Tiêu Ngữ cũng muốn hỏi Phi Linh có muốn hay không trở thành đệ tử của Minh Vực chưởng khống giả nhưng mà xét về thực lực thì có khi Phi Linh đã trên cả Minh Vực chưởng khống giả ấy chứ. Nhưng Tiêu Ngữ vẫn muốn biết nên hỏi:

-Phi Linh, huynh có hứng thú với việc làm đệ tử của Minh Vực chưởng khống giả không?

-Hừm…Cái này hay là nhường lại cho muội muội ta thì có vẻ thích hợp hơn. Thật ra ta muốn vào Vũ Thần Tông cũng chỉ là muội muội ta thôi.

Phi Linh suy ngẫm một chút rồi cười nói. Đối với cậu thì những thứ ấy không quan trọng bằng an toàn của người thân cậu a. Có vẻ thì cậu có hơi hơi tsundere một chút, luôn quan tâm người thân và làm rất yên lặng.

-Huynh có vẻ yêu thương muội muội mình a.

Tiêu Ngữ nghe rồi cười khẽ nói.

-Không, thật ra muội ấy cũng chỉ là người không chung huyết thống thôi, lúc ta đến nơi đây thì muội ấy là người đầu tiên giúp ta. Ta có cảm giác rằng mình nên che chở cho muội ấy nhiều hơn, chứ ta không có những cái loại cảm giác gì cả, ngoài muốn chăm lo cho muội ấy.

Phi Linh cười nói. Phi Linh coi Tiêu Ngưng Nhi như một người muội muội của mình, như Tuyết Nghê Thường vậy. Tiêu Ngữ nghe cũng gật đầu, mỉm cười đã hiểu.

Đi qua một chút xung quanh, lướt tới một nơi có hai tảng thạch bích ở hai bên, hai bên thạch bích, đột nhiên biến thành từng cái thạch thủ to lớn, hướng Phi Linh và Tiêu Ngữ vồ tới.

Tiêu Ngữ giật mình định kết ấn thi thuật nhưng Phi Linh ngăn lại, rồi cậu dùng một ngón tay chỉa lên, thạch thủ hai cái đều bị ngăn chặn hoàn toàn, Tiêu Ngữ trừng to mắt lần nữa nhìn, cái khái niệm lực lượng gì trong cơ thể của Phi Linh a. Vóc người bình thường chỉ có một mét tám, thân thể không có tính là to lớn như những tên lực sĩ tập tạ cơ bắp óc trái nho, nhưng lại mạnh đến không tưởng.

Rầm rầm rầm.

Hai thạch thủ nứt vỡ rồi rơi xuống đất. Tiêu Ngữ nghe được ở nơi cực sâu trong cổ mộ, truyền đến từng đợt tiếng đánh nhau kịch liệt, rất có thể là các cường giả thứ thần cấp kia, cùng thứ gì đó trong cổ mộ đã xảy ra chiến đấu.

Chỉ nghe thanh âm sâm sâm. Từ cổ mộ bên trong truyền đến.

-Cạc cạc cạc, không nghĩ tới các ngươi có thể vào được đây, các ngươi cho rằng trong tòa cổ mộ này cất giấu bảo tàng của lão phu ư? Tòa cổ mộ này. Mới là bản thể của lão phu, nuốt các ngươi. Ta có thể khôi phục lại thần cách, Minh Phi, ngươi muốn ngăn chặn lão phu, điều đó là không có khả năng! Tử vong pháp tắc của ta, là so với minh chi pháp tắc của ngươi là cao hơn một cấp bậc!

Nghe được cái thanh âm này trong cổ mộ, Phi Linh nghe được không khỏi buồn cười, thôn phệ hết những cái kia cường giả Truyền Kì nửa bước Thiên Mệnh thì có thể làm ăn gì. Thần Cách làm sao có thể dễ dàng như vậy mà hình thành.

-Tử vong chi thần lão quỷ này rõ ràng còn chưa có chết!

Tiêu Ngữ nhíu mày một cái, lạnh hừ một tiếng nói.

Mà những cái thạch thủ vừa bị Phi Linh đánh vỡ lại xuất hiện những luồng tử vong khí, xâm nhập vào cơ thể Tiêu Ngữ, làm nàng có chút không chịu được, đôi má có chút trắng bệch. Phi Linh nhanh chóng dùng Thôn Phệ hấp thu toàn bộ những cái tử vong khí kia.

Phần cuối cổ một, là một bức tường đá, nhưng phía sau nó phát ra những tiếng chiến đấu kinh hoàng, điều này có thể thấy rằng đây chỉ tường ngăn cách mà thôi. Phi Linh dùng một quyền.

Ầm….

Một quyền đánh vào bức tường, bức tường phía trên bắt đầu len lối những vết nứt, rồi sụp dần xuống. Hiện ra trong tầm mắt của Phi Linh và Tiêu Ngữ lúc này, Một mảnh không gian rộng lớn siêu cấp, chỉ thấy nguyên một đám cường giả thứ thần các tộc, bị từng đạo dây thừng như mạch máu, vững vàng trói lại, một cổ lực lượng từ trên người của các cường giả thứ thần này bị kéo ra ra ngoài, theo dây thừng này chảy ra.

Các cường giả thứ thần cấp này nguyên một đám đều ỉu xìu, liền mở mắt đều vô cùng khó khăn, lại càng không cần phải nói giãy giụa khỏi trói buộc này.

Ở phía trung ương bao la kia, một viên trái tim màu đen to lớn càng không ngừng bành bành bành mà đập liên hồi.

-Ha ha ha, lại có người đi tìm cái chết, đã như vậy, ta đây sẽ không khách khí!

Một sợi dây thừng hướng phía Phi Linh và Tiêu Ngữ, kinh khủng tử khí nương theo dây thừng hướng tới hai người.

Cảm giác được cổ tử khí kinh khủng này, Tiêu Ngữ sắc mặt đại biến, gấp giọng nói:

-Cẩn thận, trong này ẩn chứa tử vong pháp tắc chi lực!

-Hừ. Quy tắc như vậy mà còn muốn công kích ta? Mi có thể không tồn tại được rồi.

Phi Linh cười khinh thường nói. Nghe như không nghe Tiêu Ngữ nói vậy. Nhảy vọt thẳng tới sợi dây thừng chứa đầy tử vong chi pháp tắc kia.

Phi Linh bay gần tới dây thừng. Chân phải đột nhiên giơ thẳng lên trên không trung, theo hướng vuông góc chín mươi độ so với mặt đất, dây thừng thẳng tới cậu, Phi Linh dùng lực, chân phải đập thẳng từ không trung xuống.

Ầm…..

Một trận rung chấn kịch liệt rung chuyển toàn trường. Cứ như một vụ nổ lớn vậy. Khe nứt từ dưới đất có thể thấy đang lan truyền ra tứ phương tám hướng. Lan ra xa khoảng hơn gần trăm mét có thừa mới dừng lại.

Tiêu ngữ nhìn mà tròn xoe đôi mắt nhìn vào đám bụi khói mà mắt đất bị đập tan mà văng lên tứ tung. Bụi mờ hết, nhưng mà từ vong chi pháp tắc cảm nhận được là hoàn toàn biến mất. Bản thân nàng cũng có một món vũ khí có thể chặt đôi cái này pháp tắc lực, nhưng mà không có giống Phi Linh chỉ cần động tay động chân là phá được.

-Không thể nào! Mi là cái gì? Làm sao có thể phá tan pháp tắc của ta chỉ với một đòn.

Tử vong chi thần không thể tin được, giọng nói có chút kinh hãi nói. Phi Linh vừa mới chạm trán với dây thừng chất chứa tử vong pháp tắc kia, một cước lăng không trảm kia đã hoàn toàn diệt gọn cái tử vong pháp tắc đáng tự hào mà nãy giờ tên tử vong chi thần cứ ba láp ba xàm.

-Đây mới là quy tắc chân chính này. Xem mà học hỏi đi.

Phi Linh trên người phát ra từng trận dao động, nhìn là thấy được không khí vẵn vẹo, lôi điện lượn lờ xung quanh, có lúc màu vàng lôi điện, có lúc màu xanh lôi điện. Mà tử vong chi thần hay Tiêu Ngữ cảm nhận cái này lực lượng cũng ớn lạnh, dường như bản năng báo hiệu không được lại gần, vô cùng nguy hiểm.

-Lô…lôi chi pháp tắc, hơn nữa còn là cao cấp hơn Lôi Tinh năm xưa pháp tắc phẩm chất nữa! Mi rốt cuộc là cái con quái vật gì?

Tử vong chi thần nhìn Phi Linh với cặp mắt run sợ. Hắn bắt đầu trở nên kiên dè thấy rõ. Mà Phi Linh lúc tử vong chi thần đang còn run sợ thì Phi Linh trên tay ngưng tụ thành một thành lôi thương khổng lồ, nếu so sánh cái lôi thương mà Thương Minh cái kia lúc trước gặp phải thì như so sánh con voi với con kiến vậy. Phi Linh kích thước so với thanh lôi thương này cũng chỉ có bằng một phần mười của nó. Rất lớn.

Tiêu Ngữ nhìn vào mà choáng cả đầu óc. Sử dụng pháp tắc lực lạ lùng, ngưng tụ to lớn vũ khí, có thể giải Minh Văn phức tạp,…Rốt cuộc Phi linh là người như thế nào, cường giả phương nào lạc xuống nơi đây, dựa theo cái kia lôi pháp tắc, không lẽ là lôi chi linh thần sao? Tiêu Ngữ thầm nghĩ.

-Nếm thử đi. Tên hạ đẳng.

Phi Linh dùng Geppo đạp không mà đi, nhảy lên trên cao, sau đó hướng đại lôi thương ra sau, dù cho có thân hình nhỏ bé so với lôi thương, nhưng Phi Linh vẫn điều khiển lôi thương rất nhẹ nhàng, dùng lực, ném thanh lôi thương về phía quả tim màu đen đang đập thình thịnh thình thịnh ở trung ương của không gian rộng lớn này.

Xẹt….

Đại lôi thương hướng thẳng tâm trọng tâm của quả tim đen, xuyên tạc qua nó.

Ầm……

Đại lôi thương đi qua sau đó, quả tim đen dường như bị sức nóng của nó làm cho đun nóng rồi sau đó nổ tan tành.

-Aaaaaaa…….Khốn kiếp! Ta chưa xong với ngươi đâu.

Tử vong chi thần la hét thê lương thảm thiết, bản thân hắn ngưng tụ lại một luồng tử khí, sau đó bay thẳng đến phía của Tiêu Ngữ.

-Không hay.

Phi Linh nhíu mày nói. Tử vong chi thần dường như muốn đoạt xá của Tiêu Ngữ. Phi Linh tức tốc vọt tới chỗ Tiêu Ngữ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play