Bởi vì Phi Linh xuất hiện cùng kêu tên của Tiêu Ngưng Nhi, sự chú ý của tất cả các học viên liền dồn hết vào Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi trước mặt cậu.
-Này, ngươi xem xem. Ngưng Nhi nữ thần trước mặt là ai thế?
-Bạn trai?
-Khốn kiếp. Ngưng Nhi nữ thần là của ta.
…..
Nhiều người bàn tán lung tung.
---------
-Ngươi sao lại đến được đây? Ngươi không phải nói là không biết đây là đâu sao?
Tiêu Ngưng Nhi nhìn Phi Linh nhíu mày hỏi.
-Mà, mà. Lúc nãy muội đi học thì ta theo muội đến đây rồi đi tham quan một chút xung quanh ấy mà.
Phi Linh giải thích.
-Đi, đi về nhà thôi. Ở đây đông người không tiện nói chuyện.
Tiêu Ngưng Nhi nhìn xung quanh có rất nhiều người nhìn vào hai người họ nên lập tức quyết định. Nàng nắm lấy tay Phi Linh rồi kéo cậu đi. Các học viên nhìn vào mà thấy ghen tị len lối trong sâu con mắt mỗi người.
-Ngưng Nhi….
Lúc Tiêu Ngưng Nhi nắm lấy tay Phi Linh đi xa khỏi Thánh Lan học viện thì một cô gái thấy được cảnh này không khỏi nói. Cô gái này là người lúc sáng Tiêu Ngưng Nhi chạm mặt ở ngã ba đường. Trông mặt nàng có chút vui cũng có chút buồn. Dường như cô gái này cùng Tiêu Ngưng Nhi quan hệ có chút đặc biệt.
---------
Đi mãi đến gần Dực Long thế gia nhà thì Tiêu Ngưng Nhi dừng lại, quay về đối diện mặt đối mặt với Phi Linh.
-Từ sáng giờ ngươi đã đi đâu?
Tiêu Ngưng Nhi hỏi.
-Ta vào lớp xem ngươi học. Rồi đi dạo trong chợ.
Phi Linh thành thật khai báo.
-Xem ta học? Ta đâu có thấy ngươi trong lớp của ta.
Tiêu Ngưng Nhi thắc mắc nói.
-Mà, mà. Ta tàng hình thì làm thế nào ngươi thấy ta đây.
Phi Linh cười nói. Ảnh đế đâu phải nhân loại tầm thường có thể phát hiện được tung tích chứ.
-Tàng hình? Đó là năng lực của yêu linh hôm qua của ngươi?
Nói đến một loại năng lực lạ lùng thì Tiêu Ngưng Nhi nghĩ ngay đến cái kia hôm qua hình dáng mỹ lệ vô cùng thiếu nữ tóc trắng tao nhã cao quý. Tiêu Ngưng Nhi đến giờ vẫn không thể nào quên được cái vẻ đẹp tuyệt trần ấy. Trong lớp nàng cũng có suy nghĩ qua về nó.
Đúng lúc này thì có một thân ảnh của người Dực Long thế gia từ bên trong đi ra.
-Ngưng Nhi, con làm gì bên ngoài mà không vào nh…
Người này là một người trung niên, mà hắn đang hỏi Tiêu Ngưng Nhi thì thấy Phi Linh như kiểu đứng chặn cửa vậy. Thế là hắn lập tức giải phóng linh hồn lực, chạy hướng phía Phi Linh giơ quyền đánh thẳng Phi Linh.
-Phụ thân?
Tiêu Ngưng Nhi nhưng là nhận thấy đầu tiên người trung niên này. Người này là phụ thân của nàng, Tiêu Vân Phong.
Mà Phi Linh vẫn đứng đó mặc cho nắm đấm của Tiêu Vân Phong đánh tới. Tiêu Ngưng Nhi thì trừng mắt tròn to mà nhìn, nàng với suy nghĩ là cha nàng đã đạt cấp Hoàng Kim Yêu Linh Sư thì có thể hay không làm Phi Linh bị thương, nàng còn chưa biết được Phi Linh tu vi.
-Tekkai.
Tiêu Vân Phong đánh mình chẳng lẽ Phi Linh không biết. Cậu khẽ nói, Tiêu Ngưng Nhi đối diện cũng nghe được từ này.
Ngay khoảng khắc nắm đám Tiêu Vân Phong chạm váo mặt Phi Linh thì nó bị dừng lại, mà còn phát ra một tiếng kim loại va chạm nữa chứ. Phi Linh khuôn mặt thậm chí còn không chút mẻ xước gì, thế mà bàn tay của Tiêu Vân Phong đã phải rút về vì đau.
-Phụ thân. Ngươi không sao chứ?
Tiêu Ngưng Nhi thấy Phi Linh không sao có chút yên lòng nhưng lại thấy cha mình bị thương không khỏi hỏi.
-Ta không sao? Tên kia, mi là ai? Dám cản đường con gái ta vào nhà.
-Tiêu đại nhân. Ngài đừng nghĩ xấu ta như vậy a. Ngưng Nhi muội muội đã giúp ta rất nhiều làm sao ta lại lấy oán báo ân a.
Phi Linh cười khổ nói.
-Phụ thân. Phi Linh đại ca là bạn của ta. Hắn không có ý đồ xấu gì cả. Hắn không có nhà nên ta muốn cho hắn sống trong nhà chúng ta.
Tiêu Ngưng Nhi can can lấy Tiêu Vân Phong.
Đúng lúc này, lại có một thân ảnh từ bên trong đi ra.
-Có chuyện gì mà ồn ào thế? Tiêu gia chủ, ngài đang làm gì vậy?
Cũng là một người trung niên. Người này nhìn Tiêu Vân Phong cùng Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi không khỏi hỏi.
-Tiêu Dực trưởng lão. Ngươi không phải lo chuyện này.
Tiêu Vân Phong nhìn Tiêu Dực nói.
-Tiểu tử. Ngươi là ai? Định làm loạn trước Dực Long thế gia chúng ta sao?
Tiêu Dực ánh mắt khinh thường nhìn Phi Linh.
-Haizz, vừa đến đây một ngày mà ta thấy không chỉ Thần Thánh thế gia Thẩm Tú cái kia kiêu ngạo mà còn có tên nhà ngươi nữa.
Phi Linh ánh mắt lạnh lùng nói. Phụ thân của Tiêu Ngưng Nhi thì hắn không nói, bởi vì con gái mình mà xử sự như thế thì không sao, nhưng một tên không có phận sự, mà dường như Tiêu Dực cũng chỉ là trưởng lão lại dám cải lời gia trưởng thì chắc chắn phải bị xử lý.
-Ngươi...
Tiêu Dực trợn mắt tức giận nhìn Phi Linh. Đây là lần đầu tiên hắn gặp một tên không biết sống chết dám nói như vậy với hắn. Linh hồn lực bắt đầu bạo phát ra. Dựa theo mức độ linh hồn lực thì Tiêu Dực cũng ở Hoàng Kim cấp Yêu Linh Sư nhưng có yếu hơn Tiêu Vân Phong nhiều lắm. Vì thế tên này mới không làm loạn được.
Tiển thể thì Phi Linh lúc này phong ấn trong cơ thể cùng nương theo rời đi Đấu La đại lục mà tiêu biến không còn nữa. Giờ thì Phi Linh lúc này cấp bậc cũng đã 140, toàn bộ trang bị tiến cấp Long Ngâm. Cậu cũng lĩnh ngộ được pháp tắc mới, Lôi pháp tắc.
Mà yêu linh phụ thể sau Tiêu Dực là hóa thân thành một con điểu, Lôi Ảnh Điểu. Đặc tính cùng khả năng như tên gọi của nó, rất nhanh, cũng mờ ảo, khó nắm bắt. Tuy không có hư huyễn như Ảnh đế nhưng nó nhanh thay phần nào nhờ có lội thuộc tính.
Vuốt điểu hướng Phi Linh cào từ trên xuống với tốc độ nhanh chóng. Với tầm nhìn của Phi Linh mà nói thì nó chẳng đáng vào đâu cả. Phi Linh thì ngáp dài một cái, ngón trỏ giơ ra đỡ lấy đòn công kích thiểm giật kia. Tiêu Dực thấy thế không khỏi cười khinh thường.
Nhưng rất dễ dự đoán, dừng lại hoàn toàn. Đòn trảo kia của Tiêu Dực bị dừng lại ngay lúc chạm vào ngón tay của Phi Linh.
-Truy… Truyền Kì cấp.
Tiêu Vân Phong nhìn thấy cảnh này không khỏi nói. Bởi vì chỉ có trên Truyền Kì cấp Võ Giả cùng Yêu Linh Sư mới có thể đỡ một đòn toàn lực của một Hoàng Kim cấp Yêu Linh Sư một cách dễ dàng như vậy, chưa kể đến cái kia Lôi Ảnh Điểu còn là một Hắc Kim nhất tinh yêu linh. Thông thương Hắc Kim Yêu Linh Sư cùng Võ Giả cùng không dám nhởn nhơ tiếp cái kia đòn công kích kể cả hắn.
-Ngươi làm tới đây đã đủ chưa?
Phi Linh ánh mắt vẫn lạnh lùng như thường lệ nhìn vào Tiêu Dực đang làm ra vẻ mặt không thể tin được kia.
Phất tay một cái, Phi Linh đẩy Tiêu Dực té ra gần Tiêu Vân Phong. Tiêu Ngưng Nhi nhưng là chạy tới kế bên Phi Linh.
-Phi Linh đại ca dừng lại đi.
Tiêu Ngưng Nhi mở miệng nói. Mặc dù mới gặp Phi Linh nhưng nàng trước giờ chưa có lấy một người bạn nào nói chuyện vui vẻ vơi nàng như Phi Linh trừ một người nọ ra. Tuy nàng từng có nhưng đó chỉ là quá khứ mà thôi.
Mà Tiêu Dực bấy giờ gượng dậy. Tiêu Vân Phong nhưng là bảo hắn không nên manh động, Phi Linh hắn nhận ra là một Truyền Kì cấp, ít nhất là Võ Giả.
Tiêu Dực ôm cục tức đi chạy vào trong nhà. Mà vừa đi hắn còn nói lớn Tiêu Vân Phong:
-Một lát nữa mong Tiêu gia chủ tập họp các trưởng lão khác bàn về hôn sự của Ngưng Nhi chất nữ.
Nói xong thì thấy hắn đã vào trong rồi.
Tiêu Ngưng Nhi nghe được cái này không khỏi mặc buồn không thể tả, có chút ứa ra nước mắt nắm đấm siết chặt. Phi Linh thấy thế không khỏi suy nghĩ gì đó.
Tiêu Vân Phong thì cũng chỉ gật đầu cho Phi Linh vào nhà, Truyền Kì cấp đâu phải hạn giỡn chơi, tình đến hiện tại thì chỉ có một người đạt đẳng cấp này mà thôi, Diệp Mặc, cha của thành chủ, đứng đầu Phong Tuyết thế gia mạnh nhất Quang Huy chi Thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT