Hoàng Ngọc Ngạn đứng ở chỗ cũ, bởi vì nghe Khởi Vân kia nói vô cùng khoa trương mà mất hào hứng, chỉ nghĩ là tiểu thị nhà ai lại khen tặng chủ tử thôi. Mà giọng nói dễ nghe của cái người lười biếng kia thật lâu chưa từng vang lên. Hoàng Ngọc Ngạn đang định đi, tiếng bước chân của hai người đã đến gần.

Sau đó liền gặp hai người một trước - một sau từ bên người hắn đi qua, mắt nhìn thẳng, giống như căn bản không có chú ý tới hắn.

Mà Hoàng Ngọc Ngạn lại nhìn xem nàng quá mức chói mắt mặt khẽ thất thần, nhìn xem hai người cuối cùng dừng lại trước cửa phòng kia, sau đó nàng đột nhiên xoay người nhìn về phía tiểu thị sau lưng cười có chút tà mị, gương mặt đó trong nháy mắt trở nên càng thêm mê hoặc lòng người, mà chính nàng lại tựa như hồn nhiên chưa phát giác ra, chỉ là ẩn ẩn nói: “Nếu không thì chọn Dạ Tinh đi? Nàng tuyệt đối sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt.”demcodon.d.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n

Từ lúc Khởi Vân nhìn thấy khóe môi quyến rũ của Phong Lăng Hề, không nhịn được liền lui về sau hai bước, trong lòng dự cảm xấu vô cùng mãnh liệt, lúc này vừa nghe lời này của nàng, lại càng lắc đầu liên tục.

Không phải là Khởi Vân ghét bỏ Dạ Tinh, thật sự là Dạ Tinh quá không bình thường. Một cô gái to lớn có vóc người quá mức đáng yêu, hắn cũng không chê, nhưng là hết lần này đến lần khác gương mặt còn không chút thay đổi giống cá chết, rõ ràng người sống lại xuất quỷ nhập thần, bay tới bay lui giống như du hồn, người nhát gan có thể bị nàng đang tươi sống dọa chết.

Khởi Vân trong nháy mắt cảm thấy bị Phong Lăng Hề này làm cho giật mình, trong lòng hắn có bóng ma không khỏi thở dài, sớm phải biết chủ tử là không thể tùy tiện trêu ghẹo.

Thời điểm Khởi Vân đang bi thương oán than, cửa phòng từ bên trong đột nhiên mở ra, Vân Tư Vũ vừa thấy Phong Lăng Hề liền cao hứng nhảy vào trong ngực nàng: “Hề, chúng ta đi leo núi đi, nghe nói nơi đẹp nhất trấn Đào Hoa chính là núi đào.”

Phong Lăng Hề đưa tay xoa xoa đầu của hắn, cười nói: “Tốt.” Duỗi tay ôm lấy hắn vào trong phòng, trong miệng nói ra: “Trước dùng đồ ăn sáng.”

Vân Tư Vũ vừa nhìn cái gì đó trong tay Khởi Vân, không khỏi hưng phấn: “Cái kia, tối hôm qua không phải là bán hết rồi sao?”

Khởi Vân vội vàng chen miệng nói: “Đây là chủ tử buổi sáng đi ra ngoài mua.” Hắn hiện tại đúng là nghĩ thầm lấy công chuộc tội. Hắn phải làm cho Vương Quân cao hứng, nếu Vương Quân cao hứng thì Vương gia dĩ nhiên cũng cao hứng. Vương gia cao hứng dĩ nhiên là người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ. Hắn cũng không muốn thật sự gả cho Dạ Tinh.

Kỳ thật làm cho Vân Tư Vũ hưng phấn cũng không phải là cái bảo bối gì đó, chính là một chút điểm tâm, bất quá bộ dáng thật đáng yêu, các loại tiểu động vật rất sống động, nhìn qua liền khiến người động tâm.

Vân Tư Vũ đưa tay cầm một con thỏ nhỏ mũm mĩm, ‘tàn nhẫn’ cắn cái đầu của nó, nghiêng nghiêng cọ trong ngực Phong Lăng Hề, mơ hồ không rõ nói: “Hề, ngươi tốt nhất…”

Phong Lăng Hề cười chọc chọc quai hàm đang phình ra của hắn, thở dài nói: “Ngươi cũng dễ mua chuộc quá!”

Vân Tư Vũ hừ hừ hai tiếng, rõ ràng không đồng ý lời của nàng.

Khởi Vân thấy không cần chính mình hầu hạ, liền thả ra cái gì đó trong tay đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại, đi chuẩn bị đồ cần đi du lịch, dựa theo kế hoạch của Vương gia xe ngựa chỉ có thể để lại.

Nhìn Khởi Vân đi qua bên người, Hoàng Ngọc Ngạn mới hồi phục lại tinh thần, lắc đầu làm cho mình mang theo sủng ái mềm mại trong lúc vui vẻ kia tách ra khỏi đầu, có chút không yên lòng xoay người đi tìm Hoàng Vũ Mặc.

Hoàng Vũ Mặc đang suy nghĩ có nên buông tha sống chết đi theo kế hoạch của Phong Lăng Hề hay không, cùng Hoàng Ngọc Ngạn và Lăng Nguyệt hồi kinh, kết quả Lăng Nguyệt lại không muốn trở về nhanh như vậy, muốn đi theo đám bọn họ chơi, Hoàng Ngọc Ngạn hiển nhiên cũng có chút động tâm.

Dù sao bình thường cơ hội hắn đi xa nhà không nhiều lắm, cho dù có cơ hội xuất cung cũng là qua lại trong kinh thành, cùng Thái hậu đi sơn trang tĩnh dưỡng, cũng chưa từng đi nửa đường dừng lại, hiện tại cơ hội như vậy rất khó được.

Phỏng đoán bọn họ bình thường sẽ ngoan ngoãn đi trở về, nhưng lần này Vân Dật đã ở đây, rõ ràng Hoàng Vũ Mặc và Tô Văn cũng không có chuyện gì quan trọng phải làm.

Hoàng Vũ Mặc nhíu nhíu mày, đang muốn nói thì đã thấy Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ đi xuống lầu, Khởi Vân đã tháo xe ngựa, chỉ có Tuyệt Ảnh cùng Đạp Tuyết chờ trước cửa khách sạn, bộ dáng như vậy rõ ràng là sắp phải ra ngoài.

Hoàng Vũ Mặc lời ra đến khóe miệng, trực tiếp nuốt trở vào, nhìn về phía Phong Lăng Hề nói: “Nhàn vương điện hạ đây là muốn chuồn êm?”

Vân Tư Vũ xem một chút phía bên ngoài giữa là ban ngày, nhìn lại một chút người sống trong khách sạn lớn, mặc dù cũng không nói gì, nhưng là bộ dáng kia rõ ràng đang nói, điều này có thể gọi là chuồm êm sao?

Hoàng Ngọc Ngạn giương mắt nhìn về phía Phong Lăng Hề, mới phát hiện là người lúc trước hắn gặp, nàng chính là Nhàn vương? Cái người làm cho Đại hoàng tỷ thiên vị đến ngay cả phụ hậu cũng hoài nghi nàng có phải bị Nhàn vương đầu độc hay không?

Phong Lăng Hề lười biếng liếc nhìn Hoàng Vũ Mặc, khiêu mi nói: “Ừ! Ninh vương điện hạ không về kinh sao?”

Hoàng Vũ Mặc cắn răng nói: “Nhàn vương điện hạ nói gì vậy, bản vương nếu là phụng chỉ cùng chơi, tự nhiên không thể nửa đường rời đi.” Vốn là Hoàng Vũ Mặc còn đang do dự lập tức liền ra quyết định.

Lăng Nguyệt trong nháy mắt cười nheo mắt.

Phong Lăng Hề thấy không sao cả nói: “Tùy ngươi, bất quá ta chỉ xem trọng thể diện của Hoàng Vũ Hiên, bản vương muốn nhắc nhở trước Ninh vương điện hạ một câu.”

Hoàng Vũ Mặc nhíu mày, Phong Lăng Hề cười đến có chút hữu nghị nói: “Bản vương không có nhàn hạ thoải mái chiếu cố người không liên quan.”

Sắc mặt Hoàng Ngọc Ngạn có chút khó coi, hiển nhiên hắn cảm thấy Phong Lăng Hề nói người không liên quan là chỉ hắn và Lăng Nguyệt. Nhưng trên thực tế Phong Lăng Hề nói người không liên quan là chỉ cả nhóm người bọn họ.

Phong Lăng Hề nói xong, liền ôm Vân Tư Vũ rời đi, cũng không nhìn tới sắc mặt của những người khác là cái gì.

Vân Tư Vũ bị ôm lên ngựa, nhịn không được quan sát Phong Lăng Hề, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta muốn đi thám hiểm sao?”

Phong Lăng Hề nhíu mày: “Vì cái gì hỏi như vậy?”

“Địa phương nguy hiểm thì bọn họ mới cần chiếu cố nha!”

Phong Lăng Hề không khỏi cười cười, nói ra: “Chúng ta là xuyên qua núi đào ,đi núi tuyết xem tuyết, như thế nào?”

Hai mắt Vân Tư Vũ sáng ngời, gật đầu nói: “Được!”

Mắt Phong Lăng Hề nhìn một đám người chuẩn bị theo kịp, khóe miệng quyến rũ ra một đường cong tà ác. Thế giới hai người thật tốt của cô bị người phá hư, làm sao có thể không có một oán khí chứ? Đi lên núi tuyết ngây ngốc mười ngày nửa tháng, cô ngược lại muốn xem bọn họ có còn khí lực nữa hay không? Bất quá, cắt cái đuôi sau lưng mới là mục đích, quan trọng nhất vẫn là cô cảm thấy Vân Tư Vũ sẽ thích.

Phong Lăng Hề có ý tốt nhắc nhở Vân Tư Vũ có chỗ cảnh giác, cũng không khiến cho những người khác coi trọng. Hiện tại biết rõ bọn họ là đi núi đào, Hoàng Vũ Mặc thậm chí không có chuẩn bị gì nhiều, ngay cả thị vệ cũng chỉ là ý tứ dẫn theo vài người, để tránh tình huống phát sinh ngoài ý muốn mà chiếu cố vài người nam tử.

Dĩ nhiên Ninh vương điện hạ một chút cũng không có phát giác được dự định trong lòng Phong Lăng Hề, còn tưởng rằng chỉ là đi núi đào vui đùa một chút, trước khi trời tối sẽ trở lại.demcodon.d.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n

Đến trấn Đào Hoa này không đi núi đào xem một chút, vậy thì đừng đến, nhất là mùa hoa đào này nếu như không đến nhìn, nhất định sẽ hối hận, bởi vì cảnh sắc kia thật sự rất đẹp.

Núi đào cũng không phải là một ngọn núi, mà là liên miên vài ngọn núi đều là hoa đào, cánh hoa bay múa, khắp nơi đều có thể ngửi được hương hoa đào.

Phong Lăng Hề dự định trực tiếp xuyên qua vài ngọn núi này, đi núi tuyết ngắm tuyết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play