Chiến Cảnh Thiên vừa nghe lời này, trong mắt loé lên không phải kinh ngạc mà là hưng phấn! Hơi có chút kích động nói: "Cả đời này bổn vương đều tùy ngươi xử trí!"
Đây là gián tiếp thổ lộ sao?
Mặc kệ phải hay không Bất Hối cũng không muốn nghiên cứu sâu hơn. Lần trước, sau khi trở về từ trên núi nàng liền hạ quyết tâm đời này tuyệt đối sẽ không động tâm vì hẳn, lại càng không yêu bất luận kẻ nào.
Chiến Cảnh Thiên là nam nhân tốt, nhưng ánh mắt của hắn quá xa rộng, thứ nàng hướng tới chỉ là cuộc sống tiêu dao tự tại.
Nhìn thấy thần sắc Bất Hối lại lạnh nhạt xuống, Chiến Cảnh Thiên thở dài một hơi, nữ nhân này rõ ràng cũng đã động tâm lại còn để ý cái gì?
Chẳng lẽ là Hiên Viên thần?
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn có chút đau, còn có ghen tị. Ghen tị nam nhân kia có thể được nàng yêu mười năm. Bất quá, tương lai của nàng nhất định là của hắn, hắn muốn còn không có không chiếm được!
Một cánh tay nhàn rỗi nhẹ nhàng đặt trên eo của nàng, tiến đến bên tai nàng tà mị cười: "Buổi tối, bổn vương cũng đều tùy ý ngươi xử trí."
"Cút!"
Bất Hối phượng mâu giận dữ, vừa cảm thấy hắn là nam nhân không tệ không nghĩ tới cũng là sắc lang, cư nhiên dám đùa giỡn nàng?
Nhiều năm về sau, mỗi khi nàng nhớ đến đoạn hồi ức này đều vô cùng hối hận, lúc ấy nếu có máy ghi âm, hoặc có thể ghi chép lại gì đó thì thật tốt, hoặc là để cho hắn viết giấy xác nhận như vậy mỗi buổi tối bị ‘xử trí’ sẽ không phải là nàng.
" Lý Hiểu Mai nữ nhi Lý đại học sĩ vì Thái Hoàng Thái Hậu dâng lên một điệu nhảy."
Bất Hối cùng Chiến Cảnh Thiên đang liếc mắt đưa tình phía dưới đã bắt đầu biểu diễn.
Tiếng đàn sáo duyên dáng vang lên, một vị nữ tử nhỏ xinh mặc quần áo màu sắc rực rỡ chậm rãi đi đến chính giữa điện. Theo tiếng nhạc vang lên người cũng bắt đầu vũ động.
"Không tồi!"
Bất Hối không để ý tới Chiến Cảnh Thiên, hưng trí khác hẳn xem nhảy múa. Lý Hiểu Mai này nhu hòa, thân thể cũng vô cùng mềm mại, nhảy một thủ khúc uyển chuyển lại càng để cho nhóm người giống đực si mê không thôi.
Cung yến hàng năm nữ nhi các đại thần đều biểu diễn một tiết mục nói là vì chúc thọ, kỳ thật chính là vì quyến rũ nam nhân. Chỉ là cơ hồ hàng năm đều là Hạ Lam cùng Lâm Tuyết Nhu đứng đầu. Tâm hai nữ nhân này đối với Chiến Cảnh Thiên đúng là chưa bao giờ thay đổi, bất quá Chiến Cảnh Thiên trừ bỏ năm nay thì chưa bao giờ ngồi xem biểu diễn này một lần.
"Tới, nếm thử cái này!"
Khi Bất Hối đang bình phẩm mỹ nhân phía dưới, bên miệng liền xuất hiện một miếng thịt cá, vừa cúi đầu thì thấy từ lúc biểu diễn bắt đầu trên bàn các nàng đã bày đầy rượu và thức ăn, Chiến Cảnh Thiên gắp một miếng cá đem gỡ hết xương đưa đến trong miệng nàng.
Từ chiều nàng đã cùng Thái Hoàng Thái Hậu nói chuyện, nàng quả nhiên đói bụng cũng không nhìn vũ đạo bắt đầu chọn đồ nàng thích ăn. Chiến Cảnh Thiên đang ở bên ôn nhu vì nàng chia thức ăn, gặp được cá, gà, đều dỡ xương biến thành khối nhỏ đút cho nàng.
Hai người ở đây ngọt ngào, phía dưới đã có người ngồi không yên. Ánh mắt Hạ Lam cùng Lâm Tuyết Nhu vẫn đều đặt trên người Chiến Cảnh Thiên, nguyên bản còn đang cao hứng vì hắn có thể lưu đến cuối, không nghĩ tới hắn là vì nàng.
Các nàngđã khi nào nhìn thấy bộ dáng hắn ôn nhu như vậy, nếu hắn có thể bồi các nàng ăn một bữa cơm đã hạnh phúc lắm rồi.
Còn người khác cũng đang nhíu mày, đó chính là sứ thần Phượng quốc.
Bọn họ còn chưa biết Hiên Viên Thần đã đem tín vật đính hôn trả lại cho Bất Hối, cho nên nhìn Bất Hối cùng Chiến Cảnh Thiên ‘ân ái’ như vậy trên mặt đều là lo lắng.
"Công chúa không phải rất yêu thích thái tử Hiên Viên Quốc sao? Như thế nào lại cùng Chiến Vương gia dựa vào gần như vậy?"
"Có lẽ đợi sau khi cung yến kết thúc chúng ta đi hỏi công chúa, cũng may sứ thần Hiên Viên Quốc không tới, nếu không sẽ xảy ra một hồi chiến tranh!"
Bất quá, vẫn có người vì bọn họ cao hứng, đó chính là Thái Hoàng Thái Hậu, nhìn hai người bên cạnh ân ân ái ái, nàng thật là không muốn phá hủy. Nàng đã nói thôi, tôn nhi của mình hoặc là không thích, nếu yêu nhất định sẽ là tướng công tốt.
. . . . . .
Thời gian dần dần đi qua, phía dưới hoặc là nhảy múa hoặc là vẽ tranh, cũng không có đánh đàn bởi vì không ai muốn làm nền cho Hạ Lam.
Lại một tiểu thư biểu diễn xong, tiểu thái giám lại hô: "Kế tiếp dòng chính nữ Lâm tướng quân, Lâm Tuyết Nhu biểu diễn tài nghệ!"
Các tiểu thư muốn biểu diễn tài nghệ cũng sớm đã báo danh sách, tất cả biểu diễn đều là dựa theo tiết mục đã báo trước đó, đương nhiên tiêu điểm luôn là Lâm Tuyết Nhu cùng Hạ Lam.
Dứt lời, Lâm Tuyết Nhu chầm chậm tiêu sái đến chỗ trung tâm, hai mắt đắm đuối đưa tình nhìn Chiến Cảnh Thiên, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi. Bởi vì liên quan tới Chiến Cảnh Thiên nên vừa hưng phấn vừa khẩn trương. Bất quá khi nhìn đến Bất Hối trong mắt hiện lên một tia ác độc.
Nàng hôm qua nhận được một phong thư, trong thư nói rõ thân phận Bất Hối còn có một chút lời đồn về nàng. Nàng suốt đêm cho người tướng quân phủ đi tra xét, quả nhiên cũng giống trong thư nói. Suy nghĩ đến nữ nhân này đã có vị hôn phu, hơn nữa lập tức sẽ đại hôn lại ở nơi này quyến rũ biểu ca?
Phi!
Phượng Bất Hối! Ngươi dựa vào cái gì có thể có được sủng ái của biểu ca, nàng không cam lòng, hôm nay nhất định phải để cho biểu ca biết bộ mặt thật của nàng ta!
Thu hồi thần sắc ác độc trong mắt thay bằng vẻ mặt tươi cười, ôn nhu đối với Thái Hoàng Thái Hậu nói: "Tuyết Nhu chúc cô tổ mẫu vĩnh viễn tuổi trẻ, thân thể an khang!"
Thái Hoàng Thái Hậu là thích Lâm Tuyết Nhu, đây là người nhà mẹ đẻ mình chẳng qua nàng thỉnh thoảng có chút tùy hứng, hôm nay thấy nàng biểu hiện tự nhiên thanh thản hết sức hài lòng, mỉm cười nói: "Hôm nay Tuyết Nhu muốn vì ai gia biểu hiện cái gì? Năm trước một khúc Mai Hoa Tam Lộng của ngươi rất êm tai, làm cho ai gia nhớ mãi không quên!"
Trong mắt Lâm Tuyết Nhu hiện lên vẻ đắc ý, cười đối Thái Hoàng Thái Hậu nói: "Cô tổ mẫu, Tuyết Nhu cảm thấy hàng năm đều biểu diễn như vậy quá mức đơn điệu , năm nay là đại thọ bảy mươi, sao không thử những trò khác?"
"Ngươi nói cho ai gia một chút, muốn thêm trò gì." Thái Hoàng Thái Hậu cũng hứng thú, hàng năm đều nhìn biểu diễn quả thật có chút đơn điệu.
"Không bằng như vậy đi, ở đây cũng còn lại Hạ Lam tỷ tỷ cùng Phượng tỷ tỷ chưa biểu hiện, sao ba người chúng ta không tỷ thí tỷ thí, như thế nào?"
Xôn xao!
Trong điện trở nên náo nhiệt, cao trào bọn hắn mong đợi cả đêm rốt cục đã đến!
Hạ Lam đối với khiêu chiến của Lâm Tuyết Nhu lơ đểnh, trước kia là vì Thái Hoàng Thái Hậu mới nhường nàng, lần này Chiến Cảnh Thiên ở đây nàng sẽ không ẩn dấu thực lực. Chỉ là đã có người cho nàng đá kê chân này nàng rất thích ý, cười đứng dậy đáp: "Hạ Lam cũng cho rằng phương pháp này thú vị, cũng không biết Phượng tỷ tỷ có nguyện ý hay không?!"
"Hả?" Bất Hối đang ăn vui vẻ, đột nhiên cảm giác nàng thành tiêu điểm, nghi hoặc ngẩng đầu lên.
"Phượng tỷ tỷ nguyện ý chấp nhận sao?" Hạ Lam trong lòng có chút tức giận, không nghĩ tới cư nhiên bị Bất Hối coi như không có , bất quá trên mặt một điểm cũng chưa biểu hiện ra ngoài, vẫn cười như cũ hỏi.
Bất Hối nhíu nhíu mày, nghe nàng vừa nói như vậy lập tức đoán được là chuyện gì, đem rau xanh Chiến Cảnh Thiên mới vừa đút cho nàng nuốt vào, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, cười lạnh nói: "Ta không muốn!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT