- Gần đây lưu hành tóc ngắn cùng với làn da màu lúa mạch, đây là thành quả của việc tắm nắng. Có thể là cháu gái Khai Thang Nữ của bà đã đi tắm nắng. Chúng ta trước tiên bàn bạc việc để Áo Đinh Đặc chạy trốn một giờ đã nhé.

Lâm Phi nhanh chóng trả lời. Nhìn Phùng Hợp Bà Bà mang cái vẻ mặt bà mai, ngay lập tức nói sang chuyện của Áo Đinh Đặc, chặt đứt việc dò hỏi của bà. xem tại TruyệnFULL.vn

Nửa tiếng sau, trong căn phòng cao su giam giữ Áo Đinh Đặc, bắt đầu tỏa ra làn khí gây mê, làm cho Áo Đinh Đặc hôn mê. Khi Áo Đinh Đặc tỉnh lại, phát hiện mình bị thay đổi một bộ quần áo khác, trên cánh tay lại thêm cái lỗ kim chân cùng nhúm bông y tê cầm máu.

Áo Đinh Đặc theo thói quen ngồi trên mặt đất cao su, ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía trước. Đột nhiên, Áo Đinh Đặc nhìn chằm chằm vào bức tường xanh biếc quen thuộc.

Áo Đinh Đặc sợ ngây người, vốn là bức tường cao su xanh biếc kín như bưng lại xuất hiện một kẽ hở nho nhỏ, cánh cửa cao su xanh biếc dầy cộp lại không đóng chặt.

- A.

Áo Đinh Đặc hưng phấn hét to, nhưng rồi lập tức che kín miệng mình, bắt đầu di chuyển đi tới cửa, cố gắng dùng sức nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ngoài cửa là một hành lang kim loại.

Sau khi nhìn đến hành lang, vẻ si ngốc của Áo Đinh Đặc đột nhiên thay đổi, vẻ mặt bắt đầu trở nên cực kỳ điên cuồng, vội vã theo hành lang chạy ra ngoài. Tốc độ của hắn. Lâm Phi nhìn qua thiết bị theo dõi mà cũng thấy mặc cảm.

Rất nhanh, Áo Đinh Đặc thuận lợi theo lối kim loại chạy thoát ra được viện nghiên cứu y học của Phùng Hợp Bà Bà.

Sau khi chạy ra cửa lớn. Áo Đinh Đặc không dừng lại mà chạy càng thêm điên cuồng về đằng trước, còn từng hít lấy hít để từng không khí trong lành bên ngoài. Nhìn bầu trời cùng học sinh cả nam lẫn nữ đi qua bốn phía, còn cả cảnh sắc học viện quân sự Bắc Đẩu quen thuộc, Áo Đinh Đặc vừa chạy vừa hét to 'Ngao. . , ngao. .

Các học viên bên trong sân trường thấy kẻ đột nhiên nổi điên Áo Đinh Đặc cường tráng này thì đều cố gắng né tránh, đánh nhau với kẻ điên cũng không hay, mà bị kẻ điên đánh lại càng xui xẻo.

Chạy một lúc. Áo Đinh Đặc cũng đã chạy được khoảng nữa vòng học viện quân sự Bắc Đẩu, rời xa viện nghiên cứu y học đệ nhất của Phùng Hợp Bà Bà, đi vào một rừng cây nhỏ của học viện quân sự Bắc Đẩu, trốn đến chỗ sâu nhất trong rừng cây.

Sau khi dừng lại, Áo Đinh Đặc vươn hai tay, ôm một thân cây đại thụ, lại bắt đầu oa oa khóc lớn lên, nước mắt không ngừng chảy xuống, không biết là do hạnh phúc hay cảm thấy tủi thân nữa.

Toàn bộ hành động cùng cử chỉ của Áo Đinh Đặc đều bị Lâm Phi và Phùng Hợp Bà Bà thông qua thiết bị theo dõi nhìn thấy hết. Phùng Hợp Bà Bà còn lập tức làm ghi chép nữa.

Sau khi nghỉ ngơi một chút. Áo Đinh Đặc bắt đầu cảnh giác, quan sát bốn phía, cẩn thận kiểm tra một lần, phát hiện không có nguy hiểm. Nhưng có thể là do tinh thần hắn phải chịu kích thích quá lớn nên khi nhìn về hướng phòng thí nghiệm của Phùng Hợp Bà Bà thì trong lòng Áo Đinh Đặc chỉ muốn thoát càng xa càng tốt.

Áo Đinh Đặc không dám đi tới biệt thự cạnh học viện quân sự Bắc Đẩu của mình. Tên ác ma Lâm Phi biết rõ đường tới đó. Áo Đinh Đặc cũng không có nơi nào để đi, quyết định, trước cứ trốn trong rừng một đêm, đợi sau khi ra được trường sẽ gọi điện thoại cho cha mẹ để bọn họ gửi tiền qua bưu điện, giúp hắn mua vé tàu chui rời đi.

Đi tàu chui rất nguy hiểm, nếu bị liên bang bắt được thì sẽ phải ngồi tù. Nhưng so với việc ở lại học viện Bắc Đẩu, dưới ma trảo của Lâm Phi bị giam cầm trong căn phòng cao su màu xanh biếc thì Áo Đinh Đặc cảm thấy những nguy hiểm này không tính là nguy hiểm.

Ngay khi Áo Đinh Đặc đang vạch ra con đường chạy trốn cho mình thì một người mà hắn không muốn gặp nhất lại xuất hiện.

- Như thế nào, đàn em của tôi, không khí bên ngoài rất tốt chứ. Bây giờ đã nghỉ ngơi đủ rồi, nên cùng tôi trở về căn phòng mau xanh biếc để tu luyện thôi.

Lâm Phi dựa theo thiết bị định vị tìm được vị trí Áo Đinh Đặc ẩn núp ở sâu trong rừng cây, dùng giọng bình thản nói.

- A, không, làm sao cậu tìm được chỗ này. Không trở về phòng thí nghiệm, không trở về căn phòng màu xanh biếc đâu. Tha cho tôi đi, tha cho tôi đi. Lâm đại ca, tôi sai rồi, tôi nghe lời cậu, chỉ cần không bắt tôi trở về thì muốn tôi làm gì cũng được.

Áo Đinh Đặc vừa nói, vừa nhìn khuôn mặt kinh khủng như ác ma của Lâm Phi trước mắt. Áo Đinh Đặc bắt đầu từng bước lui về sau, cuối cùng lui đến bên cạnh một gốc cây đại thụ, lưng dựa vào thân cây, cũng không thể lui được nữa.

- Muốn trở thành chiến sĩ ưu tú thì phải không ngừng rèn luyện. Cậu còn chưa đủ độ trung thành. Chàng trai trẻ, con đường tương lai tốt đẹp đang chờ cậu.

Lâm Phi vừa nói vừa từng bước tiến lên.

- Đừng mà, a. . . .

Áo Đinh Đặc hét lên. Hắn biết không có cách nào chạy trốn nên bắt đầu nhanh chóng lao về phía Lâm Phi. Chân phải đá mạnh một cái về phía đầu Lâm Phi tay trái nâng lên, nghiệng người, tung mạnh một quyền liên tục đánh về ngực Lâm Phi. Áo Đinh Đặc biết trốn cũng không thoát nên dứt khoát đánh nhau cùng Lâm Phi.

Lâm Phi nhanh chóng nghiệng người, né tránh được cú đá của Áo Đinh Đặc, cánh tay trước người nâng lên, chặn ngang một quyền tổ hợp của Áo Đinh Đặc.

Nhìn cái tên đàn em Áo Đinh Đặc này dám ra tay. Lâm Phi liền định đánh với hắn cho nóng người. Hai thân ảnh nhanh chóng lao vào nhau, thỉnh thoảng truyền ra những thanh âm 'binh binh, bang bang' .

Lúc Áo Đinh Đặc mới bắt đầu tấn công thì rất hung mãnh. Dù sao hắn đã trải qua hơn hai mươi ngày, không làm gì khác mà chỉ bị Phùng Hợp Bà Bà ép rèn luyện, học tập quyền cước nên năng lực chiến đấu cũng đã tăng lên bước mới.

Chẳng qua, so với Lâm Phi bị rèn luyện dưới sự chỉ đạo của Hệ Thống Chiến Thần và đã trải qua ngàn lần chiến đấu với người thật ở ngục giam Karl, thì dù về tình trạng thân thể hay là kinh nghiệm cùng kỷ thuật chiến đấu thì vẫn còn kém rất xa.

Đánh được hơn mười phút. Lâm Phi đã biết đại khái thực lực của Áo Đinh Đặc, nhanh chóng nghiệng người, di chuyển một cái, đến gần sau gáy của Áo Đinh Đặc, liên tục ra quyền, đầu tiên đánh vào cằm Áo Đinh Đặc, sau đó đánh trúng gáy Áo Đinh Đặc, khiến hắn ngất xỉu.

Sau đó. Lâm Phi cho tên đàn em Áo Đinh Đặc này vào bao tải đen đã chuẩn bị trước, vác bao tải đi về phía chiếc xe nhỏ đỗ ven rừng cây.

Một giờ sau, khi Áo Đinh Đặc tỉnh lại, phát hiện mình lại trở về căn phòng cao su toàn màu xanh biếc khiển hắn vỡ mộng này.

-Aaaa. . . .

Áo Đinh Đặc thấy mình lại bị bắt trở về liền bắt đầu phẫn nộ tấn công gian phòng bổn phía là vách tường cao su xanh biếc này, nắm tay không ngừng đánh ra.

Âm thanh 'rầm rầm rầm' không ngừng vang lên . Gian phòng cao su lồi lõm được đặc chế giảm xóc, dưới các cú đánh mạnh mẽ của Áo Đinh Đặc vẫn không có thay đổi gì. Chẳng qua, bởi vì bàn tay Áo Đinh Đặc không ngừng đánh ra hơn ngàn quyền lại bắt đầu chảy máu.

Phùng Hợp Bà Bà và Lâm Phi nhìn qua máy theo dõi, thấy hành động của Áo Đinh Đặc nhưng có hành động gì.

- Bơm khí gây mê nhé!

Bác sĩ trẻ Âu Dương Phượng đứng một bên không đành lòng nói.

- Chờ một chút, bây giờ số liệu thân thể hắn rất tốt, tôi muốn ghi chép lại đã.

Phùng Hợp Bà Bà nói.

- Đánh chán, đánh đến khi không thể nâng nổi tay nữa thì hắn sẽ dừng lại, không có việc gì đâu.

Lâm Phi ở bên cạnh nhìn, không để ý nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play