“Thuộc hạ những ngày nay truy lùng khắp thành nội, cả khu vực Hoàng Sơn này ngoài thành Liệt Hỏa đều đã lùng sục nhưng không có thu hoạch, thuộc hạ có lỗi.” Hứa Tình Thư quen đường quen lối mà trả lời.

“Không oán ngươi, đã tìm được bảy người thì cũng lập một công lớn trước ngài sứ giả, ba người còn lại không vội…” Cơ Khanh quay lưng đi, tay ả vẫn không ngừng lảo đảo ly rượu trên tay. Bỗng nhiên,nhanh như xoay chong chóng ả đột ngột đổi sang một đề tài khác: “Đúng rồi, ngươi có quen người tên Viên Hồng Tuyết?”

“Ý ngài là thành chủ thành Liệt Hỏa hiện nay?” Hứa Tình Thư không dính dáng vụ này nhưng vẫn có nghe nói đến. Vì thế khi cô trả lời cũng rất ư tự nhiên.

Bản thân cô cũng cảm thấy kỳ quái, sao chỉ qua một đêm lão Viên Hồng Tuyết này lại tan biến khỏi thế gian này.

“Ý ta là, nghe nói mấy ngày trước trong Bạch Y Doanh Trại của người có một lão già tên là Viên Hồng Tuyết. Ngồi xuống đi, đứng đấy làm gì hả Tiểu Tình Tình của ta?” Cơ Khanh tay vẫn cầm ly rượu vang, vừa quay tấm thân ẻo lả của mình nói.

“Đúng.” Hứa Tình Thư biết là việc trong thành chắc chắn không qua mặt được người phụ nữ này, hơn nữa việc này thực sự không liên can gì cô, nên cũng chỉ có sao nói vậy: “Trong Kỵ Doanh của thuộc hạ quả thật có một người tên Viên Hồng Tuyết đến, là do ả ngoài cửa thành giới thiệu đến. Lúc đến lão còn dẫn theo một cậu bé. Ban đầu thuộc hạ chỉ nghĩ đấy là người giúp việc, mãi đến đêm thành Liệt Hỏa tập kích …”

Tiếp đến cô cứ thể kể đầu đuôi tình hình đêm ấy, thậm chí cả đoạn bắn triệt tên Ninh Hồi Nhan cô cũng không bỏ qua. Trong sự việc Viên Hồng Tuyết này, cô hoàn toàn vô can, nên cũng không cần thiết phải vắt óc mà che giấu nội tình.

Cơ Khanh vừa nếm vị rượu vừa cười mim mỉm nghe Hứa Tình Thư tường thuật. Đến hết câu chuyện, ả mới lẳng lơ nói: “Ta đã để ả gác ngoài cổng ấy và những người tạp dịch trong doanh vẽ lại mặt tên này theo trí nhớ rồi đem đối chiếu với hình họa nội gián thành Liệt Hỏa đưa về, gần giống như đúc, nên tỷ tỷ nghĩ, thật ra chúng là cùng một người.”

“Thành chủ, thuộc hạ không biết…” Hứa Tình Thư vội vàng đứng dậy giải thích. Đến giờ cô mới biết mục đích thật sự mà thành chủ đòi gặp cô hôm nay. Nhưng cô thật sự không biết gì, trong lòng dù có hoảng hốt nhưng vẫn còn duy trì được chấn tỉnh.

“Ngồi xuống..ngồi xuống…tỷ tỷ biết ngay ngươi sẽ có phản ứng này. Dù thế nào cũng không thể hoài nghi đến Tiểu Tình Tình của ta được.” Tấm thân ngọc ngà cũng ả không ngừng nhấp nhô do cử chỉ cười giòn giả của ả, xong ả lại cầm tay Hứa Tình Thư tiếp tục nói: “Ngài sứ giả đích thân hỏi, tỷ tỷ cũng vô phương. Có điều đã hỏi kỹ càng, cậu bé đó cũng chỉ quen lão ở giữa đường. Người này lai lịch bất minh mà cố ý len lỏi vào nữ kỵ doanh của ta, mưu đồ bất minh. Xem ra có liên quan đến viện tập kích hôm trước. Xem ra giờ cũng đành thế thôi.”

Bỗng nhiên, đầu ả đột ngột nhảy qua hình ảnh “xác chết” trong tòa nhà của lâu đài trung tâm, nhưng trên logic lại có vẻ không phải thế. Viên Hồng Tuyết giúp thành Thôi Giết giết người cùng phe, điều ấy khó có thể có được.

Một ngày sau

“Ngươi nghe nói chưa?” Một người phụ nữ què chân đi đến trước mặt mặt một nam nhân cụt tay ra vẻ bí ẩn nói.

“Nghe nói gì? Ta nói sao ngươi không chịu an phận, tiết kiệm chút sức lực đừng để chết đói.” Tam Phát Tử bất mãn nói. Cái ả này hôi thối không chịu nữ, chỉ cần đến gần thôi gã đã không chịu nổi.

Ả kia ngó quanh ngó quanh xong, không những không chịu bỏ đi mà còn sáp lại gần hơn thủ thỉ: “Tam Phat Tử, ngươi không biết ư, nghe nói thành Thôi Tuyết đổi chủ.”

“Ai dà, ta nói Mỹ Quế à, người ta có đổi chủ thì có liên quan gì cô? Đi đi, cách ta càng xa càng tốt, đừng đến làm phiền ta!” Tam Phát Tử không muốn đếm xỉa đến ả nữa.

Những ngày này tâm trạng gã không tốt chút nào. Chung quy cũng vì việc chú Tài. Từ khi chú Tài bị người trong thành Thôi Tuyết lôi đi, vụ giao dịch với lão gia Viên coi như cũng tan tành mây khói. Đấy là cuộc mua bán lớn, là thức ăn, là việc liên quan đến tính mạng.

Ả cụt chân liền rủa: “Tên Tam Phát Tử chết tiệt, làm ơn mắc oán, ta đang chỉ đường cho ngươi đi ấy chứ.”

Tên kia đến mắt cũng chả nhếch một tẹo, nằm bất động như xác chết. Đã bao lâu rồi gã đã luyện thành bản lãnh, chỉ cần ăn một ít rồi nằm bất động. Cử động nhiều chỉ tổ mau đói!

Ả vẫn không chịu buông tha, vẫn cố thò đầu đến thủ thỉ bên tay gã: “Tam Phát Tử, ngươi có biết thành chủ mới là ai không? Ngươi nghe đây, họ Viên, Viên Hồng Tuyết, cụ Viên…”

Trên thực tế do tình báo sai lệch, thành chủ thành Liệt Hỏa phải là Tào Chánh Nghĩa nhưng bây giờ ngoại thành đang điên cuồng truyền tai nhau tên Viên Hồng Tuyết mà tạo nhầm lẫn này.

“Cút! Cút! Cái gì thành chủ, cái gì cụ Viên ở đây, đừng quấy rầy lão tử nữa…” Tam Phát Tử nói đến một nửa bỗng nhiên khựng lại, dựng người lên bâu chắc lấy cổ áo ả, nói như súng liên thanh: “Là Viên lão gia? Viên lão gia từng đến chỗ này? Cái lão đã dẫn theo cậu bé nhỏ?”

Ả cụt chân thấy tên này cuối cùng cũng “cắn câu”liền lập tức lên mặt, vờ ho khụ khụ hai tiếng, trở mặt như không muốn đếm xỉa lại gã.

“Ta nói Mỹ Quế, cô hai, bà hai! Ngươi trả lời giúp ta với!” Tam Phat Tử không những cũng thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn cả giở sách, gã còn thấy lòng mình như thắt lại.

“Đói! Không sức lực!” Ả cố tình làm ra vẻ không còn hơi sức.

“Được! Được! Thức ăn chứ gì? Ta cũng chỉ còn nhiêu đây, cho ngươi tất! Ngươi hãy nói đi!” Gả liều đem hết một miếng thức ăn đen xì xì trong túi áo ra đưa ả, mặt mày đau lòng nói.

“Vậy còn coi được!” Ả nhận lấy miếng thức ăn nâng niu như nâng trứng vàng trên tay. Chỉ dám rỉa ăn từng tí ti, cứ sợ rằng một lần ăn hết sẽ không còn gì. Ả ngâm mãi trong miệng ậm ừ nói: “Ta nói cho ngươi hay, Tam Phát Tử, phen này ngươi đúng là trúng mánh to. Thành chủ bây giờ của Liệt Hỏa là lão Viên, ta đã hỏi lại người khiến diện mạo của lão, xem ra không khác mấy người mà ta đã từng gặp. Ta xem ngươi nên nhanh chóng đi tìm lão, không chừng lão còn niệm chút tình xưa. Chỉ một miếng thức ăn xỉa từ kẽ răng lão e rằng cũng đủ ngươi sống nửa năm!”

Tam Phát đang định hỏi gì thì thấy Khôi ca đang vội vàng dẫn theo cả đoàn người đến. Gặp gã, Khôi ca hạ giọng nói: “Tam Phát Tử, ngươi mau theo ta đi. Thành Liệt Hỏa phen này rộng rãi điên cuồng. Cùng là việc tìm đá mà chúng trả gấp đôi thù lao, cũng không biết mình đến muộn thế còn chia chát được gì. Nhanh lên! Đừng đứng đấy mà lề mề!”

Hai ngày sau, tại một ngôi nhà gỗ lụp xụp trong thành

“Hôm nay triệu tập mọi người đến đây là để nghe ý kiến của các ngươi, muốn đi hay ở.” Người phụ nữ búi tóc đứng đầu, mặt có phần hơi sưng do thiếu ăn trường kỳ chậm rãi nói.

“Chị Tưởng, chị cứ quyết định, bọn em đều nghe theo chị.” Chàng thanh niên miệng ngậm cọng rơm vẫn bất cần nói.

“Trong chúng ta ngoài Thiên Hành Giả có lương thực ổn định, hay sinh viên khoa kỹ thuật còn được chia một tí thức ăn, khổ nỗi chúng ta phần lớn đều là sinh viên khoa vân, không được phân đành phải nhịn đói. Hai hôm trước đã có một người chết đói. Hai ngày nay ta đều nghĩ, dù mấy người Thiên Hành Giả chúng ta đem toàn bộ lương thực chia cho họ cũng không đủ. Giờ người bên thành Liệt Hỏa hứa sẽ cho gấp đôi, nên…”

Tưởng Thiên Thấm bỗng phát hiện Tần Kỳ Anh có phần hơi phân tâm, không biết đang nghĩ gì. Trong lòng cô cũng hơi lo lắng, liền quay sang hỏi:

“Thiếu tá Tần, cô có ý kiến gì ư?”

Tần Kỳ Anh phản ứng cực nhanh, cô chỉ một tích tắc cô đã hoàn thần và thận trọng nói: “Nếu cô Tưởng đã gọi mọi người tụ tập tại đây lại nói rõ như thế, ta cũng thông báo các ngươi một việc. Đã có tin tức từ tiến sĩ.”

“Có tin của tiến sĩ?”Tưởng Thiên Thấm sau một ngỡ người đã không che giấu được sự vui mừng trên mặt.

Từ lần trước thành Liệt Hỏa bị tập kích tiến sĩ mất tích đến nay chưa hề có một tí tin tức. Nhiều người đã tưởng người đã chết.

“Nội gián cao cấp hơn của thành Liệt Hỏa đã liên hệ và gửi thư tay của tiến sĩ cho ta. Trong thư có nói ngài và thiếu tá Đỗ ở thành Liệt Hỏa đã ổn định căn cơ, cộng thêm chế độ nô lệ ở đấy đã được xóa bỏ, nói chúng ta có thể ‘vượt biên’ ra ngoài, đến thành Liệt Hỏa càng sớm càng tốt.” Tần Kỳ Anh gật đầu nói.

“Ta có thể xem qua?” Tưởng Thiên Thấm suy nghĩ một lát thận trọng nói. Đỗ thiếu tá vẫn mất tích bấy lâu nay khiến cô rất ư nghi hoặc, có điều tiến sĩ cũng không chịu tiết lộ nhiều.

“Đốt rồi! Ngươi biết là vật này không thể để lộ, nếu bị phát hiện sẽ bị xử tử như gian tế.” Tần Kỳ Anh lắc đầu nói.

“Ngươi thấy đáng tin chứ?” Cặp mày thành tú của Tưởng Thiên Thấm đã chao lại, cô giải thích thêm: “Ý ta là có khi có người mạo nhận tiến sĩ hay tiến sĩ đã bị ép viết thư trong trường hợp nào đấy?”

“Ta đã suy nghĩ rất lâu, xét thấy tình hình này rất hiếm. Chúng ta đâu phải là nhân vật gì to tát, bọn thành Liệt Hỏa không phải làm thế, phen này còn dùng cả nội gián cao cấp.” Tần Kỳ Anh mín môi suy ngẫm.

“Được. Nếu đã như thế thì cứ quyết định vậy. Việc này không thể để lâu nữa, nếu không ắt đêm dài lắm mộng. Tối nay chúng ta sẽ lên đừng. Mọi người chia nhau thông báo cho các bạn, có tình hình gì lập tức bỏ chạy, tuyệt đối không để bị bắt lại.” Tưởng Thiên Thấm nhỏ giọng dặn dò.

“Ưhm, tiến sĩ đã an bài cao thủ trong nội thành tiếp ứng chúng ta. Ta lát nữa sẽ liên hệ tên thám tử ấy.”Tần Kỳ Anh bổ sung thêm.

Lúc này bỗng dưng có người đứng dậy nói: “Không được, mọi người đi, ta không thể bỏ Đàm Ngưng lại một mình.”

“Cà Tử, ngồi xuống! Việc này còn không đến lượt ngươi quyết định. Ngươi một mình ở lại thì có thể cứu được cô ấy ư?” Trác đại công tử kéo cậu ngồi xuống nghiêm giọng can.

“Ta mặc kệ, dẫu sao ta cung không thể bỏ cô ấy tự trốn chạy. Trác ca, chị Tưởng, ta biết mọi người muốn tốt cho tất cả chúng ta, nhưng ta thật sự không thể bỏ đi, ta…” Cà Tử vằn khỏi tay Trác công tử kiên quyết nói.

“Ngươi..” Trác công tử nổi giận.

“Thôi kệ, Tiểu Trác, để hắn ở lại, dù chúng ta có bắt cóc hắn đi chăng nữa thì hắn cũng tự mò về được.” Tưởng Thiên Thấm thở dài và khuyên can Trác công tử.

“Hành động thôi…”

Ba ngày sau, cửa ra vào phí đông bắc khu Hoàng Sơn

Một đoàn có nam có nữ quần áo rách rưới cất bước đi vào khu vực sương nhẹ ở Hoàng Sơn. Có lẽ do quá ư mệt mỏi vì hành trình đào tẩu, cũng có lẽ do sự hành hạ của đói khác mà nên. Đội hình chỉ còn lại ba mươi người. Vừa nãy khi vào đến khu vực này lại có một người ngã xuống đất thở hổn hển.

Mọi người nhìn khuôn mặt vàng khè sưng phù của hắn, không biết nên cảm thấy may mắn vì vừa thoát khỏi sự truy sát của bọn qúai vật, hay nên tuyệt vọng vì con đường sống chết còn mù mịt phía trước.

Khi vừa định thần lại, họ phát hiện xung quanh đã bị một đội hình Bạch Y nữ oai phong bao vây lấy. Họ hoảng hốt la thét, kinh hoàng chụm đầu vào nhau. Mặt mũi ai ai đều trắng bệch, trong miệng e a nghẹn ngào không thành tiếng : chúng ta không có thức ăn, không có thức ăn, đừng ăn thịt bọn ta…

Cái khiến họ hoảng hốt nữa là các ả áo trắng này chưa kịp rat ay, xa xa đã thấy một đội vũ trang áo của những người đàn ông áo đỏ. Người dẫn đầu là một gã đàn ông to cao tay đưa cao ngọn đuốc, miệng la to: “Các ả thành Thôi Tuyết nghe đây, Viên lão gia nhà ta nói, chỉ cần các cô đầu hàng quy thuận, không những thức ăn cho gấp đôi, ngoài ra còn tặng công pháp. Đây là cuộc mua bán cực hời, nghe rõ trả lời.”

“Các chị em, đừng để bị lừa! Bọn súc sinh thành Liệt Hỏa chả ai là người tốt cả, đều là bọn lừa đảo. Các chị em chuẩn bị chiến đấu.” Ả áo trắng đứng đầu đoàn Bạch Y nữ chao mày la to.

Hồng Y nam nghe lời giận dữ đáp lại: “Bọn đàn bà không biết tốt xấu. Nghe đây, Viên lão gia có nói bắt sống Thiên Hành Giả thành Thôi Tuyết chiến công cấp một. Giết chết thì cũng được nửa cấp, giờ lập công đã đến, anh em xông lên!”

Một trận chiến kịch liệt bỗng chốc bùng nổ, sự giao tranh giữa Băng Hỏa đã san bằng cả ngọn đòi, xung quanh xác chết lê la…

Nửa tiếng sau, các Thiên Hành Giả tu luyện công pháp Nhất cấp dần chiếm thế thương phong…

Lâu đài trung tâm thành Thôi Tuyết

Một người phụ nữ mặt đẹp nghiêng nước nghiên thành, nhưng đồng thời cũng không gì che giấu được vẻ mặt lạnh như băng giá của ả đang ngồi đối diện với Cơ Khanh. Cơ thành chủ hôm nay cũng khác hẳn mọi hôm, mỗi lời nói mỗi cử chỉ đều rất nghiêm túc và trịnh trọng: “…Đại sứ giả, nếu tiếp tục thế này, e rằng không tới bảy ngày thành Thôi Tuyết đã người đi thánh trống…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play