Vân Tư Vũ mặc dù đứng có chút xa, thế nhưng vẫn nghe thấy lời Lục Nhã Âm nói.

Mang thai? Ánh mặt Vân Tư Vũ chợt lóe lên, yên lặng mà nhìn bụng của mình một chút, bánh bao nhỏ vẫn phải chơi rất vui vẻ!

Vì vậy, trong đầu Nhàn vương quân đại nhân trong nháy mắt chứa đầy hình ảnh bánh bao nhỏ trắng nõn nà, các loại câu nhân, các loại yêu nghiệt...

Khụ khụ... Bởi vì tất cả đều là phiên bản nhỏ của Phong Lăng Hề, sau đó Nhàn vương quân đại nhân yên lặng mà di chuyển đến bên cạnh Duẫn Thiểu Thiên. Sau đó lại yên lặng mà duỗi ra móng vuốt, tràn đầy chờ đợi nói: “Ngươi đến bắt mạch cho ta.”

Duẫn Thiểu Thiên thu hồi tầm mắt rơi vào dưới vách núi lại chỉ có thể nhìn thấy mây mù, nhìn về phía Vân Tư Vũ, có chút lo âu cau mày nói: “Vương quân, ngài không thoải mái?”

Cùng lúc nói chuyện, ngón tay đã cách một tầng y phục để lên trên mạch đập của Vân Tư Vũ, Vương quân đại nhân không thoải mái chính là chuyện lớn. Nếu như Vương quân đại nhân vạn nhất có việc gì, Vương gia sẽ róc thịt sống nàng!

Sau đó Duẫn Thiểu Thiên ngẩn cả người, chớp chớp mắt, sững sờ yết ớt phun ra hai chữ: “Hỉ mạch?”

Sau đó Ma Y đại nhân lại đột nhiên liền không bình tĩnh, bắt đầu nôn nóng đi tới đi lui, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nha... đúng rồi, an thai, ừ, nàng muốn phương thuốc vô địch tốt, bảo đảm tiểu thế nữ sinh ra trắng trẻo mập mạp.

Mặc dù hai chữ nghi ngờ kia của Duẫn Thiểu Thiên là lầm bầm lầu bầu, nói rất nhỏ giọng, thế nhưng Vân Tư Vũ vẫn là nghe thấy, không khỏi cười biểu diễn răng khểnh nhỏ đáng yêu của mình. Thì ra là trong bụng hắn thật sự có bánh bao nhỏ, không biết có phải là thật giống bộ dạng của Hề hay không đây?

Ma Y đại nhân tuyệt thế còn chưa nghĩ ra được phương thuốc tốt, đột nhiên phát hiện Vân Tư Vũ đứng ở bên cạnh, lập tức càng không bình tĩnh. Vương quân hiện tại làm sao có thể đứng ở chỗ nguy hiểm như vậy chứ?

Duẫn Thiểu Thiên rốt cuộc phản ứng lại, hiện tại chuyện cần làm trước hết hẳn là xuống núi nè! Sau đó về vương phủ nè! Sau đó mới là dưỡng thai nè!

Bất quá đường núi này không bình thường, cần phải cẩn thận nhiều hơn nữa.

Duẫn Thiểu Thiên đang định để cho Khởi Vân lại đây đỡ Vương quân đại nhân chậm rãi đi xuống núi, nhưng là đã thấy một đám người dưới chân níu không tiếng động, tốc độ cực nhanh đang vọt lên, căn bản không che giấu hành tung của mình.

Lúc nhìn thấy đoàn người bọn họ, ánh mắt kia dường như sói đói, không cần hỏi cũng biết không có ý tốt.

Thị vệ còn chưa phản ứng lại, liền bị chém ngã vài người, trong khoảng thời gian ngắn tiếng kêu bảo vệ Vương quân, bảo vệ Chính quân vang lên, bọn thị vệ rốt cuộc tụ tập lại, bảo vệ Vân Dật và Lục Nhã Âm ở phía sau.

Mà Vân Tư Vũ bởi vì tới gần vách núi, còn chưa bị đánh đến gần. Bất quá Khởi Vân và Duẫn Thiểu Thiên đã sắc mặt nghiêm túc bảo hộ ở trước người hắn, bạc băng và tiểu hồ ly cũng rục rịch.

Vân Dật bởi vì vừa mới biết mình có thể mang thai, lại càng là cẩn thận từng li từng tí một, hầu như lùi tới một bên vách núi, rất sợ không cẩn thận va chạm đến.

Những người kia cũng không biết vì sao hung ác khác thường, một bộ tư thế bất cứ giá nào, không ngừng đánh thẳng vào vòng vây thị vệ, rốt cuộc bị bọn họ lao ra một con đường máu. Sau đó liền thấy một người phía trước thẳng tắp vọt tới phía Vân Tư Vũ, đưa tay tới muốn bắt hắn.

Được rồi, người này cũng thật sự quá kích động, làm sao có thể không đếm xỉa người phía trước Vân Tư Vũ chứ?

Duẫn Thiểu Thiên bất động như núi đứng phía trước Vân Tư Vũ, chỉ giật giật ngón tay, người kia liền toàn thân cứng ngắc ngã xuống.

Duẫn Thiểu Thiên rốt cuộc xác định những người này là đi về phía Vân Tư Vũ, lập tức không dám khinh thường, đạn tín hiệu trong tay bắn ra, trong miệng nói: “Khởi Vân, bảo vệ Vương quân cho tốt!”

Dứt lời, đã chủ động nhảy vào trong đám người không biết thân phận kia, xuống đao giết người. Những người này mục đích không rõ bọn họ cũng không thể quá bị động, tiên hạ thủ vi cường*; mới vừa biết Vương quân mang thai, lúc này tuyệt đối không thể để cho những người này tới gần một bước.

(*Binh pháp Tôn tử có câu 'Tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương': có nghĩa là nếu có thể ra tay trước thì sẽ chiếm thế mạnh, nếu ra tay sau đối thủ thì sẽ gặp tai họa.)

Vân Dật vốn đứng cách rất gần chỗ Vân Tư Vũ đứng, có lẽ là có ý nghĩ tìm kiếm bảo vệ. Dù sao võ công của Vân Tư Vũ không thấp, hơn nữa Phong Lăng Hề nhất định sẽ bảo vệ cho hắn tốt nhất. Thế nhưng hiện tại thấy những người này tiến đến về phía Vân Tư Vũ, sắc mặt hắn lại trắng bệt sờ sờ bụng, vội vàng đi sang một bên, muốn cách Vân Tư Vũ xa một chút.

Nhưng là còn không chờ hắn rời đi, liền có mấy cái người vọt tới. Duẫn Thiểu Thiên không nhịn được khẽ nguyền rủa một tiếng, những thị vệ này võ công quá thấp, căn bản không ngăn được những người này, mà số người của đám người kia lại đông đảo, hơn nữa rõ ràng đều là chút ít cao thủ. Nàng một mình đối phó tuy không đến nỗi dễ dàng chiến bại, nhưng không thể ngăn cản tất cả mọi người không tới gần Vân Tư Vũ.

Bất quá nàng ngược lại cũng không lo lắng, võ công của Khởi Vân cũng không yếu, hơn nữa còn có linh hồ và rắn bạc băng, hai con này tùy tiện một con nói ra, cũng không kém hơn nàng bao nhiêu!

Được rồi, cùng hai con sủng vật không phân cao thấp thật lòng không phải là chuyện gì vinh quang. Bất quá lúc này, nàng lại thật lòng cảm tạ hai con sủng vật không bình thường này.

Trên thực tế xác thật như suy nghĩ của Duẫn Thiểu Thiên, có Khởi Vân ở đây, còn có tiểu hồ ly và bạc băng thỉnh thoảng đánh lén, tạm thời vẫn chưa có người nào có thể gặp được Vân Tư Vũ. Có thể là bọn họ một lòng bảo vệ Vân Tư Vũ, lại không có ý thức bảo vệ người khác. Cho nên Vân Dật còn chưa kịp rời xa Vân Tư Vũ, bất hạnh bị đánh đến gần, bị một thích khách va vào một phát, dưới chân vừa trượt đi, trực tiếp trượt xuống vách núi.

“A---” Một tiếng hét thảm vang lên, Lục Nhã Âm mím môi đứng ở phía sau thị vệ vòng bảo hộ quay đầu lại nhìn thấy một màn này, không khỏi thất thanh kêu lên: “Vân Dật---”

Vân Tư Vũ cũng sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía dưới vách núi, lúc ẩn lúc hiện có thể nhìn thấy mấy mét bên dưới có một bóng người treo ở nơi đó.

Vân Dật học qua một chút võ, bình thường mặc dù không thường động đao động thương, nhưng lúc này vẫn còn có chút tác dụng, chí ít hắn phản ứng khá là nhanh, lúc thấy một tảng đá nhô ra thì đưa tay đến khu vực đó.

Chỉ là, hắn chỉ sợ kiên trì không được một lúc.

Vân Tư Vũ nhìn một chút vẫn đánh cho một đám người khó bỏ khó phân, Duẫn Thiểu Thiên và Khởi Vân hiển nhiên không rảnh quan tâm chuyện khác, không khỏi nhíu nhíu mày do dự một chút, cuối cùng móc ra một cây chủy thủ từ trên người nắm trong tay. Sau đó lại liếc nhìn bên dưới vách núi, xác định không có vấn đề quá lớn, trực tiếp nhảy xuống.

Nói cho cùng Vân Dật sẽ bị đụng hay là chịu hắn liên lụy, hơn nữa trong bụng y còn có bánh bao nhỏ, vừa mới biết rõ trong bụng mình cũng có bánh bao nhỏ Nhàn vương quân đại nhân chính là tình thương của phụ thân tràn lan, không đành lòng nhìn bánh bao nhỏ rơi máu thịt be bét, cho nên lòng tốt hiếm thấy một lần, chuẩn bị đi tới cứu Vân Dật.

Đương nhiên, tình thương của phụ thân lại tràn lan, cũng khẳng định là càng yêu đứa bé kia trong bụng của mình. Cho nên hắn là xác định không có nguy hiểm gì mới xuống, hắn cũng không muốn ngốc hề hề chạy tới chôn cùng với Vân Dật, chuyện không biết tự lượng sức mình hắn luôn luôn không làm.

Nhưng là hắn không biết, hắn quên một cái nguy hiểm to lớn, đó chính là Vân Dật đang vô lực giãy giụa, chờ cứu viện.

Vân Dật không phải kẻ ác, thế nhưng hắn ích kỷ.

Vân Tư Vũ dán vào vách đá rơi xuống, lúc sắp tới gần Vân Dật thì, tay phải chủy thủ đâm về phía vách đá, tay trái bắt lấy cánh tay Vân Dật buông xuống bên người. Dựa vào nội lực của hắn mà nói, chỉ có độ cao mấy mét, hắn muốn mượn lực mang Vân Dật đi lên là tuyệt đối không có vấn đề, đây là hắn cẩn thận phỏng đoán muốn cùng lúc che chở bánh bao nhỏ trong bụng.

Nhưng là, Vân Dật không biết y hung hãn như vậy. Mặc dù trải qua sau cung yến, hắn biết Vân Tư Vũ rất lợi hại, nhưng lại không biết y lợi hại đến mức độ nào; hơn nữa nhìn thấy Vân Tư Vũ rơi xuống, hắn chỉ cho là Vân Tư Vũ cũng bị người đẩy xuống, căn bản không nghĩ tới Vân Tư Vũ là tới cứu hắn.

Cho nên hắn cũng không có chú ý tới Vân Tư Vũ chuẩn bị đem chủy thủ đâm vào vách đá, hắn chỉ nhìn thấy Vân Tư Vũ muốn đưa tay tới bắt hắn. Hắn chỉ biết là hắn đã không có khí lực gì, nếu như bị Vân Tư Vũ bắt được, trọng lượng của hai người hắn căn bản không chịu nổi, nhất định sẽ rơi xuống. Hắn sẽ chết, bảo bảo trong bụng hắn cũng không sống được.

Cho nên hắn căn bản không còn kịp suy tư nữa, liền duỗi ra cánh tay để trống kia đi đánh tay Vân Tư Vũ tới bắt hắn. Lúc này Vân Dật bởi vì sợ, là không có lý trí có thể nói, chỉ biết là dụng hết toàn lực không ngừng vung cánh tay về phía Vân Tư Vũ, chỉ biết là hắn không thể bị y bắt được.

Vân Tư Vũ còn đang suy nghĩ thật tốt khi mang theo chủy thủ rắn chắc lại sắc bén như thế ở trên người, căn bản không nghĩ tới Vân Dật lại đột nhiên phát điên ra tay với hắn.

Vân Dật lần đầu tiên vừa vặn đánh vào trên tay Vân Tư Vũ duỗi ra, mu bàn tay lập tức đỏ một mảng lớn, rõ ràng trong nháy mắt sưng lên, có thể thấy được Vân Dật nam tử yếu này tập qua võ một khi bùng phát, sức mạnh vẫn còn có chút kinh khủng.

Đương nhiên tay đỏ không đỏ, sưng không sưng, ai cũng không có tâm tư kia đến xem. Lúc Vân Tư Vũ chỉ là bị đánh tới theo bản năng rút tay về, trong lòng kinh ngạc, chủy thủ vẫn như cũ đâm về phía vách đá.

Nhưng là chủy thủ vừa mới đâm vào một cái mũi nhọn, Vân Dật lại đến công kích lần thứ hai, so với lần đầu tiên sức mạnh càng sâu, trực tiếp đánh vào trên vai hắn, làm cho thân thể của Vân Tư Vũ có cử động sai lầm một cái liền rơi xuống, chủy thủ còn nắm ở trong tay. Thế nhưng bởi vì còn chưa hoàn toàn đâm vào vách đá, căn bản không chịu nổi trọng lượng sau cử động sai lầm của Vân Tư Vũ. Sau khi cạy ra một tảng đá, quả đoán tách ra khỏi vách đá.

Cho đến khi thân thể rơi xuống, Vân Tư Vũ mới phản ứng được, sắc mặt cực kỳ âm trầm. Hắn chỉ muốn chỉ lên trời mắng to, hắn hiếm thấy làm chuyện tốt cứu người một lần, còn là một người không như thế nào nhìn ra thuận mắt, có nên tính là rộng lượng lương thiện không? Thế nhưng, hắn lương thiện hiếm thấy đổi lấy chính là bị người đánh rớt xuống vách núi? Ông trời ơi chuyện này quả thật chính là đang đùa hắn!

Vân Dật nhìn Vân Tư Vũ từ trước mắt rơi xuống, lúc này mới phục hồi lại tinh thần, sắc mặt trắng bệch, môi bị hắn cắn ra máu, cánh tay run rẩy. Sau một khắc lại vững vàng ở hòn đá gần đó, trong miệng có chút tố chất thần kinh lẩm bẩm nói: “Ta không phải cố ý... ta không cứu được ngươi... trong bụng ta có bảo bảo... bảo bảo không thể có chuyện...”

Cũng may Vân Tư Vũ không nghe hắn nói những câu này, nếu không chỉ có thể càng thêm buồn rầu, cứu cái rắm! Hắn về sau cũng không cứu người nữa!

Duẫn Thiểu Thiên và Khởi Vân một lòng ngăn cản thích khách, mà tiểu hồ ly và bạc băng lại là vừa đánh lén, vừa chú ý Vân Tư Vũ, tự nhiên là nhìn thấy Vân Tư Vũ nhảy xuống. Bất quá chúng nó không có phản ứng gì, trực giác của dã thú làm cho bọn nó biết rõ Vân Tư Vũ là rất lợi hại, nếu không chúng nó làm sao có thể dễ dàng thừa nhận người chủ nhân là hắn này?

Thế nhưng khi nhìn thấy Vân Tư Vũ bị Vân Dật đánh rơi xuống vách núi, chúng nó sẽ không ngốc đến còn tưởng rằng Vân Tư Vũ sau một khắc sẽ bay lên.

Tiểu hồ ly kêu một tiếng “chít chít...”, trong thanh âm mang theo nổi giận cùng sợ hãi, nghe vào có chút thê thảm. Sau đó rõ ràng liều mạng theo sát nhảy xuống, bạc băng cũng theo sát phía sau, hai con vật nhỏ chỉ muốn cứu chủ nhân, nhưng không suy nghĩ quá nhiều. Chúng nó coi như là đuổi theo, cũng không thể mang theo Vân Tư Vũ bay lên.

Duẫn Thiểu Thiên nghe thấy tiểu hồ ly kêu thảm thiết, quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy một màn hai con sủng vật nhảy núi, mặt mũi không khỏi tràn đầy kinh hãi: “Khởi Vân, Vương quân đâu?”

Từ đầu lúc Khởi Vân đang đánh nhau với người khác đã nghe thấy tiểu hồ ly kêu thảm thiết, lúc này cũng là mặt mũi tràn đầy tái nhợt cứng ngắc ngay tại chỗ. Vương quân... ngã xuống? Làm sao có thể?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play