Phong Lăng Hề ngược lại dứt khoát một chút cũng không có ý không phối hợp, trực tiếp cho người dẫn Mộ Dung Cầm vào, thậm chí còn tặng kèm một Âu Dương Lăng Ca. Vừa đến lúc đối chất với nhau cô cũng không muốn lại nhọc lòng đến trông nom.
Phượng Tê mở miệng nói: "Tướng quân Mộ Dung cực khổ rồi, trước tiên vào chỗ đi!"
Thái độ của Phượng Tê đã rất rõ ràng, nói rõ muốn bảo vệ Mộ Dung Cầm, có lẽ cũng là bởi vì thân phận của Phong Lăng Hề làm cho bà có sức lực. Bất kể như thế nào thì Phong Lăng Hề vẫn là Tam Hoàng nữ nước Phượng Thiên, cũng không thể thật sự lục thân không nhận.
Lúc trước Phượng Lăng Tịch ầm ĩ lớn như vậy nói cho cùng còn không phải để lại tình cảm ư?
Chỉ là bà không biết người này bây giờ đã sớm không phải nữ nhi của bà mặc dù phản nghịch nhưng chưa bao giờ thoát khỏi khống chế của bà.
Thái độ của Phượng Tê cũng làm cho Mộ Dung Cầm ăn một viên thuốc an thần. Sau khi tạ ân thì ngồi vào chỗ, khoảng thời gian này sắc mặt nàng vẫn âm trầm cũng tốt hơn nhiều.
Âu Dương Lăng Ca cũng không nói tiếng nào ngồi vào chỗ.
Sau đó Phượng Tê lại không chút nào đề cập chuyện của Mộ Dung Cầm, mà Phong Lăng Hề cũng không vội vàng mà nhàn nhã thưởng thức ca múa.
Rượu qua ba tuần Phượng Tê mới mở miệng nói: "Chuyện Tướng quân Mộ Dung trẫm cũng nghe nói, chỉ là trẫm tin tưởng cách làm người của Tướng quân Mộ Dung, chắc hẳn chuyện này có chỗ hiểu lầm, Nhàn vương điện hạ cảm thấy thế nào?"
Lúc này vũ cơ đã lui ra chỉ còn lại nam tử tiếp theo đàn tỳ bà, tiếng tỳ bà dễ nghe dường như mang theo ma lực làm cho lòng người thả lỏng, khóe miệng không nhịn được đã nhếch lên.
Ánh mắt của Phong Lăng lại lạnh lẽo đưa tay che lỗ tai của bánh bao nhỏ. Vân Tư Vũ trực tiếp quăng đôi đũa trong tay ra ngoài đâm thủng bàn tay của nam tử kia.
Phượng Tê nhìn thấy một màn này không khỏi tức giận nói: "Làm càn! Bắt lại cho trẫm!"
Bà quát lạnh một tiếng lập tức một đám thị vệ xông tới, trực tiếp động tay muốn bắt Vân Tư Vũ.
Cổ tay Phong Lăng Hề rung lên một chấm nhỏ ánh bạc lóng lánh, vừa ra tay thì giải quyết mấy người thị vệ đến gần nhất, lạnh lùng nói: "Ai dám động thủ, giết không tha!"
Lời này không chỉ là cảnh cáo người có can đảm làm khó dễ, cũng là mệnh lệnh dành cho ám vệ, chỉ một thoáng trong cung điện dường như khắp nơi đều có sát khí, giống như trên cổ treo một cây đao làm cho người hô hấp cũng không khỏi thả nhẹ ra.
Phượng Tê căm tức nhìn Phong Lăng Hề lạnh lùng nói: "Phượng Lăng Tịch, con vừa về đến thì đả thương người, rốt cuộc có để Mẫu hoàng trẫm vào mắt hay không?"
Phong Lăng Hề nhếch môi cười nói: "Phượng Tê, ngài cần gì phải tự rước lấy nhục?"
Cô vốn là muốn cho Dạ Tinh nhiều thời gian chẩn bị một chút, không nghĩ nhanh như vậy trở mặt với Phượng Tê. Nhưng mọi việc đều có ngoài ý muốn, nếu như Phượng Tê không lưu tình thì cô cũng không thể bị động chịu đòn, bằng thế lực của Thánh Cung ở nước Phượng Thiên cho dù không thể diệt trừ cả nước Phượng Thiên nhưng Phượng Tê cũng không làm gì được cô.
Bánh bao nhỏ phục hồi lại tinh thần trừng mắt nhìn về phía Phượng Tê tức giận nói: "Quả nhiên đều là người xấu, muốn cho bánh bao nhỏ biến thành kẻ ngu si, thật là ác độc."
Bởi vì Vân Tư Vũ có một tay đàn xuất thần nhập hóa ma nên bánh bao nhỏ cũng tiếp nhận một ít dạy dỗ, chí ít biết có chút âm thanh rất êm tai nhưng lại không thể nghe, nghe xong sẽ biến thành kẻ ngu si.
Đây cũng không phải Vân Tư Vũ cố ý dọa nó, bánh bao còn nhỏ như thế phải nghe một khúc nhiếp hồn thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Thuật nhiếp hồn trừ phi là công lực đạt tới đỉnh cao mới có thể thu thả như thường, khống chế được hoàn toàn không hại người. Nếu không vì để ngừa cắn trả phần lớn là cố gắng bảo toàn chính mình. Về phần người bị nhiếp hồn sẽ có hậu quả gì thì khó có thể bảo đảm.
Nghe được lời bánh bao nhỏ nói sắc mặt của Phượng Tê khẽ thay đổi, lạnh lùng quét qua Phượng Linh Vân một cái. Nam nhân này là Phượng Linh Vân tìm đến được bà ngầm đồng ý, nhưng lại không biết sẽ sinh ra tổn thương lớn với tiểu hài tử như vậy.
Thật sự cho dù bà có biết chỉ sợ cũng sẽ không đi ngăn cản.
Lúc trước bà có thể vì giang sơn bỏ qua người yêu và cốt nhục của mình, bây giờ thì tại sao không thể bỏ qua một tôn tử chứ? Bà hiện tại làm ra tư thế này hơn phân nửa là làm cho Phong Lăng Hề xem.
Vân Tư Vũ từ trên người móc ra một cây sáo, nhìn về phía nam tử trong sân cười nói: "Cho ngươi mở mang kiến thức một chút cái gì gọi là nhiếp hồn thật sự!"
Thật sự nhiếp hồn đối với hắn và Phong Lăng Hề đều không có tác dụng gì, nhưng đối với bánh bao nhỏ mà nói quả thực là trí mạng; mà người này cũng không biết là cố ý hay là học nghệ không tinh lại công kích về phía ba người bọn họ, điều này làm cho Vân Tư Vũ rất là tức giận.
Nam tử kia kinh ngạc vội vàng ôm lấy tỳ bà, không để ý bàn tay đau đớn đàn lên, tiếng tỳ bà và tiếng sáo quấn quýt. Mặc dù không hiểu âm luật nhưng mọi người đều có thể nghe ra trong đó kịch liệt chém giết.
Nam tử kia rõ ràng hơi kém một chút, chỉ chốc lát sau sắc mặt tái nhợt. Trên trán từng giọt từng giọt mồ hôi lớn chảy xuống, ánh mắt khi thì tỉnh táo khi thì tan rã; mà Vân Tư Vũ lại hoàn toàn là một bộ dáng thành thạo điêu luyện, tốc độ ngón tay lên xuống đã sắp làm cho con mắt của mọi người đều thấy không rõ.
Thật sự Vân Tư Vũ am hiểu chính là đàn, nhạc khí khác chỉ là biết một chút nhưng không tinh thông. Bất quá mang đàn không tiện, cho nên hắn mới chuẩn vị một cây sáo nhỏ khi xảy ra bất cứ tình huống nào.
Mặc dù hiệu quả giảm rất nhiều nhưng đối phó với nam tử này hiển nhiên là thừa sức.
Vân Tư Vũ nhìn chằm chằm nam tử kia, ánh mắt từ từ sâu thẳm, đầu ngón tay bắn ra một đường sóng âm xẹt qua. Giống như là lưỡi dao bén nhọn trực tiếp bay về phía tỳ bà trong tay của nam tử, tỳ bà "đùng" một tiếng trong nháy mắt bị đánh nát.
Mặt mũi bánh bao nhỏ tràn đầy sùng bái nhìn Vân Tư Vũ, nhỏ giọng nói với Phong Lăng Hề: "Mẫu thân, cái này nhi tử muốn học."
Phong Lăng Hề vỗ vỗ đầu nó không nói gì chỉ là quan tâm Vân Tư Vũ.
Nam tử mất đi tỳ bà trong nháy mắt hoàn toàn mê muội, hai mắt trống rỗng. Sau đó bất thình lình nhào tới về phía Phượng Linh Vân đánh tới, bởi vì trên tay không có vũ khí nên trực tiếp dùng tay đánh.
Mặc dù bất thình lình nhưng ở mức độ như vậy muốn muốn giết Phượng Linh Vân tự nhiên là không thể, nam tử trực tiếp bị Phượng Linh Vân đạp một cước lăn trên đất. Phượng Linh Vân ra chân không có lưu tình nên nam tử trực tiếp phun ra một ngụm máu, mà Phượng Linh Vân mặc dù không có bị tổn thương nghiêm trọng nhưng trên mặt lại bị cào ra hai đường máu.
Nam tử kia hiển nhiên đã hoàn toàn không còn tự chủ, mặc dù là bị đá như vậy cũng không có tỉnh táo mà bò lên lại muốn đánh tới về phía Phượng Linh Vân, bất quá lại bị thị vệ bắt lấy kéo đi.
Mặt mũi Phượng Linh Vân tràn đầy tức giận nhìn chằm chằm Phong Lăng Hề, hiển nhiên coi Phong Lăng Hề thành kẻ cầm đầu.
Dựa vào công lực của Vân Tư Vũ tự nhiên là có thể khống chế không ảnh hưởng đến những người khác nhưng hắn một mực lại không làm như thế.
Trong lúc này Âu Dương Lăng Ca đột nhiên đứng lên nhìn Phong Lăng Hề, giọng nói thê lương quát lên: "Tịch tỷ tỷ, tỷ đã nói chỉ cần ta, tại sao lại phải cưới người khác?"
Phong Lăng Hề không khỏi nhìn về phía Vân Tư Vũ, Vân Tư Vũ trừng nàng một cái, Phong Lăng Hề vô tội nhún vai một cái. Đây là món nợ tình cảm của Phượng Lăng Tịch cũng không mắc mớ đến cô, Phong Lăng Hề nhìn dáng vẻ tức giận của Vân Tư Vũ lại không khỏi cảm thấy buồn cười, biết rõ tâm tư của Âu Dương Lăng Ca là gì còn để hắn nói ra, không phải làm cho trong lòng mình không thoải mái ư?
Thấy phụ thân mất hứng bánh bao nhỏ lập tức đứng lên ra mặt cho phụ thân, ngón tay út đầy thịt mũm mĩm chỉ vào Âu Dương Lăng Ca tức giận nói: "Ngươi không biết xấu hổ, mẫu thân ta không thích ngươi, ta cũng không thích ngươi, ngươi cái này gọi là sống chết dây dưa, không biết xấu hổ, không có nuôi dạy!"
Cũng không biết là nó có phải cố ý hay không, bốn từ ‘không có nuôi dạy’ đặc biệt rống có lực vô cùng.
Âu Dương Dĩnh tức giận đến mặt đều đã biến thành gan heo, quát về phía Âu Dương Lăng Ca: "Âu Dương Lăng Ca, con đang nói cái gì đó? Con tỉnh táo một chút lại cho mẫu thân!"
Âu Dương Lăng Ca quay đầu nhìn về phía mẫu thân, trong mắt mang theo một tia oán giận: "Nhi tử rất tỉnh táo, đều là mẫu thân, nếu như không phải mẫu thân không cho nhi tử và Tịch tỷ tỷ ở bên nhau thì Tịch tỷ tỷ làm sao sẽ cưới người khác? Nàng làm sao sẽ không cần nhi tử chứ?"
Âu Dương Lăng Ca nhìn qua xác thực rất tỉnh táo, trong mắt hoàn toàn không có trống rỗng như nam tử kia lúc trước. Thật sự Vân Tư Vũ căn bản không có khống chế hắn, chỉ là cố ý kéo một chút tâm tình của hắn làm cho hắn không thể giả vờ làm người gương mẫu mà thôi.
Âu Dương Dĩnh tức giận đến mức vỗ ngực: "Con, đứa con bất hiếu, mẫu thân là muốn tốt cho con. Phượng Lăng Tịch hãm hại trung lương, làm người hung tàn, con làm sao có thể gả cho người như thế chứ?"
"Hãm hại trung lương thì thế nào? Làm người hung tàn thì thế nào? Nàng đối với nhi tử còn tốt hơn mẫu thân, nàng tuyệt đối sẽ không vì biểu hiện mình có bao nhiêu chính trực mà hy sinh hạnh phúc của nhi tử!"
Lời này nếu là bình thường thì Âu Dương Lăng Ca tuyệt đối sẽ không nói ra, thậm chí sẽ không bỏ mặc cho mình suy nghĩ như vậy. Nhưng hiện tại hắn cái gì cũng dám nói, chuyện gì cũng dám làm.
"Con..."
"Nhi tử thế nào? Mẫu thân xưa nay chỉ lo thanh danh của mình, mẫu thân nếu như đã trung thành như vậy tự mẫu thân đi cầu thân đi? Dựa vào cái gì hy sinh nhi tử? Mẫu thân biết rõ nhi tử thích Tịch tỷ tỷ nhưng còn kiên quyết phản đối chúng ta ở bên nhau, mẫu thân chính là không muốn nhìn thấy nhi tử tốt!"
"Phốc..." Âu Dương Dĩnh rốt cục không nhịn được phun ra một ngụm máu: "Nghịch tử... nghịch tử..."
Bánh bao nhỏ cười khanh khách vỗ tay, còn nói chọc người tức chết không cần đền mạng: "Hại người rất nặng, sắp mừng năm mới bị tức chết!"
Bên này trò hay hát lên, bên kia trò hay mở màn, Phượng Linh Vân gắt gao trừng mắt nhìn Phong Lăng Hề, khắp nơi hung tàn: "Phượng Lăng Tịch, muội thật sự là mạng lớn, như thế mà còn không chết. Bất quá lần này tỷ nhất định sẽ không lại cho muội cơ hội sống sót."
Phượng Tê nhìn xem trò khôi hài này tức giận đến lồng ngực không ngừng phập phồng, vỗ bàn một cái tức giận nói: "Phượng Lăng Tịch, con rốt cuộc muốn nháo thành cái gì?"
Lời này không khỏi buồn cười, bà dường như hoàn toàn không có nghe được trong lời nói của Phượng Linh Vân không cẩn thận tiết lộ ra ẩn ý, không quan tâm nguyên nhân nữ nhi mất tích, không để ý có người muốn mạng Phong Lăng Hề, chỉ là muốn kết thúc trò khôi hài mất mặt này.
Nhưng lời nàng vừa mới nói ra Âu Dương Lăng Ca bên kia đột nhiên nhào tới về phía Phượng Linh Vân: "Khốn kiếp, ngươi dám làm tổn thương Tịch tỷ tỷ, ta liều mạng với ngươi!"
Vì vậy Âu Dương Lăng Ca cũng giống như nam tử kia trước đây bị Phượng Linh Vân đạp một cước văng ra. Bất quá bởi vì lúc này Phượng Linh Vân mang theo sát ý với Phong Lăng Hề nên một cước này càng là không nhẹ không nặng. Âu Dương Lăng Ca bị đạp nằm trên đất đau đến mức không thể đứng lên, nhìn qua là ra lực rất nhiều.
Mà Phượng Linh Vân dường như bị Âu Dương Lăng Ca ầm ĩ hoàn toàn chọc giận, trực tiếp mặt mũi tràn đầy sát khí lao tới Phong Lăng Hề.
Võ công của Thái nữ điện hạ coi như không tệ nhưng chọn đối thủ là Nhàn vương điện hạ không phải là muốn chết ư?
Phượng Tê vội vã quát lên: "Ngăn cản nó lại cho trẫm!"
Phượng Linh Vân công khai ra tay với Phong Lăng Hề, vậy thì giống như là tuyên chiến với nước Hoàng Vũ. Nàng vốn định vừa đấm vừa xoa giải quyết hòa bình chuyện Mộ Dung Cầm không nghĩ tới mọi chuyện sẽ phát triển thành như vậy, trong lòng cũng là tức giận đan xen.
Phong Lăng Hề nhìn Phượng Linh Vân được đúng lúc ngăn lại có chút đáng tiếc, những thị vệ này bình thường tại sao không có thân thủ tốt như vậy? Cô đưa chân đạp đạp tiểu hồ ly, thấp giọng nói: "Lén cào nàng."
Vì vậy tiểu hồ ly ngồi xổm dưới chân uốn éo cái mông nhảy lên một cái, nhanh chóng phóng tới Phượng Linh Vân lóe lên một cái rồi biến mất. Trong hỗn loạn tất cả mọi người đều chỉ chói mắt nhìn thấy một tia sáng trắng nhưng lại không biết ánh sáng trắng kia là cái gì.
Sau đó Thái nữ điện hạ bị thị vệ ngăn cản đột nhiên co quắp một hồi ngã trên mặt đất.
"Thái nữ điện hạ..."
Phượng Tê vội vàng kêu lên: "Thái y..."
Thái y đi tới bên cạnh Phượng Linh Vân kiểm tra một chút, sau đó quỳ xuống "phịch" một tiếng: "Thần đáng chết, Thái nữ điện hạ... Thái nữ điện hạ..."
Phượng Tê nhìn thái độ của thái y lần này không khỏi trầm mặt xuống: "Thái nữ điện hạ làm sao?"
Thái y đau buồn nói: "Thái nữ điện hạ đã đi..."
Phượng Tê "ầm" một tiếng bóp nát ly rượu trong tay, nhắm mắt lại sau đó nhìn về phía thái y hỏi: "Có thể nhìn ra nguyên nhân cái chết của Thái nữ điện hạ hay không?"
Phong Lăng Hề nhếch môi khẽ cười, người này cũng thật là là bình tĩnh, nữ nhi chết rồi lại lập tức nghĩ đến lợi ích của mình, đều nói quân vương vô tình, vô tình cũng quả thật có chỗ tốt của vô tình.
Hiện tại nếu như có thể chứng minh Phượng Linh Vân là bị cô giết chết, như vậy không chỉ có chuyện của Mộ Dung Cầm có thể bỏ qua. Phượng Tê chỉ sợ còn muốn truy cứu trách nhiệm nước Hoàng Vũ có ý định mưu hại Thái nữ nước Phượng Thiên, như vậy Phượng Linh Vân cũng coi như là bị chết có giá trị.
Thái y cũng là người thông minh, không ít người đều chú ý tới một tia sáng trắng kia, rõ ràng chính là từ bên cạnh Nhàn vương điện hạ bắn ra. Thái nữ điện hạ chết khẳng định không thoát khỏi liên quan đến Nhàn vương điện hạ, nhưng mà không có chứng cứ thật sự, tia sáng trắng kia căn bản không ai thấy rõ là cái gì.
Phượng Tê vừa hỏi hiển nhiên chính là đang nhắc nhở nàng bắt lấy chứng cứ.
Chỉ là sau khi thái y cẩn thận kiểm tra một phen thì sắc mặt lại khó coi, dưới Phượng Tê ép hỏi chỉ đành cẩn thận từng li từng tí một nói: "Thái nữ điện hạ là trúng độc mà chết, chỉ là ngoại trừ vết cào trên mặt thì không có vết thương gì khác." Cho nên có thể loại trừ các loại ám khí.
Phong Lăng Hề mở miệng cười nói: "Nữ hoàng Phượng Thiên, xem ra trong cung này của ngài không quá an toàn rồi! Đường đường là Thái nữ điện hạ lại cứ như vậy bị người độc chết, điều này làm cho bản vương rất không có cảm giác an toàn."
Phượng Tê quét nhìn nàng một cái hừ lạnh một tiếng, nói với thái y: "Độc đúng là từ miệng vết thương tiến vào?"
Nếu như độc này là trên vết thương mang đến, như vậy việc này cũng không thoát khỏi liên quan đến Phong Lăng Hề. Dù sao nam nhân kia đột nhiên làm khó dễ là bởi vì bị Vân Tư Vũ khống chế tâm thần.
Phong Lăng Hề bây giờ rõ ràng là giúp nước Hoàng Vũ. Nếu nằm ở phía đối lập thì tình cảm mẫu tử tự nhiên là thứ yếu, đây vốn là tác phong trước sau như một của Phượng Tê.
Đến cuối cùng bà có thể bảo vệ mạng Phong Lăng Hề, đó chính là ban ân lớn nhất, vô cùng sủng ái.
Phong Lăng Hề cười nhạo nói: "Nhìn máu đỏ tươi như vậy, thái y đại nhân, ngươi hẳn là sẽ không trợn mắt nói dối chứ?"
Đầu thái y đầy mồ hôi lạnh, vết thương này xác thực hoàn toàn không có độc, màu sắc cũng rất bình thường, muốn nói vết thương có độc thì người sáng suốt cũng sẽ không tin. Nhưng nếu như nói Thái nữ điện hạ trúng độc không liên quan đến vết thương thì chỗ Nữ hoàng bệ hạ chỉ sợ bàn giao không tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT