Sở Vân Thăng nói với Dư Tiểu Hải, nếu một giờ nữa mà mình vẫn không về thì không cần chờ hắn nữa.

Chỗ dựa duy nhất của hắn là năng lực phòng ngự của chiến giáp, hy vọng nó có thể trụ được trước sự tấn công điên cuồng của năm con Xích Giáp Trùng.

Ánh sáng bên ngoài vô cùng mờ mịt, Dư Tiểu Hải nằm ở tầng năm căn bản không thể thấy được năm con Xích Giáp Trùng, nhất định phải chờ cho Sở Vân Thăng phát ra nguồn sáng.

Thế nhưng ngay khi Sở Vân Thăng bật đèn pin lên, cũng có nghĩa là đòn tấn công của năm con Xích Giáp Trùng sẽ lập tức ập tới như cuồng phong vũ bão.

Sở Vân Thăng liên tục hít sâu ba lần, bật chiếc đèn pin buộc trên vai lên, nhảy ra từ góc tường, rơi xuống mui một chiếc xe cách đó không xa.

Xích Giáp Trùng lập tức phát hiện ra hắn, không chút chần chờ lao đến tấn công. Sở Vân Thăng hét lớn một tiếng, như đang tự cổ vũ cho bản thân, lại như đang nhắc nhở Dư Tiểu Hải trên lầu.

Sau khi kiếm Thiên Ích chém trúng đầu một con Xích Giáp Trùng, bốn con khác lập tức bao vây lấy hắn, dồn dập giơ chân đao chém từ trên xuống hết sức mãnh liệt, chiến giáp vang lên những tiếng va chạm chói tai.

Mặc dù hăn có chiến giáp bảo vệ, thế nhưng đồng thời phải đối mặt với đòn tấn công bốn con Xích Giáp Trùng, cơ thể Sở Vân Thăng vẫn bị đập choáng váng, hết sức hết sức thống khổ, mắt thấy một cặp càng lớn sắp sửa kẹp được mình, hắn không dám do dự, ra sức nhảy lên, lướt qua đỉnh đầu con Xích Giáp Trùng.

Lúc này, mũi tên băng mà Sở Vân Thăng cảm giác như đã chờ thật lâu rốt cuộc cũng đến, nhanh chóng đóng băng một con Xích Giáp Trùng trong đó, hắn chống cự lâu như vậy là để giữ chân Xích Giáp Trùng, giúp Dư Tiểu Hải có cơ hội bắn ra mũi tên này.

Nếu đã thành công, Sở Vân Thăng lập tức dựa theo kế hoạch bỏ chạy, tất nhiên là với điều kiện là đã thu hút được ba con Xích Giáp Trùng đuổi theo hắn, tránh cho Dư Tiểu Hải bị lộ, bây giờ nếu Dư Tiểu Hải phải đương đầu với ba con Xích Giáp Trùng thì chỉ có một con đường chết!

Chiến giáp vì phải chịu đòn tấn công mãnh liệt của bốn con Xích Giáp Trùng, không ngờ có nhiều chỗ đã bị hư hại, chẳng qua bây giờ Sở Vân Thăng cũng không lo được nhiều như vậy, hắn chạy như bay trên đường, sau lưng có ba con Xích Giáp Trùng uy mãnh đang đuổi sát theo sau.

Cuộc chạy đua giữa người và trùng, chính thức bắt đầu!

Sở Vân Thăng cậy vào thân thể mình nhỏ hơn côn trùng rất nhiều, linh hoạt xen kẽ qua lại giữa những chiếc ô tô, đôi lúc thậm chí còn chui vào tòa nhà ven đường, sau đó phá cửa lao ra!

Ba con Xích Giáp Trùng theo sát không bỏ, như thể chúng có hứng thú cực lớn với Sở Vân Thăng, trên đường liên tiếp gặp phải hai nhóm người nhưng côn trùng vẫn không có chút ý muốn dừng lại nào.

Đương nhiên, Sở Vân Thăng và lũ côn trùng xẹt qua như gió cũng dọa cho hai đám người này quay đầu bỏ chạy mất tăm mất tích.

Sở Vân Thăng dựa theo kế hoạch đã sớm vạch ra, dần dần dẫn côn trùng chạy thật xa, đi đến tòa nhà có sợi dây mà bản thân đã bố trí sẵn, bằng tốc độ nhanh như gió lao lên lầu, ba con côn trùng chết sống bám theo không chịu buông tha.

Tuy rằng trong cơ thể hắn bây giờ vẫn còn sáu nấc nguyên khí, thế nhưng tuyệt đối không thể sử dụng, cho nên mặc dù hắn có thể giết được ba con côn trùng phía sau, hắn vẫn lựa chọn bỏ chạy như kế hoạch, hiện giờ dù là một nấc nguyên khí cũng không thể lãng phí.

Đến khi Sở Vân Thăng thở hồng hộc đến được tầng thượng, ba con côn trùng đã theo sát phía sau, thậm chí cặp càng của một con trong đó thiếu chút nữa đã kẹp lấy mông hắn!

Hắn lộn người trên mặt đất một vòng, đưa tay giật sợi dây được buộc lỏng lẻo trên góc tường ra, không hề nghĩ ngợi, thả người nhảy xuống!

Lướt qua khoảng không giữa hai tòa nhà, Sở Vân Thăng ầm một tiếng, đâm nát vách thủy tinh trên tòa nhà đối diện, xông vào trong.

Mà ba con côn trùng thì vẫn còn đứng ở sân thượng đối diện điên cuồng kêu gào, như thể rất không cam lòng.

Sở Vân Thăng tin tưởng trí tuệ của côn trùng, từ ngày đầu tiên khi hắn thấy côn trùng bò lên lầu, hắn đã biết những con súc sinh này không hề ngu ngốc, cho nên mặc dù đã tạm thời tránh được côn trùng, hắn cũng không dám lơ là, vội vã lao như bay xuống cầu thang.

Côn trùng quả nhiên rất thông minh, thử leo từ bờ tường phía ngoài xuống dưới, tuy tốc độ không thể so được với khi chạy trên đường bằng, thế nhưng Sở Vân Thăng không dám khinh thường chút nào, thừa dịp côn trùng còn chưa xuống kịp, bản thân phải nhanh lợi dụng sự yểm hộ của bóng tối mà chạy trốn.

Hắn không biết côn trùng có quay ngược lại đường cũ hay không, thế nhưng hắn nhất định phải quay lại, lần này đánh liều như vậy, không phải chỉ vì hai cái xác Xích Giáp Trùng sao?

Sau khi Xích Giáp Trùng chết, nguyên khí trong cơ thể nó sẽ từ từ tiêu tán, cho nên Sở Vân Thăng vẫn phải vắt hết sức hai cái đùi khốn khổ của mình, chạy vòng một vòng rồi cũng trở lại phố buôn bán.

Hai con côn trùng, một con bị đóng băng, tạm thời chưa thể phá băng ra được, mà một con khác đã bị Sở Vân Thăng chém chết, ngã xuống bên đường. Hắn vội vàng rút kiếm Thiên Ích chặt đầu con Xích Giáp Trùng bị đóng băng, thu hai cái xác Xích Giáp Trùng vào trong Vật Nạp phù.

Quá mức khẩn trương, khiến Sở Vân Thăng đến cơ hội thở lấy hơi cũng không có, lập tức bò lên tầng năm chỗ Dư Tiểu Hải, hắn phải chế tạo một tấm Nhiếp Nguyên phù ngay.

Kỳ thực hắn vốn định chế tạo trước khi xuất phát, thế nhưng nếu làm vậy, hắn chỉ còn có hơn một nấc nguyên khí, sau khi giết chết một con Xích Giáp Trùng, trên đường chạy trốn nếu gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn thì hắn chỉ có nước chết!

Vậy nên để đảm bảo an toàn, Sở Vân Thăng lựa chọn biện pháp bảo thủ nhất. Bất cứ lúc nào, tính mạng vẫn là quan trọng nhất.

Từ dưới lầu, thông qua máy nhìn đêm, hắn thấy được hai bóng người, nhất thời có chút lo lắng.

Vì vậy hắn cẩn thận bò lên tầng năm, nơi đây đã từng là một cửa hàng điện thoại, quầy hàng ngã đổ tán loạn khắp nơi. Sở Vân Thăng mới vừa vào cửa đã nghe thấy Dư Tiểu Hải khẩn trương hỏi : "Là ai?"

Sở Vân Thăng nghe được giọng nói của hắn, yên tâm rất nhiều, trả lời: "Anh đây!"

Dư Tiểu Hải từ trong bóng tối đi ra, bật cái đèn pin yếu ớt lên, nhìn bộ chiến giáp có chút rách vỡ của Sở Vân Thăng, quan tâm nói: "Anh bị thương à?"

Sở Vân Thăng lắc đầu: "Không sao, đừng lo, chúng ta phải lập tức rời khỏi đây."

Dư Tiểu Hải tựa hồ hơi do dự, chần chừ nói: "Anh Sở, cô gái kia lại đi theo chúng ta!"

Sở Vân Thăng mờ mịt nói: "Cô gái kia?"

Dư Tiểu Hải bất đắc dĩ phải giải thích: "Chính là cái cô mà chúng ta cứu nhầm kia!"

Sở Vân Thăng sửng sốt, kỳ quái nói: "Làm sao nàng theo được? Nàng theo chúng ta làm gì?"

Dư Tiểu Hải bỗng nhiên nháy mắt một cái, thần bí nói: "Khoan hãy nói chuyện này, anh có biết nàng là ai không?"

Sở Vân Thăng không rảnh nghe hắn ba boa, không nhịn được nói: "Nói mau!"

Dư Tiểu Hải đi vào dẫn cô gái ra, trong tay lại có thêm một tấm áp-phích, trải áp-phích ra đặt bên cạnh cô gái, hưng phấn nói: "Anh nhìn thử xem."

Đèn pin của Sở Vân Thăng đã bị côn trùng phá hủy, cầm lấy đèn pin của Dư Tiểu Hải, nhìn sơ qua: Bom tấn khoa học viễn tưởng mùa tới: Thời đại Bóng Tối? Cái quái gì thế này?

Dư Tiểu Hải chỉ vào người trên áp-phích, rồi quay sang cô gái nói: "Anh nhìn lại xem."

Sở Vân Thăng ừ một tiếng: "Trông có vẻ rất giống." Lập tức nói thêm một câu: "Tới cùng cậu muốn nói cái gì, có rắm thì phóng, thời gian cấp bách!"

Dư Tiểu Hải buồn bực thở dài: "Anh Sở, cô gái này không phải là Lâm Thủy Dao sao, anh còn không nhận ra à!"

Sở Vân Thăng nhướng mày, nói: "Lâm Thủy Dao là ai? Bạn gái cậu mới tán?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play