Là Cẩm Thạch!

Sở Vân Thăng đã lập tức cảm nhận thấy sự xuất hiện của nó. Đó là một thứ sức mạnh có trương lực khiến tim hắn đập mạnh, cũng giống như con mồi bị dính vào màn nhện có vùng vẫy thế nào cũng không thoát nổi.

Con trùng ngố mới trước đó còn ỉu xìu mặt mày, giờ bỗng chốc hưng phấn như vừa được dùng doping, mắt nó đỏ ngầu bất chấp tất cả xông đến chỗ Cẩm Thạch.

Sức mạnh của Vân Thăng căn bản không đủ để kiềm chế một con Xích Giáp II, cuối cùng đành phải trơ mắt nhìn nó phóng như bay về khu dịch thể. Trùng ngố chưa đi được bao xa đã đứng như trời trồng tại chỗ. Sau đó, nó cứ bất lực lùi dần, lùi dần.

Vân Thăng tất nhiên biết vì sao. Vì khi chúng phát hiện ra Cẩm Thạch, Cẩm Thạch cũng đã phát hiện ra chúng, đồng thời còn phát ra tín hiệu: Lùi ra sau, không được đến gần. Nhân danh Cẩm Thạch, ra lệnh các ngươi!

Các ngươi? Trong lòng Vân Thăng đại kinh. Hắn làm gì có động tĩnh gì, không những thế, hắn còn lẳng lặng lùi ra sau. “Các” mà Cẩm Thạch nói đến chắc chắn không có hắn. Có nghĩa ngoài hai tên bọn chúng ra,còn có trùng tử khác sống sót.

Mãi đến khi trùng ngố lùi về sát cạnh Vân Thăng, nó mới đứng yên lại, lặng lẽ dõi theo chiến trường máu lửa dần dần tan đi của hai chiến bóng kia.

Vân Thăng cẩn thận leo lên gò đất phía trước, đây chính là Cẩm Thạch ư?

Nó không giống như cự trùng tiền sử, cũng không phải là đóng thịt béo ụ như Cẩm Thạch Hoàng Sơn, ngược lại lại là một con mãnh trùng hình người. Nom người nó cao gần ba mét, toàn thân là vỏ giáp đen ngòm một màu chết chóc, kéo theo sau lưng là chiếc đuôi dài và cạp chân như cẳng cào cào, dài và mạnh mẽ đứng sừng sững trên mặt đất. Đằng sau nó còn kéo theo hơn mười chiếc ống dẫn đong đưa bất định, còn “tay” lại cầm một binh khí hình thoi.

Đối thủ của nó lại càng khiến Vân Thăng kinh ngạc vạn phần. Tên nhân loại đứng trên lưng Khủng Bố Chi Tử lại là một người cô gái, khoát trên người chiếc áo phao chống rét, mắt đeo kính, tóc buộc đuôi gà. Một ngoại hình bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Hơn thế xung quanh người cô toát lên một khí chất hòa bình, an tường.

Sở dĩ hắn dám chắc cô là nhân loại mà không phải người của Băng tộc, một phần vì ăn mặc của cô thật sự khác xa bọn Băng tộc, hai nữa quan trọng hơn là trên người cô không có được vẻ đẹp hoàn mỹ cũng như sự lạnh lùng vốn sẵn tính trời của chúng.

Đây là ai?

Một tên nhân loại lại có thể đứng trên người Khủng Bố Chi Tử? Cô trông chạc tuổi Vân Thăng, sao lại có thực lực như vậy?

Hắn kinh ngạc há hốc mồm. Tiếp theo sau đó liền nghe thấy tiếng nhàn nhạt của cô phát ra: “Cẩm Thạch, ngươi không thể lấy đi Mộc Nguyên Thể được, hãy trả lại cho ta. Ngươi đã thua.”

Điều khiến Vân Thăng không ngời là hóa ra Cẩm Thạch có thể nói được tiếng người: “Hừ, vì cô à nhân loại trên người không chứa dị nguyên nên ta mới không giết cô, chứ cô nghĩ ta sợ cô ư?”

Cô gái thất vọng lắc đầu: “Phá hoại chỉ dẫn đến hủy diệt, hãy giao lại cho ta.”

Cẩm Thạch lạnh lùng đáp: “Ta có sứ mệnh.”

Nói xong, toàn thân nó bốc lên tử diệm nhiễm lệ đan xem với từng tia khí đen chết chóc hừng hực. Hỏa nguyên khí ngày càng nồng nặc ào ào tuôn chảy, thi thể trùng tử khắp mặt đất dần dần nối đuôi nhau bay lên lơ lửng trên không trung. Cả không giản phảng phất như bị nó phong tỏa lại, trong cái động có cái tĩnh.

Vân Thăng và trùng ngố cũng bị luồn sức mạnh này cuốn trôi lên bay vòng khắp trời. Trong đầu hắn bỗng chốc “nghe thấy” âm thanh của Cẩm Thạch nổi lên: “Các con của ta, đừng động. Hãy như là đã chết đi, ta sẽ đưa các con đi xa, không để kẻ thù phát hiện. Những lời dưới đây của ta, các con phải nhớ kỹ từng câu cho đến khi chết.”

Thật ra Vân Thăng làm sao dám động. Thực lực của hắn giờ nếu không dùng hồng quang, chắc cả trùng ngố cũng thắng không nổi; huống hồ là Cẩm Thạch và Khủng Bố Chi Tử.

“Các con đều là con của ta, từ ngày đầu tiên các con được sinh ra, ta đã để mắt đến nhất cử nhất động của các con. Sức mạnh và dùng khí cho các con được ban tặng đã chưa một lần khiến ta phải thất vọng. Tuy nhiên, hôm nay các con phải gánh vác vận mệnh của ngã tộc, vì sứ mệnh ngã tộc hi sinh tất cả.”

“Các con, ta sẽ chọn một trong số các ngươi làm thủ lĩnh, ban tặng cho nó trí tuệ. Các con hãy cùng thủ lĩnh mang theo Mộc Nguyên Thể rời khỏi đây. Phương bắc có kẻ thù, hãy đi về hướng nam, tìm nhưng Cẩm Thạch khác rồi giao Mộc Nguyên Thể cho chùng, hoàn thành sứ mệnh của các con. Dù có bao nhiêu hiểm nguy, bao nhiêu gian khó đây cũng là ý nghĩa tồn tại của các con. Nhất thiết phải hoàn thành, dù phải chết vẫn phải hoàn thành.”

“Hãy đi đi, các con của ta! Hãy đi hoàn thành sứ mệnh của mình.”

Cẩm Thạch vừa dứt lời, thi thể trùng tử lơ lửng trên không bắt đầu thi nhau bị đốt cháy và xoay cuồn.

Vân Thăng cảm giác như vừa bị một bàn tay vô hình đỡ lấy, bỗng chốc như cũng đang xoay cuồn múa lượn trong hỏa nhiệm khắp đất trời.

Pằng pằng pằng…

Liên tục bảy tiếng chạm đất vang lên.

Sở Vân Thăng vội vàng ngượng dậy, bên cạnh hắn còn sáu con trùng tử khác cùng rơi xuống cùng lúc. Trong đó có con Tử Viêm Ma Trùng, một Thanh Giáp trùng, một Kim Giáp trùng, một con trùng chỉ màu trắng và hai con Xích Giáp trùng, ngoài trùng ngố ra còn một con Xích Giáp khác, tổng cộng bảy con trùng tử.

Ngoài Vân Thăng, trùng ngố và trùng chỉ trắng ra, bốn con trùng tử còn lại cơ hồ đều mang thương tích. Nghiêm trọng nhất là Thanh Giáp trùng, không chỉ gẫy mất nửa chiếc cẳng, cả chiếc cánh của nó cũng không còn thành hình.

“Ta là thủ lĩnh, hãy nghe lệnh ta nhanh chống rời khỏi nơi đây.” Tử Viêm Ma Trung hất bay lớp bụi bám trên người minh uy nghiêm ra lệnh.

Cẩm Thạch đã đưa chúng đi rất xa, giờ đã rời xa khu dịch thể.

Vân Thăng muốn chuồn cũng không được. Bọn Tử Viêm Ma Trùng cứ nhìn hắn chằm chằm. hơn nữa, cũng chả cách nào chuồn, với thực lực của hắn, một thân một mình lên đường chỉ có một con đường chết.

Phía nam thì phía nam vậy. Dẫu sao cũng cần thời gian để khôi phục bổn thể, một khi phôi phục, hắn có thể ra đi bất cứ khi nào cũng đều an toàn cả.

Vân Thăng biết rõ cái Mộc Nguyên Thể kia đang nằm trong bụng của Tử Viêm Ma Trùng, hắn không có hứng thứ với nó, chính xác hơn là hắn “không dám”có hứng thú với nó.

Bản thân hắn vì phù văn mà bị bọn dị tộc truy sát, mà bọn giờ bọn Cẩm Thạch và rừng Bao Tử đều không tiếc tử chiến vì cái thứ này, hắn còn dính vào chả khác chi tự tìm đường chết.

Có điều hắn cũng hiếu kỳ sao Cẩm Thạch cứ nhắc đến việc cô gái ấy là tên nhân loại có thân thể không chứa dị nguyên, với lại nó cứ nhắc đi nhắc lại mãi sứ mệnh của mình. Chủng tộc chỉ biết gieo rắc phá hoại và chết chóc như Trùng tộc thì có sứ mệnh gì cơ chứ?

Và cả cô gái ấy cũng cho hắn một cảm giác vô kỳ kỳ quặc. Xem dáng vẻ thì là bộ dạng của một học sinh nhưng lại tràn trề một sức mạnh của sự yên bình.

Từ xa xa, hắn vẫn thấy rõ Cẩm Thạch đắm chìm trong tử hỏa phi mình cùng Khủng Bố Chi Tử và người con gái trên lưng nó đối đầu nhau. Nguyên khí dao động khí thế chấn thiên. Trong đầu hắn chốc chốc vẫn vang vảng âm thanh bi tráng mà trầm trọng của Cẩm Thạch: “Ngã tộc chi mệnh, sát tuyệt dị nguyên, khai thiên lập địa, trùng…”

Trên mặt đất hoang tàn mênh mông, lạnh giá bao phủ, bảy con trùng tử như chó mất nhà vội vàng băng chạy. Dẫn đầu là con Tử Viêm Ma Trùng, theo sau nó là hai con Xích Giáp và sau cùng là con Kim Giáp trùng khổng lồ cỏng trên lưng ba con trùng tử khác. Trong đó, có Thanh Giáp trùng bị thương năng ở cánh và cẳng; còn trùng chỉ vì bò quá chậm , để nó bấm trên lưng Kim Giáp trùng cho nhanh. Còn Sở Vân Thăng là hoàn toàn muốn tiết kiệm thể lực, giả vờ bị thường, nằm vạ bấm trên lương Kim Giáp không chịu xuống.

Bọn trùng tử “thật thà”, cả Tử Viêm Ma Trùng vừa được ban trí tuệ cũng chả thông minh hơn trùng ngố được bao nhiêu, chúng căn bản không ngờ đến hắn đã giở trò mánh khóe lừa lộc. Trong thế giới quan của chúng, trùng tử cùng tộc luôn luôn trung thành.

Sau một ngày một đêm, vừa đi vừa trốn, ngay cả Vân Thăng nằm trên lưng trùng tử khác cũng thấy như rã rời cả thân xác. Hắn đoán nếu tiếp tục chạy trốn, dù không chết dưới tay quái vật khác thì cũng chả sống nổi.

“Lão Tử, đừng chạy nữa, tìm nơi nào đấy nghỉ chân đã.” Hắn thật sự không chịu nổi, hắn thấy ngay từ đầu hắn leo xuống tự bò có vẻ còn khá hơn.

Tử Viêm Ma Trùng rất lấy làm ngạc nhiên trước “trí tuệ” của một con Xích Giáp trùng, nhưng với IQ ít ỏi của mình, chẳng mấy chốc đã bị Vân Thăng tùy tiện bị Vân Thăng lấy cớ Cẩm Thạch muốn hắn là thủ lĩnh dự bị cho qua chuyện.

Sau khi hắn giải thích thế nào gọi là “dự bị”, vì sao phải dự bị, không chỉ nó tin mà cả trùng ngố của không nghi ngờ gì mà phát tín hiệu hỏi Vân Thăng vì sao phải “dự bị thủ lĩnh”; cuối cùng Vân Thăng đành phải giải thích thêm một lần là “phó thủ lĩnh”.

Hắn cũng dở khóc dở cười, vì không ngờ trong thế giới trùng tử này, hắn cũng có thể có được một chức quan!

Là phó thủ lĩnh, lời nói của hắn cũng có trọng lượng nhất định, nhất là sau vài lần hắn chỉ huy bọn chúng giả chết tránh được truy sát và tập kích, trí tuệ của hắn rất được bọn trùng tử này nể phục.

“Được…” Tử Viêm Ma Trùng ầm ừ một tiếng. Khả năng tổ chức ngôn ngữ của nó thua cả đứa mẫu giáo, cả trùng ngố cũng hơn nó nhiều.

Vân Thăng phát hiện, Cẩm Thạch chỉ ban cho nó “trí tuệ”, nhưng nó lại không thể có “ý thức cá nhân” như trùng ngố, nói trắng ra Lão Tử giống như một chường máy móc, còn trùng ngố thì lại có tính năng giống con người.

“Phía trước là một tiểu trấn…là tiểu trấn gì? Đừng ngắt lời…không biết thì đừng hỏi…chúng ta cứ nghỉ ngơi ở đây, đợi màn đêm đến hãy hành động.” Vân Thăng vươn cao cổ nhìn về hướng thành chấn bỏ hoang ở xa. Hắn cũng không nơi đấy liệu có con người hay không. Nhưng lúc này cũng không thể lo quá nhiều. Sự truy sát của rừng Bao Tử uy hiếp quá lớn, ở dã ngoại sẽ vô cùng nguy hiểm, tốt nhất trốn trong nhà là an toàn nhất. Không biết cuối cùng Cẩm Thạch có dùng cái chết của mình mà đánh trọng thương được Khủng Bố Chi Tử cùng cô gái đấy không; bọn chúng phần lớn phái bọn Phi Đới Quái đuổi theo, nếu không với tốc độ của Khủng Bố Chi Tử, “đội đặc công bảy trùng tử” của chúng đã tiêu từ thuở nào.

Sở dĩ Vân Thăng đòi nghỉ ngơi không chỉ vì lộ trình vất vã, chủ yếu Thanh Giáp trùng sắp không chịu nổi,nhất thiết phải để trùng chỉ xuống đất hút mấy loại năng lượng linh tinh mà truyền cho nó để cứu chữa.

Bọn chúng không thể mất Thanh Giáp trùng, nếu không vấn đề cảnh giới sẽ không xông, đã mấy lần bọn chúng toàn bị kẻ địch đuổi đến trước mắt mới phát hiện ra. Nếu cứ thế này, e rằng trước khi tìm ra khu dịch thể tích theo bọn chúng đã toàn quân bị diệt.

Khi bọn chúng theo chỉ thị của hắn, rón rén mò vào một tòa nhà cao tầng trong tiểu chấn như những kẻ trộm nghiệp dư, không khỏi kinh ngạc trước không khí trước mắt

Trước mặt chúng, là một đoàn người tị nạn trong tòa nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play