Tiêu Ngưng Nhi đang ngồi luyện công một cách tự nhiên, nàng như tiến vào một cảnh giới huyền ảo vậy. Và tất nhiên với đống linh thạch mà Phi Linh cung cấp. Dù sao cũng là củng cố tu vi, nên nàng không có chú trọng việc nâng cao tiến trình, mà là tìm hiểu lấy những tinh hoa của Thiên Địa chi lực.
Lúc này trời vẫn còn về đêm, lúc nãy khoảng chừng hai giờ đêm mà thôi. Chả có ai rảnh đi ra ngoài xem có chuyện gì đang xảy ra. Tiêu Ngữ cũng là đang trong tu luyện, số lượng linh thạch của Phi Linh đưa cho nàng, nàng dùng cũng chỉ mới được có hai khối mà thôi, phải biết Thiên Địa chi lực bên trong nồng đậm quá nhiều so với linh thạch bình thường.
Bên ngoài biệt viện của Tiêu Ngữ, Phi Linh bế Ứng Nguyệt Như trong vừa mới trở về.
-Ứng tiểu thư. Cô tỉnh từ nãy đến giờ thì sao không nói a.
Phi Linh đột nhiên mở lời, Ứng Nguyệt Như đang nhắm mắt cũng mở một mắt ra trước, nói:
-Ồ. Công tử không ngờ còn biết được ta tỉnh nãy giờ a.
Ứng Nguyệt Như cười nói.
-Ta sẽ coi cái này như lời khen vậy. Nhưng mà ít nhất dậy cũng nên nói trước a, ngay lúc đánh tên kia thì cô tỉnh, haizz… Bớt cho ta phải mệt mỏi khinh cô.
Phi Linh nói, thờ dài nhưng câu cuối cùng lại nói nhỏ, tránh cho Ứng Nguyệt Như nghe được.
-Hả? Phi Linh công tử, ngài vừa nói cái gì vậy? Ta nghe không rõ.
Ứng Nguyệt Như dường như mờ mờ nghe được cái gì, cười nhẹ hỏi Phi Linh.
-Ách… không có gì. Dù sao thì, tiểu thư không nên ở lại nơi đó nữa. Vẫn là nên đến chỗ của ta trú chân cũng hay hơn. Và cũng nên tránh dùng cái Thiên Diễn chi thuật kia đi.
-…Vốn ta không muốn ai biết việc mình học được Thiên Diễn chi thuật cả. Vốn thay thế muội muội mình học lấy nó đã là điểm chết của ta rồi.
Ứng Nguyệt Như thở dài nói.
-Há! Ứng tiểu thư không nên thở dài như vậy. Dù sao cũng ra dáng một cái tiểu thư một chút, mất hình tượng quá.
Phi Linh cười nói.
-Phi Linh công tử. Ngươi có thể hay không ngưng việc gọi ta là tiểu thư được không? Nghe không được hay cho lắm.
Ứng Nguyệt Như ý kiến.
-Ư…Không gọi ngươi như vậy, thế gọi ngươi là gì đây? Nguyệt Như? Ứng muội muội? À nghe cũng phù hợp đấy, ngươi nhỏ tuổi hơn ta a.
Phi Linh nói.
-Tùy ngươi vậy. Phi Linh đại ca.
Ứng Nguyệt Như cười nói. Đồng thời nàng lại trầm tư nhớ về cảnh tượng Phi Linh gần như giết chết tên kim giáp vệ binh.
---------
-Khônggggggggg……
Kim Vệ đồng tử co rút lại, giọng điệu mang đa phần không cam tâm. Ngay lập tức, ánh quang mang màu trắng đánh thẳng vào mi tâm của hắn. Người hắn run giật dữ dội.
Kế tiếp, chỉ thấy quang mang dần thu liễm, tan biến đi mất, còn Kim Vệ, vẻ mặt không còn chút thần nào, thân thể hắn bị lực hấp dẫn của Trái Đất kéo xuống dưới mặt đất từ ngọn núi cách mặt đất khoảng hai mươi mét. Rớt xuống nhưng không có sức chống cự.
Ầm.
Tạo cho mặt đất một lỗ nhỏ. Với sức nặng của toàn bộ bộ kim giáp cộng với trọng lượng cơ thể hắn thì rớt xuống tạo ra một cái lỗ là đúng rồi.
-Hử? Tại nơi này cũng có không gian giới hạn sao? Thật sự cái tên gọi là Thánh đế rất mạnh sao? Còn muốn chưởng khống toàn bộ thế giới này? Có lẽ ngày nào đó nên đến thăm hắn mới được.
Phi Linh rà soát thông tin vừa mới thu hoạch được thông qua hấp thu kí ức mà có được từ Kim Vệ, vì thế mà Kim Vệ mới như một tên thực vật một dạng mà không còn phản ứng nào nữa. Mà rơi xuống như vậy, một tên giờ coi như phế nhân không bằng thì không chết mới lạ đấy.
Mà nhìn lại cảnh tưởng xung quanh có hơi tan hoang, dù sao cũng là một nơi cảnh đẹp thơ mộng như vậy cũng không đáng để bị phá hủy thành ra như vậy. Phi Linh bèn dùng Thiên Thần Quang để sửa chữa lại toàn bộ mọi thứ, quy về vẻ vốn có của nó.
---------
Quay trởi lại với thực tế.
-Mà ngươi có thể để ta xuống được không?
Ứng Nguyệt Như nhìn Phi Linh nói, từ nãy giờ nàng bị phát hiện là tỉnh rồi Phi Linh cũng không có đưa nàng đặt xuống mà vẫn bế.
-Ha hả! Ta cứ tưởng người thích kiểu bế này mà không chịu xuống đấy, nặng….à không có gì.
Đáp ứng yêu cầu của Ứng Nguyệt Như, Phi Linh đặt nàng xuống nhẹ nhàng sau đó nói.
-…Ngươi nói ta nặng sao?
Ứng Nguyệt Như vẻ mặt có chút tức giận nói. Dù sao cũng là nữ hài tử, kỵ nhất là phần thể trọng, có luyện đến cảnh giới tâm thanh tĩnh như nước cũng không nhịn mà mắng đâu. Đụng điểm yếu nhất rồi.
-Không không có, ta chỉ đùa ấy mà. Ngươi nghĩ sao trong khi đấm tên kia bay đi mà bế ngươi lại thấy nặng đâu này.
Phi Linh đổ mồ hôi, hai tay múa máy lung tung biện giải. Ứng Nguyệt Như cũng không có quá nóng giận mấy, mà còn bị động của Phi Linh chọc cười nữa.
Cả hai vừa đi vào biệt viện vừa nói chuyện cười đùa.
---------
-Hả? Mất dấu hiệu của Kim Vệ.
Ý thức của Thánh đế quan sát từ không gian giới hạn cũng phát hiện Kim Vệ sinh mệnh lực đã hoàn toàn tan biến. Phải biết khóa không gian cũng phải qua được tầm quan sát của hắn. Bản thân dùng ý thức để quan sát toàn trường chính là không không có xem kĩ càng mọi thứ được, chỉ có thể nhận ra từng cái dao động trong không gian, nếu có thay đổi kì quái, đó chính là điểm lạ. Thánh đế cũng tương tự, hắn không có biết cái gì với Kim Vệ cả, chỉ thấy Kim Vệ khí tức là không còn nữa.
-Là tên kia làm sao? Phải mau chóng tiến hành thôn phệ thiên hà. Không sẽ không có cơ hội thắng được hắn.
Thánh đế suy nghĩ.
---------
Tại trước của gian nhà của Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi.
-Động tác nhỏ tiếng một chút. Ngưng Nhi không biết đang ngủ hay luyện công, nên tránh làm phiền muội ấy.
Phi Linh lấy ngón trỏ đặt lên miệng ra hiệu không nên gây ồn ào.
Hé…..
Phi Linh đẩy của mở nhè nhẹ ra. Chậm rãi bước vào bên trong, Ứng Nguyệt Như bình thản vào theo.
Chỉ thấy Tiêu Ngưng Nhi vẫn đang ngồi trên giường xếp bằng luyện công thôi. Phi Linh nhường giường của mình lại cho Ứng Nguyệt Như, còn cậu thì tự mình tạo ra một cái ghế bố để nằm ngủ.
Thời gian một ngày, rất nhanh qua đi.
Trong biệt viện của Xích Linh tôn giả, tuyệt đại bộ phận đệ tử đều đã sớm ngồi xếp bằng xong chờ đợi.
Ứng Nguyệt Như dĩ nhiên là ở nhà. Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi bước vào lớp cũng đến vị trí của chính mình ngồi xếp bằng tỏ ra bình thường.
Lúc sáng, Tiêu Ngưng Nhi cũng bất ngờ khi thấy Ứng Nguyệt Nhu đang ngủ say trên giường của Phi linh mà Phi Linh lại ngồi trên một chiếc ghế khá kì lạ.
Ban đầu cũng thắc mắc đấy, nhưng sau khi nghe Ứng Nguyệt Như giải thích thì nàng cũng mỉm cười chấp nhận. Dù sao đến nàng Phi Linh cũng không có làm gì xấu thì Ứng Nguyệt Như cậu cũng chẳng đụng chạm gì đâu.
Chứng kiến Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi đi vào, đám đệ tử bàn tán ầm ĩ.
-Các ngươi có biết không? Cả Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi đều đập lên Long Vũ Âm đứng thứ hạng đấy.
-Nói nhỏ chút, Long Vũ Âm nghe thấy bây giờ.
Long Vũ Âm ngồi xếp bằng tại vị trí của mình, không có tỏ ra thái độ ngông cuồng như trước nhưng vẫn tản mát ra một khí thế rất lạnh lùng bá đạo khiến không ai dám đến gần.
Những học viên kia nghị luận, nàng làm sao có thể không nghe được.
Tuy vẫn có chút không cam lòng, nhưng mà Phi Linh lời nói kia không có phai mờ, hơn nữa cái khí tràng của Phi Linh làm cho nàng khá sợ. Nó cứ như một ngọn núi mà nàng không bao giờ có thể với tới được vậy. Nhưng trong thâm tâm nàng, từ nhỏ đã cho mọi người thấy thiên phú rất mạnh, hôm nay đã là người thừa kế đời thứ bảy của Long Ấn thế gia, cái này là vinh quang của nàng, nhưng còn thiếu rất nhiều, nàng muốn làm người mạnh nhất. Long Vũ Âm được mẫu thân của nàng nuôi lớn, lúc còn rất nhỏ, mẫu thân của nàng liền nói cho nàng biết, nữ nhân dựa vào chính mình, muốn làm cường giả chân chính, phải đem tất cả nam nhân đều dẫm nát dưới chân. Thật thì Phi Linh mà biết cái cách dạy con kiểu này thì cũng chỉ có nước bó tay, làm sao có mẫu thân nào lại có cách dạy con bá đạo như vậy a.
-Ya. Thật không ngờ các ngươi khiến ta phải mở mang tầm mắt a. Vừa mới đến Thiên Linh Viện mà đã có được thứ hạng mà ai cũng hằng mong ước.
Cố Bối cười nói với Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi.
-Ngươi nếu muốn ta cũng có thể giúp người đi lên.
Phi Linh nhìn Cố Bối đáp, rồi cậu nói tiếp.
-Trong gia tộc Cố gia của ngươi có một người tên là Cố Hằng vừa tới tìm chúng ta.
Nghe được Phi Linh nói, Cố Bối lập tức thu liễm lại gương mặt cà lơ phất phơ, trở nên nghiêm túc nói:
-Phi Linh, mặc kệ ngươi và Tiêu Ngưng Nhi lựa chọn bất cứ thế lực nào để gia nhập. Các ngươi đều là bằng hữu của ta, Cố Hằng kia không phải người tốt, các ngươi tốt nhất đừng có liên hệ, nếu như hắn mời chào các ngươi để đến dưới trướng hắn, ta cũng hi vọng các ngươi không đồng ý!
-Ta đập hắn rồi.
Phi Linh tỉnh bơ khuôn mặt nói.
-Hả? Đập hắn?
Cố Bối vẻ mặt nghiêm túc lại ngớ ra.
-Không phải ta đã nói rồi sao. Ta muốn tự lập thế lực cho riêng mình. Với lại lúc ấy cũng vừa có một nhóm người nói cái gì gì hôn phu của tiểu Âm Âm đến đòi trả thù, nó khiến ta hơi hơi bực một chút. Nên tiện thể gặp đám ngươi Cố Hằng, ta đập hắn luôn.
Phi Linh cười nói.
-Ngươi…Ta quả thật bái phục ngươi rồi.
Cố Bối cười khổ, giơ ngón tay cái cho Phi Linh một like.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT