Linh Nhi vốn trong lòng còn đang mừng thầm, không đụng tới bất luận thủ vệ nào liền thuận lợi tìm được nguồn nước, không nghĩ tới cư nhiên đây là nơi giặt đồ, nhìn bọn hộ vệ ở trong Vương Phủ vây quanh nàng, ngây ngốc đứng ở nơi đó.
Nhớ tới lúc công chúa nói với mình, nếu như bị phát hiện không cần chạy trốn, cũng nói cho chính mình trả lời như thế nào, trong lòng bội phục dự kiến của công chúa, chờ những người đó tới.
Ánh lửa càng ngày càng gần, người đi đầu là Bất Hối, cười lạnh nhìn vẻ mặt trấn định của Linh Nhi, lạnh giọng nói: "Tự tiện xông vào Đông Uyển, tử tội, bắt lấy." Nàng vừa ra lệnh một tiếng, lập tức liền có hộ vệ tiến lên bắt Linh Nhi.
Linh Nhi vừa nghe Bất Hối căn bản không hỏi nàng bất kỳ vấn đề gì mà trực tiếp mở miệng muốn giết nàng, trong lòng lập tức bối rối, thanh âm hơi chút run rẩy nói: "Ngươi, ngươi không thể làm như vậy, ta tới là có nguyên nhân." Đồng thời dùng lực vùng vẫy, những hộ vệ này không biết thương hương tiếc ngọc, nàng càng giãy dụa lại càng dùng lực, làm toàn thân nàng đều đau.
Bất Hối cười lạnh, không cho nàng bất kỳ cơ hội nào để giải thích, đối với gia đinh phân phó: "Mang vào địa lao, bất luận kẻ nào không cho phép thăm hỏi, tùy ý xử trảm."
Linh Nhi lần này là thật u mê, dừng lại vùng vẫy, lập tức quỳ trên mặt đất, Vương Phủ có quy định, tự tiện xông vào Đông Uyển xử tử, nhưng nàng còn chưa muốn chết, công chúa đã đáp ứng nàng dù chuyện này thành công hay không đều cho nàng vinh hoa phú quý, không cam lòng đối với Bất Hối lớn tiếng quát to : "Ngươi không thể đối ta như vậy, ta là người Yến quốc, nếu ngươi giết ta sẽ khiến cho hai nước tranh chấp."
Bất Hối đột nhiên nở nụ cười, có vài người lại ngu xuẩn như vậy, vung tay lên, lập tức có người đem Linh Nhi dẫn xuống.
Linh Nhi liều mạng vùng vẫy, ý đồ muốn thoát ra ngoài, sau cùng đột nhiên nghĩ tới cái gì, hai mắt vô thần nhìn phương bắc, nhận mệnh bị dẫn xuống. Ban đầu nàng cùng yến tâm nhu đều biết tự tiện xông vào Đông Uyển sẽ bị giết không tha, nhưng các nàng vẫn ôm hi vọng trong lòng, cảm thấy Chiến Cảnh Thiên vì quan hệ hai nước sẽ không làm như vậy. Nàng thật khờ, nàng là ai, một tiểu nha hoàn bên cạnh công chúa, cho dù Chiến Cảnh Thiên giết Yến Tâm Nhu, Yến hoàng cũng không dám vọng động.
Nghĩ nghĩ đến ánh mắt công chúa khi đó, lúc ấy nàng vẫn ngây ngốc cho rằng công chúa cảm động, thì ra công chúa đã sớm nghĩ tới nàng bị bắt sẽ chết. . . . . .
*
Yến Tâm Nhu lo lắng chờ ở trong phòng, không ngừng đi lại, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài, trong lòng như thế nào cũng không an tĩnh được, mí mắt phải vẫn nhảy không ngừng, dự cảm có chuyện không hay sẽ phát sinh.
Hai canh giờ đi qua, Linh Nhi vẫn chưa trở về, trong mắt Yến Tâm Nhu hiện lên thần sắc tuyệt vọng, suy sụp ngồi ở ghế tựa. Nàng đã sớm rõ ràng kết cục nếu Linh Nhi bị phát hiện, dù sao đã theo nàng lâu như vậy cũng có cảm tình, trong lòng đem toàn bộ chuyện này đều tính đến Bất Hối, âm thầm nguyền rủa, một ngày nào đó nhất định sẽ giết nàng báo thù cho Linh Nhi.
Đương đương. . . . . .
Ngay khi nàng đang ác độc nguyền rủa, đột nhiên truyềnđến tiếng đập cửa, trong lòng Yến Tâm Nhu vui vẻ, còn tưởng rằng Linh Nhi trở lại, khẩn trương chạy tới mở cửa, nhưng ngoài cửa lại là Chiến Nguyên mặt không chút thay đổi.
"Chiến quản gia trễ như vậy tìm đến bản công chúa có chuyện gì sao?" Yến Tâm nhu khẩn trương thu hồi biểu tình kinh ngạc trên mặt, thay một khuôn mặt tươi cười, một đôi mắt to nháy nháy với Chiến Nguyên, hết sức vô tội.
Chiến Nguyên không để mình bị đẩy vòng vòng, hắn đối với mấy người nữ nhân bên này đều không có hảo cảm, thanh âm có chút gượng gạo nói: "Hôm nay ở Đông Uyển bắt được thích khách, sau khi thẩm tra ra là người bên cạnh Tâm Nhu công chúa, cho nên muốn mời công chúa ra ngoài một chút."
Yến Tâm Nhu mâu quang lóe lóe, sau đó xoa xoa y phục đơn bạc trên người, đối với Chiến Nguyên cười nhạt nói: "Làm phiền Chiến quản gia chờ một chút, bản công chúa đi đổi một kiện y phục." Chẳng qua vừa xoay người trong mắt có chút hoảng sợ, bất quá giây lát liền đè ép xuống, suy nghĩ nên trả lời như thế nào, đêm nay có thể nhìn thấy hắn, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên, cước bộ nhẹ nhàng đi về phía sau. . . . . .
Chiến Nguyên nhìn thấy Yến Tâm Nhu xoay người hướng phòng trong, ánh mắt lộ ra một tia thần sắc khinh thường, quả nhiên người phía sau sai sử là nàng, nếu không như thế nào nghe được nha hoàn bên cạnh mình gặp chuyện không may lại không nghi ngờ, giống như sớm đã có chuẩn bị. Ngoài ra, lúc này không hỏi xem nha hoàn của mình thế nào mà lại muốn đi thay đổi xiêm y cho mình, thật đúng là lãnh huyết, cùng Phượng cô nương so sánh kém nhiều lắm, trách không được Vương gia không thích các nàng.
Qua một khắc, Yến Tâm Nhu còn chưa xuất hiện, Chiến Nguyên đã chờ không nổi, vốn định đi thúc giục, lúc này Yến Tâm Nhu mới xuất hiện.
Chỉ thấy tóc nàng vừa rồi hỗn độn đã được chải chuốt chỉnh tề, trên mặt lại tô chút son, thay đổi toàn thân hoa phục, như muốn tham dự yến hội, nếu không thấy lòng dạ rắn rết kia của nàng, thật sự là một tuyệt sắc mỹ nhân.
Đối với giả dạng nàng, trong lòng Chiến Nguyên dù khinh thường nhưng thân phận của nàng dù sao cũng là công chúa một quốc gia, vẫn phải lấy lễ tương thỉnh.
Chờ nàng đi đến đại điện, Bất Hối cùng Chiến Cảnh Thiên đều đã ở đây, hai người đang ở vui vẻ nói cái gì đó, Chiến Cảnh Thiên vẻ mặt ôn nhu cho châm trà Bất Hối, trong mắt toàn là sủng nịch, Yến Tâm Nhu vừa thấy, trong lòng lập tức xuất hiện vô số ghen tỵ, hận không thể đi lên giết Bất Hối.
Áp chế ghen tỵ trong lòng, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào nhất, ái mộ nhìn Chiến Cảnh Thiên, hướng hắn thi lễ, ôn nhu nói: "Tâm Nhu gặp qua Chiến vương."
Chiến Cảnh Thiên coi như không nghe thấy nàng nói, tiếp tục nói chuyện cùng Bất Hối, Bất Hối cũng không thấy nàng, điều này làm cho Yến Tâm Nhu nửa quỳ nửa ngồi không biết nên như thế nào cho phải, chỉ có thể bảo trì tư thế chờ Chiến Cảnh Thiên cho nàng đứng lên.
"Tuyết Nhu gặp qua Vương gia."
"Hạ Lam gặp qua Vương gia."
Ước chừng qua một chén trà nhỏ, Lâm Tuyết Nhu cùng Hạ Lam cũng đi đến, sau khi ba người nhìn thoáng qua nhau, trong mắt có chút nghi hoặc, hai người kia còn chưa biết xảy ra chuyện gì, các nàng chỉ nghe nói Chiến Cảnh Thiên tìm các nàng liền khẩn trương đổi y phục rồi mới đến đây.
Chờ ba nữ nhân đến đủ, Bất Hối chuyển tới nhìn các nàng, sau khi nhìn đến trang phục ba người, trong mắt có chút kinh ngạc, tiếp theo hiện lên một tia khinh thường, nhất là Yến Tâm Nhu, sinh tử nha hoàn bên cạnh mình còn chưa biết, nàng vẫn còn có tâm trạng ăn mặc đến lấy lòng Chiến Cảnh Thiên, khi nhìn thấy vẻ mặt nam nhân bên cạnh, vị gia này từ đầu tới cuối nhìn cũng chưa từng nhìn các nàng liếc mắt một cái.
"Ba vị tiểu thư đứng lên đi, Chiến Nguyên, chuẩn bị ghế cho ba vị tiểu thư."
Bất Hối thấy hai chân các nàng thoáng có chút run rẩy liền phân phó xuống, trước hết để các nàng dễ chịu một hồi, về sau muốn ngồi ghế trong Vương Phủ khả năng cũng không có cơ hội.
"Tạ ơn Phượng tỷ tỷ." Ba người các nàng thật là không ngồi xổm được, giống như được lệnh đặc xá liền vội vàng đứng dậy, không có bất kỳ hình tượng gì ngồi lên.
Chờ tê mỏi trên đùi khôi phục được một chút, Hạ Lam nhìn thoáng qua ánh mắt Chiến Cảnh Thiên vẫn đặt ở trên người Bất Hối ai oán hỏi: "Không biết Vương gia đêm khuya tìm chúng ta tới là vì chuyện gì?" Chẳng lẽ đối với mình chỉ một ánh mắt cũng phải keo kiệt sao?
Bất Hối nhìn thoáng qua Chiến Cảnh Thiên, trong mắt đối phương hiện lên một tia hờn giận, nhưng vẫn không có ý muốn mở miệng.
Hiện tại trong lòng Chiến Cảnh Thiên cũng không bình tĩnh, từ khi hắn biết có người hạ dược Bất Hối liền nhịn không được muốn giết người, là Bất Hối cầu hắn hắn mới áp chế cỗ hỏa này, hiện tại chỉ cần Bất Hối mở miệng, hắn sẽ lập tức giết ba nữ nhân này, quản thân phận các nàng là cái gì, mặc kệ là ai, chỉ cần đối Bất Hối nổi lên tâm tư không nên có, giết không tha!
"Hôm nay là ta tìm ngươi tới, vừa rồi tại Đông Uyển bắt được một thích khách, nàng đã khai ra rất nhiều âm mưu không muốn người biết!" Ánh mắt Bất Hối đảo qua ba người phía dưới, thấy Yến Tâm Nhu chột dạ cúi đầu xuống, lạnh lùng nói.
"Thích khách? Vương gia có bị thương hay không?" Hạ Lam vừa nghe, trong lòng cũng không còn tức giận, khẩn trương cẩn thận đánh giá Chiến Cảnh Thiên, lo lắng hỏi, trong mắt Lâm Tuyết Nhu cũng hiện lên lo lắng, chỉ có Yến Tâm Nhu biết, kia căn bản không phải thích khách gì.
Bất Hối vẫn chưa trả lời vấn đề của Hạ Lam, rõ ràng đầu óc có bệnh, ngươi không thấy được vị gia này đang hảo hảo ngồi ở chỗ này sao, có thể có chuyện gì? Nói tiếp: "Thân phận thích khách này có chút đặc biệt, hơn nữa chuyện đã khai cũng có chút đặc biệt, cho nên mới mời ba vị tới."
"Đặc biệt? Người nào lớn mật như vậy dám đến Vương Phủ ám sát." Lâm Tuyết Nhu vừa nghe cau mày, nàng không biết Bất Hối đang làm cái quỷ gì, chỉ cảm thấy ánh mắt nàng nhìn mình có chút quái dị.
"Thích khách cư nhiên là nha hoàn Linh Nhi bên người Tâm Nhu công chúa! Tâm Nhu công chúa, ngươi có cái gì muốn nói?" Bất Hối đem ánh mắt tập trung trên mặt Yến Tâm Nhu, nàng sau sau khi nghe được trong mắt cũng không có biến hóa gì, giống như Bất Hối đang cùng các nàng dùng trà nói chuyện phiếm.
"Phượng tỷ tỷ có phải có hiểu lầm gì hay không, Linh Nhi làm sao có thể đi ám sát Vương gia, Tâm Nhu đối Vương gia. . . . . ." Yến Tâm Nhu không bỏ qua bất kỳ biểu lộ nào của Chiến Cảnh Thiên.
Nghe vậy, Bất Hối nhịn không được cười nói: "A...? Tâm Nhu công chúa nói không phải ám sát, vậy hơn nửa đêm lén lút xuất hiện tại Đông Uyển là làm gì? Chẳng lẽ là mộng du?" Tuy trong lòng hận không thể lập tức chấm dứt sự tình, nhưng muốn dẫn Lâm Tuyết Nhu tới, nàng không thể không làm như vậy.
"Linh Nhi là vì đưa giải dược cho Vương gia." Yến Tâm Nhu đã sớm nghĩ đối sách, cho nên nàng không hề lo lắng, vẻ mặt trấn định nói.
"Tâm Nhu công chúa ý nói Vương gia trúng độc?" Bất Hối vừa nghe, giả vờ kinh ngạc hỏi. Dứt lời, trong mắt Hạ Lam đều là lo lắng, mà trong mắt Lâm Tuyết Nhu lại là kinh ngạc, nàng không hạ độc biểu ca, biểu ca làm sao có thể trúng độc? Nghi hoặc nhìn thoáng qua Yến Tâm Nhu, không rõ chuyện gì xảy ra.
"Ngày ấy ngẫu nhiên Tâm Nhu nghe được bọn hạ nhân nói Vương gia sinh bệnh, căn cứ vào bệnh trạng rất giống một loại độc dược mà Tâm Nhu đã từng nghe qua, lúc này đột nhiên nghĩ tới bệnh trạng của Phượng tỷ tỷ trong khoảng thời gian này rất giống bệnh trạng của loại độc kia, cho nên Tâm Nhu mới để Linh Nhi đi đưa giải dược." Yến Tâm Nhu đem lý do đã sớm soạn tốt nói ra, âm thầm quan sát thần sắc Bất Hối.
Nàng vừa nói xong, Lâm Tuyết Nhu không dám tin nhìn nàng, đây là có chuyện gì, như thế nào không giống kế hoạch lúc trước? Chẳng lẽ?
Hạ Lam cũng kinh ngạc nhìn Yến Tâm Nhu, nàng biết hai người các nàng muốn hãm hại Bất Hối nhưng như thế nào lại để Chiến Cảnh Thiên trúng độc?
"Nếu biết Vương gia trúng độc, vì sao không nói thẳng ra, như thế nào cần dùng phương thức lén lút như vậy?" Bất Hối đem phản ứng của ba người thu hết vào đáy mắt, xem ra lần này Hạ Lam thật không tham dự vào.
Yến Tâm Nhu giống như đang chờ Bất Hối hỏi nàng, cho nên Bất Hối vừa nói nàng đã trả lời: "Tâm Nhu sợ Vương gia trúng độc sẽ dao động không cần thiết, cho nên muốn âm thầm đem giải dược đưa cho Vương gia, Tâm Nhu muốn đem giải dược đặt trong điểm tâm đưa cho Vương gia, nhưng không gặp được Vương gia, muốn đưa cho Phượng tỷ tỷ, Phượng tỷ tỷ lại chuyển đến Đông Uyển. Sau cùng, Tâm Nhu chỉ có thể mệnh Linh Nhi đem giải dược thả xuống giếng nước ở Đông Uyển, như vậy Vương gia cùng Phượng tỷ tỷ uống nước có giải dược tự nhiên sẽ được giải độc, Phượng tỷ tỷ nếu không tin, có thể gọi Linh Nhi tới, hoặc là khám xét nàng, nhất định sẽ tìm được giải dược."
Nghe vậy, Bất Hối ý bảo lập tức có người đi xuống làm, sau đó tiếp tục hỏi: "Không biết Tâm Nhu công chúa làm sao biết ta cùng Vương gia trúng độc? Chẳng lẽ bởi vì bệnh trạng lúc sinh bệnh?"
"Kỳ thật độc này Tâm Nhu đã từng thấy có người trúng, Tâm Nhu biết độc này đáng sợ, khi để ý đến bệnh trạng của Phượng tỷ tỷ cùng Vương gia liền đoán là loại độc này, nhưng không dám xác định. Mãi về sau có một ngày Tâm Nhu đến thăm Phượng tỷ tỷ được tặng tơ vàng quỳ mới phát hiện hương vị có chút không đúng, thế mới biết, thì ra độc bị hạ phía trên tơ vàng quỳ."
"Cái gì? Là tơ vàng quỳ?" Hạ Lam vừa nghe Yến Tâm Nhu nói, sắc mặt lập tức thay đổi, nàng phi thường thích hoa kia, lại cố ý làm hà bao mang ở trên người, chẳng phải nói nàng cũng trúng độc sao? Khẩn trương cởi bỏ hà bao từ trên người chán ghét ném ra ngoài, vẻ mặt hoảng sợ.
Thần sắc trên mặt Lâm Tuyết Nhu càng ngày càng kém, hiện tại nghe được, trong lòng nàng dự cảm bất hảo càng ngày càng mãnh liệt, bất quá nghĩ lại, sự tình đã làm hết sức cẩn trọng, sẽ không có người điều tra ra, lại thoáng yên tâm.
"Không biết độc từ Hiên Viên Quốc Tâm Nhu công chúa như thế nào gặp qua?" Bất Hối cũng không có biểu tình gì ngoài dự kiến, lạnh nhạt hỏi.
Yến Tâm Nhu nghe vậy, nghi hoặc nhìn thoáng qua Bất Hối, nàng như thế nào cảm thấy việc này đều nằm trong lòng bàn tay của nàng? Bộ dáng nàng trúng độc là thật, nào có người biết mình trúng độc còn có thể bình tĩnh như vậy, nên giống phản ứng của Hạ Lam mới đúng! Tuy nghi hoặc nhưng sự tình đã đến nước này cũng không thể không tiếp tục nói: " Mẫu hậu Tâm Nhu là người Hiên Viên Quốc, có một lần trở về từ Hiên Viên Quốc liền bị bệnh, lúc ấy không ai biết nàng là trúng độc, đợi đến khi bệnh nặng mới nghĩ đến có thể là trúng độc, phụ hoàng khẩn trương sai người đi tìm Hoàng Đế Hiên Viên Quốc lấy giải dược, nhưng đã quá muộn. Khi giải dược được đưa đến đây mẫu thân đã không còn, giải dược này Tâm Nhu để hoài niệm mẫu thân, vẫn mang ở trên người." Nói tới chỗ này, Yến Tâm Nhu dường như nhớ tới mẫu hậu nàng chết thảm bi thương khóc lên, từ trong lòng lấy ra một chiếc khăn gấm, một bên lau nước mắt một bên dùng khóe mắt len lén quan sát biểu tình Bất Hối.
Bất Hối đang muốn hỏi tiếp, Chiến Cảnh Thiên vẫn trầm mặc lại đột nhiên mở miệng, nhíu chặt hai hàng lông mày nói: "Hoa này tới như thế nào?"
"Để lát nữa cùng ngươi nói." Bất Hối không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy, nàng cũng không muốn nói lai lịch hoa này, điều này liên lụy đến tiểu Huệ, nàng không hy vọng hài tử đơn thuần như thế biết việc này, cho nên, mới có thể đi một vòng lớn như vậy, từ trong miệng Yến Tâm Nhu moi ra Lâm Tuyết Nhu.
"Phượng tỷ tỷ, nếu hoa kia có độc, muốn tìm được hung thủ phải biết được lai lịch của hoa này." Hạ Lam nghe được Chiến Cảnh Thiên hỏi cũng khẩn trương mở miệng, hoa này lại quan hệ đến nàng, nàng hoài nghi có phải Bất Hối cố ý hãm hại mình hay không.
"Đúng vậy, hoa kia ta nghe là do tự mình mua về, lúc trước còn tặng cho chúng ta ba cái, ta không cần lại sai người đưa đến phòng của ta, ngươi rốt cuộc có dụng ý gì?" Lâm Tuyết Nhu cẩn thận suy nghĩ, hoa kia là Bất Hối tự mình ra ngoài mua, như thế nào cũng sẽ không tra ra nàng, cho nên cũng hung hăng hỏi.
Chiến Cảnh Thiên cũng nghi hoặc nhìn Bất Hối, hắn không phải không tin nàng mà sợ nàng quá mức thiện lương sẽ bị người có tâm lợi dụng, nghe đến đó hắn đã sớm hiểu được, nàng đang bao che một người nào đấy, là ai?
Mặc kệ là ai, chỉ cần có ý nghĩ muốn hãm hại nàng đều không được, cho nên mới đột nhiên hỏi nàng như vậy.
Bất Hối nhìn lo lắng trong mắt Chiến Cảnh Thiên, trong lòng ấm áp, thở dài, sai người đi tìm tiểu Huệ tới, để cho nàng biết biết lòng người hiểm ác cũng được, về sau sẽ không bị người khác lợi dụng.
Mâu quang lạnh lùng đảo qua Yến Tâm Nhu cùng Lâm Tuyết Nhu, người muốn lợi dụng tiểu Huệ nhất định không thể buông tha.
"Tiểu thư, ngươi tìm ta." Tiểu Huệ đang lúc ngủ mơ, nghe được Bất Hối tìm nàng còn tưởng rằng phát sinh sự tình gì, vội vàng chạy tới, Phượng Yêu cũng cùng nàng đến đây, khi thấy những người trong phòng, Phượng Yêu liền hiểu là chuyện gì.
"Tiểu Huệ, nói cho tiểu thư một chút, ngươi là từ nơi nào nghe được loại tơ vàng quỳ này, mà còn biết nơi nào bán?" Bất Hối ôn nhu nói với tiểu Huệ, muốn đem tổn thương hạ xuống mức thấp nhất.
Đối đãi với địch nhân nàng có thể tàn nhẫn, lãnh huyết, nhưng đối với người bên cạnh mình, người thực sự quan tâm mình, nàng không hy vọng bất kỳ người nào bị thương tổn.
Tiểu Huệ mê mang chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn Bất Hối, không biết tại sao nàng lại đột nhiên hỏi cái này.
"Hừ, tỳ nữ chết tiệt này dám mưu hại tiểu thư nhà ngươi cùng Vương gia, phải bị tội gì?" Trên mặt Lâm Tuyết Nhu nổi lên một tia vui sướng khi người gặp họa, chính là người bên cạnh nàng ta muốn hại nàng, xem nàng lần này làm sao bây giờ?
Nghe vậy, sắc mặt tiểu Huệ bị dọa trắng bệch, có người muốn hại tiểu thư cùng Vương gia? Còn nói là chính mình làm hại, nàng như thế nào có thể hại tiểu thư? Kích động phản bác nói: "Tiểu Huệ không có hại tiểu thư, càng không có hại Vương gia, ngươi ngậm máu phun người."
"Chứng cớ đều ở đây, ngươi cho tiểu thư ngươi mua tơ vàng quỳ kia, bên trong liền mang theo độc ——" Lâm Tuyết Nhu tiếp tục ác độc nói, nhưng mới vừa nói một nửa đã bị ánh mắt lạnh như băng của Bất Hối ngừng lại.
Đối với lời nói ác độc của Lâm Tuyết Nhu, lửa giận trong lòng Bất Hối lập tức dâng lên, lãnh mi đảo qua, Lâm Tuyết Nhu lập tức câm như hến.
"Tiểu Huệ, tiểu thư tin tưởng ngươi sẽ không hại ta, hiện tại nói cho tiểu thư, hoa kia ngươi là nghe ai nói."
Tuy Tiểu Huệ đơn thuần nhưng không ngốc, nghe Lâm Tuyết Nhu nói như vậy cùng câu hỏi của tiểu thư liền hiểu được là có người muốn hạ độc hãm hại tiểu thư, mà độc còn ở trong hoa kia. Nghĩ đến hoa kia, trong lòng đều là tự trách, thật là nàng hại tiểu thư, quỳ xuống trên mặt đất, thương tâm khóc.
"Tiểu thư, tiểu Huệ không nghĩ tới sẽ làm hại tiểu thư, hoa kia là nghe Tiểu Thúy nói, có một lần tiểu Huệ đến hoa viên hái hoa mai cho tiểu thư, vừa hay nhìn thấy Tiểu Thúy, nàng cười nhạo ta nói hoa tốt nhất là tơ vàng quỳ, chỉ có tiểu thư của gia đình tầm thường mới có thể chọn hoa mai. . . . . . Về sau ta mới nghe được nơi nào có bán tơ vàng quỳ . . . . . . Hu hu. . . . . . Ta không muốn hại tiểu thư."
Nhìn thấy tiểu Huệ thương tâm khóc, trong lòng Bất Hối cũng tràn đầy đau lòng, đứng dậy nâng nàng dậy, lau đi nước mắt trên khóe mắt nàng, ôn nhu an ủi: "Tiểu thư tin tưởng ngươi, hiện tại ngươi phải đem chuyện đã trải qua nói rõ ràng, như vậy ngươi mới có thể thoát hiềm nghi, cũng có thể tóm được người chủ mưu muốn hại ta."
Tiểu Huệ nhìn vẻ mặt Bất Hối trong lòng trở lên ấm áp, nàng không nghĩ tới tiểu thư sẽ tin tưởng nàng như vậy, còn có thể ôn nhu an ủi nàng. Trong khoảng thời gian này tâm tình nàng không được tốt, vì sau khi Phượng Yêu tỉnh lại, rất nhiều chuyện tiểu thư đều gạt nàng ra, ra ngoài cũng đều mang theo Phượng Yêu, còn tưởng rằng tiểu thư không cần nàng, hiện tại mới biết tiểu thư đối với mình thật tốt.
Lệ trong mắt chậm rãi ngừng, nghĩ lại tình cảnh lúc đó, ngày đó nàng đang hái hoa mai, nơi kia người bình thường sẽ không tới, cũng không được phép tới, vì lúc ấy quá tức giận cho nên mới không chú ý, hiện tại nghĩ lại chính là tiểu Thúy cố ý ở kia chờ mình, đến lúc nàng tìm được năm lượng bạc đi tìm nha hoàn khác hỏi nơi nào bán tơ vàng quỳ, cũng có thể là các nàng cố ý.
"Tiểu thư, là Tiểu Thúy. . . . . ." Tiểu Huệ suy nghĩ, cảm thấy hiềm nghi lớn nhất chính là Tiểu Thúy, cho nên đem tình hình lúc đó nói ra.
"Ngươi kẻ tiện tì, dám vu tội bổn tiểu thư. . . . . ." Nàng còn chưa nói xong, Lâm Tuyết Nhu liền nhảy lên, trong mắt lộ ra hung quang, tiến lên vươn tay đánh tới tiểu Huệ.
A!
Tiểu Huệ bị dọa khẩn trương nhắm hai mắt lại, nhưng đau đớn trong dự liệu cũng không thấy truyền đến, chậm rãi mở to mắt mới phát hiện Lâm Tuyết Nhu đang thống khổ ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm bụng hung dữ nhìn Bất Hối.
Vừa rồi khi nàng đứng dậy muốn đánh Tiểu Huệ đã bị Bất Hối ngăn lại, một cước cho đạp đến mặt đất.
"Biểu ca, nàng đánh ta. . . . . . Hu hu. . . . . ." Lâm Tuyết Nhu khóc thê thảm, tuyệt vọng khóc hô với Chiến Cảnh Thiên.
Chiến Cảnh Thiên chán ghét nhíu nhíu mày, ở trong mắt hắn những nữ nhân này đều đáng chết, cư nhiên muốn dùng loại phương pháp này hại Bất Hối, cũng may trước đó đã nhìn thấu, nếu không. . . . . .
"Đi đem Tiểu Thúy mang tới đây." Bất Hối ý bảo Phượng Yêu đem Tiểu Huệ mang tới một bên ngồi xuống, phân phó người tìm Tiểu Thúy tới.
Trong mắt Lâm Tuyết Nhu có một tia sợ hãi nhưng nghĩ lại, nhược điểm của Tiểu Thúy ở trên tay mình, nàng chỉ cần có chết cũng không thừa nhận, hoặc là tùy ý viện lý do đều có thể, những người ngoài cung đều biến mất vô ảnh vô tung, căn bản là không có một điểm chứng cớ, đến lúc đó có Thái Hoàng Thái Hậu làm chỗ dựa thì ai cũng không dám làm gì nàng, nghĩ tới đây tâm Lâm Tuyết Nhu lại để xuống.
Tiểu Thúy rất nhanh đã bị mang tới, khi thấy những người trong phòng, tiểu thư còn ngồi dưới đất trong lòng liền biết sự việc đã bại lộ, sắc mặt trở nên trắng xanh, run rẩy quỳ trên mặt đất: "Tiểu Thúy tham kiến Vương gia, tham kiến Phượng cô nương. . . . . ."
"Ngươi cũng biết hôm nay gọi ngươi tới là vì cái gì?" Bất Hối một lần nữa trở lại chỗ ngồi, thờ ơ nhìn nàng nói.
Cơ thể và đầu óc Tiểu Thúy đều run rẩy, cắn môi dưới, run rẩy nói: "Tiểu Thúy không biết phạm vào cái gì, mong Phượng cô nương nhắc nhở."
"Ngươi biết tơ vàng quỳ? Loại hoa này chỉ có trong hoàng cung Yến quốc mới có, ngươi làm sao mà biết? Hơn nữa, lại biết nơi bán?" Thanh âm nghiêm khắc của Bất Hối không giận mà uy, mang theo cảm giác áp bách mãnh liệt.
"Hu hu. . . . . . Tiểu Thúy nhận tội, Tiểu Thúy cái gì cũng khai, kỳ thật, Tiểu Thúy cũng không biết, là tiểu thư nói cho ta như vậy, nơi nào có bán cũng là tiểu thư nói cho ta biết . . . . . . Hu hu. . . . . ."
Tiểu Thúy vừa nghe Bất Hối nói xong, trong mắt rốt cuộc không khống chế được, vừa khóc vừa nói ra sự tình.
Nguyên lai, là Lâm Tuyết Nhu hạ độc vào tơ vàng quỳ, sau đó tìm người bán ở trên đường cái, Tiểu Thúy lại đi dụ dỗ tiểu Huệ, đem tin tức này để lộ cho nàng, như vậy liền có một màn tiểu Huệ mang Bất Hối mua hoa trên đường phố kia.
"Ngươi —— ngươi, cái đồ tiện nhân này, dám hãm hại ta, xem ta đánh chết ngươi. . . . . ." Lâm Tuyết Nhu vừa nghe, đâu thể ngồi yên, giống như phát điên đấm đá Tiểu Thúy, trong miệng vẫn chửi ầm lên, hận không thể lập tức đánh chết nàng.
Rất nhanh, liền có người tiến vào đem Lâm Tuyết Nhu kéo sang một bên, bất quá trong mắt nàng vẫn phun lửa giận nhìn Tiểu Thúy, nàng như thế nào cũng không nghĩ tới nàng ta lại khai hết như thế? Trong lòng ác độc nhớ lại, đợi ngày mai nhất định tìm người mang đệ đệ nàng đến, phải hành hạ nàng đến chết.
"Tiểu thư, người đã mang đến." Đúng lúc này, Nguyên Bích đi đến cung kính nói với Bất Hối.
"Mang vào đi."
Rất nhanh, có một nữ tử trung niên bị áp tải vào, tóc tai bù xù, quần áo cũng vô cùng hỗn độn, trên áo ngoài trắng tinh dính đầy vết máu, vừa thấy Bất Hối lập tức liều mạng khóc hô: "Cô nương, tiểu nhân oan uổng, tiểu nhân cũng không biết hoa kia có độc, là nàng, chính là nàng cho ta một trăm lượng bạc, để ta hóa trang thành một lão thái bà bán hoa, ở trên đường kia chờ các ngươi. . . . . ."
Vị trung niên nữ tử này chỉ Tiểu Thúy, mà nàng chính là bà bà ngày đó bán hoa.
"Phượng cô nương, Tiểu Thúy cũng là bị tiểu thư bức bách, nếu không Tiểu Thúy lấy đâu ra nhiều bạc như vậy. . . . . . Hu hu. . . . . . Tiểu thư vẫn hận Phượng cô nương đoạt Vương gia đi, từ lần đầu tiên Lâm Khả Nhi tiểu thư đi tìm Phượng cô nương, rồi đến hậu cung tìm Thái Hoàng Thái Hậu cáo trạng, còn có. . . . . ." Tiểu Thúy hiện tại chuyện gì cũng nói hết, không hỏi cũng nói, đem sự tình đều đổ lên đầu Lâm Tuyết Nhu.
"Kéo nàng xuống loạn côn đánh chết." Chiến Cảnh Thiên nghe Tiểu Thúy từng cái kể tội Lâm Tuyết Nhu, cũng không nghe nổi nữa, tuấn nhan đã phẫn nộ tới cực điểm, những nữ nhân này không thể lưu lại, nếu không một ngày nào đó sẽ mang đến phiền toái cho Bất Hối.
"Chờ một chút, chuyện này giao cho ta xử lý được không?" Bất Hối biết, những chuyện Tiểu Thúy nói có lẽ là Lâm Tuyết Nhu làm, nhưng chuyện hạ độc này cũng không phải là một mình nàng có thể làm được, nàng cũng là bị người lợi dụng mà thôi, mà người kia chính là Yến Tâm Nhu.
"Ngươi ——" Chiến Cảnh Thiên không biết Bất Hối còn đang lo lắng cái gì, bất quá vẫn ngồi trở về, chuyện này trước hết giao cho nàng đi.
"Lâm Tuyết Nhu, những lời Tiểu Thúy nói đúng là thật sự? Chuyện này là ngươi bày ra?" Trấn an Chiến Cảnh Thiên, Bất Hối hướng về Lâm Tuyết đang phẫn nộ hỏi tiếp.
"Hoa này cũng không phải của ta, là Yến Tâm Nhu cho ta, mà ta cũng không biết trên hoa có độc." Lâm Tuyết Nhu phẫn hận nhìn Yến Tâm Nhu, cho dù nàng chết cũng phải kéo một cái đệm lưng, việc hôm nay cho dù nàng ngu dốt cũng nhìn ra được từ khi bắt đầu Yến Tâm Nhu đã lợi dụng nàng.
Yến Tâm Nhu nghe vậy, trong mắt vẫn chưa xuất hiện thần sắc bối rối, bình tĩnh đáp: "Tâm Nhu đã từng đưa qua một chút tơ vàng quỳ cho Lâm tiểu thư, lúc trước không phải ngươi vẫn nói thích tơ vàng quỳ của Yến quốc chúng ta, muốn thấy một lần hỏi ta có hay không, không nghĩ tới ngươi cư nhiên có tâm tư này, muốn giá họa cho ta."
"Cái gì giá họa cho ngươi, độc dược kia cũng là ngươi cho ta, ta làm sao có thể có cái loại độc dược này, ngươi cũng đã nói mẫu hậu ngươi trúng loại độc này, ngươi có loại độc dược này cũng thực bình thường." Lâm Tuyết Nhu đầu óc xoay xoay, nói ra mấu chốt vấn đề.
Lúc trước sở dĩ nàng đồng ý đề nghị của Yến Tâm Nhu là vì hoa này tới từ Yến quốc, mà độc dược cũng chỉ hoàng cung Hiên Viên Quốc mới có, như thế nào cũng không quan hệ với nàng.
"Ngươi không thể vu khống ta như vậy, độc dược này ta làm sao có thể có, mẫu hậu trung độc cũng là vì nàng đi Hiên Viên Quốc, đây chính là đồ ở hoàng cung Hiên Viên Quốc mới có." Yến Tâm Nhu Lập tức liền đem mình phủi sạch sẽ.
Trong lòng Bất Hối ngầm tính toán, xem ra kế hoạch của Yến Tâm Nhu là nhất tiễn song điêu, mục đích không chỉ ...…. mà còn muốn giết mình, mục đích chủ yếu là muốn loại bỏ Lâm Tuyết Nhu, nhưng các nàng không nên có ân oán mới đúng? Đi một vòng lớn như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
"Ta muốn gặp hoàng thượng, Thái Hoàng Thái Hậu, chuyện này ta oan." Lâm Tuyết Nhu cũng đã hiểu khi Yến Tâm Nhu trù tính cũng đã đem hiềm nghi chính nàng ta đều phủi sạch sẽ, cho dù biết là nàng làm cũng không có bất kỳ chứng cớ chứng minh, mà Tiểu Thúy cũng là bị nàng mua chuộc, hiện tại nàng có thể làm chính là đi gặp Thái Hoàng Thái Hậu và phụ thân, như vậy mới có cơ hội được cứu.
Vừa nghe nàng nói Thái Hoàng Thái Hậu, Bất Hối hạ mi, dù sao Lâm Tuyết Nhu cũng là người nhà mẹ đẻ Thái Hoàng Thái Hậu, trong lòng nàng cũng không hi vọng lão nhân hiền lành kia thương tâm.
"Không cần cố kỵ cái gì, có ta chỗ dựa làm cho ngươi." Chiến Cảnh Thiên biết nàng đang nghĩ cái gì, khẩn trương ở bên tai nàng nói, hắn không hy vọng nàng vì vậy mà ủy khuất chính mình. Bất Hối cảm thấy ấm áp, nàng không phải cố kỵ mà cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như bề ngoài đã thấy.
"Đem ——" ngay lúc Bất Hối vừa muốn tuyên bố xử trí ba nữ nhân này như thế nào thì một thị vệ đi đến, cung kính quỳ xuống nói: "Khởi bẩm Vương gia, trên người thích khách không có bất kỳ cái gì, cũng không có cái gì gọi là giải dược." Vừa rồi hắn được phái đi khám xem trên người Linh Nhi có giải dược Yến Tâm Nhu nói hay không, kết quả là cái gì cũng không tìm được. Thực ra Linh Nhi có mang theo giải dược, chẳng qua nàng khi bị người phát hiện, trong lòng có một chút bối rối liền theo bản năng cầm giải dược trong tay ném ra ngoài, này cũng là có tật giật mình, về sau giải dược kia được Bất Hối nhặt được, đương nhiên thị vệ kia kiểm tra không được. Thấy vẻ mặt thị vệ không giống bộ dáng nói dối, Yến Tâm Nhu cũng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Linh Nhi dám phản bội mình?
"Lâm Tuyết Nhu kéo xuống đánh hai mươi đại bản, nhốt vào đại lao tùy thời đưa vào hoàng cung, Yến Tâm Nhu bao che nha hoàn bên người tự tiện xông vào Đông Uyển, kéo xuống đánh hai mươi đại bản đuổi khỏi Vương Phủ, mặt khác, từ nay về sau Vương Phủ không dưỡng ngoại nhân, hơn nữa báo cho hữu tướng để cho nàng trong vòng ba tháng phải thành hôn, trọn đời không thể bước vào Vương Phủ nửa bước!" Chiến Cảnh Thiên biết Bất Hối đang bận tâm cái gì, cho nên trực tiếp mở miệng ra lệnh, hắn không hạ lệnh giết mấy người nữ nhân kia đã tính là gặp may mắn.
Kỳ thật, Bất Hối muốn đem Lâm Tuyết Nhu mang tới đại lao ngày mai nói tiếp, mà Yến Tâm Nhu đã phủi sạch liên quan, nàng còn chưa nghĩ ra xử trí như thế nào, dù sao không có lý do xử trí nàng sẽ khiến hai nước tranh chấp, mà Hạ Lam lại hoàn toàn không tham dự vào chuyện này, không thể làm gì nàng, hiện tại Chiến Cảnh Thiên vừa nói như vậy cũng được, nàng quả thật không muốn nhìn đến mấy nữ nhân dối trá này.
Lâm Tuyết Nhu vừa nghe, vẻ mặt không thể tin được, hoảng sợ khóc: "A. . . . . . Biểu ca, không cần, không cần đối ta như vậy, hu hu. . . . . ."
"Chiến Vương gia, ngươi làm như vậy sẽ khiến cho hai nước tranh chấp. . . . . . !" Trong lòng Yến Tâm Nhu cũng là không cam lòng, nàng vốn tưởng rằng chuyện này cùng nàng không quan hệ, Bất Hối không thể làm gì nàng, nhưng nàng sai lầm rồi, trừ Bất Hối, người ghét nàng nhất thực ra là Chiến Cảnh Thiên, là người mà mình yêu. Sau khi Hạ Lam nghe được cũng lập tức ngã xuống đất, nước mắt theo khóe mắt không ngừng trượt xuống dưới tuyệt vọng nhìn Chiến Cảnh Thiên, chẳng lẽ muốn ở bên cạnh ngươi nhìn ngươi cũng không được sao?
Ba nữ nhân đều liều mạng khóc, quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ nhưng Chiến Cảnh Thiên đâu để ý tới các nàng, đã sớm mang Bất Hối đi nghỉ ngơi.
Bốp bốp!
Thanh âm bàn tử đánh vào da thịt, ban đêm ở đây yên tĩnh có vẻ đặc biệt rõ ràng, khiến mọi người nghe được thanh âm mông cũng cảm thấy đau.
Đồng thời, còn có tiếng mắng chưởi thê thảm, không ngừng vang vọng trên bầu trời Vương Phủ. . . . . .
*
"Tuyết Nhu thật sự hạ độc hãm hại nha đầu Bất Hối?"
Sáng sớm hôm nay, Chiến Cảnh Thiên sai người nói với nàng, Lâm Tuyết Nhu bày mưu độc hại Bất Hối chứng cớ vô cùng xác thực, hiện tại đưa người cho nàng xử lý.
"Hồi lão tổ tông, nhân chứng vật chứng đều đã đủ, Chiến Vương gia đã đưa Lâm tiểu thư vào cung chờ lão tổ tông xử trí." Tiểu thái giám nghĩ tới sắc mặt Chiến Cảnh Thiên lúc đó liền sợ tới mức phát run, trước kia nhìn thấy Vương gia cũng sợ hãi nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của hắn.
"Đi mang nàng vào cho ai gia." Thái Hoàng Thái Hậu biết rõ thái độ Chiến Cảnh Thiên đối Bất Hối, Lâm Tuyết Nhu bây giờ còn có thể còn sống mà xuất hiện trước mặt nàng, xem ra là ý tứ của Bất Hối, trong lòng thở dài, vốn đưa Lâm Tuyết Nhu vào Vương Phủ là muốn nàng gả cho tôn nhi của mình, không nghĩ tới lại hại nàng.
*
Hôm nay không khí lúc lâm triều cũng vô cùng căng thẳng, các vị đại thần cúi đầu đứng ở phía dưới tiếp nhận tức giận của Chiến Cảnh Nhân, Chiến Cảnh Thiên cũng hiếm khi xuất hiện khi lâm triều, vừa thấy liền biết là phát sinh đại sự.
"Lâm Thành đâu?" Chiến cảnh Nhân liếc mắt nhìn xuống một cái, phát hiện thiếu một người hỏi, chẳng qua trong lời nói của hắn không còn thân mật như ngày xưa khi nhắc tới Lâm Thành mà ngược lại mang theo chút tức giận.
"Hồi hoàng thượng, Lâm tướng quân hôm nay cáo ốm không tới." Nghe thấy Chiến Cảnh Nhân đặt câu hỏi, có vị đại thần quan hệ cùng Lâm Thành coi như thân cận đi tới nói, khóe mắt vụng trộm nhìn thoáng qua Chiến Cảnh Nhân, trong lòng có tia dự cảm bất hảo.
Nghe vậy, lông mày Chiến Cảnh Nhân nhíu lại, lạnh giọng nói: "Bị bệnh? Hừ, hắn là thực bệnh hay là giả bệnh, lập tức phái người đến tướng quân phủ bắt hắn mang tới đây cho trẫm." Dứt lời, khẩn trương có người lĩnh mệnh đi ra ngoài.
Tướng quân phủ cũng ở bên trong hoàng thành, nhưng qua lại cũng phải mất một canh giờ, một canh giờ này trừ Chiến Cảnh Nhân cùng Chiến Cảnh Thiên ngồi, các đại thần còn lại đều sợ hãi đứng ở nơi đó, trong lòng thầm đoán rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Một lúc lâu sau, Lâm Thành mới xuất hiện trên đại điện, chỉ thấy sắc mặt hắn hồng nhuận, tinh thần hang hái, rất khỏe mạnh, nào có nửa phần bộ dáng sinh bệnh.
"Lâm tướng quân không phải bị bệnh sao? Như thế nào trẫm nhìn không giống?" Hiện tại thần sắc trên mặt Chiến Cảnh Nhân đã khôi phục một chút, bất quá thanh âm vẫn rất lạnh.
Lâm Thành nhíu nhíu mày, không biết xảy ra chuyện gì, trong khoảng thời gian này hắn phát hiện gian tế địch quốc cho nên một mực truy xét việc này, cũng đã nói qua với hoàng thượng, như thế nào còn hỏi như vậy? Bất quá mặc kệ như thế nào, quân chính là quân, hỏi phải trả lời, vốn hắn được miễn quỳ nhưng hiện tại không thể không quỳ xuống: "Thần khẩn cầu Hoàng Thượng giải giải." Hắn hoài nghi việc này có quan hệ với vị đại thần nào đó trong triều, cho nên không thể trực tiếp nói ra.
"Lâm Thành, trẫm hỏi ngươi có thể nhận ra người này?" Chiến Cảnh Nhân nghe xong cũng không bày tỏ bất kỳ cái gì, vung tay với thái giám bên cạnh, lập tức từ ngoài điện đi lên một người bị trói.
Lâm Thành vừa thấy, mày nhíu lại càng chặt, đây không phải là quản gia trong phủ của mình đã mất tích mấy ngày sao? Làm sao có thể đột nhiên xuất hiện trên đại điện?
"Hồi bẩm hoàng thượng, đây là Trương quản gia ở trong phủ thần." Mặc kệ là chuyện gì hắn vẫn chi tiết đáp, trong lòng cũng không ngừng suy đoán, chẳng lẽ quản gia làm chuyện gì trái luật?
"Lưu đại nhân, ngươi nói một chút đi." Chiến Cảnh Nhân không nhìn Lâm Thành mà quay đầu đối nói với một vị đại thần khác.
"Khởi bẩm hoàng thượng, khoảng thời gian trước trong Hoàng thành xuất hiện một án tử cực kỳ oanh động, bắt đầu từ một người chết trong cửa hàng, về sau trong cửa hàng này thường xuyên truyền ra chuyện ma quái, mấy hôm trước lại xảy ra án mạng, sau khi điều tra ra là có người cố ý. . . . . . Trải qua mấy ngày truy xét đã tìm ra người phía sau sai sử, người này chính là Trương quản gia trong phủ Lâm tướng quân, đêm qua Trương quản gia đã nhận tội, việc này đều là chịu Lâm tướng quân sai sử."
Lưu đại nhân đem chuyện tình Đại Ngưu nói tường tận một lần, lúc trước kiện án này là Bất Hối điều tra ra, về sau chuyện tìm người phía sau sai sử liền giao cho Lý bổ đầu đi làm, hiện tại đã điều tra ra kết quả, không nghĩ tới cư nhiên là người phủ tướng quân, mà chuyện này tra ra là nhận mệnh lệnh của Lâm tướng quân.
Lâm Thành nghe xong lại không hiểu ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Lưu đại nhân, hắn không biết hắn mệnh lệnh Trương quản gia đi làm cái gì, như thế nào càng ngày càng hồ đồ.
Khi Lâm tướng quân còn đang nghi hoặc, Lưu đại nhân nói tiếp: "Cửa hàng kia đã điều tra xong, ở dưới đất cửa hàng có một mật đạo nối thẳng tới quân doanh Lâm tướng quân!"
Xôn xao!
Lưu đại nhân vừa nói xong, những đại thần trong điện liền lập tức thảo luận, bọn họ lăn lộn trên triều đình nhiều năm như vậy đương nhiên biết mật đạo này là vì cái gì, bọn hắn không nghĩ tới Lâm Thành lại có tâm mưu phản?
"Lâm tướng quân, không giải thích nguyên nhân gì cho Trẫm sao."
"Lâm Thành không hề biết việc này, mong Hoàng Thượng minh xét, lòng trung thành của Lâm Thành đối với Hoàng Thượng thiên địa chứng giám." Nghe được chuyện mật đạo Lâm Thành cau mày, hắn hiểu ý nghĩa này là cái gì, nhưng hắn cũng không vì chuyện này mà bối rối hay là sợ hãi, trong mắt vẫn là một mảnh thanh minh, hắn tin tưởng Hoàng Thượng nhất định sẽ tra ra manh mối.
Nghe vậy, Chiến Cảnh Nhân tức giận hơn nữa, từ trong tay lấy ra một chồng thư ném tới trước mặt Lâm Thành: "Ngươi cho là Trẫm không có chứng cớ sao? Chính ngươi nhìn xem đây là cái gì?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT