Yến Minh Tu không biết có người đang rình, y kéo thấp vành mũ, khóa cửa kỹ càng rồi đi xuống lầu.

Chu Tường vẫn đang núp trên cầu thang, không dám thở mạnh, mãi tới khi Yến Minh Tu đã ra đến đầu khu tập thể, hắn mới dám đứng lên. Trái tim vẫn nện thình thình, hắn im lặng nhìn cánh cửa quen thuộc, bụng dạ rối bời.

Tại sao Yến Minh Tu lại ở đây? Y không thể ở đây, dù cải trang kỹ thế nào, nếu ngày ngày ra vào nơi này cũng sẽ bị người xung quanh phát hiện, chưa có nghệ sĩ nào sống trong khu tập thể cũ kỹ này, nếu lộ ra sẽ thành phiền phức lớn đối với dân ở đây.

Câu nói của Yến Minh Tu, “Tôi sẽ ở nhà anh, chờ anh về.” cứ quanh quẩn trong đầu hắn.

Hóa ra tất cả những gì Yến Minh Tu nói, hắn đều nhớ rất kỹ, hắn thậm chí còn nhớ rõ giọng điệu của y khi nói những lời này, tựa như xuyên qua màn đêm tối đen như mực, đánh thẳng vào tận sâu trong đáy lòng hắn.

Chẳng lẽ y thật sự đang chờ hắn trở về?

Chu Tường ngẫm nghĩ, lập tức phủ định.

Hắn đã chết, Yến Minh Tu còn chờ hắn làm gì? Nếu y chờ hắn thì phải chờ đến lúc nào? Có lẽ y chỉ tới đây để lấy lại vật gì đó, dù sao y cũng từng sống với hắn một năm, nơi nơi trong nhà đều có dấu tích của y.

Sự thật cuối cùng là thế nào, chỉ cần mở cửa vào xem sẽ biết, nhưng Chu Tường không dám, Yến Minh Tu đột nhiên bước ra đã làm hắn đủ thót tim rồi.

Chu Tường quyết định, phải xem chìa khóa còn trong hộp cứu hỏa không, sau đó mới tính tiếp.

Hắn xuống lầu, khẽ khàng như kẻ trộm, không ngừng để ý xung quanh, căng tai đề phòng từng âm thanh nhỏ nhất, dù sao bây giờ hắn cũng đã là “Người lạ”, nếu tùy tiện đi vào, hắn sẽ thật sự biến thành kẻ trộm.

Sau khi xác định xung quanh không có ai, hắn nhanh nhẹn mở hộp cứu hỏa, thò ngón tay kiểm tra khe hở giữa bình cứu hỏa và cuộn dây, vừa sờ thử, quả nhiên đụng tới một mảnh kim loại nhỏ. Hắn vội vã lấy ra, đúng là chìa khóa nhà của hắn!

Chỗ để chìa khóa sơ-cua chỉ có mình hắn biết, lúc Yến Minh Tu mới chuyển vào, hắn cũng đã nói với y một lần, nhưng có lẽ y đã quên, vậy nên sau khi hắn gặp nạn, chìa khóa vẫn nằm nguyên tại đó.

Chu Tường mừng rỡ, rất muốn mở cửa vào nhà luôn, muốn xem nhà hắn đã thay đổi thế nào, cảm giác như có một thứ lôi kéo thân thể hắn tiến tới, nhưng hắn cố sức kìm mình lại.

Hắn trả chìa khóa về chỗ cũ, bao giờ tìm được thời cơ an toàn, hắn mới dám hành động.

Nếu trong nhà có người, nếu có người đột nhiên từ ngoài vào, hắn không thể mạo hiểm như thế.

Chu Tường rời khỏi nhà hắn.

Hắn quyết định điều tra chuyện hậu sự của mình một chút, nhất là tình hình tài sản. Hai mươi vạn gửi ngân hàng là tiền mồ hôi nước mắt hắn tích góp bao lâu, dù thế nào cũng phải tìm cách lấy về, nếu không, dựa vào đồng lương ba ngàn một tháng hiện giờ, trừ đi tiền thuê nhà và sinh hoạt phí, món nợ ba mươi bảy vạn, chắc cả đời hắn cũng không trả nổi.



Chu Tường về nhà, Trần Anh đang đeo kính lão, chăm chú đọc tờ rơi quảng cáo. Hắn đi qua xem, hóa ra là quảng cáo tìm người giúp việc của một công ty môi giới.

Chu Tường nhíu mày, “Mẹ, mẹ gần sáu mươi rồi còn định đi làm giúp việc?”

Trần Anh vẫn đang chăm chú đọc, “Không phải giúp việc, mà là hộ lý. Hôm nay mẹ gặp đồng nghiệp cũ ở chợ, con dâu bà ấy mới sinh cháu, con đoán xem hộ lý một tháng kiếm bao nhiêu tiền?”

Chu Tường lắc đầu.

“Sáu ngàn.” Trần Anh thở dài, “Lời thật đấy, làm một tháng mà được sáu ngàn, mẹ định đi học một khóa đào tạo, để về sau làm hộ lý luôn.”

“Mẹ, một khóa đào tạo hết bao nhiêu tiền? Chủ trả sáu ngàn, nhưng phải chia phần cho bên môi giới chứ, đến tay mình cũng chỉ còn một nửa thôi.”

“Một nửa cũng được, còn hơn ngồi không ở nhà, kiếm thêm đồng nào hay đồng ấy chứ.”

Chu Tường nhìn sắc mặt Trần Anh vàng như nến, thân thể cũng gầy yếu, bà đến tuổi này mà vẫn phải bôn ba kiếm sống, hắn đau lòng vô cùng.

Nhưng hắn lại không làm cách nào ngăn cản được bà, bây giờ bọn họ rất cần tiền, Trần Anh nói đúng, kiếm thêm chút nào hay chút ấy. Hắn lật lật quảng cáo, thấy nội dung khá sơ sài, “Mẹ, chỗ này có đáng tin không, hay là lừa đảo đấy, để hôm nào con đi với mẹ xem.”

“Thứ Hai được không?”

“Không được, con phải đi làm.”

“Người ta chỉ mở cửa các ngày làm việc thôi, sao bây giờ?”

Chu Tường ngẫm nghĩ, “Con mới được nhận, không tiện xin nghỉ phép, đợi hai tuần nữa con đi với mẹ. Mẹ cũng tranh thủ nghỉ ngơi đi, mẹ chăm sóc con bao lâu nay cũng đủ mệt rồi.”

Trần Anh nhíu mày, “Thế cũng được.”



Cơm nước xong, Chu Tường gọi cho Thái Uy. Hắn mới vào công ty, ai cũng nghĩ hắn chưa biết gì nhiều, chỉ giao cho hắn mấy việc nhỏ nhặt, vậy nên hiện giờ hắn chỉ có lương cứng. Hắn định nhờ Thái Uy hỗ trợ, tìm giúp hắn việc làm thêm, việc gì cũng được, miễn là kiếm ra tiền.

Bình thường nhất định không ai dám đề xuất yêu cầu này với một người mới quen, nhất là khi người nọ đã giúp mình tìm công việc ổn định, nhưng có lẽ vì Chu Tường đã quá quen thuộc với Thái Uy, trong tiềm thức, hắn vẫn cảm thấy hắn và Thái Uy rất thân thiết, nên lúc gọi điện cũng chẳng lúng túng gì.

Về phía Thái Uy, nếu một kẻ mới vào làm mà dám đòi hỏi anh như thế, anh đã cúp máy từ đời nào, nhưng chẳng rõ tại sao, anh thật lòng muốn giúp đỡ Chu Tường.

Chu Tường trình bày rất thành khẩn, nói mẹ hắn để chữa bệnh cho hắn đã phải bán đi căn nhà, tuy vậy nhưng nợ nần vẫn còn chồng chất, nên bây giờ hắn thực sự cần phải kiếm ra tiền.

Thái Uy nghe xong, trong lòng cũng khó chịu. Có lẽ bởi vì Chu Tường tạo cho anh cảm giác rất quen thuộc, có lẽ bởi vì Trần Anh nhiều lần chăm sóc ba anh, hoặc cũng có lẽ bởi vì tên hắn là Chu Tường, hắn khiến anh nhớ đến người anh em còn chưa tìm được di thể, nhớ đến nỗi áy náy chôn sâu trong lòng, anh muốn thông qua việc trợ giúp ‘Chu Tường’ này, để chính mình được nhẹ nhõm đi đôi chút.

Tóm lại, Thái Uy lập tức gật đầu. Đầu năm thường có vài hợp đồng quảng cáo nhỏ, việc sắp xếp người đều do một tay anh xử lý. Anh nghe Trần Anh nói trước kia Chu Tường cũng muốn làm ngôi sao, nếu lúc này nâng đỡ hắn, nói không chừng hắn lại nổi tiếng.

Thái Uy bố trí cho hắn một lần screen test (chụp thử/diễn thử), có tạp chí hạng B đang cần vài tấm hình quảng cáo sản phẩm bảo vệ da cho nam giới, thời gian là cuối tuần này, Thái Uy tạm thời xếp hắn vào đó.

Chu Tường rất vui. Mấy thứ quảng cáo chỉ cần cái mặt này, nếu là trước kia hắn sẽ không bao giờ ngó đến, nhưng hiện giờ ‘Chu Tường’ trẻ tuổi cũng khá đẹp trai, dù không quá nổi trội, nhưng để chụp mấy quảng cáo ít vốn kiểu này thì dư sức.



Tới ngày chụp quảng cáo, phải đến sớm nửa giờ để test. Chu Tường bước vào, đây là một nhà dân được sửa thành studio tạm thời, diện tích rất nhỏ, nhìn cũng không chuyên nghiệp.

Vài nam thanh niên đến ứng tuyển mặt mũi buồn xo, Chu Tường có thể lý giải tâm trạng của mấy đứa nhỏ mới vào nghề này, hầu hết đều ôm mộng tưởng hão huyền về tương lai, sau đó thất vọng vô cùng khi phải đối diện với thực tế.

Chụp hình quảng cáo cho tạp chí không nổi tiếng, tiền công nhiều nhất cũng chỉ sáu – bảy ngàn, còn phải cắt về cho công ty coi như phí môi giới, tới tay người mẫu chắc còn khoảng hai ngàn, nhưng kể cả không được đồng nào thì vẫn có rất nhiều người chen chúc xếp hàng muốn được lên báo ảnh. Mặc dù đây chỉ là một studio sơ sài, kết hợp với một tạp chí không tên tuổi, nhưng vẫn đòi hỏi tính ganh đua rất cao.

Sự thật tàn khốc như vậy đó.

Mấy thanh niên vừa nãy chắc không ưng ý địa điểm làm việc như thế này, lúc screen test cũng khó tránh khỏi tỏ thái độ, tất nhiên sẽ không được lòng các nhân viên. Chu Tường thì ngược lại, rất thản nhiên, nói chuyện hòa nhã, vừa thành khẩn, lại vừa có trách nhiệm, tuy tuổi hơi cao, ngoại hình cũng không quá xuất sắc, nhưng hắn vẫn dề dàng chiếm được công việc này.

Hắn ở studio nhỏ xíu đến cuối ngày, vì cần ba tấm ảnh, nên hắn phải cười mấy tiếng đồng hồ liên tục, cười đến nhức quai hàm, lặp đi lặp lại chỉ đúng một động tác, tạo dáng đến bao giờ phù hợp yêu cầu thì thôi, chụp một lèo hơn bốn trăm shoot.



Xong việc, Chu Tường lê lết tấm thân rã rời về nhà.

Sau giờ cơm, hắn gọi điện cho Thái Uy, Thái Uy rất vui vẻ, nói tiền thù lao lần này chia cho Chu Tường năm phần, về sau có việc khác, anh sẽ nghĩ cách nâng giá lên cho hắn.

Chu Tường vô cùng biết ơn Thái Uy. Quy định của công ty bọn họ rất nghiêm khắc, vìThái Uy phụ trách nên mới có thể quyết định chuyện trả thù lao, bình thường người mới nhiều nhất cũng chỉ được ba phần, Thái Uy cho hắn một nửa, chính là cực kỳ ưu ái hắn.

Thái Uy trước đây cũng thế, lúc hắn còn làm cascadeur, Thái Uy chỉ cắt về công ty hai đến ba phần, số còn lại đều cho hắn cả. Nếu không có Thái Uy, Chu Tường chỉ tốt nghiệp học viện thể thao, không biết còn phải lăn lộn qua bao nhiêu công việc mới ổn định được cuộc sống, chính Thái Uy tặng cho hắn một đường mưu sinh, giúp cho hắn cơm áo vô lo. Còn bây giờ, tuy hắn đã chết một lần, nhưng Thái Uy vẫn tiếp tục giúp hắn.

Thù lao chụp một quảng cáo bằng một tháng tiền lương của hắn, nếu hắn có thể nhận thêm vài việc làm ngoài, cuộc sống của hắn và Trần Anh sẽ cải thiện rất nhiều.

Hắn quyết định sau khi lĩnh tiền phải mua TV ngay, nếu không Trần Anh ở nhà sẽ rất nhàm chán.



END42.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play