Năng lực chỉ huy lâm thời của Sở Vân Thăng có thể không được, nhưng đầu óc luôn luôn trong tình trạng tác chiến lại chưa bao giờ dừng lại phút giây nào. Khi vừa ngẫm lại, hắn phát hiện ra một lỗ hỏng rất lớn.
Vấn đề là vào đêm thành Liệt Hỏa tập kích, hắn “ngẫu nhiên” bắt gặp trận sinh tử chi chiến đấy.
Với một phương là Ninh Hồi Nhan, một phương là Hứa Tình Thư.
Nếu nói ả là “gian tế” thành Liệt Hỏa, là “con cờ” của Lôi Minh, thì dù thế nào ả cũng là một phần tử của thành Liệt Hỏa, dù thế nào, ả cũng không thể hạ sát thủ với Ninh Hồi Nhan.
Nhưng hôm ấy, trong lúc thành Thôi Tuyết hỗn loạn, Hứa Tình Thư rõ ràng biết rõ thân phận của đối phương, thậm chí chỉ ra đích danh hắn, nhưng Băng tiễn ấy vẫn hòng mong lấy mạng hắn.
Thế là không thông!
Sự hỗn loạn của đêm ấy, Vân Thăng cũng có tham dự. Một người xa lạ như hắn còn có thể thừa thế vào thẳng trung ương đầu não thành Thôi Tuyết. Hứa Tình Thư trong lúc ấy có muốn tha Ninh Hồi Liêu cũng không gì khó khăn. Cuối cùng ả lại phong một mũi tên gần như chí mạng. Thế là vì sao?
Hắn cố gắng hồi tưởng lại tiểu tiết đêm hôm ấy. Hắn nhớ lúc ban đầu Hứa Tình Thư hình như đã “khuyên” tên Ninh Hồi Nhan ấy đầu hàng, và còn nói hắn “bó tay chịu bắt”, nhưng sau khi bị hắn dễ dàng từ chối, Hứa Tình Thư cũng không còn kiên quyết nữa, ả đã phát động công kích quyết liệt không chút do dự. Chiêu nào cũng như muốn lấy mạng đối phương, ả thậm chí bất chấp cả mạng sống của Vân Thăng và tiểu Kỳ Dương để đánh lén tên ấy.
Có hai khả năng nhảy qua đầu hắn, một là, Hứa Tình Thư “làm phản”, triệt để quy thuận thành Thôi Tuyết, nhưng khả năng này gần như không thể xảy ra.
Theo lời Tiểu Chân, người nhà họ đều trong tay Lôi Minh.
Trong thành Thôi Tuyết, người của Liệt Hỏa nhiều vô số kể. Nếu Hứa Tình Thư thật sự có giết Ninh Hồi Nhan đi, mà Lôi Minh lại may mắn thoát chết trở về. Sớm muộn gì gã cũng sẽ phát hiện một chiến binh chủ chốt của thành Liệt Hỏa bị Hứa Tình Thư chết, thế nào cũng cũng trút giận lên đầu người nhà ả. Trên thực tế, Lôi Minh quả thật an toàn trở về thành lần ấy.
Khả năng thứ hai càng xác thực, hắn lại nhất thời không biết ứng xử thế nào trước sự thể. Hứa Tình Thư không “phản”, ngược lại người phản lại là nhà họ Ninh.
Hơn nữa, rất có khả năng, Hứa Tình Thư đã phát hiện cha con Ninh Hồi Ninh bí mật câu kết thành Thôi Tuyết.
Bỗng nhiên, hắn chợt nhớ ra một tình tiết ẩn khúc. Lúc ấy tình hình gây cấn nhất có lẽ ở khu vực gần lâu đài trung tâm chứ không phải Bạch Y Nữ Kỵ Doanh, mà cả Ninh Hồi Nhan và Hứa Tình Thư cùng có mặt đã không bình thường.
Nhất là Hứa Tình Thư, là một trong ngũ đại thống lĩnh, là chiến lực cao nhất trong thành, đáng nhẽ ả phải xuất hiện tại khu vực trọng điểm như lâu đài giam giữ ứng viên Thiên Đạo Nhân, chứ tuyệt đối không phải là Bạch Y Nữ Kỵ Doanh.
Nhất định đã có việc gì xảy ra mà ả phát hiện ra hai cha con họ Ninh này làm phản, chỉ tiếc là tin này đã không kịp truyền ra ngoài.
Vân Thăng đoán có thể ả định bắt sống tên họ Ninh ấy, nhưng không hiểu vì sao cuối cùng lại đổi ý là phóng tiễn triệt hạ.
Cái kỳ lạ nhất là khi Ninh Hồi Nhan may mắn tránh được tiễn ấy thọ thương đào thoát, nhưng ả lại không truy kích, chi phóng tiễn từ xa, để hắn mang trọng thương trên người.
Nhưng điều này cứ quay đi quẩ lại, có thể chỉ khi trực tiếp hỏi Hứa Tình Thư mới mong rõ ràng.
Nhưng hiện tại, dù là ả định bắt sống ban đầu hay vì sao lúc sau lại không truy sát; hắn có thể khẳng định một điều rằng: ả này trong lúc ấy đã mấy lần định công kích triệt hạ Ninh Hồi Nhan. Nếu không phải tên này đã kịp hóa thành hỏa diệm thoát chết trong thế hiểm nghèo, e giờ đã đi trên đường chín suối.
Vậy đồng nghĩa rằng cha con họ Ninh có vấn đề.
Mà vấn đề này chắc đã bị phát hiện trong cái đêm tập kích ấy, thậm chí rằng sau lúc tập kết, để khiến ả Hứa Tình Thư này lúc nắng lúc mưa.
Đấy chỉ là suy đoán của bản thân, hắn biết mình không tuyệt đỉnh thông minh, thứ có thể nghĩ ra chỉ được nhiêu đấy, nhưng hắn vốn kỹ tính, giờ hắn hoàn toàn nghi ngờ hai cha con này.
Hắn không sợ cả nhà họ Ninh phản bội. Ninh Chí Đồng chỉ phản bội tên áo choàng, hay Lôi Minh, không liên can gì hắn. Điều đáng lo rằng, trong lúc đại loạn trong thành, Ninh Chí Đồng sẽ lại làm gì đây?
Hắn hiểu rằng từ lúc “trận chiến tập kích” đến đây đã hai đêm một ngày. Tuy nói việc đóng cửa thành có thể ngăn chặn được những tên nội gián thông thường của thành Thôi Tuyết, nhưng đại chủ nô như Ninh Chí Đồng muốn rời thành cũng sẽ dễ dàng như vào công viên. Với thân phận của lão, có tên gác cổng nào dám ngăn lại? Huống chi là hoài nghi một đại chủ nô thông địch.
Một ngày hai đêm đã đủ cho lão lén lút liên hệ thành Thôi Tuyết. Như sự thể tối nay, La Hằng Thâm nói không sai, chắc chắn có người khiêu khích sau lưng.
Chỉ là vì sao Hứa Tình Thư lại không về liên hệ với Lôi Minh?
Hắn rất ư là phiền não. Theo lý mà nói, một nội gián cấp cao như ả trong thành, gặp động tĩnh gì sẽ lập tức thông báo cho Lôi Minh mới phải, nhưng mãi đến lúc Lôi Minh bị hắn giết vẫn chưa thấy gã có hành động gì với Ninh Chí Đồng. Chứng minh gã hoàn toàn không biết gì.
Vấn đề bây giờ không phải là lúc nghĩ đến việc này, hắn đã ba chân bốn căng phi ra ngoài điện. Lúc dầu sôi lửa bỏng này, hắn phải nhanh chóng tóm tên Ninh Chí Đồng ấy, tuyệt đối không thể để sơ xuất gì xảy ra.
Tuy nhiên, khi quay lại tuyến trận bên ngoài, đã không còn thấy tên Ninh Chí Đồng đâu nữa.
Trong lòng hắn nhanh chóng báo động đỏ. Sở dĩ hắn phải vội là do không biết được lão Ninh này định giở trò gì. Hắn có võ công đầy mình, nhưng lại hoàn toàn không biết mưu mô kẻ thù. Hắn đoán sẽ rất nguy hiểm và đau đầu đây…
“Nếu Ninh Chí Đồng làm phản, ngươi thấy lão sẽ làm gì?” Vân Thăng kéo tên Tào Chánh Nghĩa hốt hoảng chạy lên sang một bên hỏi. Hắn quả thực không đủ hiểu biết về thành Liệt Hỏa, chỉ còn nước còn tát. Hiện tại “tình hình nguy cấp” vẫn chưa được giả quyết, tin lão Ninh tạo phản tuyệt đối không được để bọn Thiên Hành Giả đang phòng ngự nghe thấy, làm giảm sĩ khí.
“Làm…làm phản? Ninh Chí Đồng? Không..không thể nào!” Hai mắt tên Tào Chánh Nghĩa trợn tròn, liên tục lắc đầu: “Lão là một trong thất đại chủ nô, thế lực ít nhất phải là một trong ba tên đứng đầu, làm phản có lợi gì cho lão?”
“Ta giờ không hỏi ngươi vì sao lão làm phản, ta hỏi ngươi nếu làm phản, lão sẽ làm gì?” Vân Thăng nhỏ giọng gặng hỏi Tào Chánh Nghĩa.
“Tiểu nhân nghĩ…nghĩ.., hắn sẽ…” Gã đã mồi hôi ròng ròng, đầu óc rối bời nói không thành câu.
“Ngài quản sự, nếu lão làm phản, ta nghĩ lão bây giờ sẽ dẫn người đi đốt hết lương thảo của chúng ta.” Giọng nói ngày càng quen thuộc của La Hằng Thâm vang lên từ phía sau.
“Đốt lương thực?” Vân Thăng chau mày. La Hằng Thâm nói đúng, hắn bị tư duy của mình làm rối phán đoán. Vì có Khứ Độc phù, nên thức ăn không phải là yếu tố quan trọng nhất đối với hắn, nhưng đối với người thường, thức ăn lại là thức quan trọng trên hết. Mệnh chi căn bản!
“Không sai, đốt lương.” La Hằng Thâm khẳng định. “Bây giờ thuộc hạ đã cho mở cửa thành, bọn bạo dân bắt đầu sơ tán. Lúc này, chỉ cần đốt kho lương thực của chúng ta, thành Liệt Hỏa xem như xong đời!”
“Đến kho lương, ngươi dẫn đường!” Vân Thăng hiểu rằng, lương thực chính là nền tàng chiến lược mở cửa thành sơ tán dân. Nếu không còn lương thực, sau khi sơ tán, sẽ không còn ai muốn quay về “ngôi thành tội lỗi” này nữa.
…
Kho lương của thành Liệt Hỏa không xa, ở ngay dưới đại điện. Cả đại điện được xây trên kho lương, như với ý tượng trưng là chấn áp vững chắc.
Khi Vân Thăng và bọn Tào Chánh nghĩa hỏa tốc đi đến kho lương, phát hiện cửa sắt ấy đã bị phá hoại, việc có người đột nhập vào đã quá rõ rệt.
Khác với Tào Chánh Nghĩa bộ mặt cắt không miếng máu, hay La Hằng Thâm nhín chặt lông mày, Vân Thăng lại thấy thở phào. Hắn lúc đầu lo lắng chỉ căn bản là do không biết tên Ninh Chí Đồng này sẽ làm gì để phá vỡ căn cơ của thành Liệt Hỏa.
Khi đã rõ mục đích của lão, hắn cũng có thể nghĩ ra đối sách. Lương thực trong thành đối với Vân Thăng mà nói tuy quý, nhưng lại không phải tất yếu.
Chỉ cần trùng tử khu dịch thể còn, hắn sẽ có thể bào chế ra lượng lương thực vô tận.
Lúc đương định bước vào, hắn liền bắt gặp hơn chục bóng người từ trong thoát ra, dẫn đầu là tên Ninh Chí Đồng.
Gặp Vân Thăng, lão hơn kinh ngạc, nhưng chỉ một chốc đã lấy lại chính tỉnh nói: “Viên Hồng Tuyết, không ngờ ngươi phản ứng nhanh thế, nhưng cũng đã quá muộn, nơi đây sắp thành đóng đổ nát.”
“Vẫn chưa chắc! La Hằng Thâm, cản chúng lại!” Vân Thăng không có ý dừng bước, dùng thân pháp cửu chương đồ kết hợp với cảnh giới Xúc nguyên thể trong chớp mắt đã đi qua mười mấy người bọn họ nhanh như điện xẹt.
Tín hiệu điều khiển từ xa không thể sử dụng, Ninh Chí Đồng chỉ có thể thủ công đốt cháy thuốc nổ để trong kho lương. Với tốc độ của Vân Thăng, bọn Ninh Chí Đồng căn bản không cản lại được, và chúng cũng chả muốn cản. Nếu có thể để hắn bị nổ banh xác theo kho lương thì càng tốt!
Vân Thăng vừa đi vào, lão đã liền hai tay cùng chưởng, một luồn lửa dài phun ra, xuyên qua cánh cửa đã bị phá hoạt hoành hành tiến vào trong kho.
Tuy trong thành Liệt Hỏa có không ít Thiên Hành Giả Băng năng, nhưng ở đây lại không có một người, có muốn cứu cũng không kịp.
Lão vốn định ra khỏi cửa mới đốt lửa để tránh bị cả lão cũng bị nổ tung trong kho. Giờ Vân Thăng đã đi vào, lòng nghĩ, nếu có thể cho tên quản sự này đi đời càng tốt, nên lập tức phóng lửa. Lão đã đặt rất nhiều mồi nổ và thuốc nổ gần cửa, chỉ cần Hỏa năng tràn vào, cả đại điện cũng sẽ bị phá hủy.
Tim gan Tào Chánh Nghĩa như muốn thoát ra khỏi họng, còn La Hằng Thâm bên cạnh tự dưng lại có một thắc mắc: “Xảy ra đại sự, ngài sứ giả đã đi đâu? Ninh Chí Đồng sao có gan dám làm việc này?