Mạc Vấn nói xong, đưa tay lấy hộp phù, rút ra một tấm Tử phù trầm ngâm chốc lát rồi vẽ một đạo phù chú Tinh tú Huyền Vũ, chân ngôn đọc xong, một con Huyền Vũ khổng lồ hiện thân.
Huyền Vũ là Thần thú phương bắc, trong Ngũ Hành thuộc về Thủy, Thải Y đạo cô bản thể là loài chim thuộc hành hỏa, bố trí ra bình chướng linh khí sẽ có tính Hỏa, dùng Huyền Vũ để phá nó là thích hợp nhất.
Đảo mắt nhìn quanh một lúc Mạc Vấn rốt cuộc tìm được địa điểm thích hợp, ngay lập tức hạ lệnh cho Huyền Vũ xông tới, trực tiếp đụng phải bức tường linh khí.
Lần đầu đụng phải chẳng qua là để dò xét, bức bình chướng bị chấn động khiến toàn bộ hòn đảo cũng rung chuyển theo.
Sau lần thử đầu tiên Mạc Vấn trong đầu đã có tính toán, bức bình chướng linh khí này mặc dù phạm vi không lớn, nhưng linh khí lại cực kỳ mạnh mẽ, nếu muốn phá hủy hoàn toàn bức bình chướng này thì ít nhất phải cần ba con Thần Thú Huyền Vũ.
Tính toán xong Mạc Vấn có chút đau lòng, lúc này kêu gọi Thần Thú đều là dùng linh khí của bản thân mình ngưng tụ ra, kêu gọi Chủ Thần thú lại càng hao tốn linh khí nhiều hơn, cô gái kia cho đến bây giờ vẫn tỏ ra đề phòng hắn, không chịu nói ra chuyện của cô ta, hao phí nhiều linh khí như vậy để cứu liệu có đáng giá không?
Đã đâm lao thì đành phải theo lao, Mạc Vấn chỉ do dự một lát rồi lại bắt đầu sai Huyền Vũ liên tục xông đến bức bình chướng. Do lo sợ đụng mạnh quá sẽ khiến cả hòn đảo sụp xuống, nên Mạc Vấn cũng không dám vội vàng, sau khoảng một khắc con Huyền Vũ đầu tiên đã cạn linh khí, tự động biến mất.
Sau đó Mạc Vấn lại bắt đầu tính toán, hắn đang tính xem dùng chu sa vẽ phù triệu hồi hai con Huyền Vũ tốn linh khí hơn hay là dùng máu để triệu hồi một con Huyền Vũ tốn linh khí hơn, tính xong cảm giác hai cái chênh lệch không lớn, liền tiếp tục sử dụng chu sa triệu hồi từng con một, đến khi con Huyền Vũ thứ ba sắp tan biến thì bức bình chướng rốt cuộc cũng bị phá vỡ.
Mạc Vấn đi tới miệng hố cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy cô gái tóc đỏ đang cố sức vùng vẫy trốn thoát, nhưng cô không giật đứt được hai sợi xích trói hai tay.
"Đưa cho ta một bộ đạo bào." Mạc Vấn quay lại bảo lão Ngũ đang trêu đùa con quạ đen.
Lão Ngũ nghe thấy vậy liền lấy ra một bộ đạo bào chạy tới đưa, đem đạo bào đưa cho Mạc Vấn xong gã tò mò đi tới hướng miệng hố. Mạc Vấn kéo tay gã lại bảo, "Chớ nên nhìn, thất lễ."
"Cô ta không mặc quần áo ư?" Lão Ngũ hỏi.
Mạc Vấn gật đầu rồi cầm đạo bào đi về phía miệng hố, tới nơi hắn liền nhảy xuống đáy hố, rút Thất Tinh Kiếm ra chặt đứt xiềng xích cho cô gái, lấy đạo bào khoác lên người cô rồi ôm cô bay ra khỏi hố.
Miệng hố rất nhỏ, Mạc Vấn đưa cô gái ra khỏi hố trước, sau đó hắn mới ra.
Trước đó Mạc Vấn chưa từng nhìn kỹ tướng mạo người này, sau khi ra khỏi hố hắn mới để ý nhìn, người này tuổi tác khoảng hai mươi tư hai mươi lăm, gương mặt vô cùng xinh đẹp, trong đó đẹp nhất là đôi mắt, đôi mắt to hơi xếch, không yểu điệu lả lơi mà đoan trang cao quý, thanh cao chứ không dung tục, tương tự như Chu Quý nhân nước Tấn.
"Đa tạ..."
"Lão Ngũ, biến thân rồi đưa chúng ta ra ngoài." Cô chưa nói hết câu thì Mạc Vấn đã ngắt lời, sau khi thoát khỏi giam cầm cô gái vẫn tỏ ra hết sức yếu ớt, bản thể của cô gái chắc hẳn cũng là một loài chim thuộc hành Hỏa, khối đá xanh thuộc Thủy án ngữ trên đảo kia rất có thể là để khắc chế năng lực của cô.
Lão Ngũ gật đầu, xé bỏ áo khoác ngoài, tay cầm túi quần áo biến thân bay lên không, Mạc Vấn mang cô gái nhảy lên lưng dơi, lão Ngũ vỗ cánh bay về hướng bắc, con quạ già ở phía sau quác quác đuổi theo.
"Đa tạ..."
"Cô hãy đưa tay ra đây." Mạc Vấn lại một lần nữa ngắt lời cô gái, rút kiếm ra khỏi vỏ rồi nói.
Cô gái biết Mạc Vấn muốn chặt nốt chỗ xiềng xích đang quấn vào tay, bèn giơ hai tay ra trước bàn tay úp xuống.
Mạc Vấn quan sát một lát rồi quyết định không xuất kiếm nữa, cô gái tóc đỏ bị giam ở nơi này quá lâu, chỗ xích ở cổ tay đã dính vào da thịt, nếu cố chém đứt xiềng xích chắc chắn sẽ tổn thương đến da thịt.
Cân nhắc như vậy, Mạc Vấn đành tra kiếm vào bao, rồi đưa tay nắm lấy cổ tay cô gái, vận chuyển linh khí từ từ truyền vào, "Lúc này trời đất đã ngăn cách, không thể mượn thiên địa linh khí được nữa, ta và cô đều là đạo nhân Thượng Thanh, pháp môn Luyện Khí tương tự nhau, để ta truyền chút linh khí cho cô."
Cô gái tóc đỏ nghe vậy nhíu mày nhìn Mạc Vấn, không đồng ý cũng không cự tuyệt.
Vừa truyền linh khí cho cô gái, Mạc Vấn cũng vừa có thể soi xét kinh mạch và tu vi linh khí gốc của cô ta, cô gái này kinh mạch hoàn toàn thông suốt không bị tắc nghẽn trở ngại gì, ngoài ra cơ thể cô ta không hề có trọc khí, tình huống cũng khá tương tự hắn, nhưng so với hắn càng tinh khiết hơn, điều này cho thấy cô ta hoặc là một giống chim cao quý có thiên phú bẩm sinh, hoặc là tu vi tinh thâm đã đạt tới cảnh giới Thiên Tiên.
"Đủ rồi, đa tạ chân nhân." Cô gái tóc đỏ chủ động rút tay về, nói xong liền cởi bộ đạo bào đang mặc ra trả cho Mạc Vấn, khi cởi ra thì trên người cô đã mặc sẵn một chiếc áo khoác mỏng màu đỏ xen lẫn vàng, chiếc ảo này hẳn là cô dùng linh khí biến hóa thành, tu vi của cô đã đạt đến mức hóa cảnh, có thể biến hóa quần áo tự nhiên.
"Không dám, không dám." Mạc Vấn thuận miệng đáp, cô gái này một mực giấu giếm thân phận của bản thân làm hắn rất bất mãn, nếu đổi là bình thường hắn chắc chắn sẽ không cứu giúp một người không tin tưởng mình.
"Ta vốn tên là..."
"Bây giờ cô muốn đi nơi nào? Ta tiễn cô một đoạn đường." Mạc Vấn lại lên tiếng ngắt lời.
"Không dám làm phiền chân nhân, đại ân đại đức của ngài ta không biết cảm tạ thế nào cho hết, sau này nhất định sẽ báo đáp." Cô gái tóc đỏ nói xong nhảy ra khỏi lưng dơi, rũ tay một cái tháo hết xiềng xích trên người rồi nhằm hướng tây bay đi.
"Lão gia, ngài mất bao nhiêu công sức cứu nàng ta ra mà cứ như vậy để cho nàng đi?" Lão Ngũ hỏi.
"Chẳng lẽ bắt lại làm thê thiếp?" Mạc Vấn nói, "Chuyển sang hướng tây một chút, đi thêm ba trăm dặm nữa."
"Lão gia, nếu ngài không thích nàng thì cần gì phải phí sức như vậy?" Lão Ngũ hỏi, gã hiểu rõ Mạc Vấn, Mạc Vấn là người tốt nhưng không phải kẻ làm việc thiếu suy nghĩ, không phải cứ thấy ai đáng thương là hắn liền cứu.
"Nàng ta là kẻ địch của Thải Y đạo cô đấy." Mạc Vấn đáp.
"Lão gia, nàng là giống chim gì thế?" Lão Ngũ lại hỏi.
"Phượng hoàng." Mạc Vấn nói.
"Là một con Phượng Hoàng mái sao?" Lão Ngũ nghiêng đầu nhìn về phía Tây, nhưng phát hiện cô gái kia cùng con quạ già đã biến mất sau dãy núi.
"Trước khi nàng rời đi chỉ cần rũ tay một cái là có thể cắt đứt hết xích sắt trên người, trừ Hỏa Điểu Phượng Hoàng ra không có loài chim nào có thể làm được như vậy." Mạc Vấn nói.
"Đáng tiếc, đáng tiếc." Lão Ngũ cảm thấy tiếc nuối.
Mạc Vấn nghe vậy chỉ nhíu mày nhìn lão Ngũ, không tiếp lời.
Ba trăm dặm đối với lão Ngũ mà nói chẳng là cái gì, không đến giờ Tý hai người đã về đến Hoàng phủ. Mọi người ở Hoàng phủ thấy Mạc Vấn trở về, rối rít vây quanh tới hỏi chuyện hàng yêu, Mạc Vấn chỉ nói yêu quái đã diệt trừ, không để lại hậu hoạn.
Vô Danh nghe tin Mạc Vấn về thì vui mừng chạy ra đón, Mạc Vấn giới thiệu đơn giản về Vô Danh cho lão Ngũ rồi theo hai người vào nhà nói chuyện.
Vô Danh lúc trước một mực sống trên núi Thái Ất, chưa từng nếm trải mùi đời, không biết nói chuyện khôn khéo như Bồ Kiên, trò chuyện với lão ngũ không hợp lắm, lác đác mấy câu không ai nói tiếp nữa, Mạc Vấn liên tục bôn ba cũng có chút mệt nhọc, bèn tắt đèn ngủ sớm.
Sáng sớm hôm sau, ba người ăn xong điểm tâm, Mạc Vấn bảo lão Ngũ, "Đạo quán đang không có người quản lý, ngươi hãy mau sớm trở về đi."
Lão Ngũ nghe vậy ngoảnh đầu bĩu môi, không giấu vẻ thất vọng.
"Ngươi sau khi trở về phải tích trữ lương thực, ít nhất phải bảo đảm mọi người trong đạo quán đủ ăn trong ba năm, còn nữa, ngươi hãy tính toán đào một cái ao chứa nước, phòng ngừa hạn hán." Mạc Vấn dặn dò.
Mắt thấy Mạc Vấn phái mình trở về không phải vì ghét bỏ, lão Ngũ tâm tình thoải mái hơn rất nhiều, "Lão gia, ngài yên tâm đi, hai người bao giờ trở về?"
"Trước mắt thiên hạ đã đại loạn, không biết bao giờ mới kết thúc, ta lúc nào trở về còn chưa biết, nhưng ngươi yên tâm, nếu xảy ra việc gì nhất định ta sẽ trở về tìm ngươi." Mạc Vấn nói. Chiến tranh hay hạn hán trái lại chỉ là thứ yếu, đám dị loại đang rục rịch tác quái mới là thứ khiến hắn đau đầu.
"Vậy thì được, ta đi về trước, hai người muốn đi đâu, ta đưa hai người đi một đoạn." Lão Ngũ hỏi.
"Chúng ta tới nước Lương là vì muốn tìm Khổng Tước Vương, trước mắt không có manh mối gì, cũng không biết đi nơi nào, ngươi cứ về đạo quán trước, không cần để ý đến chúng ta." Mạc Vấn nói.
"Được." Lão Ngũ nắm lấy hiếu bổng xoay người ra khỏi cửa.
Mạc Vấn cùng Vô Danh đi theo sau tiễn, đến khi ra cửa Mạc Vấn lại nói, "Nhất định phải bảo vệ mẹ con Bồ Kiên chu toàn. Còn nữa, trên đường về ngươi hãy đáo qua Vô Danh Sơn lúc trước A Cửu từng ở, quét dọn chỗ đó sạch sẽ một chút, tích góp củi gạo, dùng nơi đó làm căn cứ dự phòng."
"Được, vậy ta đi trước, ngài hãy bảo trọng." Lão Ngũ gật đầu đồng ý, rồi cầm hiếu bổng bước đi.
Tiễn lão Ngũ đi rồi, hai người trở về phòng chỉnh đốn hành trang chuẩn bị lên đường, trước khi đi Hoàng lão gia lại tặng thêm một đống vàng nữa, Mạc Vấn nhất quyết cự tuyệt, chỉ mang theo đồ ăn cùng lương khô.
Hai thầy trò hành tẩu bốn phương trông thấy nhiều nhất không phải là yêu ma quỷ quái mà là những xác chết cùng dân bị nạn, ở những thành trì lớn tình hình còn khá hơn một chút, những chỗ này có quân đội trú đóng, cục diện vẫn còn khống chế được, nhưng ở những vùng xa xôi hẻo lánh thì cục diện đã bắt đầu mất kiểm soát, cướp bóc tràn lan, bán trẻ con bán phụ nữ khắp nơi, trên bàn giết mổ không phải thịt dê bò nữa mà là đã có cả đầu người cùng chân, cánh tay, ngay cả như vậy thì thịt người cũng không phải thứ ai cũng có thể mua được, thịt phụ nữ và trẻ con một lượng bạc một miếng, thịt đàn ông cùng vợ chồng già một lượng bạc hai miếng.
"Bọn họ là người Hồ hay người Hán?" Mạc Vấn chỉ về phía mấy tên đồ tẻ bán thịt, hỏi.
"Sư phụ, người đừng nói nữa, con biết ý người muốn nói người Hán cũng sẽ ăn thịt người, người yên tâm đi, ta sẽ đối xử công bằng như nhau." Thịt người nướng phát ra mùi thơm quái dị khiến trong bụng Vô Danh sôi lên.
Mạc Vấn vỗ vai Vô Danh rồi dẫn nó tiếp tục đi về phía Bắc.
Vào buổi trưa, hai người bắt gặp một toán hành quân, số lượng tương đối đông, có đến mấy trăm người. Mới đầu Mạc Vấn cho là quân nhu đang áp tải lương thảo, nhưng sau đó phát hiện đám lính đang dắt theo mấy chục phụ nữ thì mới biết các nàng là chiến lợi phẩm sau chiến tranh đang bị bắt về trại.
Gặp tình cảnh ấy, Mạc Vấn chợt nghĩ đến mùa đông mười mấy năm trước, năm đó Lâm Nhược Trần cũng là bị bắt đi thế này.
Ngay lúc trong đầu hắn đang trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lại chợt phát hiện trong đám phụ nữ có một chiếc xe ngựa màu đỏ chở theo một cô gái cũng mặc đồ đỏ, cảm giác quen thuộc quá, hắn liền nhìn cô gái lâu hơn một chút, chỉ thấy cô gái kia tuổi tác khoảng mười bảy mười tám, khuôn mặt rất thanh tú, trong ngực đang ôm một chiếc đàn cổ, khóe mắt đỏ hoe, vẻ mặt tuyệt vọng, ở bên cạnh có một nha hoàn nhỏ tuổi hơn đang vừa gạt nước mắt vừa an ủi.
Một cảnh này khiến trái tim Mạc Vấn đập mạnh, tình hình trước mắt so với năm đó thật sự quá giống nhau, cũng xe ngựa, cũng quần áo đỏ, chiếc đàn cổ, nha hoàn, tất cả giống nhau như đúc, nếu không phải cô gái kia mặt mũi khác hẳn Lâm Nhược Trần thì hắn thậm chí còn hoài nghi không biết mình có phải đã quay ngược thời gian, trở về thời ngày xưa hay không.
"Sư phụ, người làm sao vậy?" Vô Danh đưa tay kéo kéo Mạc Vấn.
"Sao lại có thể trùng hợp đến như vậy?" Mạc Vấn lẩm bẩm.
"Cái gì trùng hợp cơ?" Vô Danh không hiểu.
"Không có gì, đi thôi." Mạc Vấn dắt Vô Danh đi theo sau đoàn người, hắn muốn nhìn xem tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT