Hoa Hạ Cửu Châu có vua, thì tứ phương hải vực cũng có Long Tộc Thống soái, Đông, Nam, Tây, Bắc bốn vùng biển lần lượt do Thanh, Hồng, Bạch, Hắc bốn Long Tộc quản lý, hai người hiện tại đang ở vùng biển Đông Hải, Long Tộc quản hạt ở nơi này là Thanh Long, khi biến hoá thành người sẽ mặc quần áo xanh, lúc trước lão Ngũ được báo mộng nhìn thấy một cô gái trên người mặc áo đỏ, hẳn là thuộc Nam Hải Long Tộc.
Long Nữ Nam Hải bị giam giữ ở hải vực Đông Hải, chuyện này vô cùng có khả năng liên quan đến ân oán tranh đấu trong nội bộ Long tộc, Mạc Vấn không có hơi đâu đi tìm hiểu, hắn ra tay cứu vị Long Nữ này lý do rất đơn giản, đó là đổi lấy quà hậu tạ Long Nữ đã hứa hẹn.
Thân thể cô gái chậm chạp trôi vào bờ, lúc còn cách bờ đầm khoảng năm trượng, Mạc Vấn trở lại bờ đầm, xuất linh khí đem cô gái kia từ trong Hắc Thủy ra, lấy trong túi quần áo ra bộ đạo bào Mộ Thanh may cho hắn còn chưa mặc quấn lên người nàng ta.
Lúc này lão Ngũ đã biến thân thành dơi, Mạc Vấn ôm cô gái kia nhảy lên lưng dơi, lão Ngũ vỗ cánh bay ra khỏi đảo.
Trên đường đi Mạc Vấn phát hiện thân hình lão Ngũ thỉnh thoảng lại run rẩy, nhìn kỹ thì hoá ra là từ thân thể cô gái kia có nước đen nhỏ xuống, ăn mòn da thịt trên lưng lão Ngũ.
Thấy tình hình ấy, Mạc Vấn bèn nâng cô gái kia rời khỏi lưng dơi, tự mình bay tới bờ biển.
Mạc Vấn vẫn tuân thủ đạo lý “phi lễ chớ nhìn”, trong lúc bay không dám nhìn bậy, chẳng qua lúc trước dùng đạo bào quấn lấy cô gái có nhìn thoáng qua khuôn mặt của nàng. Lời lão Ngũ thuật lại khi trước rất chính xác, cô gái này gương mặt trứng ngỗng, mái tóc dài tới eo, hai mắt nhắm nghiền, lông mi dài thanh tú, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, ngũ quan không hề giống với phụ nữ phàm trần, hầu như không có khuyết điểm, rất giống với A Cửu, dung mạo người này đã thuộc phạm trù phi nhân loại.
Kể từ khi xuống núi mấy năm nay hắn đã gặp qua không ít phụ nữ, nhưng sắc đẹp có thể sánh ngang với A Cửu chỉ có nàng Long Nữ này.
Lát sau, Mạc Vấn bay tới bờ biển, đem cô gái kia kể cả đạo bào đặt xuống biển.
Sau khi đặt xuống nước, cô gái kia cũng không hề chìm xuống, mà nổi trên mặt nước, theo sóng biển nhẹ nhàng lay động.
"Lão gia, có phải chúng ta làm sai điều gì rồi không, tại sao nàng ta vẫn không tỉnh lại?" Lão Ngũ dùng nước biển rửa sạch Hắc Thuỷ, đi tới gần Mạc Vấn nhìn thân thể cô gái trong nước.
"Lúc nàng báo mộng cho ngươi có từng nói đưa vào nước là nằm sấp hay nằm ngửa không?" Mạc Vấn hỏi.
"Không nói." Lão Ngũ lắc đầu.
"Phi lễ chớ nhìn, chúng ta không nên quá phận, để tránh nàng kia tỉnh lại sẽ sinh ra lúng túng." Mạc Vấn xoay người đi vào bờ, chuyện nên làm thì đã làm, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đành phải xem tạo hoá của nàng thôi.
Hai người đi vào bờ, tìm một tảng đá ngồi xuống, đưa lưng về phía biển, lão Ngũ móc từ trong túi quần áo hoa quả đưa cho Mạc Vấn, rồi lại kiểm tra nước uống còn bao nhiêu.
"Lão gia, bánh ngô sắp hết rồi, nước cũng sắp cạn, có nên quay về đất liền một chuyến không?" Lão Ngũ buộc lại túi.
"Chúng ta cách đã cách đất liền rất xa, muốn quay về phải mất mấy ngày, không thể trở về nữa, trên đảo có rất nhiều trái cây có thể ăn được, miễn cưỡng dùng ăn lót dạ vẫn tạm được." Mạc Vấn lắc đầu nói nói.
Lão Ngũ nghe vậy gật đầu một cái, quay ra nhìn mặt biển.
Mạc Vấn không quay đầu lại cũng không có hỏi gì, nếu như Long Nữ kia tỉnh lại thì lão Ngũ đã hô lên rồi.
"Lão gia, cậu đang nghĩ gì vậy?" Lão Ngũ thấy Mạc Vấn ngẩn người xuất thần, ở bên cạnh lên tiếng hỏi.
Mạc Vấn lắc đầu không đáp, chuyện của A Cửu đã thành như vậy, hắn cũng không có suy nghĩ nhiều, thế nhưng lúc rảnh rỗi hắn lại thường nghĩ về cảnh ngộ bảy vị Thượng Thanh chuẩn đồ hiện nay. Bách Lý Cuồng Phong bị giết, A Cửu bị giam cầm, hắn thì rong ruổi ngoài biển khơi; Lưu Thiếu Khanh đang dẫn quân tấn công nước Triệu, nếu như Liễu Sanh thật sự không chết, hai người họ bây giờ có lẽ đang đồng môn tương tàn, Dạ Tiêu Diêu thì không rõ tung tích, Thiên Tuế từ đầu đến cuối không bao giờ rời khỏi Bích Thủy Đàm.
Nhớ tới đồng môn, tự nhiên sẽ nhớ tới đám người Thanh Dương Tử, nhớ tới Thanh Dương Tử liền sẽ nhớ lại kỷ niệm năm đó hắn bước vào sơn môn cùng với những chuyện trước, nhớ tới chuyện cũ liền sẽ nhớ tới Lâm Nhược Trần, nếu quân Lương đánh vào Nghiệp Thành thì Lâm Nhược Trần nhất định sẽ găp nguy hiểm. Cũng may lúc hai người rời khỏi Trung thổ quân Lương mới chỉ vừa di chuyển, lúc này chiến sự hẳn còn chưa lan đến kinh đô nước Triệu.
Đang lúc Mạc Vấn mải suy nghĩ, lão Ngũ vẫn nhìn chằm chằm ra biển, Mạc Vấn thấy vậy nhíu mày liếc gã một cái, lão Ngũ vội vàng giải thích, "Ta chỉ đang nhìn xem nàng ấy tỉnh chưa thôi."
Mạc Vấn tâm tình không tốt, nghe vậy cũng chẳng để ý.
Sau khoảng thời gian một chén trà, Mạc Vấn bỗng nghe được tiếng nước chảy, lão Ngũ cũng nghe được tiếng nước chảy vội quay lại nhìn, tức thì gã trợn mắt há hốc mồm.
Mạc Vấn cũng quay đầu lại, chỉ thấy cô gái kia đã không thấy bóng dáng đâu, thay vào đó là một con rồng màu đỏ rực, thân dài năm trượng đang nằm bên bờ. Con rồng này trên đầu có mọc sừng như sừng hươu, chỉ có Long Tộc huyết thống thuần chủng mới có thể sinh ra loại sừng như vậy, Long Tộc thông thường sẽ mọc ra sừng có hình nón, phía dưới thân rồng lớn bằng hai người ôm mọc ra bốn cái Long trảo vô cùng sắc nhọn, con rồng đỏ lúc này cực kỳ yếu ớt, đang giùng giằng bơi về chỗ nước sâu.
Hai người đứng ở phía xa chăm chú nhìn con rồng đỏ, chốc lát sau con rồng bò xuống biển, mặt biển dần dần lắng xuống, xung quanh lại trở về yên tĩnh.
"Cứ như thế mà đi sao? Thế còn chuyện đã hứa với chúng ta đâu?" lão Ngũ quay sang nhìn Mạc Vấn.
"Nàng trước tiên cần tắm rửa sửa sang y phục, chắc hẳn sẽ không bội ước đâu." Mạc Vấn bình tĩnh nói, con rồng đỏ này bị kẹt trong Hắc Thủy, chịu đủ loại ăn mòn, sau khi biến thành long thân chắc chắn phải đi tắm rửa, loại bỏ hoàn toàn Hắc Thuỷ đọng lại trong cơ thể.
Mạc Vấn vừa dứt lời, con rồng đỏ từ xa xa đột nhiên bay lên cao khoảng ba trượng rồi lại rơi ùm xuống biển.
Không lâu sau, con rồng một lần nữa lại tung mình bay lên, lần này bay cao đến mười trượng, nhưng vẫn như cũ không thể dừng lại ở không trung, tiếp tục rơi ùm xuống biển.
Nhưng đúng lúc này Mạc Vấn bỗng nhiên cảm giác được dưới mặt biển phía đông xuất hiện hai luồng khí tức dị loại, quay ra nhìn thì thấy ở phía đông mặt biển xuất hiện hai cái vây cá đang rẽ nước, không hỏi cũng biết là dưới nước đang có hai dị loại bơi về phía nơi này. Ngay tại lúc Mạc Vấn cố gắng xác định đó lại dị loại gì, thì con rồng đỏ ở dưới nước bất ngờ xông tới hai dị loại kia, hai bên vừa đụng nhau, trên mặt nước nổi sóng ầm ầm, đi cùng với sóng nước, một con Thanh Ngư khổng lồ thân dài ba trượng bị rồng đỏ cắn đứt sống lưng quăng lên khỏi mặt nước, quăng một cái liền khiến vây lưng con Thanh Ngư vỡ vụn, thân cá khổng lồ nổi lềnh bềnh trên mặt biển.
Vừa hạ xong một con Thanh Ngư, một con Thanh Ngư khác đã từ trong nước lao ra, còn cá này sống nhiều năm đã thành tinh, hai vây trước đã biến đổi thành hai cánh tay, hai tay cầm hai cây giáo dài màu đen, sau khi lao ra hai cây giáo nhằm thẳng vào cổ họng con rồng.
Rồng đỏ thấy giáo đâm tới cũng không tránh né, móng vuốt bên trái nhanh chóng vung ra, đem hai cây giáo đánh gãy, móng vuốt bên phải theo sát phía sau, vung một cái rạch nát bụng con Thanh Ngư kia.
Hai con Thanh Ngư hình thể rất lớn, sau khi bị thương máu chảy ra nhuộm đỏ cả mặt biển.
Đánh chết con Thanh Ngư, rồng đỏ cảm thấy rất mệt mỏi, nghỉ ngơi chốc lát mới quay lại tìm con Thanh Ngư bị xé vây lưng, sau khi quay lại phát hiện không thấy bóng dáng nó đâu, chỉ có một vết máu dập dềnh hướng về phía nam.
Rồng đỏ thấy vậy lại bơi về phía nam, tiếp tục đuổi giết.
"Lão gia, vừa rồi là chuyện gì vậy?" Lão Ngũ ngây người hỏi.
"Chúng ta có khả năng đã bị cuốn vào cuộc tranh đấu của Long Tộc rồi." Mạc Vấn cau mày than thở, lúc trước hai con Thanh Ngư kia không thể nghi ngờ chính là Đông Hải Thủy Tộc, là thuộc hạ của Long Tộc, con rồng đỏ không chút do dự đánh chết bọn chúng, chứng tỏ nó cùng Đông Hải Long Tộc có thù oán.
Trong lúc hai người nói chuyện, phía nam vùng biển lại nổi sóng dữ dội, không hỏi cũng biết là rồng đỏ đã đuổi kịp Thanh Ngư bị thương. Chốc lát sau xác con Thanh Ngư đã nổi lềnh bềnh trên mặt biển, Chu Long giết chết Thanh Ngư rồi một lần nữa nhảy ra khỏi mặt nước, bốn móng vờn mây, lăng không bay lên cao.
Rồng cũng chia ra rất nhiều đẳng cấp, ngoại trừ Ngũ Trảo Kim Long không thuộc về trần thế, thì Tứ Hải Long Vương là thủ lĩnh của Long Tộc, tu vi cùng Thiên Tiên sàn sàn nhau, con cháu trực hệ tu vi yếu kém hơn Long Vương, nhưng cũng có thể rẽ mây bay lượn. Ngoài ra những loài rồng khác chỉ là Thủy Tộc thông thường, cũng không có khả năng bay lượn, con rồng đỏ này có thể đằng vân giá vũ nói lên nó đúng là con cháu trực hệ của Nam Hải Long Vương, nói cách khác nó là công chúa Nam Hải Long Tộc không thể nghi ngờ.
Con rồng đỏ bay lên cao, từ không trung uốn lượn qua lại hoạt động tay chân, toàn thân vảy rồng màu đỏ ánh lên rực rỡ, hai sợi râu rồng vung vẩy sinh uy.
Mạc Vấn lúc này bắt đầu âm thầm kêu khổ, nếu như Đông Hải Long Tộc biết là hắn đã thả ra công chúa Nam Hải ra, nhất định sẽ tìm hắn gây khó dễ, tốt nhất là nhằm khi đối phương chưa phát hiện mà rời khỏi nơi này, thế nhưng nàng kia vẫn chưa hạ xuống mặt đất thực hiện cam kết, cứ thế rời đi hắn lại càng không cam lòng.
Ngay tại lúc Mạc Vấn đang nôn nóng, trên bầu trời phía nam xuất hiện một điểm đen, phóng tầm mắt trông ra xa thì phát hiện là hai đạo nhân trung niên đang đạp cây thước vàng bay nhanh tới đây.
Hai đạo nhân kia cũng nhìn thấy con rồng đỏ đang uốn lượn trên không trung, bay cách năm mươi dặm thì dừng lại.
"Lão gia, truy binh đuổi tới rồi, làm sao bây giờ?" Lão Ngũ thấp thỏm kêu.
"Không thể đợi thêm nữa, đi thôi." Mạc Vấn khoác túi quần áo lên, lúc này Nam Hải công chúa kia đã khôi phục tự do, nếu nàng ta không thực hiện cam kết thì hai người cũng chẳng có cách gì ép buộc được, việc cần kíp bây giờ là thoát khỏi truy binh, nếu không hai người kia sẽ đưa những người khác tới, đến lúc đó muốn đi cũng không đi được.
Làm nhiều quen tay đùng thật không sai, lão Ngũ cởi áo khoác nhiều lần, đã luyện rất là thành thạo, nghe Mạc Vấn nói vậy liền giơ tay xé ra áo khoác biến thân thành dơi, đợi Mạc Vấn nhảy lên lưng lập tức vỗ cánh bay đi.
Xa xa hai gã đạo nhân thấy vậy vội vàng đi vòng sang phía đông, tránh con rồng đỏ rồi đạp thước đuổi nhanh.
Cây thước hai người cưỡi là vật từ thời Thượng Cổ, quả thực thần dị, được hai người truyền linh khí niệm khẩu quyết nên tốc độ cực nhanh, khoảng cách song phương dần dần bị rút ngắn xuống còn ba mươi dặm.
"Tên trộm kia, ngươi ăn trộm linh vật Vân Hà Sơn, còn muốn chạy trốn thoát tội?" Một gã đạo nhân vận khí hô to.
"Khôn hồn thì đứng lại nhận tội." Một người khác cũng cao giọng kêu lên.
Mạc Vấn không đáp lời, đưa tay vào ngực lấy ra hộp phù chuẩn bị ứng chiến.
Lão Ngũ mặc dù gắng sức vỗ cánh, thế nhưng gã thân hình khổng lồ, lực cản lớn, tốc độ phi hành xa không nhanh bằng cây thước Thượng Cổ kia, chốc lát sau khoảng cách song phương đã thu hẹp chỉ còn mười dặm.
Nhưng chính vào lúc này, con rồng đỏ bất ngờ giơ vuốt đuổi theo, nó có huyết mạch Long Tộc chính thống, toàn lực bay đi tốc độ cũng không kém Thiên Tiên là bao, chỉ trong nháy mắt đã đuổi kịp hai gã đạo nhân, tới nơi cũng không hề do dự vẫy đuôi quét bay hai gã đạo nhân kể cả cây thước vàng xuống biển.
Mạc Vấn thấy vậy lại nhăn mày, ăn trộm linh vật người ta vốn đã là sai, nếu lại giết người nữa thì sai càng thêm sai rồi.
Lúc Mạc Vấn đang dõi mắt nhìn xuống mặt biển tìm kiếm hai đạo nhân kia, bỗng nhiên cảm giác trước mắt hồng quang thoáng hiện, Long Nữ kia đã biến hoá thành người bước lên lưng dơi, khi nó vừa sinh ra đã vượt trội hơn dị loại bình thường, lúc biến hóa thành người có thể biến ra cả quần áo, lúc này nàng ta mặc trên người một chiếc áo cánh bằng lụa màu đỏ.
Long Nữ hạ xuống lưng dơi rồi nhìn Mạc Vấn nói, "Không cần tìm nữa, ta tự biết nặng nhẹ, sẽ không làm tổn hại tính mạng bọn họ."
Trong tưởng tượng của Mạc Vấn cô gái này hẳn phải vô cùng kiêu ngạo, không ngờ đối phương lại nói năng khá hoà nhã.
"Ngươi đã ăn trộm của bọn họ thứ gì?" Long Nữ lại hỏi.
"Một đoạn dây leo không có rễ, một đoạn Thất Tinh Thiên Môn Đông." Mạc Vấn đáp.
Long Nữ nghe vậy khóe miệng khẽ nhếch lên, mặt lộ vẻ khinh thường, xong vào thẳng chuyện chính: "Ngươi đã giúp ta thoát khốn, có mong muốn gì?"
Giúp người lại mong báo đáp không phải hành động quân tử, nhưng chuyện liên quan đến sống chết của A Cửu, Mạc Vấn cũng bất chấp mặt mũi, "Ta chỉ muốn xin các loại mầm linh vật không bị nhiễm tục khí..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT