Dù sao có thể vào Thiên Linh Viện, đều là những thiên tài tới từ các tiểu thế giới khác, bất cứ ai mà chết thì sẽ tổn thất to lớn vô cùng.
Ở xa Vương Dương nhìn lướt qua Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi. Trong đôi mắt xẹt qua một đạo hàn quang, trước khi tới nơi này, Hoa Lăng công tử đã dặn dò hắn phải chú ý tới Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi, hơn nữa là tìm cơ hội giáo huấn một trận. Mà thành thật nói thì nghĩ sao lại đi bắt nạt Phi Linh nhà ta nhỉ, không muốn sống nữa sao?
Bên trong Vũ Thần Tông, các phe phái địa phương đều từ các thế gia kết thành, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn. Phụ thân của Hoa Lăng cùng phụ thân của Tiêu Ngữ, vẫn đang tranh đoạt chức vị tổng chấp sự ngoại môn. Vương Dương với tư cách là người của tiểu thiên nguyên thế giới, đối với lời dặn của Hoa Lăng.Chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Trong Vũ Thần Tông, các cường giả tới từ tiểu thiên nguyên thế giới, ít cũng có hơn mấy ngàn người, mà đến từ tiểu linh lung thế giới. Lại chỉ vẻn vẹn có Minh Vực chưởng khống giả và Tiêu Ngữ với mấy người mà thôi.
Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi hai cái Thiên linh căn truyền thuyết, làm cho Vương Dương cảm thấy áp lực to lớn.
-Nhưng ta sao có thể thua bởi lũ người các ngươi được.
Vương Dương lạnh lùng nghĩ, hắn là người của tiểu thiên nguyên thế giới, có thể có được nhiều tài nguyên tu luyện hơn so với với tiểu linh lung thế giới, nhưng mà đối với Phi Linh thì vấn đề tài nguyện không đáng là cái gì khó khăn, Thần Thuật đâu phải để trưng.
Xích Linh Tôn Giả đang không ngừng giảng giải, chậm rãi thu đề tài lại, nói:
-Hôm nay tới đây thôi, các ngươi bây giờ chưa thể lĩnh hội được, kế tiếp chúng ta sẽ thực hành tu luyện, tại Địa Mệnh cảnh, nếu như có thể tu luyện ra được chút gì đó, đối với các ngươi trùng kích tới Thiên Mệnh sẽ vô cùng tốt. Nhưng nếu không được, cũng không cần phải gượng ép bản thân.
Tiêu Ngưng Nhi với hai luồng thuộc tính chí cực là hơn hẳn nhận thức của cường giở ở Long Khư Giới Vực, việc thăm dò tu vi là không thể áp dụng lên nàng. Nếu biết nàng sắp trùng kích Thiên Mệnh tam tinh cảnh giới thì chắc ai ai cũng cuốn cuồng mà dẫn nàng vào Trung viện a.
Ánh mắt Xích Linh Tôn Giả, đảo mắt qua thiếu nữ mặc áo xanh cùng mấy người Kim Diễm, khóe miệng của hắn toát ra một nụ cười thản nhiên, mấy người này, chắc hẳn có thể tiến tới Đông viện.
Ba mươi sáu người đều là Thiên linh căn thiên tài, nếu có mười người có thể tu luyện được, sẽ vô cùng tốt, nếu tốc độ tu luyện càng nhanh, thành tựu càng lớn.
-Đầu tiên, chúng ta sẽ tu luyện linh chi hỏa diễm.
Xích Linh Tôn Giả nói, rồi chậm rãi đưa tay phải ra, lòng bàn tay hướng lên, sau một lát, trong lòng bàn tay xuất ra một ngọn lửa màu trắng.
Đây là linh chi hỏa diễm, các ngươi muốn tu luyện linh chi hỏa diễm, phải để cho linh hồn hải rơi vào trạng thái tĩnh lặng, đem ý niệm tụ tập vào lòng bàn tay…
Theo thời gian trôi qua, tia bạch sắc hỏa diễm từ tay của Xích Linh Tôn Giả, càng lúc càng lớn, to bằng nắm tay nhỏ mới ngưng.
-Linh chi hỏa diễm càng mạnh, chứng tỏ linh hồn các ngươi càng mạnh, trùng kích đến Thiên Mệnh cảnh giới, ngưng tụ mệnh hồn cũng mạnh theo
Xích Linh Tôn Giả mỉm cười nói:
Bây giờ các ngươi ở tại đây mà tiến hành cảm ứng linh chi hỏa diễm.
Dưới đài, mọi học viên đều tiến hành cảm ứng linh chi hỏa diễm, tay phải duỗi về phía trước, đem ý niệm đều tập chung hết vào lòng bàn tay.
Tuy Xích Linh Tôn Giả có thể đưa tay ra liền ngưng tụ linh chi hỏa diễm, nhưng đối với những học viên này sao có thể dễ dàng như thế được, họ đưa tay phải ra cả buổi chiều đều không ngưng tụ nổi một tia linh chi hỏa diễm, hai mắt nhắm nghiền, cau mày lại, cái loại trạng thái tĩnh tâm này.
Đúng lúc này, chỉ nghe phù một tiếng, trong tay của một thiếu nữ mặc áo xanh, đã ngưng tụ ra một đạo linh chi hỏa diễm, tuy nhiên chỉ được một chút, nhưng nàng là người đầu tiên ngưng tụ được đó, hơn nữa điểm linh chi hỏa diễm ấy còn đang không ngưng mà tăng trưởng, rất nhanh to bằng móng tay.
Xích Linh Tôn Giả thấy một màn như vậy, lông mi vi vi nhất thiêu, hiện lên vẻ tán thưởng, không hổ là con cháu Long Ấn thế gia, thiên phú hết sức kinh người, mới còn ít tuổi như vậy, đã có thể ngưng tụ ra một đạo linh chi hỏa diễm rồi.
Sau một lát, Kim Diễm cũng ngưng tụ ra linh chi hỏa diễm, tuy chỉ bằng một hạt đậu nhỏ, nhưng lại rất tinh khiết.
-Không sai.
Xích Linh Tôn Giả nhẹ gật đầu, có chút tán thưởng.
Liên tục có ba đệ tử khác cũng ngưng tụ ra linh chi hỏa diễm, trong đó có hai người ngưng tụ to bằng móng tay, thiên phú thật kinh người.
Mà Tiêu Ngưng Nhi lúc này cũng bắt đầu thực hành rồi. Đối với việc tĩnh tâm vô ngả, để thâm tâm yên tĩnh, nàng cũng rất có tự tin, lần trước đến Hắc Viêm tháp, nàng vừa lên đến tầng thứ bảy đã lâm vào tâm lặng như nước. Không có thúc dục linh hồn hải, đối với linh hồn hải cũng như nước vậy, nếu cứ liên tục thúc dục tức là liên tục tác động lực lên nước khiến chúng dao động liên hồi thì làm thế nào mà tĩnh, Tiêu Ngưng Nhi từ từ cảm nhận dòng linh hồn lực nhẹ nhàng du động trong cơ thể, dần ngưng tụ nó đến lòng bàn tay nàng thành một lượng nhất định.
Phừng…..
Bước cuối cùng, linh chi hỏa diễm đột nhiên bừng một cái, bạch sắc hỏa diễm cháy mạnh mẽ vô tàn, nó to càng ngày càng to, to khoảng lòng bàn tay rồi dừng lại, và cứ như vậy mà cháy.
Xích Linh Tôn Giả vừa nhìn sang các đệ tử khác đã rất hài lòng, mà đảo mắt sang Tiêu Ngưng Nhi, hắn hai mắt như rớt ra ngoài.
-Khô…không thể nào! Làm sao một cái đệ tử mới vào mà có thể ngưng tụ được linh chi hỏa diễm to như vậy.
Xích Linh Tôn Giả run run giọng nói. Hắn không màng mình vẫn còn là đạo sư đứng lớp mà chạy tới bàn của Tiêu Ngưng Nhi.
-Ngươi…ngươi hiện giờ tu vi là cái gì?
Xích Linh Tôn Giả cuống cuồn mà hỏi, hắn thông qua ánh mắt thông thường không thể nào xem được tu vi của Tiêu Ngưng Nhi, mà linh chi hỏa diễm to như thế, không thể nào còn ở Địa Mệnh cảnh được. Cả lớp cũng bị cuốn theo sự hối hả của Xích Linh Tôn Giả. Ai nấy bắt đầu xì xào, thiếu nữ áo màu xanh cũng đem ánh mắt hướng đến Tiêu Ngưng Nhi.
-Ta…ta đang ngưng tụ Mệnh Hồn thứ ba, sắp trùng kích Thiên Mệnh cảnh tam tinh.
Tiêu Ngưng Nhi có chút khó xử một chút, ai cũng nhìn vào nàng như vậy.
Mệnh Hồn thứ ba? Trùng kích Thiên Mệnh tam tinh?
Toàn bộ lớp học im lặng như tờ. Xích Linh Tôn Giả mặt ngớ ra. Mười bốn tuổi đạt được Thiên Mệnh cảnh nhị tinh đỉnh phong tùy thời đột phá Thiên Mệnh tam tinh, hắn đang mơ rồi. Làm thế nào trên đời này lại có loại quái vật như vậy? Sự phát triển này phải nói là không người nào so sánh được trong lịch sử.
Ngồi kế bên Tiêu Ngưng Nhi, Phi Linh lắc đầu cười, đã như vậy mà chết ngất cả rồi thì cậu mà làm ra động tĩnh lớn thì có khi là bị nghi ngờ thành cái gì cũng nên. Phi Linh suy nghĩ một chút, có lẽ không nên kinh động quá lớn a.
Phừng…
Phi Linh cũng ngưng tụ trên tay mình một đoàn bạch sắc hỏa diễm, nhưng mà nó không đơn thuần là linh chi hỏa diễm, nó được tạo ra nhờ vào Tự Nhiên Chủ Quyền, mang theo hỏa chi quy tắc mạnh mẽ trong thiên địa a.
Nhưng tu vi không vượt qua Vũ Tông cấp thì đừng có mơ mà cảm ngộ được gì từ đoàn bạch sắc hỏa diễm trên tay Phi Linh, cho nên dưới cái nhìn của những người ở đây thì nó cũng đơn thuần là một đoàn linh chi hỏa diễm như những người khác. Đoàn hỏa diễm của Phi Linh nhỏ hơn của Tiêu Ngưng Nhi một chút nên cũng bị hào quang của Tiêu Ngưng Nhi che lấp rồi, không có gì đang nói cả. Dù vậy, thì có lẽ sẽ ổn hơn là tạo ra một vụ hỏa hoạn.
Ba mười sáu đệ tử, có bảy người ngưng ra linh chi hỏa diễm, trong đó Tiêu Ngưng Nhi là được nhiều người chú ý nhất, là đối thủ cạnh tranh không ai có thể đuổi kịp rồi. Mà Phi Linh cũng được Xích Linh Tôn Giả chú tâm đến bởi vì Tiêu Ngưng Nhi và Phi Linh là chung một nơi là tiểu linh lung thế giới đến. Dường như hào quang nhân vật chính của Phi Linh bị lu mờ ở cảnh này.
-Lần thứ nhất này, những người có thể ngưng tụ ra linh chi hỏa diễm, đều có tâm tư tinh khiết, là thiên tài chân chính, linh chi hỏa diễm mạnh bao nhiêu, mệnh hồn cũng sẽ tăng lên bấy nhiêu, còn nếu không ngưng tụ ra, sau khi trở về thì phải luyện tập nhiều hơn, bài học hôm nay tới đây thôi
Xích Linh Tôn Giả cười cười nói:
-Ba ngày sau các ngươi phải có mặt tại đây để vào bài học chính.
Xích Linh Tôn Giả đi rồi, một đám học viên đều đứng lên.
Thiếu nữ áo xanh đột nhiên đi về phía của Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi sắp sửa đi về.
Thanh y Thiếu nữ ánh mắt ngạo nghễ, đã rơi vào trên người của Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi, liếc đánh giá hai người rồi nói:
-Các ngươi đến từ tiểu linh lung thế giới?
-Ân.
Phi Linh thay Tiêu Ngưng Nhi trả lời, dù sao Phi Linh không có nổi bật bằng Tiêu Ngưng Nhi lúc nãy đến giờ nhưng mà Tiêu Ngưng Nhi nãy giờ bị nhiều người bàn tán rồi. Mà thiếu nữ áo xanh này tên Long Vũ Âm, con cháu của Long Ấn thế gia, phải nói là cực kỳ khủng bố, trong Vũ Thần Tông có không thể rung chuyển địa vị, là một trong ba cỗ thế lực to lớn nhất Vũ Thần Tông.
-Cô nương tìm chúng ta có vấn đề gì?
Long Vũ Âm đảo tới đảo lui đôi mắt kiều mị qua hai người Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi, cuối cùng rơi vào Phi Linh, do nãy giờ là cậu ra tiếp chuyện với nàng mà. Khóe miệng có một tia đường cong quyến rũ nói:
-Hôm nay ngưng tụ linh chi hỏa diễm, ta đối với hai người các ngươi sinh ra một chút hứng thú, hy vọng không phải để cho ta thất vọng!
Sau khi nói xong, cái kia Long Vũ Âm liền trực tiếp rời đi, bóng lưng tuyệt mỹ biến mất chỗ cửa.
-Bị Long Vũ Âm chú ý tới, các ngươi hay vẫn là mặc niệm a, lại có thể cho là nàng sẽ đối với các ngươi sinh hứng thú, chẳng lẽ các ngươi không biết nàng là người tính tình lãnh đạm sao?
-Tính lãnh đạm?
Đột nhiên lại có một giọng nói truyền đến phía hai người, khiến Tiêu Ngưng Nhi có chút thắc mắc hỏi lại.
-Khó trách cả ngày khuôn mặt nghiêm túc, thì ra là thế!
Phi Linh cảm thán.
-Chẳng lẽ các ngươi đều chưa nghe nói qua Long Vũ Âm? Chậc chậc. Tiểu linh lung thế giới tới, quả nhiên kiến thức nông cạn a. Này Long Vũ Âm là Long Ấn thế gia thiên tài siêu cấp, nghe nói trong cơ thể có được xích long huyết mạch. Thân thể cường hãn đến liền nhị phẩm bảo khí đều không thể chém bị thương. Nàng hai năm trước liền đính hôn, kết quả thời điểm tỷ võ, trực tiếp đem vị hôn phu triệt để phế ngay lập tức, không pháp nhân sự tình.
Thiếu niên lắc đầu cảm thán nói:
-Vị hôn phu của Long Vũ Âm, dầu gì cũng là một cái ưu việt gia tộc, về sau không biết vì sao, nhưng là nhịn xuống. Nữ nhân này chính là một cái bạo long nữ nhân, tuyệt đối không thể trêu chọc!
Nghe được lời của thiếu niên, Phi Linh thì cười, Tiêu Ngưng Nhi hai mắt chớp chớp.
-Ngươi tên gì?
Phi Linh ánh mắt đặt lên người thiếu niên vừa nói nãy giờ.
-Ta là Bối gia, Cố Bối.
Thiếu niên cười cười, lạnh nhạt nói.
-Bối gia?
Tiêu Ngưng Nhi nghe không khỏi chớp chớp đôi mắt ngọc thêm lần nữa.
-Hà hà. Được rồi. Gọi ngươi là tiểu Bối đi.
Phi Linh cười nói. Ngươi nghĩ cái giống gì mà lại dám bảo ta gọi ngươi là gia, chưa tán ngươi bay là may cho ngươi rồi.
-Tiểu Bối? Hắc hắc, cũng tùy ngươi thôi.
Người thiếu niên này là Cố Bối, Cố Thị thế gia dòng chính.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT