Cuộc chạm mặt vô tình với Trần Hiểu Lan làm tất cả hứng thú dạo phố mua sắm của cô hoàn toàn tan biến. Tâm trạng đang vui vẻ thoải mái bỗng trở nên bực bội. Chỉ cần nghĩ đến có người ngày đêm mơ tưởng đến anh trai là Lâm Phương Phương đã thấy cả người cực kì khó chịu. Liếc mắt nhìn điện thoại cả một ngày vẫn nằm im trong túi cô thầm nghiến răng một cái, Lâm Dật Phong, anh hay lắm, ăn xong liền phủi đít chạy, một cái tin nhắn cũng không nghĩ gửi cho cô. Lâm Phương Phương gần như quên mất thân phận bây giờ của mình là em gái của Lâm Dật Phong, mối quan hệ phát sinh tối qua đã là một bước vượt qua khuôn khổ đạo lý bình thường mà anh cần thời gian để tiếp thu, bây giờ trong lòng cô chỉ là cảm giác ngập tràn bất mãn của một người con gái bị người yêu bỏ rơi.

Lâm Dật Phong bên này cũng không dễ chịu gì hơn, mấy lần cầm điện thoại lên định gọi cho cô nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không biết cùng cô nói chuyện thế nào nên chần chừ đến qua buổi trưa vẫn chưa gọi được, vừa lo vừa vội, công việc vì vậy cũng phần nào bị ảnh hưởng. Trong đầu anh nếu không phải là lo lắng cô sẽ phản ứng như thế nào đối với hành động của anh tối qua, thì sẽ là hình ảnh cô rên rỉ gọi tên anh trong cơn hoan lạc, tất cả xoay vần trong đầu óc khiến anh không cách nào tập trung được để làm việc. Cuối cùng, trong con mắt ngạc nhiên trợn to của thư kí, anh rời khỏi phòng làm việc tự lái xe đi ra khỏi công ty. Cũng khó trách vì sao thư kí của anh lại có thái độ như vậy, mọi thường nếu đồng hồ không chỉ đúng tám giờ tối, đèn làm việc trong phòng anh chắc chắn sẽ không tắt, trong mười hai năm nay, đây là lần đầu tiên anh bỏ về sớm như vậy.

.....

Lâm Phương Phương dùng tâm trạng giận dỗi bước đi ra phía cửa trung tâm mua sắm, vừa đi vừa thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại trên tay, hoàn toàn không để ý trước mặt, sau đó không cẩn thận đầu đụng một cái vào một khuôn ngực rắn chắc.

“Ai ui, đau quá!”

“Em có sao không? Sao lại không cẩn thận như vậy?”

Ngước mắt lên, chạm vào khuôn mặt tuấn mĩ quen thuộc, cô không khỏi ngạc nhiên.

“Sao anh lại ở đây?”

Hôm nay đúng là nhiều trùng hợp nha, mấy người cô không muốn gặp hình như tâm ý tương thông, xếp hàng lần lượt đến tìm cô hay sao. Dương Kiến Bang nghe câu hỏi của cô, trong ngực liền dâng lên một cỗ khó chịu, cô hỏi như vậy tức là không vui khi chạm mặt với anh sao? Trung tâm mua sắm này vốn thuộc sở hữu của tập đoàn Dương thị, hôm nay là ngày anh cùng các giám đốc các khu mua sắm họp báo cáo, vừa đến đây anh ngay lập tức nhìn thấy cô đi tới, anh liền bỏ hết công việc trên tay chạy tới muốn bắt chuyện với cô, đáp lại chỉ là thái độ bài xích này. Quả nhiên cái tai nạn chết tiệt kia đã hoàn toàn thay đổi tính cách của cô, thay đổi luôn cả tình cảm tưởng mãi bền vững của cô dành cho anh. 

“Anh có việc đi ngang qua đây. Không nghĩ trùng hợp lại gặp em ở chỗ này. Có muốn uống với anh ly nước hay không?.”

Lâm Phương Phương trợn tròn mắt nhìn, biểu tình rõ ràng không thể tin được lời nói dịu dàng kia xuất phát từ anh. Dương Kiến Bang âm thầm cười khổ ở trong lòng, thái độ ngạc nhiên kia là sao? Anh nói chuyện nhẹ nhàng như vậy cũng làm cô bất ngờ ư? Quả nhiên, chưa bao giờ anh lại cảm thấy mình đã từng làm một người chồng thất bại đến thế. Cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể, Dương Kiến Bang lục tìm một lúc trong đầu một cái cớ để giữ cô ở lại, cho dù nó có sứt sẹo cũng còn hơn để cô cứ thế bỏ đi. 

“Dù sao… e hèm… dù sao cũng còn mấy thứ liên quan đến cấp dưỡng sau li hôn, anh định xem hôm nào em rảnh rỗi hẹn ra nói chuyện, không nghĩ hôm nay gặp ở đây, vậy chúng ta nắm cơ hội cùng nhau bàn bạc luôn, em có yêu cầu gì thì nói với anh, anh tuyệt đối sẽ không bạc đãi em.”

“Tôi không có yêu cầu gì về cấp dưỡng cả, anh cảm thấy bản thân muốn trả bao nhiêu thì trả bấy nhiêu.”

Reeng, reeng…

Lâm Phương Phương đang định tiếp tục lên tiếng để từ chối thì điện thoại trên tay reo lên, liếc mắt thấy số của Lâm Dật Phong gọi đến, cô vội vàng nhấn nút.

“Anh…”

Giọng nói bất tri bất giác bớt đi tám phần lạnh nhạt, lại thêm ba phần mềm mại.

“Phương Phương, hôm nay công ty có việc bận, anh hai sẽ về trễ, em cứ ăn cơm rồi ngủ trước, đừng đợi anh, vậy nha, anh hai cúp máy đi họp đây.”

“Nhưng anh, em muốn…”

Tút tút tút....

Đang định nói thêm gì đó, đầu dây bên kia đã vội vã cúp máy, Lâm Phương Phương tức giận trợn mắt nhìn trân trân chiếc điện thoại trên tay. Đây là ý gì? Là tránh mặt cô sao? Cô là quỷ hả? Bỗng cô giật mình bởi giọng nói của Dương Kiến Bang vang lên bên tai kéo cô trở về.

“Phương Phương, em có nghe anh nói không? Phương Phương!”

“Anh nói gì?”

Vừa rồi thái độ cô nghe điện thoại cùng giọng nói mềm nhũn như nói chuyện với người yêu là lần đầu tiên quen biết cô tới giờ Dương Kiến Bang mới được nhìn thấy, không nghĩ tới một người trước giờ quen thói điêu ngoa tùy hứng như cô lại có lúc nhỏ giọng nũng nịu, biểu tình giận dỗi đáng yêu như vậy. Đáng tiếc, những thứ này giờ đây không phải dành cho anh. Nghĩ đến người đàn ông vừa gọi điện thoại cho cô mà anh không biết kia, lồng ngực bỗng trào lên cảm giác ghen tị, làm anh khó thở. Hít một hơi thật sâu, Dương Kiến Bang cố gắng đè nén tâm trạng, nhẹ giọng nói.

“Anh nói là, cho dù không còn là vợ chồng cũng mong được làm bạn với em để anh có cơ hội bù đắp lại sai lầm của anh lúc trước. Có được không?”

Đã nói đến như vậy, cô mà từ chối nữa thì cảm giác cũng quá tuyệt tình. Còn Lâm Dật Phong kia nữa, bây giờ tránh cô như tránh tà sao, tưởng cô là thứ không ai muốn? Nếu vậy cô sẽ đi chung với đàn ông khác, xuất sắc không kém anh, để xem không có anh cô vẫn có thể vui vẻ được đấy. Dương Kiến Bang là ai, là nam chủ sức hút vô địch, đàn ông hoàn mĩ trong tiểu thuyết đấy, có biết không?

“Cũng được, hôm nay tôi cũng rảnh. Nhưng tôi không muốn uống nước bây giờ. Đi, anh đi uống một li với tôi!”

“Cái gì? Em muốn uống rượu?”

Dương Kiến Bang trợn mắt. Từ xưa đến giờ cô chưa từng đụng qua một giọt rượu, hôm nay lại chủ động rủ anh đi uống rượu, không lẽ là vì người đàn ông trong điện thoại lúc nãy? Cổ họng cảm thấy một vị chua chua của dấm, anh nặng nề nuốt xuống.

“Được, chúng ta đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play