Vectơ thao túng Lv5 ( kích hoạt): có khả năng điều khiển phương hướng của các vectơ động năng, nhiệt năng, điện năng,… bất cứ thứ gì chuyển động hoặc có lực tác dụng.
Ngự kiếm thuật: sử dụng kiếm thuật điêu luyện chém ra 2 luồng kiếm khí gia tăng sát thương 200%.
Hải quân lục thức: 6 thể thuật vượt giới hạn của nhân loại.
Tạo tác thần thuật ( chưa kích hoạt): sáng tạo mọi vật nhờ tưởng tượng và điều động ma lực trong cơ thể. Người dùng có thể tạo ra bất kì vật gì nếu đã nắm giữ được cấu tạo và cơ chế. Vật phẩm tạo ra giới hạn vĩnh viễn.
Thôn Phệ: Công pháp nhận được. Hấp thụ vạn vật chuyển hóa 100% năng lượng thành năng lương của bản thân.
Thiên thần quang: Công pháp nhận được. Chữa thương cho bất kì sinh linh.
Phong ám quyền: Quyền pháp cao cấp. tụ hội phong nguyên tố từ xung quanh tạo thành lực công kích bạo phát. Tăng 120% sát thương.
Nguyên Tố Lĩnh Vực: tự thân lĩnh ngộ. Trải rộng vùng chưởng khống của thân. Có thể kết hợp với các nguyên tố khác tạo thành tân tấn lĩnh vực.
Tàng kinh các: -Kiếm Linh: Hỗn độn trấn áp.
-Phi Vũ: Vô trùng sinh hữu.
-Võ Thánh: Bội thủy nhất chiến.
Kỹ năng bị động:
Lĩnh ngộ võ đạo: tăng 300% sát thương cho bất kì vũ khí nào mà người dùng sử dụng.
Lĩnh ngộ thần cách: lĩnh hội tinh hoa trong thiên địa từ đó thao túng thiên địa. Sau khi lĩnh hội 100% người dùng chính thức có thần cách nửa bước thành thần. Tiến độ: 100%
Tự chữa thương: Công pháp nhận được. Khả năng tự hồi phục mạnh mẽ giúp người dùng hồi phục bất kì vết thương, miễn dịch bất kì hiệu ứng nào.
Hỏa võ hồn: tăng sát thương hỏa hệ. Kỹ năng pháp tắc: Thiên hỏa bùng cháy.
Thổ võ hồn: tăng sát thương thổ hệ. Kỹ năng pháp tắc: Vẫn thạch liệt địa.
Kim võ hồn: tăng sát thương vật lý. Kỹ năng pháp tắc: Kim quân nộ kích.
Thủy võ hồn: tăng sát thương thủy hệ. Kỹ năng pháp tắc: Thủy mộ thiên hoa.
Mộc võ hồn: tăng sát thương mộc hệ. Kỹ năng pháp tắc: Diệp vũ phi nhẫn.
Võ: 7100
Kỹ: 6867
Phép: 6954
-Hô, quả nhiên thần cách ta đã hoàn thiện, đây là phúc lợi của Chu Tước ban cho ta. Haha. Thực lực lại tiến thêm một bước dài a.
Phi Linh vui mừng quá dỗi nói.
---------
Sau đó, Phi Linh nghỉ ngơi đợi đến sáng hôm sau. Có người đợi ở cửa phòng của Phi Linh. Người này được phái đến đón cậu đi Hải Thần đảo. Đây là một người trung niên cao gầy, nét mặt có chút nếp nhăn, vẻ mặt cười với Phi Linh. Có lẽ nhiều người không biết người này là ai nhưng Phi Linh thì rõ ràng.
-Hô, bắt ngài phải đợi a, viện trưởng.
-Hừm, quả thật không phải bình thường. Biết ta là ai, không hổ là chịu được một đòn của Huyền lão.
-Haha, ngài quá khen. Ngài vì cách cứu Tiểu Đào mới đến phải không?
-Đúng.
-Vậy ngài không phải lo, ta nhất định sẽ giúp cho nàng trở thành một con phượng hoàng dương oai như tổ tiên.
Phi Linh cười cười nói, sau đó cả hai đều phi không mà đi hướng một cái bờ hồ mà đến. Cái hồ này là Hải thần hồ, giữa hồ chính là Hải Thần đảo mà trên Hải Thần đảo là Hải Thần các, nơi mà nội môn đệ tử được ở. Cũng là nơi tối cao của học viện Sử Lai Khắc.
Hai người cùng bay trên hồ, mặt hồ trong suốt phản chiếu than ảnh cả hai người, Ngôn Thiếu Triết thì phi hành còn Phi Linh thì có dùng Geppo để đạp không mà đi. Ngôn Thiếu Triết cũng vô cùng cảm khái với kĩ thuật của cậu hỏi:
-Ngươi đây là dùng cách gì để làm thế?
-A, cái này là kỹ thuật của ta tạo ra, ngươi muốn học?
Phi Linh cười nói. Nghe vậy Ngôn Thiếu Triết cũng không nói gì chỉ cười.
Đi được một lúc, cả hai nhìn thấy được bờ của Hải Thần đảo, Phi Linh quan sát hòn đảo trông vô cùng lớn. Có một cây đại thụ sừng sửng ở giữa đảo vô cùng cao.
-Này, ta gặp Mục lão được chứ?
-Hở, ngươi nói gì? Làm sao lại muốn gặp Mục lão?
-À, ta dự định xem qua bệnh tình của ông ấy. Sao không được sao?
-Hừm, để ta hỏi xem ý kiến của ngài ấy thế nào.
Ngôn Thiếu Triết suy tư, đặt tay lên cằm làm ra dáng suy nghĩ rồi nói.
Lên đến Hải Thần đảo, Phi Linh quan sát chung quanh. Điều đầu tiên cậu thấy là vô cùng yên tĩnh, khung cảnh xung làm cậu thấy thoải mái.
-Ân, nơi rất thanh bình, thoải mái vô cùng.
Phi Linh cảm khái.
Nói xong, Phi Linh cùng Ngôn Thiếu Triết đi vào trong đại thụ, dưới đại thụ có một cái đại môn, nơi đây chính là Hải Thần các cũng tức là cây thụ này, Phi Linh đi vào, bên trong là một khoảng không gian rộng lớn so với bình thường tưởng tượng. Đi đến phòng của mình, Ngôn Thiếu Triết cũng chỉ nói vài câu nhắc nhở Phi Linh sau đó rời đi. Phi Linh bước vào trong phòng, trong phòng trang trí khá thô sơ, có giường, có bàn, ghế, có cả cửa nữa. Cậu lại gần góc tường, sờ sờ vào bức tường, dường như có một loại năng lượng chảy bên trong bức tường làm bằng cây này. Phi Linh cảm nhận được.
Đột nhiên bên tai cậu vang lên một giọng nói khàng khàng, nhưng vô cùng ấm áp:
-Này, cậu nhóc ngươi có vẻ hiểu biết về nơi này quá nhỉ?
-Ồ! Là Mục lão sao?
-À, còn có nhận biết được ta, đáng kinh ngạc đấy. Ta nghe Thiếu Triết nói ngươi muốn gặp ta. Có chuyện gì sao?
-A, ta nhưng là muốn chữa bệnh cho ngươi.
-Bệnh? Ta làm gì có bệnh? Ngươi muốn gặp cũng kiếm lí do khác a.
-Không phải người bị thương sao? Hừm, để xem vết thương cũ do đánh nhau với Long Hoàng đấu la nhỉ. Tên là Long Tiêu Dao nhỉ?
-…Ngươi biết cũng nhiều nhỉ.
-Ân, ta còn biết lí do hai người đánh nhau nữa cơ.
-Hừm, chuyện đó giờ không quan trọng nữa. Đó là chuyện của quá khứ rồi, qua rồi thì cho nó qua.
-Chắc vậy, ngươi có thể để ta xem qua vết thương của ngươi?
-Ngươi lên tầng trên cùng đi.
Sau một lúc, Phi Linh chạy lên tầng trên cùng của đại thụ. Tại đó cậu thấy một cái bàn lớn dài như dành để họp hội nghị vậy. Ở phía cuối của cái bàn cậu thấy một lão giả đang nằm trên một chiếc ghế dựa, đồ trắng có viền ngoài màu vàng, nhìn như một người già đang ngồi chờ tử thần đến đón mình đi vậy.
Phi Linh thấy Mục lão, đi đến bên cạnh hắn.
-Nghe nói ngươi đến đây giúp Tiểu Đào. Ngươi giúp được con bé không? Ta hỏi thật lòng đấy.
-Ân, ta nói được là làm được nhưng trước phải giúp ngài và làm quen với nàng đã.
Phi Linh cười cười nói.
-Haizz, tuy không biết ngươi có lai lịch gì nhưng ngươi đã ở nơi đây thì nơi đây sau này sẽ là nhà ngươi. Quên chúc mừng ngươi đến nhà mới.
Nói xong, Phi Linh lại đi ra sau Mục lão. Nhìn nhìn cái lưng đang còng còng do chấn thương mà trận chiến giữa Long Hoàng đấu la gây ra cho ông.
-Sao có khả năng chữa được chứ?
Mục lão nhìn Phi Linh nhàn nhạt cười.
-Ừm, ta chữa được cho ngươi, nhưng sau này ngươi nên quan tâm một chút tên nhóc tên Hoắc Vũ Hạo một chút, nên thu hắn làm đệ tử của ngươi.
-Hừm, Hoắc Vũ Hạo sao? Ta xem để ý về hắn.
-Ta sẽ bắt đầu chữa trị cho ngài. Nằm yên một chút.
Nói nói, Phi Linh thầm niệm pháp quyết của Thiên thần thôn phệ quyết tầng thứ 6, Thượng Thiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT