Sở Vân Thăng dựa lên vách tường buồn bực hút thuốc, tâm tình hắn bức bối không phải bởi vì những người này lại chạy trở về, mà là tiếng kêu gào của những người chết kia, khiến cho hắn cảm thấy thấp thỏm hồi hộp, nguyên nhân hồi hộp là do côn trùng tựa hồ ngày càng nhiều, nhiều đến mức tốc độ tu luyện của hắn không thể nào đuổi kịp.

Cô gái cứu nhầm kia cũng theo lên lại, hoặc có lẽ nàng cũng chưa đi bao xa, nàng ngồi bên cạnh Sở Vân Thăng và Dư Tiểu Hải, mà đám người Cố Lập Minh ngồi một bên khác, tựa như tạo thành hai cái thế giới.

Những tiếng kêu gào thảm thiết bên dưới, mỗi khi truyền tới đều làm cho thân thể cô run rẩy, tựa như một con thỏ con đang trong cơn kinh hoảng cực độ.

Sở Vân Thăng từng có loại cảm giác này, đó là khi hắn lần đầu thấy những con côn trùng này giết người, hút não. Khi đó, trái tim hắn tựa như không còn thuộc về mình nữa, đập bình bịch liên hồi.

Không có ai nói chuyện, cũng không có ai dám nói, Sở Vân Thăng cũng không dám tạo ra tiếng động, lũ côn trùng hết sức mẫn cảm với âm thanh.

Bốn phía rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có cảm giác như đang ở trong một cái nghĩa địa.

Qua một lúc lâu, Sở Vân Thăng có cảm giác như mình vừa làm một giấc, bởi vì hắn bị giật mình tỉnh lại, hắn lại mơ mơ màng màng gặp phải một cơn ác mộng: mũ giáp của hắn đã rơi mất, côn trùng đang hút não của hắn.

Tiếng kêu gào bên dưới đã không còn, xa xa có thể mơ hồ nhìn thấy vài con côn trùng đang lượn lờ, xung quanh không có một chút tiếng động, chỉ có tiếng cô gái trên tầng thượng thấp giọng khóc, và tiếng mấy người giáo sư Tôn đang nhỏ giọng thảo luận gì đó.

Dư Tiểu Hải vẫn mê mang như một con heo chết, không có chút động tĩnh. Sở Vân Thăng gần như đã muốn từ bỏ, chỉ là lỗ mũi của Dư Tiểu Hải vẫn còn một chút hô hấp yếu ớt.

Khi Sở Vân Thăng ngẩng đầu nhìn trời, bỗng nhiên phát hiện trong thế giới vốn hoàn toàn tối đen này, dường như thấu xuống một chút ánh sáng mông lung, trái tim hắn như muốn ngừng đập, vội vã gỡ mặt nạ bảo hộ xuống, quả nhiên là trên bầu trời mơ hồ xuất hiện một chút ánh sáng yếu ớt, tuy rằng bóng tối vẫn bao trùm lấy mặt đất, thế nhưng chút ánh sáng yếu ớt đó, miễn cưỡng đủ cho con người ta có thể thấy được bóng dáng một vài vật thể xung quanh, không đến mức triệt để mù nếu không có những nguồn sáng như đèn pin ngọn đuốc.

Đây là chuyện gì? Rốt cuộc sắp khôi phục lại thời đại Mặt Trời sao? Sở Vân Thăng kích động muốn rơi nước mắt, không phải là hắn không kiên cường, chẳng qua là hắn luôn chôn dấu thật sâu sự yếu đuối vào lòng mà thôi..

Sở Vân Thăng nhảy lên một cái, hưng phấn mà lắc lắc cái tên lợn chết Dư Tiểu Hải, nói: "Tiểu Hải, cmn tỉnh lại đi, bầu trời thay đổi! Có chút ánh sáng rồi! Đừng có làm như chết rồi nữa!"

"Cậu ta tạm thời sẽ không tỉnh được." Giáo sư Tôn chống gậy, đi đến trước mặt Sở Vân Thăng, ngồi xuống, tiếp tục nói: "Cậu ta đang trong quá trình thức tỉnh, căn cứ nghiên cứu của chúng tôi, thân thể cậu ta đang được năng lượng tối cải tạo lại, tạm thời sẽ không tỉnh lại được."

"Năng lượng tối?" Sở Vân Thăng nghi ngờ nói, hắn vốn tưởng rằng ông lão này lại đến để dò hỏi về chiến giáp của mình, không nghĩ tới lại là nói mấy thứ này, có điều danh từ này hình như đã nghe qua ở đâu đó, như là vị chuyên gia ở tòa nhà số 8 kia từng nói qua thì phải.

Giáo sư Tôn gật đầu, giải thích: "Đúng, năng lượng tối, kẻ thống trị tuyệt đối trong vũ trụ, nó xen lẫn cùng với vật chất tối, chiếm 96% trong kết cấu của toàn vũ trụ, thậm chí là còn nhiều hơn."

"Ông nói là, hắn đang được cái thứ gọi là năng lượng tối này cải tạo?" Sở Vân Thăng lần đầu tiên nghe được vấn đề liên quan đến tu luyện hoặc thức tỉnh nằm ngoài sách cổ, có điều vừa đá người ta một cước, hiện tại cũng không biết là người ta có nói láo hay không.

Giáo sư Tôn tựa hồ không suy nghĩ nhiều như vậy, thở dài một hơi nói: "Đúng vậy, thế nhưng cũng không phải tất cả năng lượng tối đều có khả năng này, về phần loại năng lượng tối nào khiến cho loài người hay thậm chí là động vật biến hóa, chúng ta vẫn còn đang trong quá trình nghiên cứu."

Sở Vân Thăng nhớ trong sách cổ từng nói, sau khi phong ấn cổng trời được phá bỏ, nguyên khí thiên địa có thể tu luyện mới tràn xuống trái đất, để xác nhận điểm này, hắn cố ý hỏi: "Vậy tại sao trước khi mặt trời biến mất, lại không xảy ra chuyện này?"

Giáo sư Tôn cười nói: "Ở thời đại Mặt Trời, loại vật chất tối duy nhất mà chúng ta có thể bắt được chỉ có neutrino, thế nhưng trong thế giới vật chất tối nói chỉ chiếm một tỉ lệ hầu như có thể bỏ qua! Những loại vật chất tối và năng lượng tối khác chỉ đang dừng ở mức suy đoán, căn bản không cách nào phát hiện, chỉ đến khi bước vào thời đại Bóng Tối, chúng ta mới có thể quan sát được một lượng lớn vật chất tối và năng lượng tối, có điều..."

Sở Vân Thăng nghe đến nhập thần, vội vàng nói: "Có điều cái gì?"

Giáo sư Tôn khoát khoát tay, bất đắc dĩ nói: "Giờ có nói cho cậu biết cũng không sao, nghiên cứu về vật chất tối và năng lượng tối của chúng ta, vào đoạn thời gian sau khi mặt trời biến mất đã điên cuồng tiến hành nghiên cứu, đáng tiếc thời gian quá ngắn, lại thêm sự xuất hiện của côn trùng, khiến cho việc nghiên cứu bị gián đoạn, cho nên có rất nhiều thứ không thể nào xác định, đây là một ngành khoa học vô cùng thâm ảo, nếu như loài người có thể nắm giữ được ngành khoa học này, ta tin tưởng chúng ta không chỉ có thể đối phó với côn trùng, mà dù là bay ra khỏi hệ Mặt Trời cũng là việc hoàn toàn có thể."

Sở Vân Thăng âm thầm gật đầu, cảm thấy năng lượng tối có thể cải tạo thân thể mà giáo sư Tôn nói tới chính là nguyên khí mà sách cổ hay nói, có lẽ đây chính là hai cách xưng hô khác nhau của người trong hai thời đại đối với cùng một sự vật.

Khi hắn vẫn còn đang ở tòa nhà số 8 hoa viên Danh Đô, vị chuyên gia lầu trên còn kể với hắn rằng rất có thể gã nắm đấm băng có liên quan đến một loại năng lượng tối nào đó, không nghĩ tới đây lại là sự thật!

Hắn nhìn giáo sư Tôn đang chậm rãi nói chuyện, bỗng nhiên nghĩ đến một cú đá khi hắn đang mặc chiến giáp khi nãy, há là một người bình thường có thể chịu được? Lần trước gã côn đồ kia bị hắn đá gần như trọng thương, mà bây giờ Cố Lập Minh bên phía đối diện cũng đang đau đớn che bụng.

Lẽ nào ông ta cũng là một người thức tỉnh? Sẽ có người thức tỉnh lớn tuổi như vậy sao?

Hắn hỏi thử: "Ông cũng là...?"

Giáo sư Tôn mỉm cười, tự giễu nói: "Không sai, ta cũng là một người thức tỉnh, có điều năng lượng tối của ta vô cùng yếu ớt, không thể sử dụng để chiến đấu, dù là dùng để nghiên cứu cũng đã rất miễn cưỡng!"

Sở Vân Thăng âm thầm kinh ngạc, hắn vẫn luôn cho là những người tự thức tỉnh, mặc kệ mạnh yếu thế nào, thì đều có thể chiến đấu. Không ngờ lại có người thức tỉnh nhưng không thể chiến đấu, bản thân đúng là có hiểu biết quá ít về những thứ này.

Hắn tin tưởng trên sách cổ nhất định có viết, đáng hận là mấy cái ký tự cổ quái trên sách cổ kia, vì để hiểu được ý nghĩa của một ký tự, bản thân thường phải vắt hết óc suy nghĩ không biết bao nhiêu lần, cũng chưa chắc có thể hiểu được, nếu có được một quyển từ điển ký tự thì tốt rồi, hắn thường vẫn có ý nghĩ như vậy.

Giáo sư Tôn không biết trong bụng Sở Vân Thăng đang nghĩ ngợi rất nhiều chuyện, sự chú ý của hắn rất nhanh đã bị Dư Tiểu Hải hấp dẫn, ồ lên một tiếng nói: "Quá trình thức tỉnh của bạn cậu rất kỳ lạ, căn cứ vào những tiền lệ mà trước đây chúng ta quan sát được, quá trình thức tỉnh kiểu này thường khá nguy hiểm, bạn của cậu chắc sẽ không thể nào chống lại được tình huống bùng nổ năng lượng tối đa, thế nhưng vì sao hết lần này tới lần khác những năng lượng tối này lại bị áp chế lại?"

Sở Vân Thăng trong lòng khẽ động, chẳng lẽ là Lục Giáp phù áp chế sự bạo động năng lượng tối trong cơ thể Dư Tiểu Hải? Có điều hắn không muốn nói ra chuyện này, mặc dù hắn có chút cảm kích vì ông lão này đã nói cho hắn biết nhiều thông tin như vậy, thậm chí còn hơi cảm thấy xấu hổ vì đã đá lão một cước, thế nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để lộ ra bảo bối chỗ dựa sinh tồn của hắn, sách cổ hiện tại chính là của quý của hắn.

Giáo sư Tôn lại nói một câu khiến cho hắn phát rét: "Đáng tiếc bây giờ không phải ở trong phòng thí nghiệm!"

Sắc mặt của Sở Vân Thăng có chút khó coi, giáo sư Tôn rất nhanh đã phát hiện ra, dường như đã biết được suy nghĩ trong đầu Sở Vân Thăng, không ngờ chỉ cười nhẹ: "Mấy người thức tỉnh các cậu, lúc nào cũng nghĩ những thí nghiệm của các nhà khoa học kinh khủng như vậy, trong việc nghiên cứu loài người, ít nhất là trong cuộc đời nghiên cứu của ta, còn chưa từng thấy qua chuyện cắt xẻ ai như mấy lời đồn thổi!"

Sở Vân Thăng không nghĩ tới ông lão này lại xem hắn là một người thức tỉnh tự nhiên, có điều hắn cũng không giải thích, như vậy là tốt nhất, đỡ đi việc người khác phát hiện ra những bí mật khác của bản thân.

Nghe ông lão nói vậy, Sở Vân Thăng cười cười, từ chối cho ý kiến. Dư Tiểu Hải hiện tại chết sống không rõ, cũng không biết là còn cần bao lâu nữa, cái hạn 72 giờ rút lui của bộ đội càng lúc càng gần, khiến hắn rất phiền lòng.

Hắn có chút hảo cảm với ông lão này, dù sao ông ta cũng giải thích cho hắn rất nhiều tri thức mới về thời đại Bóng Tối. Cho nên, khi hắn đói bụng, hắn dùng nửa ổ bánh mỳ để đổi lấy việc ông ta nói ra tất cả những tin tức hiểu biết về người thức tỉnh cho hắn nghe. Mà điều khiến hắn yên tâm hơn một chút là, trong số những người tự thức tỉnh mà ông ta biết, vẫn chưa có ai có năng lực có thể vượt qua được Sở Vân Thăng.

Lúc này, con heo chết Dư Tiểu Hải rốt cuộc có động tĩnh, 'A' một tiếng, giãy dụa ngồi dậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play