“Dõi theo bóng hình Vân Thăng đã ngày càng xa, Tất Phương Đình thấy lạnh cả người. Lão nhảy dựng lên giở một chiếc lệnh bài ra giao cho người mặt nạ nâu nói: “Nhanh, ngươi mau mang lệnh bài của ta để tất cả quân đoàn phóng hành, không được cản trở, đây là lệnh của Vách Chủ.”
Lão thà ôm một quả bom nguyên tử vào lòng còn hơn là tiếp cận người này. Tên này quá nguy hiểm, thuận thuận lợi lợi tiễn tên ôn thần này đi mới là thượng sách! Cứ xem như chưa có gì xảy ra, thế là tốt nhất! Nếu không, nhỡ đánh nhau, không chỉ hủy cả rừng thực vật, không khéo còn lộ thân phận thật của người này.
Lão không dám tưởng tượng bọn dị tộc Băng tộc mà biết người này còn sống sẽ xuất hiện tại đây, lúc ấy lại mang đến khu rừng này một trận thảm chiến.
Lão không muốn mất khu rừng này, cùng vị trí hiện tại. Lão bị ép phải rời Vu Thành, trải bao khổ nạn mới dừng chân nơi đây. Bản lĩnh độc khí là điều khu rừng này cần, và cũng được Vách Chủ trọng dụng, ở đây, lão như cá gặp nước, như diều gặp gió, không cần thiết để bị lôi vào một “trò chơi” mà mình chả kham nổi.
“Hả? Đốc lĩnh, tự ý truyền giả…” Người mặt nạ nâu kia kinh hãi.
“Ta biết, để về ta sẽ giải thích với vách chủ, không liên quan đến ngươi, ngươi cứ làm theo lệnh ta là được.” Tất Phương Đình trịnh trọng nói.
“Hắn..hắn rốt cuộc là ai?” Gã mặt nạ choáng, nhưng đồng thời cũng hiểu tên này chắc chắn có nguồn gốc chả vừa, nếu không thủ lĩnh không phải căng thẳng thế, thậm trí là sợ hãi!
Lão Tất lắc lắc tay, ngồi phịch xuống đá tảng dưới đất, lão vẫn chưa hồi phục lại, chỉ bất lực nói: “Người ngươi không nhây nổi!”
Lòng gã mặt nạ kia nghe thót lại, cũng gần đoán được nhưng lại không dám tin tưởng. Điều này quá khó tin, người mạnh trên thế gian này đâu chỉ đếm trên đầu ngón tay, thời gian trước còn có một con hổ từ trên trời bay xuống, cả vách chủ cũng không dá hó hé chi, đúng là kinh hãi!
…
Phía trước đã là dãy thụ nhân phòng ngự, bây giờ đã được vách chủ Đông Vách tiếp quản. Vân Thăng cắm kiếm xuống mặt đất, kéo chụp đầu xuống thở một hơi dài.
Cả đám người sau hắn ai ai đều như vừa nhìn thấy quái vật nhìn hắn. Cả cô bé Thảo Đinh cũng thế, phảng phất như mới quen hắn lần đầu. Mọi việc quá ngoài sức tưởng tưởng, quá thần kỳ, chưa chiến đã thắng, không cần đổ máu. Sau cả nhóm người họ lại có thể ngang nhiên “tản bộ” qua mặt đại quân số một Đông Vách.
Tâm trạng Lão Tôn hoàn toàn là “cá muối của biết bơi”. Trước đây lão chỉ là một tên buôn thịt lợn, lão không tìm được từ nào sát hơn để nói điều lòng mình nghĩ. Lão từng đích thân dẫn “gã câm” này về đội của mình, nhưng giờ lại tận mất nhìn hắn không còn câm, mà còn dọa cho bọn binh đoàn đệ nhất Đông Vách mặt xanh như tàu lá phở, cả can đảm ngăn lại cũng không còn, điều này đúng là như trong mơ!
Vách chủ Tây Vách có đến thì chắc cũng chỉ thế, vậy rốt cuộc “tên câm” này là ai?
Người nghi vấn không chỉ có lão, tất cả mọi người có mặt,thậm chí cả đám người đi theo đằng sau, đều như thế.
Điều kỳ lạ là không ai đi lên hỏi, cũng biết do không dám hay vẫn kinh hãi không thốt được lời. Tóm lại, hình như có lớp màn mỏng đã tách hắn với những người đội chín lại, “tên câm” hay “Thập Thất”mà bọn họ vẫn gọi mọi ngày giờ thấy sao nực cười đến thế.
Dù chúng không biết thân phận thật của hắn,nhưng qua màn vừa rồi, chúng không ngốc, ai cũng biết tên câm này không phải tay vừa, tuyệt không phải người thuộc tầng lớp với chúng. Lại nhìn mặt hoang mang của ả kim giáp, cũng biết đây là nhân vật ít nhất cũng bằng tầm vách chủ.
Tuy nhiên, nếu Tất Phương Đình biết được cách nghĩ này của họ chắc cười bể bụng.
“Đại thúc, vừa rồi chú thật là oai quá đi!” Cô bé Thảo Đinh dẫu sao vẫn là đứa trẻ, khác hẳn với những người lớn, kinh thán nhiều hơn kinh hãi, đương nhiên cô bé cũng rất khó mà liên tưởng được hình ảnh thần khí bất chấp tất cả của vị đại thúc này vừa rồi với tên nhà quê chả biết gì ngoài nuốt tuyết vụng ngồi sau cửa hôm trước.
Vân Thăng giơ tay vò vò đầu nó, hắn lướt qua Hà lão đầu đang ôm nó trên tay, và chau mày nhìn cô bé câm yếu ớt gần như ngất xỉu, cuối cùng đi đến trước mặt Lão Tôn. Hắn dùng tay áo lau mồ hôi vừa nói: “Lão Tôn, hãy để mọi người đeo mặt nạ vào giả trang thành người mặt nạ binh đoàn độc khí, tự xưng là đội quân bí mật trực tiếp do đốc lĩnh quản, còn gia quyến thì giả dạng thành tù binh, cứ nói là vật thí nghiệm độc khí của đốc lĩnh. Ai dám ngăn chúng ta hãy trực tiếp đi hỏi đốc lĩnh binh đoàn độc khí. Cuối cùng, chúng ta sẽ chuồn ra ngoài từ biên giới Đông Tây Vách.”
Người thực vật Đông Tây Vách không chỉ giống nhau, mà cả tính trạng trang bị của mặt nạ cũng giống nhau nốt, chỉ có thể từ trang phục và tổ chức đội ngủ phân biệt.
Thừa nước đục vượt biên là phương án do Lão Tôn cùng đồng đội thương lượng ra lúc vừa vào hầm, Vân Thăng cũng đã được nghe. Bổn ý của Lão Tôn tiền đề là đợi sau khi chiến tranh bình ổn, mà đội chín lại không bị chọn phải sẽ dùng cách này mạo hiểm chuồn đi, nói là mạo hiểm là vì bọn họ không thể nào giả vờ được phần tổ chức, chỉ cần lính gác bên Đông Vách phái người điều tra, bọn họ một người cũng không thể trốn thoát.
Bây giờ vấn đề tổ chức cũng được giải quyết, Vân Thăng chỉ thay đổi một chút trên cơ sở phương án của họ, hắn đoán không ai dám đi hỏi Tất Phương Đình, dù có dám đi hỏi, hắn tin là lão Tất giờ đang như chú chim non bị hoảng cũng chả kịp phản ứng, nên giờ cần nhất là phải nhanh, phải hoàn thành cả cuộc đào tẩu trước khi lão kịp tỉnh ra.
“Sẽ..sẽ lộ tẩy chứ?” Lão Tôn hồi hộp không hiểu vì sao Vân Thăng có thể một lần làm bọn quân đoàn địch rút lui mà sao giờ phút này lại thiếu tự tin đến thế.
Vân Thăng lắc đầu cho lão thêm lòng tin: “Chỉ cần các ngươi cũng kiên định như vừa rồi sẽ không có vấn đề gì, lão bây giờ chỉ mong cho ta đi sớm mà thôi.”
Mặt Lão Tôn mang nhiên nghe không hiểu ý của hắn, mà Vân Thăng tất nhiên cũng chả giải thích chi cho phức tạp.
Lúc này, ả kim giáp vừa vòng qua. Ả giờ đã hoàn toàn có thể khẳng định người giết Hoa tiên tử chính là người đàn ông này, nhưng ả không hiểu vì sao hắn có thực lực kinh hoàng nhường ấy lại phải chọn lựa phương án này, là vì cô bé câm ấy, hay vì đội mặt nạ chín, hay do thân thể hắn có vấn đề gì?
Khả năng cuối cùng là lớn nhất, vì ả nghe nói hôm qua hắn vẫn đang nằm chờ chết, dù là nguyên nhân nào chăng nữa, bây giờ hắn cũng phải hợp tác với ả, vì ả nắm trong tay một đường mật đạo, bọn quân đoàn độc khí vốn canh gác tại mật đạo chắc ngỡ chiến tranh kết thúc, đã chuyển dời trận địa. Giờ chỉ cần trà trộn vào được chắc chắn có thể thông qua đó thoát nạn.
Vì cảnh ngộ của chị họ vách chủ, ả đã thất vọng hoàn toàn với đàn ông trên thế giới này, nhưng điều này cũng không cản trở cho ả lợi dụng đàn ông. Thủ hạ của ả đều là đàn ông. Hiện giợ, ả cần phải hợp tác với người đàn ông này rời khỏi nơi đây và cắt đuôi bọn truy binh đằng sau. Trong lòng ả là chiếc mặt nạ Thổ Vách, sớm muộn gì Đông Vách chủ cũng sẽ xuất hiện.
“Ta có cách này, dẫn các ngươi…” Ả nhìn thẳng ánh mắt của Vân Thăng lấy lại tự tin. Nhưng vừa nói được một nữa, thì phó đoàn trưởng của binh đoàn độc khí đã áp trở về. Tên phó đoàn trưởng vừa mở mồm đã cung kinh nói Vân Thăng: “Đốc lĩnh lệnh tại hạ hộ tống các vị rời rừng.”
Ả kim giáp há hốc mồm, ả lại một lần bị đả kích, trong lòng chỉ thấy bất lực như thể mình chỉ một nhân vật bé nhỏ. Đường đường một đốc lĩnh Tây Vách, thế mà bị người khác không xem ra gì hết lần này đến lần khác.
Rốt cuộc tên này là ai? Tất Phương Đạt không những bi hắn dọa cho khiếp vía, giờ còn cho người hộ tống họ đi ra.
Điều khiến ả chịu không nổi nhất là Vân Thăng lại dùng ánh mắt nghi ngờ để nhìn phó đoàn trưởng quân đoàn độc khí, hình như cả một chút đắc ý hoắc vừa ý cũng chả có.
Vị phó đoàn trưởng này liền giải thích: “Ngài đừng hiểu lầm, đốc lĩnh đã hạ lệnh, đây chỉ là sự tôn kính với ngài.”
Tất cả mọi người chỉ thấy choáng. Ngữ khí nịnh bợ này đâu giống song phương đối địch! Mọi người nhanh chóng nhìn về Vân Thăng, “một nhân vật lớn”mả cả đốc lĩnh đang nổi như cồn này mà còn phải đến xua nịnh hắn.
Hắn giơ tay áo lên chùi nước mũi bầy hầy như thằng bé, xong chỉ tay về trước: Phía trước, dẫn đường!
Tất cả mọi người tập thể hóa đá…
Hắn nỡ lòng nào có cái động tác không chút uy nghiêm không hợp thời như thế!
Biết bao người đều nhận thức được “nhân vật lớn” này cũng thật bình dị.
Trên thực tế, thì nhân vật gì chả phải ăn ngủ nghĩ ỉa, mà hắn cũng chả cố ý chi, chỉ là mũi hắn quả thật vừa vì cổ họng mới hồi phục được một lúc mà đã hoạt động hết sức, sặc mũi thôi! Hắn vẫn cảm thấy được sự biến hóa trên thanh đới, hắn hình như có thể phát ra một số âm thanh kỳ lạ mà quen thuộc- âm thanh của trùng tử.
Không lễ lỗi của nghịch chuyển Phong Thú phù này đã xảy ra sự cố? Vì thế lúc ấy hắn như bị thiêu chết? Mà nghĩ tới nghĩ lui hắn cũng chả hiểu nổi.
Lão Tôn cõng cô bé câm trên lưng đi sát theo hắn. Cô bé hình như bị trúng độc ở hầm lần hai, giờ tái phát ngày càng nghiêm trọng.
Lão Lục ôm lấy bụng, trên trán mồ hôi nhuễ nhụai, môi tái mét nhưng vẫn cắn răng nhìn vợ và các con không nói không rằng đi sau cùng.
Có vị phó đoàn trưởng này mở đường cộng thêm kỳ hiệu của binh đoàn độc khí nên thuận lợi vô cùng, chỉ một chốc đã đi đến rìa khu rừng. Chỉ một bước nữa sẽ đi vào vùng đất hoang vu.
“Tôn Thịnh, ta tìm ngươi vất vả lắm, ngươi nhìn kỹ đây là ai?” Một giọng nói đầy oán hận từ đám người thực vật vọng ra, vừa dứt lời một chiếc đầu người đã lăn lông lốc đến dưới chân lão.
“Là đại đội trưởng.”Lão Tam từ phía sau chen chúc đi lên, sau khi nhìn rõ đầu người mà kinh ngạc thối lên.
Lão Tôn nghe thế mà trắng cả mặt,đúng là trốn cũng trốn không được. Sau khi định thần lại, lão cố gắng nói: “Tiểu Lý, năm xưa bọn ta chỉ phụng mệnh hành sự, oan có đầu…”
Trong lúc nói, một người thực vật tưa “Hoa tiên tử” mà Vân Thăng đã từng gặp “trôi” ra, điều khác chăng hình như nó là nam tính, tướng mạo biến họa lại càng giống một “nam tinh linh”.
Giọng nó đầy phẫn nộ bi thương: “Phụng mệnh hành sự? Phụng…? Nhà ta tất cả ba mươi sáu mạng người, từ người già đến đứa trẻ còn chưa biết nói, chỉ trong một đêm đã bị đại đội ba các ngươi giết sạch, ba mươi sáu mạng người ấy bị tội chi mà đến nỗi? Ngươi nói cho ta biết, tội chi?”
Lão Tôn trương trương miệng nhưng lại không thốt lên được lời nào.
“Lão..lão đại, hắn..hắn..thân dưới của hắn không có dây mây, hắn đã có thể bỏ cuống rồi!” Lão Tam kinh hoàng lùi ra sau lắp bắp nói.
“Hoa tiên tử” cười lạnh lùng thù địch, nó cắn răng nói: “Đã hai năm rồi, những hai năm. Ta hàng đêm đều ác mộng, ta theo đuổi sức mạnh một cách bất cần, ta từng phút từng giây cũng toàn nghĩ đến ăn tươi nuốt sống các ngươi. Trời xanh có mắt, trời xanh có mắt, cuối cùng đã để ta đợi được ngươi, trời xanh có mắt!”