Giờ Tổ Chú Dự Ngôn Thuật đã vận hành, trong quá trình thực hiện Lâm Phi không muốn cho thêm kết quả, nếu không có thể sẽ tiêu hao tinh thần lực gấp vài lần đến chục lần.

Giờ đầu Lâm Phi đang to ra, mơ hồ khủng khiếp, nhưng vì Tổ Chú Dự Ngôn Thuật mới phát huy tác dụng nên không bị say vẫn tiếp tục tỉ thí với Tửu Kiếm Tiên được.

Thấy Lâm Phi nhấc chum thứ ba lên, Tửu Kiếm Tiên cũng nhấc chum lên, hai người tiếp tục uống ừng ực.

Chưởng môn thấy vậy, trong lòng có dự cảm không lành.

Lão nhìn Lâm Phi, hắn ta lúc này đã rất say rồi, dường như chỉ cần uống thêm một ngụm rượu nữa thôi là gục hẳn vậy. Nhưng mỗi khi uống nhiều thêm Lâm Phi chỉ say hơn chứ không ngã gục, vẫn rất uống tiếp được.

Lão chưởng môn lại nhìn sư đệ của mình, sư đệ lúc này đã uống chậm hơn trước, sắc mặt đỏ gay, thân hình cũng bắt đầu loạng choạng. Trong khi uống còn có rượu rớt ra ngoài.

Còn Lâm Phi, tuy cũng say nhưng không vãi một giọt nào.

Chưởng môn là người công chính, thấy vậy vốn dĩ nên đổ thêm rượu vào chum của sư đệ để bù chỗ vãi ra ngoài, nhưng lần này vì thể diện của Thục Sơn Kiếm Phái, chưởng môn đã bỏ qua.

Lâm Phi và Tửu Kiếm Tiên vẫn tiếp tục uống chum thứ ba.

Khi chum của Tửu Kiếm Tiên vẫn còn gần một cân rượu thì tay ôm chum của Tửu Kiếm Tiên không còn sức lực để giữ chum rượu nữa.

Choang một tiếng, chum rượu rơi xuống đất, Tửu Kiếm Tiên cũng rầm một tiếng, ngã ra đất hôn mê.

Lâm Phi ừng ực uống cạn chum rượu thứ ba, lật ngược phần đáy của chum giơ quá đầu cho chưởng môn nhìn.

- Đọ với thiếu gia ta sao? Ông còn kém xa, nhị đồ đệ!

Lâm Phi dùng chút ý thức cuối cùng chỉ Tửu Kiếm Tiên đang hôn mê nói. Hắn cảm thấy đầu mình đau dã man.

Lâm Phi vội buông chum rượu xuống.

Rầm một tiếng, Lâm Phi cũng ngã ra hôn mê.

Lão chương môn nhìn không gian tràn ngập tửu khí và hai người Lâm Phi đang hôn mê, trong lòng thật không dễ chịu chút nào.

- Ba ngươi bắt đầu từ hôm nay chính thức gia nhập Thục Sơn Kiếm Phái. Các ngươi hãy quét dọn đại sảnh trước rồi ra hậu viện tìm phòng nghỉ. Việc hôm nay không được nói ra ngoài một câu nào!

Lão chưởng môn nói với ba đệ tử mới thu nhận.

Rồi hai tay lão chưởng môn kéo hai người Lâm Phi và Tửu Kiếm Tiên người mềm nhũn đi về phía toà tháp mình ở.

Đêm hôm sau, Lâm Phi vẫn chưa tỉnh rượu, vẫn nằm trên giường ngủ.

Nhưng trong khi ngủ, có lẽ Lâm Phi phải nhịn quá lâu, tự mình tụt quần làm một đường cong nước tiểu đẹp mắt xong lại quay vào giường ngủ tiếp, khiến cả phòng nồng nặc mùi.

Đêm đến, lão chưởng môn đến thăm hai con quỷ rượu, nhìn thấy bên giường là một bãi nước, lại cả mùi nồng nặc trong phòng, rồi thấy Lâm Phi chưa kéo quần lên thì trong lòng bừng lửa giận.

Lão chưởng môn vung tay, tự dùng chân khí quét dọn phòng.

- Chưởng môn Thục Sơn Kiếm Phái kéo quần cho, ngươi đúng là người đầu tiên trong lịch sử đấy!

Lão chưởng môn nghĩ bụng.

Đêm đó, Tửu Kiếm Tiên tỉnh dậy trước.

Tửu Kiếm Tiên lắc cái đầu vẫn còn ngây ngất, nhìn xung quanh thì nhận ra mình đang nằm trong phòng của sư huynh. Mà bên cạnh còn có thiếu niên đầy biến số có tên Lâm Phi kia nữa.

Tửu Kiếm Tiên bắt đầu nh ớ lại.

- Á, không xong rồi, sao ta lại thua được?

Tửu Kiếm Tiên nhớ ra rồi, hình như trong cuộc tỉ thí là lão đã say trước, nhưng không nhớ rõ lắm lúc đó Lâm Phi có say không.

Để chứng thực, Tửu Kiếm Tiên vội dùng công pháp bay ra khỏi phòng tìm sư huynh.

- Sư huynh, tỉ thí thế nào? Đệ thua rồi sao?

Tửu Kiếm Tiên cuống cuồng hỏi sư huynh.

- Đây là ý trời, ý trời rồi!

Lão chưởng môn bất lực nói với Tửu Kiếm Tiên.

- Á, đệ thua thật sao? Lần này đệ sai rồi. Tên Lâm Phi đó mà làm sư phụ đệ, luận vai vế hắn sẽ là sư thúc của chưởng môn Thục Sơn Kiếm Phái, việc này sẽ tổn hại đến thể diện của Thục Sơn Kiếm Phái. Nhưng đệ tỉ thí thua, hơn nữa lại cam tâm tình nguyện. Đệ sẽ hoàn thành giao kèo, nhưng vì thể diện của Thục Sơn Kiếm Phái, sư huynh hãy đuổi đệ khỏi Thục Sơn Kiếm Phái đi. Như thế sau này mọi thứ của đệ sẽ không liên quan đến Thục Sơn Kiếm Phái.

Tửu Kiếm Tiên có phần đau lòng nói.

Nghe thế, lão chưởng môn trầm mặc một lúc.

- Thôi, đây là ý trời, chúng ta là người tu đạo cũng nên sớm nhìn thấu vinh nhục bên ngoài. Đừng nhắc lại việc này nữa. Nếu đệ đã bái Lâm Phi làm sư phụ thì ta cũng sẽ coi hắn như người nhà.

Lão chưởng môn nói.

Tửu Kiếm Tiên nghe thế quay người đi:

- Đệ phải đi xa một chuyến, có lẽ vài năm hoặc mấy chục năm. Khi nào gặp lại đệ sẽ bái hắn làm sư. Không gặp lại thì đệ cũng hết cách.

Tửu Kiếm Tiên nói rồi triệu hoán Đại Tửu Hồ Lô của mình bay khỏi Thục Sơn.

Tửu Kiếm Tiên bây giờ không còn mặt mũi nào ở lại Thục Sơn nữa, cũng không có dũng khí đi gặp Lâm Phi bái sư, lão chọn cách trốn tránh.

Ba ngày sau Lâm Phi mới tỉnh lại khỏi cơn say, nhận thấy mình nằm trên một cái giường lớn, bên cạnh giường còn có một bát trà nóng.

Hắn đang rất khát, cầm bát trà lên uống cạn.

- Ngươi tỉnh rồi, Lâm Phi.

Lão chưởng môn bước vào phòng khẽ nói.

- Tửu Kiếm Tiên đâu? Lúc nào ông ta đến bái tôi làm sư phụ. Không phải Thục Sơn Kiếm Phái các ông không chịu thua đấy chứ?

Lâm Phi nói.

- Tửu Kiếm Tiên vì an nguy của người phàm, vừa tỉnh rượu đã ra ngoài trừ ma rồi. Khi đệ ấy về hoặc hai người gặp nhau thì đệ ấy sẽ bái ngươi làm sư phụ.

Lão chưởng môn cũng có phần ngại ngùng nói với Lâm Phi.

- Trừ ma, có lẽ cả đời này ông ta cũng không dám quay lại. Tôi thấy là trốn tránh chứ gì? Chuẩn bị cho tôi một bữa, tôi ăn no rồi sẽ xuống núi tìm đồ đệ không nghe lời ấy. Tôi là sư phụ phải lấy mình làm gương, giúp ông ta trừ ma vệ đạo. Ông cũng muốn tôi mau chóng rời khỏi Thục Sơn đúng không?

Lâm Phi phẩy tay nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play