Dịch: phuongkta1

Biên: argetlam7420

Mạc Vấn lúc này đang nhắm mắt tĩnh tọa trên đỉnh núi, nghe thấy lão Ngũ hô hoán vội đứng dậy đi đến chỗ hố nơi đám người lão Ngũ đang đứng.

Tới phụ cận, mọi người đang dọn dẹp đá vụn dưới đáy hố, một cái rương đồng hình vuông cao cỡ nửa thân người xuất hiện bên dưới, bởi vì niên đại đã cực kỳ xa xưa, mà ở phương nam ẩm ướt hơn rất nhiều nên rương đồng đã chuyển thành màu xanh, thân rương xuất hiện gỉ đồng loang lổ.

"Chúng ta chưa từng động vào nó." Lưu Thiếu Khanh lách sang một bên, mặc dù trong lòng gã luôn coi trọng công danh và lợi lộc nhưng cũng không lỗ mãng, biết rõ vật này có khả năng ẩn giấu nguy hiểm.

"Để ta tới." Mạc Vấn khoát tay áo với mọi người.

Đám người nghe vậy rời khỏi đáy hố, ở bên mép hố cúi đầu nhìn.

Bởi vì rương đồng gỉ sét nghiêm trọng nên Mạc Vấn không có ý định tìm kiếm cái nắp, bèn thuận tay rút Thất Tinh Kiếm ra chèm bỏ một lớp bên phải rương đồng kia, không ngờ rương đồng này cực kỳ dày, mặt cắt vẫn là đồng xanh.

Mạc Vấn tính toán lại lực lượng rồi vung kiếm một lần nữa, lại lột bỏ nửa tấc nhưng vẫn là đồng xanh. Để tránh tổn thương đến những vật trong rương, mỗi lần chém Mạc Vấn cũng không dám chém quá sâu, mà cũng không chém gọt mỗi một mặt, sau nhiều lần chém gọt thì rương đồng chỉ còn lại khối đồng lớn chừng một xích, cho tới lúc này mọi người mới biết được cái gọi là rương này thực chất không phải rương, mà là một khối đồng được đúc nguyên khối.

Mạc Vấn phóng linh khí nắm lấy bộ phận còn sót lại, lách mình trở về đỉnh hố, theo vị trí của khối đồng biến đổi thì phạm vi bao phủ của trận pháp vô hình cũng theo đó phát sinh biến hóa, mọi người vô tình bị đẩy về hướng bắc.

"Lão gia, trong cái này chắc chắn còn có gì đó." Lão Ngũ nghiêng đầu đánh giá khối đồng bị linh khí nâng lên không trung.

Mạc Vấn ngắm nhìn bốn phía, tìm một chỗ bằng phẳng để khối đồng xuống, lại tiếp tục dùng Thất Tinh Kiếm cẩn thận gọt ra, mọi người vây ở chung quanh hiếu kỳ ngắm nhìn. Sau chừng một nén nhang thì vật giấu ở đồng bên trong đồng xanh mới hiện ra, là một tấm thạch bài hình chữ nhật do đá điêu khắc mà thành, kiểu dáng có chút giống với hốt bản mà đạo nhân hay cầm, nhưng chỉ nhỏ bằng một nửa hốt bản, trên thạch bài có khắc văn tự kỳ quái, có mười chữ, dù nghiêng, xoay hay lật lại thì mọi người vẫn không thể nhận ra. hốt bản: thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại khi vào chầu, dùng để ghi việc thời xưa)

"Chắc là văn tự thời thượng cổ, tấm thạch bài này hẳn là có chút tương tự với phù chú mà chúng ta sử dụng hiện nay." Lưu Thiếu Khanh ở bên nói ra.

Mạc Vấn gật đầu sau đó nhìn mọi người chung quanh, mọi người biết rõ hắn đang lấy ý kiến xem có nên đánh nát thạch bài hay không, tất cả đều gật đầu đồng ý, dựa theo nguyên lý của trận pháp thì chỉ cần một cái mắt trận trong đó biến mất, trận pháp sẽ lập tức mất đi hiệu lực.

"Quỳnh Dao đã khống chế được Cửu Anh chưa?" Mạc Vấn cũng không nóng vội đánh nát thạch bài.

"Còn rất kém." Dạ Tiêu Diêu đáp.

"Nếu như lúc này đánh nát thạch bài thì Cửu Anh sẽ lập tức trốn đi." Mạc Vấn đánh giá thạch bài hình vuông kia.

Mọi người nghe vậy đều không trả lời, lúc này linh khí trong cơ thể bọn họ đều đã hao hết, toàn bộ phải nhờ Mạc Vấn sẻ chia linh khí giúp đỡ bọn họ chống lại khí tức của Cửu Anh, có thể tiếp tục kiên trì ở trong trận được hay không chỉ có thể do Mạc Vấn quyết định.

Mạc Vấn trong lòng nhanh chóng suy nghĩ, Xi Vưu vẫn đang dẫn theo đại quân hung thú chủ lực, nếu như không có Cửu Anh giúp sức thì mọi người rất khó có thể khắc chế đại quân hung thú của Xi Vưu. Ngoài ra nếu như Cửu Anh có thể thoát khốn, hiển nhiên sẽ làm việc ác khắp nơi. Sau khi trầm ngâm thật lâu Mạc Vấn đưa ra quyết định, tạm thời giữ nguyên thạch bài, chờ đợi Quỳnh Dao thuần phục được Cửu Anh.

Mọi người cũng không có dị nghị với quyết định của Mạc Vấn, riêng phần mình tìm chỗ nghỉ ngơi, cho tới lúc này áp lực trong lòng mọi người chợt giảm, không thể rời đi là một chuyện mà có khả năng thoát ra nhưng không đi lại là một chuyện khác.

"Mạc chân nhân, linh khí trong cơ thể ngươi còn thừa lại mấy phần?" Ngao Nhu đưa một cái bát đá lên, có nàng ở đây nên cả đám không bao giờ thiếu nước.

"Hơn ba thành một chút." Mạc Vấn khoát tay không nhận bát đá trong tay Ngao Nhu, sở dĩ hắn quyết định ở lại chỗ này chờ đợi Quỳnh Dao thuần phục Cửu Anh, chính là vì hắn tự nghĩ linh khí còn thừa trong cơ thể đã không thể nào giúp hắn chống lại mười tên tướng lĩnh dưới tay Xi Vưu nữa, nhất định cần phải tìm kiếm trợ thủ đối phó những tướng lĩnh và số đông hung thú kia, chỉ như vậy hắn mới có thể dùng ba thành linh khí duy nhất này tới nghênh chiến Xi Vưu.

"Mạc chân nhân, ngươi có chắc chắn không?" Ngao Nhu lại hỏi.

"Đánh nát bia đá có lẽ sẽ thoát ra được." Mạc Vấn gật đầu nói, mặc dù hắn không nhận ra văn tự thời thượng cổ nhưng lại biết rõ nguyên lý của trận pháp.

"Không phải ta hỏi chuyện này." Ngao Nhu lắc đầu nói ra.

Mạc Vấn lắc đầu, đừng nói lúc này hắn chỉ còn ba thành linh khí duy nhất, ngay cả khi linh khí tràn đầy hắn cũng không nắm chắc có thể chiến thắng được Xi Vưu, bởi vì hắn không biết trong thời gian bọn hắn mắc kẹt ở nơi này thì tu vi của Xi Vưu đã tăng trưởng đến loại trình độ nào.

"Nam Hải chắc chắn có thể tìm được một ít vật luyện đan..."

"Cho bọn họ đi, không có linh khí thì bọn họ không thể nào chống đỡ nổi đám thú dữ kia." Mạc Vấn ngắt lời Ngao Nhu, sau đó chuyển tầm mắt dời đến khối thạch bài kia một lần nữa, bản thân khối thạch bài này cũng không có bất cứ khí tức nào, chỉ vì phía trên nó khắc hoạ vài nét phù chú đơn giản liền biến thành vật thần kỳ, chẳng những có thể chống đỡ được sự nóng bỏng của nước đồng mà còn biến thành một cái mắt trận có thể sinh ra cảm ứng với khí tức của Cửu Anh, dưới ánh mắt của người khác thì chuyện này cũng không hiếm lạ nhưng hắn lại cực kỳ tinh thông phù chú, biết rõ muốn làm được điểm này chẳng những cần hiểu rõ Âm Dương nhị khí cùng thuộc tính Ngũ Hành như lòng bàn tay, mà còn phải có cảm quan nhạy bén và chuẩn xác đối với loại Thần Thú thời thượng cổ không hề lộ khí tức ra ngoài như Cửu Anh. Tạm thời không nói đến tu vi của Xi Vưu như thế nào, riêng khả năng sử dụng và hiểu rõ phù chú của lão Mạc Vấn chắc chắn không thể so sánh được.

Ngao Nhu thấy Mạc Vấn không có lòng muốn nói chuyện, liền không quấy rầy hắn suy nghĩ, đi đến nơi khác đưa nước cho mọi người.

Tâm trạng của Dạ Tiêu Diêu càng ngày càng tệ, mỗi ngày đều có mấy lần nghiêm khắc răn dạy Quỳnh Dao, nguyên nhân là thi thể hung thú trong trận pháp đã bị Cửu Anh ăn hầu như không còn, không có đồ ăn, đám phi cầm mà gã mang theo đành trở thành vật thay thế, những con vật này đều là tâm huyết của y, đưa cho Cửu Anh ăn giống như cắt đi máu thịt của gã vậy.

Tuy trong lòng rất không muốn nhưng Dạ Tiêu Diêu vẫn hạ lệnh cho phi cầm bay về phía cái miệng khổng lồ đầy răng nanh của Cửu Anh, mọi chuyện trên thế gian không phải tất cả đều như ý mình muốn, cần phải hiểu rõ nguyên tắc nếu hai bên đều có hại thì chọn phần ít hại hơn, hai bên đều có lợi thì chọn bên lợi nhất, hiểu được như vậy thì đưa ra quyết định cũng sẽ không quá khó khăn.

Lại mấy ngày trôi qua, dù Quỳnh Dao vẫn không thể nắm chắc việc khống chế Cửu Anh nhưng Mạc Vấn vẫn quyết định đánh nát thạch bài, không còn biện pháp nữa, phi cầm của Dạ Tiêu Diêu đã bị Cửu Anh ăn sạch, nếu không mau rời khỏi trận pháp thì nó sẽ chuyển sang ăn thịt người mất.

Thạch bài vừa vỡ thì trận pháp lập tức bị phá, mọi người một lần nữa có được tự do, nhưng không người nào vui vẻ hoan hô, bởi vì trận chiến này bọn họ cầm chắc đại bại.

Sau khi thoát khốn, Dạ Tiêu Diêu cùng Ngọc Linh Lung ngồi lên Kim Điêu rời đi trước tiên, chạy về nước Đại chăm nom con mình.

Quỳnh Dao miễn cưỡng khống chế được Cửu Anh, dẫn dắt nó chậm rãi đi từ Man Hoang về phương bắc, lúc này Cửu Anh cũng không nghe lời, gặp được con mồi sẽ bay đi đuổi theo, nên Mạc Vấn chỉ có thể đi theo dọc đường, tiếp tục cùng Ngao Nhu làm người xấu, tăng cường vị trí chủ nhân của Quỳnh Dao ở trong lòng Cửu Anh, may mắn là trong lòng Cửu Anh lúc này đã sợ hãi hai người, không cần hao phí quá nhiều linh khí để khiến nó trở lại bên người Quỳnh Dao.

Mấy ngày sau đó, Lưu Thiếu Khanh cùng Ngao Nhu chia nhau chạy về Hắc quận cùng Nam Hải, biên giới nước Tấn không xảy ra chiến sự, điều này nói rõ rất có thể Xi Vưu đã dẫn theo đại quân hung thú về tới phương bắc. Xi Vưu cũng là vị tướng giỏi, hiểu rõ phương pháp dùng binh nên sẽ không chạy loạn đánh bừa, bởi vì như vậy sẽ dẫn tới công kích từ nhiều phía, rất có thể Xi Vưu đã dẫn quân đi đông bắc, từ đông bắc một đường đánh thẳng xuống phía nam.

Lúc này chỉ còn lại có ba người là Mạc Vấn, lão Ngũ và Quỳnh Dao, việc ba người làm đều là khổ sai, Mạc Vấn cần tiếp tục làm người xấu, mà lão Ngũ thì cần đi ở phía trước tìm cách đuổi đi những loài cầm thú có khả năng khiến Cửu Anh bỏ Quỳnh Dao đuổi theo chúng nó, đồng thời cũng mang về một ít cầm thú để Quỳnh Dao quăng cho nó ăn. Không có Dạ Tiêu Diêu chỉ bảo, Quỳnh Dao phải tự mình mày mò phương pháp thuần dưỡng hữu ích, thiết thực, lúc không đi đường còn phải dùng Nguyên Thần tiến hành câu thông với Cửu Anh, đây là điều cốt lõi để ngày sau cô có thể điều khiển sai khiến.

Quỳnh Dao lúc này cũng đã hao hết linh khí, mỗi ngày đều dựa vào linh khí mà Mạc Vấn chuyển cho, cộng với việc Mạc Vấn còn cần dùng Tam Muội chân hỏa ngăn cản Cửu Anh đi loạn khắp nơi, vì vậy linh khí trong cơ thể hắn càng sụt giảm nhanh chóng, lúc này đã chỉ còn chưa đến ba thành.

Mặc dù trong lòng rất lo lắng nhưng Mạc Vấn cũng chỉ có thể làm bạn với Quỳnh Dao đi về phương bắc, bởi vì đã số thời gian đi tới phương bắc đều phải chọn đường vắng vẻ mà đi, vì vậy tốc độ cũng không nhanh.

Năm ngày sau Dạ Tiêu Diêu thúc giục Kim Điêu chạy đến, y còn chưa hạ xuống đất thì Mạc Vấn đã từ thần sắc trên mặt y đoán được y mang đến một tin tức xấu, hơn nữa còn là tin tức rất xấu.

"Toàn bộ phòng tuyến tại Hắc quận đã bị tiêu diệt, lúc này Xi Vưu đã đánh tới Tân châu, tối đa bảy ngày nữa sẽ có thể đánh đến Ung châu." Dạ Tiêu Diêu nhẹ nhàng rơi xuống đất.

"Nhanh như vậy sao?" Mạc Vấn cảm thấy kinh ngạc, hắn cũng đã dự đoán Xi Vưu sẽ tập kích Hắc quận, nhưng không ngờ tốc độ của lão lại nhanh đến thế.

"Đàn hung thú xuôi nam chỉ tấn công những châu quận của nước Tần, cũng không đối địch với những châu quận khác, vả lại đàn thú sau đó cũng không đuổi theo quân Yên, treo cờ hiệu lại là diệt Tần đuổi Hồ, do đó các châu quận chung quanh cũng không ai ngăn cản." Dạ Tiêu Diêu lắc đầu nói ra.

"Bọn họ không hiểu được đạo lý “môi hở răng lạnh” ư?" Mạc Vấn chau mày, "Có người tu hành ra mặt ngăn cản chúng nó không?"

"Trốn tránh còn không kịp, người nào sẽ giúp đỡ chúng ta? Trước mắt quân Tần chỉ có chưa đến năm vạn binh mã, không có mũ trụ cũng không có khí giới cỡ lớn, nếu như đàn thú đến hiển nhiên sẽ không thể ngăn cản nổi." Dạ Tiêu Diêu đưa tay vỗ trán.

"Mạc chân nhân, nó đang bay về phía Kim Điêu." Giọng nói của Quỳnh Dao từ phương bắc truyền đến.

Mạc Vấn nghe tiếng tạm bỏ qua sầu muộn, lách mình tiến lên đuổi Cửu Anh trở về, gia hỏa này mới được ăn của ngon nên nhớ vị, biết rõ thịt phi cầm ngon miệng hơn thú vật rất nhiều.

"Nên ứng đối như thế nào?" Dạ Tiêu Diêu vội vàng hỏi.

Mạc Vấn nghe vậy không trả lời, hắn không ngờ sự việc sẽ tồi tệ đến mức này, hiện tại vẫn chưa thể thuần phục hoàn toàn Cửu Anh mà linh khí của mọi người cũng gần như khô kiệt, đồng thời linh khí của hắn cũng không còn thừa bao nhiêu, dưới tình cảnh hiện này hoàn toàn không có cách nào chống lại đại quân của Xi Vưu.

"Nước Đại..."

"Nước xa khó có thể cứu lửa gần, cho dù nước Đại phái ra năm vạn kỵ binh gấp rút xuôi nam tiếp viện thì binh mã cũng cần di chuyển với lương thảo nữa, chờ kỵ binh nước Đại đi đến, sợ là chỉ còn nước nhặt xác thôi." Dạ Tiêu Diêu ngắt lời Mạc Vấn.

"Ngươi cứ về trước đi, chúng ta sẽ nhanh chóng tới." Mạc Vấn nói với Dạ Tiêu Diêu.

"Tốt, chúng ta hội họp ở Ung châu." Dạ Tiêu Diêu gọi Kim Điêu bay về phía đông.

"Lão gia, chúng ta có thể mời người đến giúp đỡ không?" Lão Ngũ tiến tới bên người Mạc Vấn.

"Không có ai giúp chúng ta cả đâu." Mạc Vấn chậm rãi lắc đầu, người xưa vẫn có câu: Cây cao phải chịu gió lớn, người xuất sắc nhất định sẽ bị quần chúng ghen ghét, hắn nhập đạo chưa tới hai mươi năm đã đạt tới cảnh giới Thiên Tiên, khó tránh khỏi những người tu hành khác sinh ra hâm mộ, từ hâm mộ lại nảy sinh ghen ghét, những người này ước gì có thể thấy hắn mất mặt, sao có chuyện ra tay giúp đỡ?

"Vậy làm sao bây giờ?" Lão Ngũ lo lắng hỏi, Bồ Kiên - vua của nước Tần là con rể của gã, vậy nên trong lòng gã lo lắng không thua gì Mạc Vấn.

"Chỉ có thể dựa vào bản thân mình." Mạc Vấn bình tĩnh nói.

"Chúng ta có thể đánh thắng được lão sao?" Lão Ngũ truy vấn.

"Làm hết sức mà thôi..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play