Người Khương nọ thấy Mạc Vấn đi bộ tới, liền quay đầu ngựa lại phi đến, tới gần tung người xuống ngựa, "Cốt khang tang."
Mạc Vấn mặc dù không hiểu anh ta nói gì, nhưng căn cứ đối phương liên tục đưa tay xoa ngực liền đoán được anh chàng người Khương này đang hỏi thăm sức khỏe hắn, liền chắp tay đáp lễ, "Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn."
"Xin chào, người Hán." người Khương kia tuổi chừng năm mươi, người mặc một chiếc áo khoác dày, có thể nói được tiếng Hán ngữ, nhưng lại không lưu loát bằng đôi vợ chồng người Khương lúc trước.
Mạc Vấn mỉm cười gật đầu, người Khương ở đây tính tình chất phác, đối đãi người khác rất là hiền hòa.
Anh chàng người Khương dùng roi da chỉ vào bầy dê của mình, "Cái này, mười lượng vàng.", chỉ xong bầy dê lại chỉ đàn trâu, "Cái này hai lượng vàng."
Mạc Vấn nghe vậy khẽ cau mày, đối phương không thể nghi ngờ là đang ngã giá bán đàn dê bò với hắn, nhưng cái giá gã đưa ra thật chẳng ra làm sao.
Người Khương nọ thấy Mạc Vấn mặt lộ vẻ nghi ngờ, toét miệng cười cười, lại chạy đến chỗ bầy dê, vung tay quất roi. Tiếng roi vừa vang lên, có mười mấy con dê bị giật mình chạy khỏi bầy. Người Khương cười quay về, giơ roi ra chỉ, "Một con mười lượng. Vàng."
Mạc Vấn thấy vậy bừng tỉnh đại ngộ, thì ra người Khương mua bán dê bò cũng không hề có chuyện giảm giá, mà mang tính đánh cược rất cao, một roi có thể làm doạ sợ bao nhiêu con dê liền bán bấy nhiêu con.
Nếu muốn nghe ngóng tin tức, Mạc Vấn đành phải bất chấp không so đo tiền bạc với gã người Khương, sau khi cân nhắc hắn liền lấy trong túi quần áo ra một khối vang cầm trong tay, người Khương kia thấy vàng nhanh chóng chạy tới, nhận lấy khối vàng trong tay Mạc Vấn ước lượng một chút, ngay sau đó chỉ chỉ bầy dê, đem roi ngựa đưa cho Mạc Vấn, cùng lúc tay trái giơ lên hai ngón tay.
Mạc Vấn khoát tay không nhận cây roi của đối phương, lên tiếng nói, "Tặng cho ngươi đấy, ta chỉ muốn hỏi đường thôi."
Người Khương kia nghe vậy vô cùng ngạc nhiên, nhìn lại khối vàng trong tay, xong lại đem vàng đưa trả lại cho hắn, "Hỏi đường, không cần vàng."
Mạc Vấn do dự một chút chưa muốn tiếp lấy khối vàng, mà là nhận lấy cây roi tiện tay vung lên, những người Khương này tâm tư đơn thuần, tính tình chất phác, sẽ không vô duyên vô cớ lấy tiền của người khác.
Mặc dù Mạc Vấn chỉ tiện tay vung roi một cái, roi ngựa trong tay vẫn phát ra tiếng vun vút chói tai. Bầy dê bị giật mình, cả đám rối rít chạy ra xa, chỉ còn lại mấy con do già yếu nên không chạy được.
Gã người Khương trố mắt nghẹn họng nhìn, Mạc Vấn mỉm cười đem roi ngựa ném cho gã, khoát khoát tay, "Ta không muốn lấy, ta hỏi đường."
Người Khương giơ tay nhận lấy roi ngựa, mặt lộ vẻ không biết làm sao, lấy trong ngực ra một con dao định cắt nhỏ khối vàng. Mạc Vấn thấy vậy, biết đối phương định trả lại một nửa chỗ vàng, liền vội vàng đi tới trước mặt gã khoát tay nói, "Tặng cho ngươi."
Người Khương kia cũng không đáp lời, dùng con dao bắt đầu cắt khối vàng, Mạc Vấn cũng đành chịu gã người Khương cố chấp này, liền cầm lấy khối vàng bẻ làm hai, lưu lại một miếng, đem miếng còn lại đưa cho người Khương.
"Ba ô." Gã người Khương thấy Mạc Vấn tay không bẻ gãy khối vàng, giơ lên ngón cái tỏ vẻ bội phục.
Mạc Vấn không có lòng dạ nào phí miệng lưỡi với gã, lên tiếng vào thẳng chính đề, "Trong hồ Tháp Cát Khắc có yêu quái, ngươi biết chuyện này không?"
Người Khương nghe vậy gật đầu một cái, lại hoảng sợ khoát tay, "Không nên đi."
"Ngươi cũng đã biết trong hồ là yêu quái gì?" Mạc Vấn ngồi trên chiếu, vỗ vỗ bãi cỏ bên cạnh mình.
Người Khương thấy vậy ngồi xuống bên cạnh Mạc Vấn, lấy ra túi rượu giắt bên hông đưa tới, "Không biết."
Mạc Vấn khoát tay không tiếp, theo lời gã người Khương này, thì gã mặc dù biết trong hồ có quái vật nhưng không biết quái vật đó là con thằn lằn. Nếu hắn không giải thích rõ thì sẽ chẳng thể nào hỏi ra được đầu mối có giá trị.
Người Khương kia thấy Mạc Vấn cũng không có vẻ gì sợ hãi, vội vàng lên tiếng định ngăn cản Mạc Vấn đến chỗ cái hồ, nhưng mà tiếng Hán của gã rất hạn chế, dưới tình thế cấp bách nói rất nhanh, nghe đến nửa ngày Mạc Vấn cũng chỉ mới hiểu đại khái, người Khương ở nơi này đều biết trong hồ có quái vật, nhưng bọn họ cũng chưa từng trông thấy bộ dạng quái vật, là do trước kia đã từng đến nơi đó chăn thả gia súc, súc vật lúc đang uống nước ở ven hồ thì bị quái vật trong nước kéo xuống hồ dìm chết, những vụ việc tương tự đã xảy ra rất nhiều, sau đó người Khương không còn dám bén mảng đến khu vực gần hồ nữa.
Mạc Vấn thấy không thu được đầu mối hữu dụng từ gã người Khương này, liền đứng dậy cáo từ.
Gã người Khương đứng lên chạy vào bầy dê, từ trong bầy kéo ra mấy con dê già cùng dê con, đem roi da đưa cho Mạc Vấn, tỏ ý bảo hắn đem chỗ còn lại đi đi.
Mạc Vấn là đến để hàng phục yêu quái chứ không phải để chăn dê, liền hướng người kia khoát khoát tay, xoay người muốn đi.
Người Khương kia sắc mặt đỏ bừng, đưa tay kéo lại Mạc Vấn, lại đưa ra roi ngựa.
Mạc Vấn bất đắc dĩ đành lắc mình né tránh, lăng không bay đi.
Khi còn cách hồ một trăm dặm, Mạc Vấn ẩn giấu đi khí tức, lặng lẽ đến chỗ cái hồ, căn cứ khí tức mà suy đoán thì con thằn lằn vẫn còn đang ẩn núp trong hồ, không đi đâu xa.
Lần trước hắn tới chỗ này là mùa đông, thời tiết rất lạnh, cỏ mọc ven bờ hồ đều đã khô héo, lúc này ở bờ hồ cỏ dại mọc lên cao vút, có chỗ cao bằng một người, từ bên ngoài căn bản không thể thấy được tình hình trong hồ.
Trên thảo nguyên không có nhiều chỗ dốc, tới gần bờ hồ, Mạc Vấn khom người đi tới trước, từ phía tây hồ tìm một gò đất nằm sấp xuống, trên thảo nguyên dân du mục phân tán, muốn hỏi thăm tình huống sẽ rất khó khăn, chỉ có thể tự mình chờ đợi quan sát, xem tình thế mà làm.
Cái hồ này cũng không lớn, có hình tròn, chu vi chỉ vài chục trượng, khí tức con thằn lằn kia ở ven bờ phía nam, có khả năng là đang rình mồi, cũng có thể là ngoi lên bờ phơi nắng.
Thằn lằn thông thường không dài quá nửa thước, căn cứ khí tức mà đoán thì con thằn lằn này hình thể có lẽ phải hơn một trượng, không thể coi là rất lớn, nhưng đối với loài thằn lằn mà nói là rất khổng lồ rồi.
Yên tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy, đây là mưu lược binh pháp, cũng là quan điểm của Đạo gia về tĩnh và động, lúc quan sát tình hình quân địch phải có sự kiên nhẫn, lúc công kích đối thủ thì phải thần tốc nhanh chóng. Lúc này là giai đoạn quan sát, cho nên Mạc Vấn nằm không hề nhúc nhích bên dưới gò đất chờ đợi quan sát.
Đến buổi trưa, nhiệt độ tăng trở lại, con thằn lằn hoàn toàn ra khỏi nước, từ bụi cỏ phía nam bò đi, bởi vì ven bờ cỏ dại mọc rất cao, cho nên đứng từ xa chỉ có thể nhìn được cỏ dại đung đưa mà không thấy được tướng mạo cụ thể của con thằn lằn.
Thằn lằn từ trên bờ dò xét một phen, rồi lần nữa trở lại bờ phía nam lặn xuống, vừa rồi lúc đi tìm mồi nó ở cách mặt nước xa nhất vào khoảng bốn năm trượng, khoảng cách như vậy Mạc Vấn tin tưởng có thể lao đến đem bắt lại trước khi nó kịp nhảy vào trong nước. Nhưng hắn không dám chủ quan, bởi nếu như thằn lằn bị giật mình, vô cùng có khả năng nó sẽ bỏ lại cái đuôi thoát thân, đến lúc đó dù có bắt được nó trở về cũng chẳng còn tác dụng gì nữa.
Buổi chiều không thấy động tĩnh gì, thằn lằn không tìm được con mồi nào, đêm xuống lặn vào trong hồ, căn cứ khí tức của con thằn lằn có thể đoán được nước trong hồ này không quá sâu.
Một đêm yên lặng, giờ Thìn ngày hôm sau, con thằn lằn lại một lần nữa xuất hiện ở phía nam hồ, tới giữa trưa theo thường lệ lại rời khỏi mặt nước dò xét khắp nơi, lần này nó đã rời khỏi khu vực có cỏ cao nên Mạc Vấn có thể thấy rõ bộ dạng nó, con thằn lằn này so với hắn tưởng tượng còn nhỏ hơn mấy phần, thân chỉ dài hơn một trượng, cái đầu rắn bèn bẹt, đuôi dài đầu to, dưới thân có bốn chân, toàn thân có vảy ngũ sắc sặc sỡ, điều này cho thấy đây là một con đực, nếu là giống cái thì trên thân sẽ không có màu sắc sặc sỡ như vậy.
Con thằn lằn di chuyển rất là chậm chạp, nhưng Mạc Vấn cũng không dám tuỳ tiện xuất thủ, bởi vì hắn không cách nào chắc chắn con vật này nếu bị giật mình có chạy nhanh hơn không, cũng chưa thể nghĩ ra cách nào có thể bắt lại nó mà không để nó bị giật mình tự cắt đứt cái đuôi.
Lần gần đây nhất con thằn lằn chỉ cách chỗ Mạc Vấn ẩn thân chưa đến ba trượng, Mạc Vấn cố gắng kiềm chế, từ đầu đến cuối chưa hề xuất thủ. Trên đời chuyện khó nhất không phải là quyết định đi làm một việc gì, mà là nỗ lực tự kiềm chế bản thân không được làm chuyện đó.
Trong khi đợi Mạc Vấn vẫn luôn suy nghĩ xem làm thế nào để bắt được con thằn lằn này, con vật này đạo hạnh yếu kém, muốn công khai bắt nó không hề khó khăn, nhưng chỉ sợ là nó sẽ đứt đuôi. Dùng phù chú phong toả địa khí cũng không được, nếu để con thằn lằn hoảng sợ sẽ khiến đuôi nó bị đứt, loài này linh trí không cao, hành vi chủ yếu xuất phát từ bản năng.
Suy đi tính lại, phương pháp khả dĩ chỉ có một, đó chính là nhằm vào thời điểm nó đang săn mồi bất ngờ ra tay, khi đó sự chú ý của nó đã hoàn toàn đặt vào con mồi, có thể nhân cơ hội đánh ngất nó đi.
Quyết định xong kế hoạch, Mạc Vấn lại đợi thêm hai ngày, lúc này trên thảo nguyên có rất ít động vật lớn, thỏ rừng với các loài động vật nhỏ lúc này có thể gặm cỏ để hấp thu nước, cũng không cần đến hồ uống nước, cho nên thằn lằn liên tiếp mấy ngày vẫn không bắt được con mồi nào.
Mà con thằn lằn kia cũng không vì vậy mà vội vã, nó cùng một họ với loài rắn, bản năng trời sinh cũng tương tự nhau, sau một lần ăn uống thì có thể không cần ăn trong nhiều ngày.
Vất vả đợi mấy ngày không được gì, Mạc Vấn lặng lẽ thối lui, nếu không đợi được thời cơ cũng chỉ có thể tự nghĩ cách sáng tạo ra thời cơ.
Đi về phía nam một trăm dặm Mạc Vấn dõi mắt nhìn thảo nguyên phía xa, trên thảo nguyên có ít núi ngăn cản, tầm mắt có thể thấy được rất xa, ở khu vực này có năm hộ người Khương đang chăn thả gia súc, Mạc Vấn lựa chọn phía tây, bởi vì nơi đó ngoài bầy dê ra còn có một đàn trâu cùng bầy ngựa rất đông, trên thảo nguyên người Khương nuôi dê nhiều, ít chăn nuôi trâu ngựa.
Đúng như dự đoán, Mạc Vấn đến gần liền phát hiện người chăn thả gia súc chính là gã người Khương trước kia từng gặp, người Khương kia thấy Mạc Vấn trở lại, lại muốn tặng cho hắn bầy dê. Mạc Vấn từ chối nhận bầy dê, nói ra yêu cầu của mình với gã người Khương. Gã người Khương nghe xong liền gật đầu đáp ứng, đưa cho Mạc Vấn hai túi rượu trắng làm từ lúa mạch cùng một con ngựa đực đang trong thời kỳ động dục làm khổ cả bầy.
Sở dĩ hắn lấy ngựa là vì con trâu ở trong Đạo giáo có địa vị rất cao, đệ tử Đạo Môn bình thường sẽ không làm tổn thương nó, ngoài ra trâu đi cũng quá chậm, đi tới bờ hồ sợ là phải mất tới mấy ngày.
Ngựa đực đang động dục căn bản là không chịu nghe lệnh, nơi nào có ngựa cái thì nó mới đi, Mạc Vấn mất bao công sức mới kéo nó ra ngoài được, dẫn tới ven hồ nước thì thả nó ra, đi trước trở lại bờ hồ chờ đợi.
Vừa ẩn nấp không lâu, con ngựa đực liền men theo hơi nước tới hồ, trong hồ con thằn lằn tựa hồ cũng nhận ra được con mồi đang đến gần, vội vàng lặn xuống nước, nấp trong nước lặng lẽ chờ đợi.
Con ngựa đực kia đang động dục nên thần trí giảm nhiều, bản năng rất là trì trệ, không hề nhận ra đang có mối nguy hiểm ở dưới nước, tới ven bờ lập tức cúi đầu uống nước.
Thấy con ngựa đực sắp gặp nguy, Mạc Vấn thầm nhủ trong lòng một tiếng Vô Lượng Thiên Tôn, cùng lúc đó lặng lẽ tiến về phía trước.
Một tiếng Vô Lượng Thiên Tôn còn chưa tụng xong, con thằn lằn đã từ dưới nước nhảy ra, cắn thẳng vào cổ con ngựa đực, cùng lúc đó dùng phần đuôi nhọn đâm móc vào bụng con ngựa.
Con ngựa đực bất ngờ gặp phải nguy hiểm, cực kỳ hoảng sợ, bản năng sinh tồn trỗi dậy, lồng lộn nhảy lên liên hồi, đem con thằn lằn rời khỏi mặt hồ.
Khổ công đợi mấy ngày, Mạc Vấn rốt cuộc đã thấy được thời cơ, liền tung người nhảy lên, tới gần linh khí dồn vào chưởng vỗ về phía đầu con thằn lằn. Một chưởng này hắn đã ước lượng lực đạo rất kỹ, nếu lực quá nhẹ con thằn lằn sẽ không thể bất tỉnh, đến lúc đó có thể nó sẽ hoảng sợ mà đứt đuôi. Còn nếu lực đạo quá nặng thì có nguy cơ đập chết nó mất.
Một chưởng này lực đạo vừa chuẩn, hữu chưởng vỗ tới, con thằn lằn trong nháy mắt bất tỉnh, con ngựa đực kia nhân cơ hội tránh thoát, hốt hoảng chạy trốn.
Thằn lằn sau khi bất tỉnh nằm ngửa bụng ra, trên bụng có vảy rất giống vảy rắn. Mạc Vấn sợ nó tỉnh lại, liền nhanh chóng lấy ra túi rượu gã người Khương cho rưới vào miệng nó, trong túi rượu trắng chẳng những có thể chuốc say thằn lằn, mà còn có tác dụng điều hoà khí huyết, nếu không có rượu làm ấm người thì khi lên tới sườn núi con thằn lằn sẽ bị chết cóng.
Bắt được thằn lằn, Mạc Vấn bất chấp mùi tanh hôi, lập tức vác nó lên vai đề khí trở về...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT