Lời của Tần Vân vừa dứt, Tần trưởng thôn đã vọt vào bên trong viện, tức giận gầm lên với con gái mình, "Con bị điên rồi hả? Hôn nhân đại sự sao đến lượt con làm chủ."
Tần Vân thấy cha nói tới là tới, hoảng hốt nhìn về phía Mạc Vấn, Mạc Vấn mỉm cười, hắn biết Tần trưởng thôn vẫn luôn ở bên ngoài, cũng đoán được Tần Vân nói xong lời này thì ông sẽ có phản ứng thế nào.
Tần trưởng thôn rống Tần Vân xong thì quay đầu nhìn về phía Mạc Vấn, "Tên đạo nhân ngươi thật vô lễ, biết rõ tiểu nữ đã có chồng còn tính toán dụ dỗ nó, Tần gia ta rất trong sạch, tuyệt đối sẽ không gả con gái cho đạo nhân."
Mạc Vấn nghe vậy lại mỉm cười, hiện nay địa vị của đạo nhân, hòa thượng cùng với ba cô sáu bà* trong mắt bách tính cũng không cao, chẳng khác mấy với đám người rảnh rỗi nơi phố phường, Tần trưởng thôn phản đối mạnh mẽ cũng hợp tình hợp lý.
*Ba cô sáu bà: Chỉ những người phụ nữ làm nghề bất chính, lừa đảo. Ba cô trong đó có đạo cô, cô đồng. Sáu bà gồm bà mối, bà lang, mẹ mìn, chủ nhà chứa.
Tần trưởng thôn thấy Mạc Vấn vậy mà còn cười, lửa giận trong lòng càng lớn, nắm lấy bao vải đựng ngân lượng đặt ở trên bàn nhét vào trong lòng Mạc Vấn, tay chỉ vào cửa lớn, "Ta biết ngươi có chút bản lĩnh, nhưng ngươi không thể phá hỏng danh dự Tần gia ta được, đi nhanh, đi nhanh!"
"Cha, con gái tâm ý đã quyết, tuyệt đối sẽ không gả cho Trương công tử đâu." Tần Vân chạy qua đứng cùng một chỗ với Mạc Vấn.
"Cha đã sai người báo cho Trương gia rồi, ngày mai Trương gia sẽ phái người tới đón, hành vi này của con bảo cha phải xử lý thế nào?" Tần trưởng thôn tức giận gào thét.
"Quân Lương tới, Trương công tử vứt bỏ con gái cưỡi ngựa chạy trốn, người như vậy cha bảo con gái sao có thể kết làm vợ chồng được chứ?" Tần Vân biện giải.
"Trương gia chính là quan gia, nếu con hủy hôn, sao bọn họ chịu để yên được chứ?" Tần trưởng thôn chỉ đôi chim nhạn bằng đồng trên chiếc bàn đặt ở chính đường nói với Tần Vân.
Tần Vân nghe vậy mặt lộ vẻ lo lắng, cúi đầu không nói gì.
Ngay tại lúc này, một người phụ nữ trung niên đi theo nha hoàn đến chính đường, "Con gái à, vị anh hùng này có ân cứu mạng với con, theo lý chúng ta nên hậu tạ người ta, đổi lại là bình thường con muốn lấy thân báo đáp mẹ và cha con sẽ không ngăn cản, nhưng con đã đính hôn với Trương gia, sao có thể hủy hôn được."
"Mẹ, Trương công tử tham sống sợ chết, lúc trước vứt bỏ con gái một mình bỏ trốn." Tần Vân tố khổ với mẹ của mình.
"Gã không lớn hơn con được bao nhiêu, chưa từng thấy cảnh tượng đó, chuyện này không thể trách gã được." Tần phu nhân kéo tay con gái ôn nhu nói, "Con gái ngoan, tổ tiên của Trương công tử chính là huyện công, nếu con hủy hôn, gã ắt sẽ phái người bắt cha con vào nhà giam, con không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho mẹ và hai đệ đệ của con chứ, chuyện này bỏ qua, chúng ta góp thêm ngân lượng hậu tạ cho vị anh hùng này, được không?"
Tần Vân nghe mẹ khuyên can, trở nên khó xử hơn, rơi vào đường cùng đành phải cầu cứu Mạc Vấn, "Ân nhân, chuyện này phải xử trí thế nào?"
"Cô tự mình cân nhắc đi, ta đã có vợ cả, nếu cô đi theo ta, chỉ có thể ở phòng bên, nếu sợ người nhà phải chịu liên lụy, thì cứ gả cho Trương công tử, tùy cô cả." Mạc Vấn cười nói.
"Tên đạo nhân dởm này, thật sự muốn hại người, mau mau cầm ngân lượng đi đi." Tần thôn trưởng đẩy Mạc Vấn ra cửa.
"Đừng vội, đừng vội, chờ con gái của ông nói xong đã." Chân Mạc Vấn như mọc rễ.
Tần thôn trưởng không đẩy hắn được, vội tới mức quay đầu rống lên với Tần Vân, "Con muốn cha phải quỳ xuống với con sao?"
Tần Vân nghe vậy vội vã quỳ xuống trước, "Cha bớt giận, để con gái suy nghĩ kỹ."
Tần thôn trưởng thấy Tần Vân đã có hơi buông lỏng, cơn giận giảm bớt, thở phì phò đi tới chủ vị ngồi xuống, Tần phu nhân đỡ Tần Vân dậy dặn dò vài câu, lại đi qua an ủi Tần thôn trưởng.
Tần Vân đứng ở sảnh đường, nhìn Mạc Vấn lại nhìn cha của mình, tình thế khó xử, không thể hạ quyết tâm được.
"Ân nhân." Tần Vân lại nhìn Mạc Vấn xin giúp đỡ.
"Đời người luôn phải có lựa chọn, cũng phải phụ trách hậu quả do lựa chọn mang tới." Mạc Vấn nói.
Tần Vân thấy Mạc Vấn không bày tỏ thái độ quá rõ, lại rơi vào chần chừ, qua hồi lâu mới ngẩng đầu nói với Mạc Vấn: "Chàng và ta đã có một đêm phu thê, chuyện này không thể dấu được, chỉ đành phải nói thật cho song thân biết."
Tần thôn trưởng nghe được lời của con gái thì giậm chân liên tục, liên tục hô gia môn bất hạnh.
"Nhỏ giọng chút." Tần phu nhân vươn tay che miệng Tần thôn trưởng.
"Ha ha, mệt cho nàng còn nghĩ ra được." Mạc Vấn thoải mái cười lớn, câu vừa rồi của Tần Vân đã làm ra quyết định chính thức.
Tần Vân nghe vậy thì sững sờ tại chỗ, Tần thôn trưởng và Tần phu nhân nghe được ý ngoài lời của Mạc Vấn, cũng ngừng kêu khóc quay đầu nhìn hắn.
"Các người đừng nên nghe nàng ấy nói bậy, chúng ta không có cử chỉ thất lễ, nếu không tin có thể gọi Hạnh Nhi tới hỏi." Mạc Vấn nói với Tần thôn trưởng và Tần phu nhân.
Tần Vân nghe vậy thì hoàn toàn thất vọng, hai vợ chồng Tần thôn trưởng nghe vậy thì rất vui mừng.
"Hai người chúng ta rất trong sạch, nhưng lệnh ái lựa chọn ta cũng là thật, Trương gia bên kia ta sẽ ra mặt xử lý, các người không cần lo lắng." Mạc Vấn nghiêm mặt nói.
Tần thôn trưởng nghe vậy thì hoàn toàn ngơ luôn, Mạc Vấn đứng dậy đi đến trước mặt Tần Vân hỏi: "Sao nàng biết ta sẽ không phụ nàng?"
"Đời người luôn phải có lựa chọn." Tần Vân mượn dùng lời lúc trước của Mạc Vấn.
"Nàng đây không phải đang lựa chọn, rõ ràng là đang đánh cuộc." Mạc Vấn nở nụ cười ấm áp, "Nàng ở lại đây, ta ra ngoài một chuyến, hừng đông sẽ trở lại, nếu đồ nhi của ta trở lại thì sắp xếp chỗ ở cho nó."
"Chàng muốn đi đâu?" Tần Vân thấp thỏm hỏi.
"Yên tâm, ta sẽ không đi làm khó dễ Trương gia." Mạc Vấn cười nói, nói xong thì ra ngoài, đi về phía Đông.
Đi không xa, Mạc Vấn tìm được Vô Danh, Vô Danh đang chơi đùa với quỷ hồn kia như mèo vờn chuột, thấy Mạc Vấn tới thì vội vàng ngừng đùa, cầm kiếm gỗ đào chuẩn bị chém chết nó.
"Thôi, tha cho nó đi. Con tạm thời trở lại Tần gia nghỉ ngơi, vi sư ra ngoài có chút chuyện." Mạc Vấn nói với Vô Danh.
"Chuyện gì ạ?" Vô Danh hiếu kỳ hỏi, bình thường Mạc Vấn rất ít khi cười, mặc dù cũng có khi là cười lạnh hoặc cười gượng, kiểu cười vui vẻ ra mặt như đêm này thì không thường thấy.
"Chuyện riêng." Mạc Vấn cười nói.
Người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, Mạc Vấn đi tới đi lui chỉ cần ba canh giờ, làm việc chỉ cần nửa canh giờ, trở lại Tần gia thì vừa qua giờ Mão.
"Sao con lại ở ngoài cửa?" Mạc Vấn hỏi Vô Danh đang nằm vắt chân trên xe ngựa.
"Trông chừng tiểu sư mẫu không để người khác lén lút đưa đi." Vô Danh cười nói.
Mạc Vấn cười vượt tường đi vào, Tần gia không lớn lắm, hắn biết nơi ở của Tần Vân.
Bên ngoài phòng của Tần Vân có mấy tên người hầu tráng niên, thấy Mạc Vấn đến thì gân giọng muốn gào lên, Mạc Vấn điểm huyệt từng người một, mở khóa đẩy cửa tiến vào.
Bố trí trong khuê phòng của Tần Vân rất lịch sự tao nhã, chẳng qua một vài thứ đã bị mang đi vào ngày xuất giá, vậy nên lộ vẻ trống trải, lúc này Tần Vân đang để nguyên quần áo nằm trên giường, thấy Mạc Vấn tiến vào thì vội ngồi dậy nghênh đón, "Chúng ta vẫn nên sớm rời đi thôi, miễn cho Trương gia tới sẽ huyên náo."
"Bỏ nhà theo đàn ông không hợp lễ nghĩa, không nên làm." Mạc Vấn đi tới trước bàn rót trà uống nước.
Tần Vân biết Mạc Vấn võ nghệ cao cường, thấy hắn bình tĩnh như thế, đoán hắn có chỗ dựa, bèn lên tiếng hỏi: "Vừa nãy chàng đi đâu vậy?"
"Làm chút chuyện cho nàng." Mạc Vấn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn, đêm qua hắn đến Nghiệp Thành, vốn muốn đến hoàng cung lại gặp phải Lưu Thiếu Khanh đang dẫn quân chống lại người Hồ công thành ở bên ngoài, bèn ra tay giúp đỡ đánh lui địch. Chinh chiến liên tục khiến cho Đại Ngụy tổn thương nguyên khí, tình huống bên Lưu Thiếu Khanh cũng không lạc quan mấy, tuy có Quỳnh Dao đạo cô luyện đan cho gã, nhưng lại không đáp ứng được hao tổn nhanh chóng khi làm phép. Lúc hắn chạy đến thì linh khí của Lưu Thiếu Khanh gần như đã cạn kiệt, viên đan dược Chu Quán cho giờ hắn chuyển tặng lại cho Lưu Thiếu Khanh, viên đan được này đủ để Lưu Thiếu Khanh bổ sung đầy năm lần linh khí. Lưu Thiếu Khanh làm người không đủ khí phách, vẫn luôn ghi thù hắn phụ tá cho Bồ Kiên, nhận được trọng lễ nên bỏ qua thù cũ, chủ động đi thỉnh chỉ thay.
"Chuyện gì?" Tần Vân hoài nghi hỏi.
Mạc Vấn nghe vậy không trả lời, chỉ mỉm cười.
"Chuyện gì mà chàng cười?" Tần Vân vui mừng hỏi, trước đó Mạc Vấn vẫn luôn trầm mặt, khiến lòng nàng có hơi sợ hãi, đến lúc này nàng mới phát hiện thực ra Mạc Vấn cũng không hề nghiêm túc, chẳng qua là đối nội với đối ngoại rất rõ ràng.
"Quỳnh Dao đạo cô sẽ không luyện đan không công cho gã." Mạc Vấn cười nói, Lưu Thiếu Khanh muốn thành tiên đến điên rồi, liên tiếp đổi chủ lại chẳng có lần nào đúng cả, ngày đó tiến cử gã đến dưới cờ Bồ Hùng, bảo gã phụ tá Bồ Kiên, nếu thành công thì có thể được vị trí Thiên Tiên, cũng không uổng công gã mệt nhọc chạy đông chạy tây nhiều năm như vậy.
"Chuyện khác tạm thời đừng nhắc, việc cấp bách hiện nay là nghĩ cách ứng phó chuyện trước mắt." Tần Vân nói.
"Chỉ là một huyện công nho nhỏ mà thôi, không cần để ý gã." Mạc Vấn lắc đầu nói.
Tần Vân nghe vậy thì không hỏi nữa, nếu Mạc Vấn đã nói như vậy, chứng tỏ hắn có cách đối phó, nhưng trước khi chuyện còn chưa được xử trí ổn thỏa thì nàng vẫn có hơi lo lắng, bởi vì chuyện này liên quan đến song thân và người nhà của nàng.
Trong lúc hai người nói chuyện, Tần thôn trưởng đã đến ngoài cửa, thấy mấy tên hạ nhân bị điểm huyệt đạo không thể nhúc nhích, cũng nhìn thấy Mạc Vấn trong phòng, trong lòng vừa lo vừa sợ, ông không biết cách nói điểm huyệt, chỉ cho là Mạc Vấn thi triển yêu pháp.
Mạc Vấn phát hiện Tần thôn trưởng đã đến ngoài cửa, đứng dậy đi ra ngoài phòng.
"Đạo trưởng, rốt cuộc ngài muốn làm gì?" Tần thôn trưởng vẻ mặt tiều tụy, mấy ngày trước vì chuyện con gái bị bắt đi nên lo lắng phát điên, sau khi con gái thoát hiểm lại bắt đầu sứt đầu mẻ trán vì chuyện hôn nhân của con gái.
"Mấy năm nay ba quận Hoàng Bạch Ung của nước Triệu bị nước Yên xâm chiếm, chuyện này ông có biết không?" Mạc Vấn hỏi.
"Ông có biết là người nào suất quân giành lại ba quận không?" Mạc Vấn hỏi.
"Đại Đức chân nhân, chuyện này ai không biết chứ." Tần thôn trưởng không kiên nhẫn nhìn về phía mấy hạ nhân đang đứng đờ đẫn, "Ngài có thể thả mấy người họ ra không, có chuyện gì thì từ từ thương nghị."
"Đại Đức là gia hiệu năm đó triều đình nước Triệu gia phong cho ta." Mạc Vấn cười nói.
"Ngài là Đại Đức chân nhân?" Tần thôn trưởng nghiêng đầu ghé mắt.
"Đội ngũ truyền chỉ đã đến đường giao phía Đông, mở cửa tiếp chỉ đi." Mạc Vấn chỉ chỉ then cài nơi cửa viện.
"Ngài thả bọn họ ra trước đi." Tần thôn trưởng bất đắc dĩ thở dài.
Mạc Vấn nghe vậy vươn tay giải huyệt đạo cho mấy người, Tần thôn trưởng thấy hạ nhân không việc gì, than ngắn thở dài đi về phía chính đường, đánh thì đánh không lại, khuyên cũng khuyên không được, thật sự hết cách.
"Sư phụ, có một đám binh sĩ từ phía Đông tới." Vô Danh gào từ bên kia tường.
Tần thôn trưởng nghe tiếng đột nhiên dừng bước, quay đầu hoài nghi nhìn Mạc Vấn.
Chẳng bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng ghìm cương ngựa, "Mạc chân nhân có ở đây không?"
"Tìm sư phụ ta làm gì?" Vô Danh hỏi.
"Lần này mạt tướng tới là để truyền chỉ ban hôn, xin hỏi tiểu chân nhân, lệnh sư ở trong nhà này sao?" Truyền tới cùng với tiếng nói chuyện còn có tiếng hí của ngựa.
"Sư phụ, có người tìm ngài!" Vô Danh nâng cao âm điệu.
Mạc Vấn cười với Tần thôn trưởng đang đứng đờ tại chỗ, nhấc tay chỉ cửa viện, ra hiệu ông đi mở cửa.
"Mở cửa, mở cửa." Tần thôn trưởng nói với mấy tên hạ nhân đang hoạt động tay chân.
Mấy tên đó nghe vậy, sợ sệt chạy qua mở cửa viện, một đội quan binh mặc phục sức cấm quân tay nâng đủ đồ vật tiến nhanh vào.
"Bình trung tướng quân Cao Chính tham kiếm chân nhân." Tướng lĩnh dẫn đầu nhận ra Mạc Vấn, bước nhanh tiến lên hành lễ.
"Tướng quân cực khổ." Mạc Vấn giơ tay đáp lễ.
"Mời tộc nhân Tần thị ra ngoài, để mạt tướng tuyên đọc thánh chỉ." Tướng lĩnh đứng thẳng người dậy.
Tần phủ không lớn, tướng lĩnh thống lĩnh quân đội giọng đều lớn, mọi người trong phủ đều nghe được giọng nói của gã, vội vàng chạy ra cửa quỳ tiếp chỉ.
"Nàng không cần." Mạc Vấn kéo Tần Vân đang định quỳ xuống.
Tên tướng lĩnh truyền chỉ thấy người đến đủ, trải quyển lụa vàng ra, lớn giọng đọc, "Ngô là tọa hạ của Mạc chân nhân, chân nhân có công với xã tắc, đại hôn của chân nhân, bản vương không hề hay biết, nay biết, giờ gia phong Mạc phu nhân cửu húy Nhân Tuệ nguyên quân thánh khiết vô thượng, gia phong nhị phu nhân Tần thị làm Hạo Nguyệt công chúa Đại Ngụy, chủ hộ Tần thị là quận công Cô Châu, Ấp năm trăm dặm, Thực ba nghìn hộ, ban đan thư thiết khoán*, miễn tử truyền thừa, cộng thêm ba vạn lượng hoàng kim, một nghìn xấp vải lăng la, năm trăm viên dạ minh châu thờ phụng, lại thêm đại xá thiên hạ để chúc mừng đại hôn của chân nhân!"
*Đan thư thiết khuán: là chỉ một loại bằng chứng đặc quyền mà đế vương cổ đại ban cho công thần, trọng thần. Trong dân gian gọi là kim bài miễn tử.
"Tần quận công, không tạ ân là sẽ bị chém đầu đó." Vô Danh đứng nơi cửa hét lớn với Tần thôn trưởng đang mồ hôi đầm đìa.
"Đạo trưởng, có phải ngài đang đùa giỡn không?" Tần thôn trưởng quay đầu nhìn Mạc Vấn, tuy ông chưa tiếp thánh chỉ, nhưng biết truyền thánh chỉ không phải là giọng điệu này.
"Dấu ấn ngọc tỷ in ở đây, sao có thể giả được, chúc mừng quận công, chúc mừng quận công." Tướng quân truyền chỉ đỡ Tần thôn trưởng dậy, sau đó đưa đan thư thiết khoán, quan ấn, quan bào qua. Lại đưa mũ phượng khăn quàng vai, áo cưới ngũ sắc cho Tần Vân.
"Chuyện hơi vội vàng, quà mừng ngày mai sẽ đưa tới, chuyện phong hầu đã công bố Cô Châu, quan châu huyện sẽ đến nghe lệnh sau." Tướng quân truyền chỉ nói với Tần thôn trưởng.
"A, chuyện này, các vị vất vả rồi, mời vào trong nghỉ ngơi." Tần thôn trưởng nói với tướng quân truyền chỉ.
"Làm phiền làm phiền." Tướng quân truyền chỉ giơ tay với Mạc Vấn, sau đó dẫn bộ hạ đi theo Tần thôn trưởng.
Tần Vân đưa mấy thứ mũ phượng khăn quàng cho nha hoàn, sau đó nghi ngờ nhìn Mạc Vấn, "Sao chàng làm được vậy?"
"Đêm qua ta đến Nghiệp Thành một chuyến." Trong lúc nói chuyện Mạc Vấn vẫy vẫy tay với Vô Danh, Vô Danh cầm cái bọc chạy nhanh tới, "Chuyện có biến, ngày mai chúng ta trở về đạo quán, được không?"
"Nghe sự phụ cả, chúc mừng sư phụ." Vô Danh nhếch miệng cười với Tần Vân.
"Hạnh Nhi, dẫn Vô Danh đi nghỉ ngơi." Tần Vân nói với nha hoàn.
Nha hoàn thiếp thân dẫn Vô Danh đi ra hậu đường, hạ nhân vội vàng đi đút nước đút cỏ cho ngựa của quan binh, cả viện chỉ còn lại hai người Mạc Vấn và Tần Vân.
"Có phải thiếp đang nằm mơ hay không?" Tần Vân giơ tay xoa mắt.
"Có rất nhiều chuyện nàng không biết, ngày sau sẽ chậm rãi nói cho nàng." Mạc Vấn lắc đầu nói, cho tới nay hắn vẫn luôn thấy thiếu thiếu gì đó, nghĩ kỹ lại thì biết hắn thiếu một vài trải nghiệm mà mỗi người đều sẽ trải qua. Là người tu đạo nhìn trộm âm dương, trong lòng hắn không có dục niệm cuồng nhiệt và tình cảm mãnh liệt như của người thường, chưa từng chủ động theo đuổi người con gái nào, vẫn luôn nằm ở thế bị động, đối với Tần Vân hắn chỉ là cho đối phương một cơ hội, mà Tần Vân dũng cảm bắt lấy cơ hội này, thông qua mấy lần trò chuyện không nhiều và quan sát ngắn ngủi đã lựa chọn hắn, quyết định dũng cảm này khiến nàng nháy mắt hoàn thành vượt qua khoảng cách người ngoài trở thành người thân...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT