Có lẽ ngại những người xung quanh, nên suốt cả chuyến bay, Đàm Ân không nói thêm gì nữa, Chu Tường cũng được một thời gian yên tĩnh hiếm có.

Lúc hạ cánh, mọi người lục tục ra ngoài, lúc qua khoang hạng nhất, Chu Tường thấy Yến Minh Tu vẫn đang ngồi đọc sách. Nhìn thấy hắn, y chỉ chỉ chỗ bên cạnh, “Ngồi xuống.”

Chu Tường đành phải ngồi xuống.

Yến Minh Tu nói, “Tôi không đưa trợ lý theo, thời gian tới anh làm đi.”

Có mấy diễn viên phụ xung quanh nghe được, đồng loạt hướng ánh mắt ước ao về phía Chu Tường, chỉ hận không thể lao lên tranh cướp, nhưng Đàm Ân đi phía sau lại ngẩn người, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn hắn, lặng lẽ tính toán gì đó.

Chu Tường hỏi, “Sao không đưa Khương trợ lý theo?”

“Anh ta còn phải giúp tôi giải quyết chuyện khác.”

“Thế… Cậu đi một mình à?” Uông Vũ Đông mang theo chín người, nữ diễn viên chính cũng là sao lớn, mang theo bốn người, còn Yến Minh Tu thì chẳng có người nào.

Yến Minh Tu thản nhiên đáp, “Tôi không thích người lạ.”

Chờ đến khi mọi người xuống hết, Yến Minh Tu mới nói, “Đi thôi.”

Chu Tường tự giác xách vali cho Yến Minh Tu, một mình gồng gánh hành lý của cả hai, khệ nệ xuống máy bay. Cũng may đàn ông không cần nhiều đồ lỉnh kỉnh, hắn chỉ mang hai bộ quần áo, còn Yến Minh Tu cũng chẳng cầu kỳ như các ngôi sao khác, ngay cả hành lý cũng là Chu Tường thu xếp cho.

Ra khỏi sân bay, tất cả lên xe bus, đi thẳng đến địa điểm đã định.

Dù ai cũng mệt lả, nhưng không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, kéo dài một ngày là mất thêm một ngày phí tổn, đạo diễn yêu cầu nội trong hôm nay phải đến địa điểm quay ngoại cảnh.

Bọn họ ngồi xe tổng cộng hơn bảy tiếng, đi thẳng tới dãy núi giáp ranh giữa Quý Châu và Quảng Tây, lúc đến nơi cũng gần hai giờ sáng.

Dãy núi này không hoàn toàn cách biệt với bên ngoài, vì cảnh sắc tươi đẹp, điều kiện lại phong phú, nên trước đây cũng đã có ba – bốn đoàn làm phim đến quay ngoại cảnh, từ đó ngành du lịch địa phương cũng được nâng tầm, năm ngoái còn có mấy khách sạn đua nhau mọc lên, lần này bọn họ sẽ nghỉ tại khách sạn mới và hiện đại nhất. Tuy nói mới và hiện đại nhất, nhưng vận chuyển vật liệu xây dựng tới đây rất khó khăn, nên mấy gian phòng sang nhất cũng chỉ ngấp nghé tiêu chuẩn ba sao, vừa đủ chia đều cho đạo diễn, Yến Minh Tu, Uông Vũ Đông và nữ diễn viên chính.

Stage manager* phân phát thẻ phòng, Chu Tường đang mải tìm áo khoác trong vali, nhiệt độ trên núi rất thấp, chỉ ngồi xe mấy tiếng mà đã lạnh phát run. (*Đạo diễn sân khấu)

Stage manager xếp Chu Tường và một ông anh trong tổ nhiếp ảnh vào một phòng, Chu Tường đang định đến lấy thẻ, Yến Minh Tu đột nhiên lên tiếng, “Chờ đã.”

Y nói không lớn, nhưng tất cả mọi người lập tức im lặng.

Yến Minh Tu chỉ vào Chu Tường, “Anh ta là trợ lý tạm thời của tôi, để anh ta cùng phòng với tôi là được.”

Stage manager ngẩn người, khó xử nói, “Yến tổng, đó là phòng đơn.”

“Tôi ngủ dưới sàn cũng được.” Yến Minh Tu chưa kịp mở miệng, Chu Tường đã giành trước, hắn làm vậy để đề phòng Yến Minh Tu nói mấy lời không nên nói, nhưng lọt vào tai những người khác, lại giống như hắn sợ Yến Minh Tu đổi ý.

Stage manager đành phải đưa thẻ phòng của Yến Minh Tu cho Chu Tường, nói thêm, “Không cần ngủ dưới sàn, để tôi nhắn khách sạn mang thêm giường lên.”



Chu Tường đi theo Yến Minh Tu về phòng.

Trong phòng quả nhiên chỉ có một chiếc giường lớn rộng 2m2, tuy bài trí rất bình thường nhưng cực kỳ sạch sẽ, quan trọng nhất là vô cùng rộng rãi, đất đai nơi này vẫn chưa đắt đỏ, phần lớn chỉ dùng cho nông nghiệp, nông dân tự động xây nhà cũng không ai kiểm soát, riêng căn phòng này ít nhất cũng phải 3-40 mét vuông.

Yến Minh Tu ngồi trên giường nghỉ ngơi, chỉ huy Chu Tường, “Treo quần áo của tôi lên, xếp đồ đạc ra ngoài.”

Chu Tường từ nhỏ đã sống tự lập, bất kể là chăm sóc mình hay chăm sóc người khác cũng đều rất lành nghề. Yến Minh Tu mới vừa mở miệng, hắn đã nhanh nhẹn mở vali của cả hai, treo quần áo vào tủ, mang đồ đạc ra xếp vào nơi cần xếp, thoáng cái đã tinh tươm gọn gàng.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Chu Tường hỏi, “Ai đó?”

“Xin chào, thưa ngài, chúng tôi mang giường đến.”

Chu Tường chưa kịp trả lời, Yến Minh Tu đã nói, “Không cần.”

Bên ngoài ngập ngừng, “Thưa ngài, ngài chắc chứ?”

Yến Minh Tu đáp, “Không cần, các anh mang về đi.”

Chu Tường không lên tiếng, dù sao hắn cũng chẳng có quyền quyết định, hơn nữa không ngủ giường lớn thì quá lãng phí, hắn cũng chẳng dư sức già mồm.

Yến Minh Tu dậy đi tắm, y tắm xong thì đến lượt Chu Tường. Lúc Chu Tường bước ra, Yến Minh Tu đã an vị trên giường, xem chừng rất mệt mỏi.

Bôn ba cả ngày, ai cũng kiệt sức, Chu Tường định tranh thủ ngủ luôn, chẳng biết ngày mai bận rộn tới mức nào.

Hắn bò lên giường, tắt đèn.

Đèn tắt, căn phòng chìm vào bóng tối.

Yến Minh Tu chầm chậm vươn tay, ôm lấy eo hắn từ phía sau lưng, hương thơm ấm áp quanh quẩn trong không khí. Chu Tường cảm thấy, nếu không cần phải nghĩ về điều gì, không nghĩ về quá khứ, không nghĩ về tương lai, cứ đơn giản cận kề bên Yến Minh Tu thế này, đơn giản chỉ làm một đôi tình nhân ngọt ngào, thứ cảm giác ấy thật khiến người ta say mê.

Chu Tường không muốn suy tưởng thêm nhiều nữa, bây giờ hắn phải nghỉ ngơi cho khỏe đã.

Đúng lúc đó, Yến Minh Tu lại lên tiếng, giọng y rất nhẹ, rất trầm, “Chu Tường, anh có chuyện gì giấu giếm tôi không?”

Chu Tường không hiểu ý của y, hắn cẩn thận hỏi lại, “Tôi không biết Yến tổng có ý gì?”

Yến Minh Tu nói, “Anh tạo cho tôi cảm giác quá quen thuộc, tựa như tôi đã từng biết anh, từng chung sống với anh, tại sao lại thế?”

Chu Tường giả ngốc đến cùng, “Chắc vì có duyên.”

Nếu không có duyên, bọn họ cũng sẽ không có ngày hôm nay, kiếp trước hay kiếp này, bọn họ luôn phải liên quan tới nhau.

“Chu Tường, anh thử nói xem, nếu một người mất tích hơn hai năm, liệu hắn còn sống không?”

Chu Tường căng thẳng, hắn cười nói, “Hơn phân nửa là không, nếu còn sống thì đã sớm trở về.”

“Tại sao hắn không thể còn sống? Nói không chừng hắn không về, chỉ bởi vì hắn không muốn về.”

Chu Tường trầm ngâm một lát, “Yến tổng, ngài đang nói về Chu Tường kia sao?”

Hắn cảm thấy thân thể Yến Minh Tu đột ngột cứng đờ, y lập tức hỏi lại, “Anh biết về hắn bao nhiêu?”

“Không biết gì cả, chỉ nghe người khác nói thôi.”

Yến Minh Tu trầm giọng, “Anh có biết quan hệ của tôi và hắn không?”

Trái tim Chu Tường khẽ nhói, quan hệ gì cơ? Cậu nói xem là quan hệ gì?

Trong bóng đêm, hắn cắn răng đáp, “Tôi không biết.”

Âm thanh của Yến Minh Tu tựa như vừa trở về từ đáy vực sâu đen thẳm, vừa lạnh lẽo, vừa trống rỗng, “Tôi nghĩ hắn không chết, hắn chỉ không muốn trở về mà thôi.”

Chu Tường nghe thấy giọng nói của mình, giọng nói như đã vượt ra ngoài ý thức, rời rạc hỏi y, “Tại sao hắn lại không muốn trở về?”

Yến Minh Tu không đáp, đôi cánh tay lặng lẽ siết chặt hơn.



Ngày hôm sau, tất cả bắt tay vào làm việc. Đầu tiên là lựa chọn địa điểm phù hợp nhất, để từng cảnh quay đảm bảo tiêu chí hình ảnh đẹp nhất, bố cục hài hòa nhất. Chỉ riêng lựa chọn địa điểm đã tiêu tốn tới hai ngày.

Thái độ của mọi người với Chu Tường càng lúc càng khách sáo và nhiệt tình, một phần vì hắn đã bắt đầu quen thân với bọn họ, đa phần là vì hắn được ở cùng phòng với Yến Minh Tu.

Hai ngày nay Yến Minh Tu không cần tham dự, hầu hết thời gian y vẫn ở trong phòng, mọi người cũng biết y không thích tiếp xúc với người khác, ngay cả cơm nước cũng phải dùng riêng.

Lúc Chu Tường đang phụ tổ ghi hình lắp đặt thiết bị, Đàm Ân tiến đến bên cạnh hắn, thấp giọng hỏi, “Chu Tường, anh bám được vào Yến tổng từ lúc nào thế? Trước đây tôi xem thường anh quá rồi.” Giọng điệu lồ lộ ghen tuông.

Chu Tường lười trả lời cậu ta, miệt mài lắp ráp giá đỡ camera.

Đàm Ân ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn hắn một lát, sau đó nở nụ cười xinh đẹp vô cùng, “Anh vẫn giận chuyện tôi đá anh à? Lúc ấy tôi cũng chỉ bất đắc dĩ thôi mà, công ty yêu cầu tôi không được dính líu đến phương diện đó.”

Chu Tường chẳng buồn liếc mắt nhìn cậu ta, “Tôi đã nói rồi, tôi không nhớ gì cả.”

“Hừ, anh nghĩ anh lôi cái lý do mất trí nhớ trong phim Hàn ra đây, tôi có tin được không?” Đàm Ân cười nói, “Tôi biết anh vẫn nhớ tôi, chẳng qua anh đang giận.”

Chu Tường thật chẳng biết phải làm sao với Đàm Ân, mắng không được, mà đánh cũng không được. Cứ nghĩ đến nửa tháng tới phải chung sống với cậu ta, hắn đau đầu vô cùng.

Đàm Ân ghé sát mặt vào hắn, nhân lúc xung quanh vắng vẻ, đột nhiên kề môi bên tai hắn, nhẹ nhàng thổi thổi, “Anh Tường, sao anh vẫn ngây thơ thế.”

Chu Tường kéo giãn khoảng cách với cậu ta, nhìn ánh mắt khôi hài của Đàm Ân, hắn nghĩ cứ trốn tránh như vậy cũng không phải biện pháp hay.

Vì thế hắn đứng dậy, xách cả Đàm Ân theo, “Cậu lại đây, tôi với cậu nói cho rõ.”

Đàm Ân ngẩn người, bị Chu Tường túm vào rừng, nơi này hoang vắng, những người khác còn đang bận việc, không ai chú ý tới bọn họ.

Vào trong rừng, Chu Tường đốt một điếu thuốc, thẳng thắn hỏi, “Tiểu Đàm, cậu nói đi, cậu muốn thế nào?”

Đàm Ân rất tự nhiên cầm lấy điếu thuốc của hắn, nhét vào miệng hít một hơi, sau đó nhích lại, cả người cọ cọ vào Chu Tường, mờ ám nói, “Anh Tường, hồi trước anh thích tôi như thế cơ mà, tôi không tin anh quên được.”

Chu Tường cười cười, “Tôi quên được thật. Chúng ta không đề cập đến chuyện cũ nữa, chỉ nói bây giờ, bây giờ cậu muốn gì? Muốn ngủ với tôi à?”

“Đúng thế, tôi muốn ngủ với anh đấy.” Đàm Ân ôm cổ hắn, tươi cười làm nũng, “Từ hồi công ty nâng đỡ tôi, sinh hoạt cá nhân cũng quản tôi sít sao, lâu lắm tôi chẳng được chơi bời gì cả, chán muốn chết.” Đàm Ân đưa tay sờ phía dưới Chu Tường, thổi thổi lên mặt hắn, “Anh Tường, có muốn không? Anh cứng rồi đây này.”

Chu Tường bắt lấy tay cậu ta, “Cậu sờ tôi, tất nhiên tôi phải cứng.” Hắn gập cánh tay Đàm Ân lại sau lưng cậu ta, híp mắt nói, “Tiểu Đàm, tôi thật sự không nhớ cậu, nhưng tôi nhớ mẹ tôi đã nói, cậu mưu mô xảo quyệt, không nên tiếp xúc nhiều với cậu. Cậu nghĩ tôi có nên nghe lời mẹ mình hay không?”

Đàm Ân biến sắc, rút lại cánh tay quàng qua cổ Chu Tường, cười khẩy, “Chu Tường, tôi cũng chỉ muốn tốt cho mình mà thôi. Lúc đó anh có làm thế nào cũng chẳng ngóc đầu lên được, tôi cãi nhau với ba mẹ, một mình chạy đến Bắc Kinh, anh có biết tôi khổ sở như thế nào không? Anh có biết tôi cần phải nổi tiếng như thế nào không? Khi ấy đúng là anh giúp tôi nhiều, chăm sóc tôi cũng nhiều, nhưng tôi đâu thể cứ ở bên anh cả đời như vậy? Chưa kể đến mẹ anh còn phản đối chúng ta. Nhưng mà giờ khác rồi, tôi có tiền, có tiếng tăm, tôi có thể lựa chọn…”

Chu Tường đưa tay chặn lời cậu ta, “Cậu muốn chọn cái gì không liên quan đến tôi. Tiểu Đàm, tôi đã nói rõ ràng rồi, chuyện trước kia, tôi nhất định sẽ không hé miệng cho bất kỳ ai biết. Cậu cứ yên tâm, sau này tôi cũng sẽ không dây dưa gì với cậu. Chúng ta có cơ hội thì hợp tác, thỉnh thoảng gặp nhau thì gật đầu chào, tôi thấy vậy là đủ lắm rồi, sau này cậu đừng làm phiền tôi nữa, chúng ta không dính líu tới nhau.”

Khuôn mặt Đàm Ân thoạt xanh thoạt tím, cậu ta run rẩy nói, “Trước đây anh không thế này, tôi không tin… Anh đã nói anh sẽ chờ tôi, anh đã nói anh sẽ…”

“Tôi lặp lại lần nữa, tôi không nhớ gì hết.” Chu Tường chỉnh trang lại quần áo, “Nếu không còn chuyện gì thì tôi về trước.” Nói xong, hắn bỏ lại Đàm Ân tái mét mặt, xoay người ra khỏi bìa rừng.

Mới đi được vài bước, Đàm Ân đã ôm chầm lấy hắn từ phía sau, nức nở nói, “Anh Tường, bao nhiêu năm rồi, vì ngày hôm nay, tôi đánh đổi tất cả mọi thứ, tôi hầu hạ mấy lão già, hầu hạ mấy mụ già, tôi sống những ngày chẳng phải là người, nhưng tôi không hối hận, tôi muốn nghiền nát những kẻ xem thường tôi dưới gót bàn chân, anh có hiểu được không? Anh là người thành phố, có cái ăn, có chỗ ở, anh chưa từng ngủ trong nhà hầm 300 đồng vừa dột vừa tối phải không? Anh chưa từng ngủ trong nhà trọ lúc nhúc toàn gián phải không? Anh còn có mẹ nấu cơm cho anh mỗi ngày… Anh chỉ cần tiền lương hàng tháng là có thể an nhàn mà sống, nhưng tôi thì không thế được, tôi không có đường lùi. Anh Tường, tôi thích anh, tôi thực sự trân trọng những ngày đã qua, chỉ có anh, chỉ có anh thật lòng tốt với tôi, chỉ có anh tốt với tôi lúc tôi chẳng là gì cả, anh quý trọng tôi như thế, nhưng mà tôi… Bao nhiêu năm rồi, tôi vẫn không dám đến gặp anh, tôi cứ nghĩ tuy tôi không nhìn thấy anh, nhưng tâm trí của tôi vẫn hướng về anh, tôi vẫn có thể cảm nhận được anh đang che chở cho tôi, nhưng lúc này thì sao? Ngay cả anh cũng không cần tôi nữa. Anh Tường, anh hận tôi đến vậy sao? Bây giờ tôi đã có đủ mọi thứ rồi, tôi sẽ mua cho anh những gì anh thích, tôi sẽ giới thiệu đạo diễn nổi tiếng cho anh, chúng ta làm lại từ đầu được không? Tôi chỉ cần anh tốt với tôi bằng một phần mười trước kia là đủ, được không?”

Chu Tường sững sờ đứng nguyên tại chỗ, nhất thời không biết nên nói gì mới phải. Hắn đã từng gặp rất nhiều người như Đàm Ân, ôm giấc mộng ngôi sao lên thành phố, cuối cùng đau xót nhận ra hiện thực và lý tưởng chênh lệch quá nhiều, có người cố gắng vài năm, phí hoài cả thanh xuân vẫn không thể tìm ra cơ hội, chỉ để tranh giành một hi vọng nhỏ nhoi, rất nhiều người sẵn sàng bán rẻ mọi thứ.

Chu Tường thương cảm cho những đứa nhỏ này, nhưng hắn không bi lụy, đường đời do chính con người tự bước lên, bọn họ muốn sống bình thường cũng chẳng phải khó, nhưng nếu đã muốn vinh quang, tất nhiên cũng phải trả một cái giá tương xứng.

Nghe những lời này của Đàm Ân, hắn không tin toàn bộ, nhưng vẻ đau đớn của cậu ta cũng rất chân thật, có lẽ đứa nhỏ này thực sự đã nghĩ như vậy.

Chu Tường cầm lấy tay Đàm Ân, quay người lại, thở dài, “Tiểu Đàm, ai cũng không dễ sống, có lẽ trước đây cậu thật lòng thích tôi, mà tôi cũng thật lòng thích cậu, nhưng mà… Dù cậu có tin hay không, thì tôi cũng không còn nhớ gì cả, thế nên rất xin lỗi cậu, tôi không thể quay lại với cậu được.”

Đàm Ân kinh ngạc nhìn hắn, từng giọt nước mắt lăn xuống khuôn mặt xinh đẹp, cậu ta nhìn hắn như thể không dám tin.

Chu Tường vỗ vỗ khuôn mặt cậu ta, “Cậu bây giờ là tốt lắm rồi, sớm muộn gì cậu cũng sẽ gặp được người cùng chung chí hướng. Tôi không thể quay lại với cậu, tôi nói nghiêm túc, thế nên sau này chúng ta cứ duy trì quan hệ đồng nghiệp đi.”

Chu Tường lộ vẻ áy náy, gật gật đầu với Đàm Ân, sau đó xoay người bỏ đi.

Đàm Ân nhìn theo hắn, khẽ cúi đầu, siết chặt hai nắm đấm.



Hai tiếng sau, Chu Tường và tổ ghi hình đi leo núi, đỉnh núi này là một trong số các địa điểm quay ngoại cảnh, đạo diễn yêu cầu bọn họ quan sát cảnh hoàng hôn trước một lần, ngày mai sẽ bắt đầu ghi hình, nhiệm vụ của mọi người đều rất nặng nề.

Sau khi Chu Tường bỏ đi, Đàm Ân đến phòng Uông Vũ Đông, kính cẩn lễ phép hỏi, “Anh Đông, anh gọi em?”

Uông Vũ Đông “Ừ” một tiếng, nhấp trà, “Nghe nói vừa rồi cậu và Chu Dương gặp mặt, trò chuyện rất lâu?”

Đàm Ân ngẩn ra, “Dạ.” Hình như Uông Vũ Đông gọi sai tên Chu Tường, nhưng cậu ta không đính chính, dù sao đây cũng chẳng phải chuyện lớn gì.

“Hai người quen nhau?”

“Bọn em… Cùng diễn…”

“Không phải bây giờ, hai người quen nhau từ trước.” Đây là một câu khẳng định.

Đàm Ân vội nói, “Trước đây, trước đây bọn em cùng ký hợp đồng với một công ty người mẫu, lúc đó có biết nhau, nhưng không thân lắm…”

“Được rồi, Tiểu Đàm, nếu tôi muốn nâng ai, cậu nghĩ tôi sẽ không tìm hiểu nguồn gốc của kẻ đó sao? Cậu và cậu ta rất thân quen, đúng không?”

Đàm Ân toát mồ hôi lạnh, “Bọn em…”

“Không sao, tuổi trẻ mà.” Uông Vũ Đông dịu dàng cười, “Cậu đừng căng thẳng, đó là chuyện cũ rồi, tôi biết bây giờ cậu rất ngoan ngoãn.”

Đàm Ân ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Uông Vũ Đông, “Anh Đông, anh có chỉ thị gì?”

“Cậu biết không, cậu ta và em vợ tôi khá gần gũi.”

Đàm Ân không hiểu tại sao Uông Vũ Đông lại nói đến vấn đề này.

Giọng điệu Uông Vũ Đông bắt đầu lạnh lẽo, “Tôi muốn biết nhiều hơn. Yến Minh Tu ấy mà, thằng bé không thích phụ nữ, cậu đừng kinh ngạc, tôi cho cậu biết chưa chắc đã là chuyện gì hay, nhưng tôi nghĩ có lẽ cậu cũng không có can đảm tiết lộ ra ngoài.”

“Anh Đông, em nhất định sẽ không tiết lộ ra ngoài.”

“Ừ, vậy thì tốt. Dù gì tôi cũng là anh rể của thằng bé, tôi muốn chăm sóc thằng bé thay chị gái nó, tránh cho những kẻ tạp nham lộn xộn bám lên người nó. Tôi cần cậu giúp tôi một chuyện, cậu giúp tôi xác nhận quan hệ của hai người đó. Việc này tôi không tiện hỏi thẳng, chắc cậu cũng hiểu mà.”

“Anh Đông, nhưng… Nhưng em với Chu Tường không thân thiết, em làm sao…”

Uông Vũ Đông đang mải ngẫm nghĩ, đột nhiên cảm thấy lời vừa rồi của Đàm Ân hơi lạ, “Gượm đã, cậu gọi cậu ta là gì?”

Đàm Ân ngẩn người, “Chu Tường ạ?”

“Chu Tường? Tên cậu ta không phải Chu Dương à?”

“Anh Đông, chúng ta đang nói về một người phải không, là trợ lý tạm thời của Yến tổng bây giờ…”

“Chính là cậu ta.” Uông Vũ Đông biến sắc, “Cậu ta tên là Chu Tường? ‘Tường’ trong từ gì?”

“‘Tường’ trong ‘Phi tường’.”

Uông Vũ Đông vung tay, chén trà “choang” một tiếng, vỡ nát trên sàn đá cẩm thạch.

Đàm Ân sợ đến run bần bật.

Uông Vũ Đông giận tái mặt, gã cascadeur đó tên là Chu Tường? Cũng lại tên là Chu Tường? Cái tên xúi quẩy như thế, tại sao cứ ám quẻ mãi không chịu biến đi?

Uông Vũ Đông điên tiết, lập tức lấy điện thoại ra, lướt danh bạ một hồi, cuối cùng tìm được tên của Thái Uy. Suy nghĩ một chút, anh ta có thể hiểu đại khái câu chuyện, gã cascadeur tép riu đó nhất định không có gan lừa anh ta, chắc chắn là do Thái Uy xui khiến, Thái Uy biết rõ anh ta sẽ không bao giờ dùng một cascadeur nào khác có tên “Chu Tường”.

Điện thoại của Thái Uy lại không liên lạc được.

Uông Vũ Đông tức tối dập máy, quay lại nói với Đàm Ân, “Chuyện này giao cho cậu, tôi không cần biết cậu dùng cách nào, xác định quan hệ của cậu ta và Yến Minh Tu, sau đó báo lại với tôi ngay lập tức.”

Đàm Ân cực kỳ bối rối, nhưng chỉ có thể khúm núm vâng lời.



END71.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play