Sau khi đã chào hỏi, Lawrence bước xuống xe ngữa, cô gái chăn cừu cũng đến kế bên chiếc xe ngựa. Hai người bắt đầu nghi thức dị dị mà Lawrence nói là chúc phúc của người chăn cừu.

Lawrence cúi thấp người xuống một chút, còn cô gái chăn cừu cầm cây gậy gỗ của mình với hai tay và đặt nó ngang nằm ngang vào ngang với đầu của Lawrence, cô dùng những từ ngữ lạ lẫm để chúc phúc:

-Palty, Mis, Tueru, Moro, Ru, Spincio, Tilat, Kuru…

Có lẽ đây là một phong tục tín ngưỡng đối với người chăn cừu.

Sau đó, cô gái chăn cừu đặt cây xuống như bình thường và lấy một chiếc kèn sừng thồi lên âm thanh vang vọng khắp vùng núi.

Tiếng kèn ngân vang đến khi cô gái chăn cừu thổi hết hơi dài của mình.

Tiếng kèn dừng hẳn, cô gái chăn cừu bỏ kèn sừng xuống và đặt nó lại chỗ cũ. Rồi cô nói:

-Cảm ơn anh.

-Tôi cũng vậy, xin cảm ơn cô.

Lawrence mốc từ trong túi một đồng tiền bằng đồng và đưa cho cô gái chăn cừu, cô ta nhận lấy, nhìn đồng tiền và cảm ơn Lawrence thêm 1 lần nữa. Cô ấy bỏ đồng tiền vào trong giỏ xách ở bên hông. Cô gái đã xong việc.

Nhưng tại sao lại có một khoảng lặng giữa hai người.

Rồi Lawrence chợt nhận ra mình hơi kì quặc nên mở lời:

-Thế nhé.

-Này anh…Sao anh lại biết con đường này?

-Tôi nghe người ta nói hôm trước trong quán rượu tại nơi tôi khởi hành.

-Có ai nói về chó sói không?

-À, có một chút, nhưng chẳng biết làm thế nào vì chúng tôi đang vội.

-Vậy sao.

Cô gái chăn cừu có vẻ mặt hơi chán nản cúi thấp đầu. Lại một khoảng lặng giữa hai người, Lawrence vẫn là người hỏi:

-Um, có gì không?

-À, không…chỉ là…

Cô gái đưa tay chối.

-Cứ nói đi. Tôi có thể giúp gì cho cô?

Lawrence cười nói. Cô gái hơi ấp úng, siết chặt cây gậy đang cầm trên tay rồi nhìn Lawrence nói, vẻ mặt khá khăng khăng:

-Không biết…Anh có thể thuê tôi làm việc cho anh không?

Lawrence hết hồn với lời đề nghị bất ngờ của cô gái, đúng hơn là nội dung bất ngờ của lời đề nghị.

Illyasviel lần này làm vẻ mặt nguy hiểm rồi, Lawrence đúng là đào hoa, không biết có phải hay không cô bé nhìn nhầm nhưng có lẽ cô bé nghĩ đó là bước đầu có tình cảm đấy. Evangeline lặng thinh, Horo ngồi trên xe im từ nãy giờ cũng hơi hơi bất ngờ với cô gái này.

Vì thấy Lawrence có hơi lúng túng về việc quyết định, cô gái chăn cừu giải thích:

-Tôi là 1 người chăn cừu. Nhưng bên cạnh việc quản lý đàn cừu, tôi có thể xua đuổi chó sói. Nếu như anh đồng ý thuê tôi, tôi xin đảm bảo sẽ bảo vệ anh khỏi những con sói trong suốt cuộc hành trình. Ánh thấy sao ạ?

Lawrence gãi đầu khó quyết định, cô gái lại một lần nữa thuyết phục, cô mở miệng nhỏ tiếng gọi tên “Enek”, một chó lông đen óng dày của cô ở phía sau phản ứng lại và quay lưng đi lùa đám cừu cô gái thả rông để ăn cỏ xung quanh thảm cỏ bên đồng bằng.

Nghe được tiếng con Enek vừa sủa vừa chạy xung quanh lùa lùa đám cừu, đám cừu từ từ tụ lại một chỗ mà con Enek đã chạy quanh. Lawrence nhìn thấy khá thú vị nên tìm cách trả lời:

-Phiền cô đợi một chút, để tôi bàn với bạn tôi đã.

Lawrence quay lại xe và nhìn Horo, cả Illyasviel và Evangeline.

-Cô thấy thế nào? Cô ấy cũng có tài nhỉ?

-Có tài?

Horo nhíu mày lạnh giọng nói.

-Nếu cô ta thực sự có tài, vậy tội gì chúng ta không thử? Cô đã nghe cả rồi phải không?

-Việc đó tôi làm không được chắc?

-Tôi biết, một mình cô là quả đủ rồi. Có điều, người chăn cừu kiêm nghề hộ vệ là 1 ý tưởng rất mới mẻ. Biết đâu nó sẽ trở thành 1 nghề mới.

-Con người của đàn ông…thiết chả biết có bảo nhiêu phụ nữ bên mình là đủ.

Horo chán nản nói.

-Đâu phải tôi bị cô ta quyến rũ. Hơn nữa, cô xnh đẹp và dễ thương hơn nhiều.

-Thôi, coi như lần này cho anh đậu.

Horo thở dài nói.

-Cái này có thể được coi là màn tăng tình cảm không nhỉ?

Illyasviel nhảy vào chen ngang cuộc trò chuyện của 2 người.

-Nhóc nói cái gì vậy?

Lawrence hơi đỏ mặt nói.

-Chỉ là vừa đủ đậu thôi, chưa có tăng gì đâu.

Horo kiêu hãnh nói.

-Thế, cô ta thế nào?

-Ừm, cũng thuộc loại khá của loại khá.

-Nói kiểu gì rõ hơn chút coi.

-Nếu là tôi, tôi có thể săn cừu của cô ta. Tuy nhiên, những con sói bình thường sẽ không có cơ hội.

-Vậy sao.

Lawrence suy ngẫm và nhìn về phía cô gái chăn cừu đang xoa đầu con chó Enek của cô.

-Tài khiển chó của cô ta rất tuyệt vời. Một người chăn cừu giỏi phải đi cùng một con chó thông minh và đồng phải ăn ý với nó. Cô ta có cả hai điều đó. Có thể cô ta còn non trẻ nhưng sau này sẽ rất phiền phức. Nếu phải làm gì đó, bây giờ chính là lúc….

Horo cười mưu hiểm. Lawrence nhận ra ý đồ của cô, hay không nhận ra đi nữa thì cái điệu cười đó cũng nguy hiểm lắm, anh ta nói:

-Hiểu rồi, cảm ơn.

Lawrence định đi nói chuyện với cô gái thì Horo nói:

-Này. Anh định thuê cô ta thật sao?

-Cái đó tôi đang cân nhắc đây.

-Nói như vậy, cô ta sẽ đi theo chúng 1 thời gian phải không?

-Không thích à?

-Không phải là tôi không thích.

Horo nói.

-Chỉ trong 2 ngày, cho tới khi đến Lunbinheigen thôi. Không được sao?

Lawrence cười nhẹ nói.

-Em tùy ý.

Illyasviel cười nói. Evangeline tương tự. Horo quay sang nhìn anh ta nói:

-Tôi đâu có nói là không được.

-Ồ, xin lỗi nhé, vậy phiền cô chịu khó một chút.

Lawrence nói.

-Tôi phải chịu khó cái gì hả?

Với cái mặt chán nản, Horo hỏi.

-À, thì thế đó… Tôi chỉ muốn xem người chăn cừu có khả năng xua đuổi chó sói thật hay không thôi.

Lawrence giải thích.

-Tôi không ngại, nhưng anh thì sao?

Horo nói. Lawrence mơ hồ không hiểu Horo nói gì, nhưng cô lại nói tiếp khiến anh chợt nhớ ra:

-Nhỡ thân phận của tôi bị cô ta phát hiện, anh sẽ làm gì?

Dường như quên việc quan trọng giữa ban ngày, Lawrence nghe Horo nói và ngộ ra mình quên mất việc đó. Anh ta quay lại nhìn cô gái và gãi đầu khó quyết định.

-Hô~, hiểu rồi. Anh muốn tôi nói thế này phải không?

Horo cười nói, sau đó bắt đầu giả giọng, động thái yểu điệu, e lệ, cô nói:

-Tôi chỉ muốn đi 1 mình với anh thôi.

Horo lên giọng mắng Lawrence là “ngu ngốc” ngay sau đó.

-Horo-san đúng là thâm!

Illyasviel giơ ngón tay cái lên về phía Horo.

-Hở? Bình thường ấy mà. Illya-chan còn phải học hiểu nhiều hơn mới bắt chước một chút của ta, ta là hiền giả sói mà.

Horo nhìn Illyasviel tự hào nói.

-Ể~ phải mất cả mấy trăm năm sao?

-Mấy trăm? Illya-chan làm sao so sánh được với ta? Ta là hiền giả sói, H-I-Ể-N G-I-Ả đấy.

Horo cười lớn nói.

-Ư mumumumu….

Illyasviel ấm ức không thể tìm câu nào nói lại với Horo được.

-Xin lỗi.

Lawrence chen ngang vào, anh ta cúi đầu xin lỗi với Horo.

-Thiệt tình…Thôi, chỉ hai ngày thì có lẽ không sao. Làm gì tùy anh.

Horo lại quay về nhìn Lawrence, thở dài rồi mỉm cười nhẹ nhàng nói.

Lawrence gật đầu cười đáp lại Horo. Rôi anh ta tiến về phía cô gái chăn cừu đang ngồi xoa đầu con chó của mình.

-Như vậy ổn không thế, hiền giả sói-san? Chị không sợ cô ấy cướp Lawrence-san đi sao?

Illyasviel thấy Lawrence đi rồi, liền quay sang hỏi Horo. Horo nghe xong trên trán xuất hiện gân xanh.

-Nhóc đấy nhé….

Horo nhanh chóng quay lại phía sau bắt lấy mặt của Illyasviel, véo má cô bé, khiến khuôn mặt giãn ra, cực kỳ mũm mĩm, dễ thương.

-Au...á….e…iết…ỗi….ồi…

Illyasviel đau quá nước mắt muốn tràn ra mà cầu xin Horo tha lỗi.

-Nhìn Illya-chan như vậy, ta càng muốn kéo cái mặt xinh xắn của Illya-chan ra đấy.

Horo nguy hiểm nói. Evangeline nhìn Illyasviel chịu trận mà không thể cứu được, cô bé nhìn vẻ mặt của Horo lúc này thôi cũng đủ hãi rồi nói chi cứu đồng đội.

Illyasviel cứ bị véo má, tay thì ngắn không với tới được Horo, Horo tận hưởng trò đùa của mình.

-Thôi nào, Horo.

Chốc.

Lawrence quay về gõ vào đầu của Horo. Phía sau anh ta, cô gái chăn cừu đứng ngay phía sau. Lawrence đã thỏa thuận với Lawrence, giúp Lawrence tránh bày sói với giá 40 đồng tiền đồng, nếu an toàn sẽ trả thêm, và tên của cô ta là Norah Allent.

Thế là cả đám lại tiếp tục lên đường. Norah cứ tiếp tục dắt những con cừu mình chăn đi vừa ăn cỏ, vừa được con chó Enek của cô lùa không cho đi loanh quanh và lạc mất.

Trên đường đi, Lawrence đối thoại với Norah khá nhiều, đa phần là về nghề chăn cừu của cô, rồi đến con chó Enek gặp cô thế nào, quá khứ,….

Trong lúc hai người nói chuyện thì Illyasviel hay Evangeline gì cũng đi ngủ tuốt luôn. Kể cả Horo cũng gé lên vai Lawrence mà ngủ. Nhưng mà lúc đang nói chuyện thì Horo nhéo đùi Lawrence trong im lặng nên chắc cô ta chỉ ngủ giả thôi. Đi đến chiều tối, do Norah đề nghị nghỉ sớm nên mọi người dừng chân tại một góc bên đường với một gốc cây.

Norah đi ngủ trước một một chỗ gần đám cừu và con Enek, trong khi Lawrence, Horo, Illyasviel và Evangeline thì ngủ trễ hơn. Bốn người ngồi nói chuyện.

Sáng hôm sau lại tiếp tục lên đường đến nơi cần đến, Lunbinheigen.

Đến khoảng giữa sáng thì mọi người đã đến nơi. Nhưng phải dừng chân và lấy giấy thông hành trước khi được vào thị trấn. Có một trạm dừng ở cách thị trấn không xa. Giải quyết xong vấn đề thông hành cũng không quá khó khăn, bốn người đều qua được cổng trạm và tiến vào thị trấn, Lawrence đã cố ý trả tiền thừa cho Norah và viện lí do là đầu tư. Bàn chuyện về dự định tương lai một chút, sau đó Norah rời đi.

Tòa thành lần này hơi khác lần trước, có cửa sắt ở phía trên, dùng để phòng thủ, theo lời của Lawrence, thì nó từ thời chiến tranh và thêm những cái lỗ ở gần cánh cửa được thiết kế trên tường đá khá cao so với mặt đất, nó dùng để đổ dầu sôi chống quân địch leo lên tường thành.

Sau đó Lawrence lái xe ngựa vào trong cửa thành, đi qua trạm, họ yêu cầu giấy thông hành, và kiểm tra những bộ giáp mà Lawrence chất đống ở sau xe ngựa. Sau đó Lawrence chọn trả thuế bằng hàng hóa thay vì dùng tiền để trả, anh ta trả nó bằng 2 bộ giáp. Sau đó bốn ngươi trên xe ngựa, tiến vào trong thị trấn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play