Lối vào con đường đó ở ngay bên ngoài huyệt động, sau đó rẽ đến năm sáu lần nữa.
Lâm Phi ghi nhớ đường xong liền kéo Khai Thang Nữ ra ngoài, sau khi rẽ vài lần liền tới được một động đá.
Bên trong động có một cái ống kim loại to, trực tiếp thông tới thẳng đỉnh của ngọn núi, nhìn không thấy được cuối. Bên trong cái ống kim loại đó có đặt một cái ghế kim loại, cũng vừa cho một người ngồi, bên cạnh nó có một cái nút đỏ mà một cái màu xanh.
Khng còn cách nào khác. Lâm Phi đành phải ngồi lên cái ghế kim loại này còn để cho Khai Thang Nữ ngồi lên đùi mình.
Cảm nhận được cái mông mềm mại của Khai Thang Nữ đè lên chân mình, Lâm Phi lại nhớ đến bức họa trong đại sảnh đó. Cái ống kim loại này chính là thiết bị lên xuống thông lên mặt đất miệng núi lửa rồi.
- Liều thôi.
Lâm Phi liền nhấn ngay cái nút màu xanh. "Rắc rắc" một tiếng rất to, cả cái ghế kim loại đó bắn thẳng lên trời. Lâm Phi cảm thấy áp lực của không khí đang đè ép lên cơ thể hắn, mặt hắn đã gần như là biến dạng rồi.
Trong chớp mắt, Lâm Phi và Khai Thang Nữ cùng ngồi trên cái ghế kim loại đó, từ dưới động đá dưới lòng đất bay thẳng rất nhanh lên trên, cuối cùng bắn ra khỏi miệng núi lửa rồi.
Hai người ngồi đó mà cố gắng bặm chặt lấy tay cầm của ghế đựợc gắn với bản thép bên dưới, bắn lên không trung rồi rơi xuống rất nhanh, bắt đầu trượt dần dần trên vách núi bên ngoài.
Hai người đều cố gắng hô hấp không ngừng, há miệng thật to để cảm nhận không khí bên ngoài. Cái cảm giác bị đè nén khi ở trong động, áp lực cực độ cuối cùng cũng tới lúc được giải phóng sảng khoái.
Nhưng khi đối mặt với tốc độ trượt xuống nhanh như thế, hai người đành phải cố gắng bám chặt lấy cái ghế ngồi, bởi nếu rớt xuống từ độ cao như thế này, không chết cũng tàn phế.
Cũng may cái miệng núi lửa này không cao cho lắm, trên đường trượt xuống cũng không có đụng phải cây cối hay chướng ngại vật gì khác. Ma sát khiến tốc độ của cái ghế chậm rãi giảm xuống.
Cuối cùng hai người sau khi ra khỏi miệng núi lửa, phải trượt đi hơn 1000m, vận khí tốt liền xuống được tới bãi cát ven biển, chân ngập nước biển mới dừng lại được.
Hai người nhìn màu nước trong xanh trước mắt mà có chút cảm giác như được giải thoát vậy.
Lâm Phi với Khai Thang Nữ đỡ nhau bước thong thả trên bãi cát, sau đó cả hai cùng ngã xuống, nằm đó hít thở từng ngụm không khí trong lành.
Lâm Phi lúc này mới có thể dò hỏi tình huống của người cao su khát máu trong não mình:
- Người cao su khát máu triệu hồi, thời gian tồn tại còn 15 phút, đang phá hoại những nơi quan trọng của nhân loại dưới lòng đất. Nhân loại dưới lòng đất cuối cùng đã tổ chức tấn công lại, dùng hỏa lực mạnh để phản kích.
- Còn 14 phút, người cao su khát máu đã phá hủy động chủ của nhân loại dưới lòng đất. Cảnh báo, xin hãy tránh xa nơi này vì phản ứng sắp tới sẽ khiến cho núi lửa bộc phát, xin ký chủ nhanh chóng tránh đi.
Trong não hắn vang lên thanh âm cảnh báo của Chiến Thần hệ thống.
- Gì chứ, núi lửa bộc phát. Là do sự phá hoại của cái bọn người cao su khát máu sao? truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn
Lâm Phi nghĩ thế, liền lập tức đứng dậy, kéo tay Khai Thang Nữ chạy thẳng về hướng bờ biển, không dám dừng lại chút nào.
- Gì đấy, nghỉ ngơi còn chưa đủ mà, sao lại chạy xuống biển, anh điên à?
Khai Thang Nữ muốn giãy ra nhưng không thể thoát khỏi Lâm Phi, đành lên tiếng hỏi.
- Núi lửa sắp bùng phát rồi, cô nhìn bên trên miệng núi đã bắt đầu tụ khói nóng rồi đó.
Lâm Phi chỉ thẳng hướng núi lửa giải thích.
- Cái gì? trời ạ. Bơi mau đi! ! !
Sau đó Lâm Phi và Khai Thang Nữ liều mạng bơi ra phía biển. Nguy hiểm tử vong kích thích hết tiềm lực của hai người, bơi ra biển càng xa càng tốt.
"Oành" "Oành" "Oành "
Núi lửa bắt đầu bộc phát. Dung nham nóng bỏng bắt đầu phun ra từ miệng núi. Bầu trời xuất hiện khói đặc và mùi khét lẹt.
Núi lửa bộc phát, dung nham trực tiếp tiêu diệt toàn bộ căn cứ của nhân loại dưới lòng đất. Tất cả đều bị dung nham bao phủ hết.
Cảm thấy nhiệt độ nước biển đang không ngừng tăng lên. Lâm Phi và Khai Thang Nữ may mắn đã rời xa hòn đảo rồi, bơi vào vùng nước sâu, cũng không có nguy hiểm quá lớn.
Hai người cứ thế chờ đợi ngoài biển khơi, cứ trôi lặng lờ trên biển mấy tiếng, sau khi thấy núi lửa đã yên tĩnh thì mới bơi trở về đảo lần nữa.
Chẳng qua lần này hai người bơi đến một mặt khác của đảo, tránh xa khu vực có núi lửa đó.
Hai người bò lên bờ lần nữa, khó khăn lắm mới có thể bò tới một cái cồn cát. Lâm Phi cảm thấy toàn thân mình như là bị đánh nát ra vậy, cứ nằm ườn ra đó.
- Đinh đông, ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ thám hiểm huyệt động dưới đất, bảo vệ Khai Thang Nữ sống sót ra khỏi huyệt động, hoàn thành 72%, đánh giá cấp độ B. Phát hiện ra sinh vật biến dị, nhân loại dưới lòng đất loại, còn có Tinh Thạch Dị Thời Không.
- Phần thưởng nhiệm vụ: chìa khóa bước vào không gian y học giới. Ký chủ có thể đến không gian y học học tập, hoàn thành nhiệm vụ Chiến Thần học tập nghề nghiệp phụ của Chiến Thần là bác sĩ. Thế giới y học đang được tổ hợp, hai mươi ngày sau liền có thể sử dụng.
- Gợi ý: Nếu như có thể hiểu rõ được y thuật, có thể khiến cho ký chủ tạo cho địch thủ sát thương lớn hơn, hoặc có thể tự chữa trị cho mình trên chiến trường. Tuy không phải là kỹ năng mặc định của Chiến Thần, nhưng nếu vận dụng tốt thì có tác dụng không tưởng.
Lâm Phi nhìn chiếc chìa khóa màu xanh lam trôi nổi trong não mình, còn hai mươi ngày nữa mới có thể dùng được.
Bác sĩ phụ, nghe có vẻ không tệ lắm. Không ngờ được là Chiến Thần hệ thống này không chỉ bắt buộc chính mình rèn luyện chiến đấu, mà còn ủng hộ mình bước trên con đường bác sĩ này.
- Thu hoạch lần này quả thực không ít, có ngón tay của nhân loại dưới lòng đất loại, còn có tế bào của sinh vật biến dị nữa. Thật muốn nhanh chóng quay trở lại phòng thí nghiệm để nghiên cứu một chút.
Khai Thang Nữ mở cái túi bên thắt lưng của cô, lấy ra hai cái bình thủy tinh tự động đông lạnh, ngắm nghía chúng mà nói.
Hai cái bình nhỏ, bên trong một cái có một cái ngón tay màu trằng sữa, một cái thì có một đống thịt màu xanh lục. Cái bình không ngừng phụt ra khí lạnh để đóng băng chúng lại.
- Cô thu chúng từ lúc nào thế?
Lâm Phi dò hỏi.
- Tôi có thói quen thu thập ấy mà, lúc lật xem thi thể thì thuận tay mà thôi. Không xong rồi, máy liên lạc của tôi hỏng rồi, chúng ta làm sao có thể cầu cứu được đây? ?
Khai Thang Nữ lấy ra một cây gậy kim loại nhỏ vỡ nát trong túi của mình, xem xét đôi chút rồi nói.
- Có trời mới biết được. Nói chung cứ sống tạm trên đảo này đi đã, sau này nhìn thấy trên bầu trời có phi thuyền bay qua, hay là trên biển có thuyền thì mới cứu chúng ta được. Không thì chúng ta làm bè gỗ. Không biết nơi này cách bờ bao xa.
Lâm Phi vừa nói vừa đứng đậy kéo Khai Thang Nữ bước vào trong đảo nhỏ.
Hơn mười ngày sau, cả hai người liền bắt đầu cuộc sống của dã nhân bên trên đảo.
Mỗi ngày Khai Thang Nữ trọc đầu thường ngắm hai cái bình thí nghiệm trong tay, muốn được nghiên cứu một chút, nhưng khổ nỗi là không có phòng thí nghiệm. Thời gian rảnh rỗi, cô thường đi kiếm quả dại đã bị động vật ăn về làm thức ăn.
Mà Lâm Phi ở trên đảo mỗi ngày đều luyện tập theo yêu cầu của hệ thống, rèn luyện cơ thể, còn không thì đi kiếm chút đồ ăn tươi trên đảo hoặc dưới biển, mang về nướng lên ăn cùng với Khai Thang Nữ. Lâm Phi chỉ ăn thịt nướng trong vòng mười ngày liền mà lượng ăn đã bằng cả một năm, bây giờ cứ nhìn thấy thịt nướng và cá nướng là bắt đầu buồn nôn.
Làn da tái nhợt của Khai Thang Nữ cũng nhờ có ánh sáng chiếu vào mười ngày nay, đần biến thành màu cà phê. Tóc cũng đang bắt đầu mọc trở lại, trông có vẻ dễ nhìn hơn lúc trước. Lâm Phi tự hỏi, có khi nào ở lâu sẽ sinh tình, ngày nào đó không chịu được sẽ ăn cô ta hay không?
Ngày thứ mười lăm trên đảo nhỏ, Lâm Phi mơ một giấc mơ. Mà trong đó chỉ có hai người, mình và Khai Thang Nữ, cả hai người chỉ mặc đồ bằng lá cây mà thôi.
Khai Thang Nữ đang cố gắng ôm cái bụng lớn, tựa vào bãi cát ven biển.
- Hay là mình vẫn mổ đẻ nhé, ông xã.
Khai Thang Nữ trong mộng tay cầm một con dao được mài từ đá, nói với Lâm Phi vừa đánh cá về.
Nói xong Khai Thang Nữ chẳng do dự gì hết, cầm con dao lên đâm thẳng bụng mình.
Về phần kết quả ra sao. Lâm Phi cũng không có mơ tới. Hắn liền tỉnh luôn, ngày hôm sau liền chặt cây đóng bè.
Khi bè mới làm được một nữa.
Một buổi trưa, Lâm Phi sau khi làm bè gỗ thì ngồi nghỉ một chút với Khai Thang Nữ trên bờ cát, đột nhiên thấy được trên biển có chiến thuyền khá lớn đang đi qua. Hai người lập tức lấy ra mồi lửa đốt cành cây đã chuẩn bị sẵn. Con thuyền này phát hiện ra Lâm Phi và Khai Thang Nữ liền phái người đưa hai kẻ đã thành dã nhân này lên trên thuyền lớn.
Qua hai mươi ngày nữa, Lâm Phi và Khai Thang Nữ mới về được học viện Bắc Đẩu.
Lâm Phi về tới phòng ngủ của mình, nhìn thiết bị sơ sài trong phòng rồi lao ngay vào trong phòng tắm nước lạnh, sau đó ăn hết một đông rau cải, cảm thấy cái căn phòng sơ sài này quả là thoải mái đến không ngờ.