chừ lại lên tiếng. "Cao lão gia không có con trai, chỉ có hai cô con gái. Con gái lớn đã xuất giá nên đứa con út này càng là bảo bối. Cao lão gia vì chữa bệnh cho nàng đã treo giải thưởng ba trăm lượng vàng cho ai chữa được.
Mạc Vấn vốn có ý định đến thử một lần, nghe tiểu nhị nói qua tình hình Cao gia như vậy liền làm cho hắn nhớ tới Lâm gia, lòng thầm giận dữ, vung tay áo lên. "Không chữa."
"Lão gia, ba trăm lượng đó nha, đủ để chúng ta mở tiệm thuốc lớn được rồi." Lão Ngũ tiến lên giữ Mạc Vấn lại.
"Ngươi định dùng mở tiệm thuốc hay là dùng để cưới vợ?" Mạc Vấn quay đầu lườm lão Ngũ một cái.
Mạc Vấn nhìn lão Ngũ chịu thua, tiếp đó lại nhíu mày trầm ngâm. Thật ra hai người quả thực rất cần tiền, hơn nữa chỉ vì Lâm Nhược Trần cũng là con gái thứ của Lâm gia mà giận cá chém thớt tiểu nữ nhi của Cao gia cũng là mất đi lòng khoan dung, nhân từ.
"Cao gia kia cư trú ở nơi nào?" Mạc Vấn sau khi suy tính liền hỏi tiểu nhị.
"Ta dẫn đường cho hai vị." Tiểu nhị thấy thái độ Mạc Vấn có ý buông lỏng, lập tức muốn dẫn đường.
"Đêm khuya viếng thăm có thất lễ, hãy để ngày mai đi đi." Mạc Vấn lắc đầu nói ra.
"Ba trăm lượng vàng kia quá mức dụ người, số lượng đại phụ tới mỗi ngày chắc không ít, ban ngày đi sợ rằng không đến phiên chúng ta." Tiểu nhị chạy đến bên cạnh cửa, dựng thẳng ván chuẩn bị đóng cửa.
"Mạc Vấn không muốn chủ động tới cửa, nhưng quả thực cần ngân lượng, liền chờ gã tiểu nhị đóng cửa tiệm, cùng nhau tới Cao gia.
Sau khi đi ra được bảy tám dặm, Mạc Vấn đột nhiên dừng lại, nhíu mày quan sát tòa trạch viện rất to ở cuối con đường.
"Đạo trưởng, làm sao vậy?" Tiểu nhị kia quay đầu lại hỏi.
"Tòa nhà kia là nhà của ai?" Mạc Vấn đưa tay chỉ về tòa trạch viện cuối con đường.
"Đó chính là Cao phủ."Tiểu nhị trả lời.
"Lão gia, sao vậy?" Lão Ngũ nghe ra sự khác thường trong giọng nói của Mạc Vấn.
"Quay về thôi, ba trăm lượng vàng kia chúng ta lấy không được...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT