Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Lâm Phi đã chuẩn bị đồ xong đi xuống căn phòng ngầm dưới đất. Hắn nhìn thấy Ngô Tiểu Man tóc ngẳn củn, mặc
đồ thể thao, hai mắt sưng húp, có lẽ đêm qua đã quá đau lòng.
Lúc này Ngô Tiểu Man tay cầm dao buông thõng xuống, thấy Lâm Phi, Ngô Tiểu Man giơ dao lên chỉ thẳng về phía hắn.
Ánh mắt ấy của Ngô Tiểu Man như muốn liều mạng với Lâm Phi vậy.
Lâm Phi vội vàng dừng bước, lấy ra súng năng lượng từ trong nhẫn không gian chĩa vào đầu Ngô Tiểu Man.
Hắn biết rõ, gần đây đao pháp của Ngô Tiểu Man tiến bộ rất nhiều, nếu
đánh cận chiến, chỉ cần không để ý, chẳng may bị Ngô Tiểu Man chặt mất
đầu thì dị năng cũng không cứu nổi hắn.
- Tiêu Man, cô phải
nghĩ cho thông, là cô nói muốn cùng đi du lịch với tôi. Hơn nữa vì giáo
quan chỉ cho tôi đưa theo con trai đi nên tôi mới phải thay đổi hình
dạng cho cô. Cô cũng đồng ý cải trang thành con trai rồi còn gì. Tôi cải trang cho cô, đưa cô đi chơi là rất mạo hiểm rồi, tôi xuất phát từ lòng tốt thôi, thấy cô một mình dưới này quá vô vị mà. Cô đừng có lấy ơn báo oán đấy!
Lâm Phi vội giải thích.
- Nhưng trước đó anh cũng không nói sẽ biến ngực tôi thành bằng phẳng thế này. Giờ tôi
không có chút ngực nào nữa, tất cả là tại anh! Lâm Phi, anh là đại ác
ma, tôi không nên tin anh, không nên bị mê hoặc bởi việc đi chơi của
anh!
Ngô Tiểu Man giận dữ nói.
Ngô Tiểu Man dùng tay trái cởi phăng áo ra.
- Anh nhìn xem, giờ anh biến tôi thành cái gì? Tôi còn mặt mũi gặp ai được nữa? Mau trả tôi ngực đây!
Ngô Tiểu Man chỉ vào bộ ngực phẳng lỳ của mình giận dữ nói.
Lâm Phi liếc nhìn, đúng là ngực phẳng lỳ, chẳng khác gì con trai.
- Cảnh giới đao pháp của cô còn chưa đạt đến mức cao nhất, giờ cô không đánh lại được với súng năng lượng của tôi đâu. Đừng kích động, Tiểu
Man, nghe tôi giải thích đã.
Lâm Phi nói.
Ngô Tiểu Man nghe Lâm Phi nói thế, tay lập tức kề dao vào cổ mình.
- Giải thích thì có ích gì nữa? Anh trả lại ngực cho tôi, đưa tôi thuốc giải, tôi không đi du lịch nữa, tôi chỉ muốn bộ ngực trước đây của
mình. Nếu không tôi sẽ tự sát!
Ngô Tiểu Man uất ức nói.
- Đừng, tác dụng của thuốc không lâu đâu, cô chỉ tạm thời thế này thôi, khi thuốc hết tác dụng thì ngực cô lại phục hồi như cũ, còn đầy đặn hơn trước ấy chứ. Thuốc hết tác dụng là cô lại bình thường, dù sao thuốc
cũng đã uống, giờ đi chơi thư giãn một chút.
Lâm Phi thấy Ngô Tiểu Man lại muốn chết vội vàng khuyên giải, đồng thời buông súng xuống.
- Phục hồi được sao? Đến bao giờ?
Ngô Tiểu Man nghe thế, cảm xúc ổn định lại một chút, buông dao khỏi cổ.
- Đương nhiên có thể hồi phục, thuốc này không phải vạn năng, sau khi
cô đi du lịch về, không lâu sau là hồi phục, thời gian cụ thể thì sẽ
không quá lâu, tuỳ thuộc vào từng người.
Lâm Phi nói.
Đương nhiên hắn không dám nói ra thời gian mà bà Phùng Hợp đã nói. Hắn
biết nếu nói ít nhất mất một năm và nhiều nhất mười năm thì có lẽ Ngô
Tiểu Man sẽ liều mạng với hắn.
Nghe Lâm Phi nói vậy, Ngô Tiểu Man mới buông dao xuống và mặc lại áo.
- Cô mau sắp xếp đồ, chúng ta ăn một chút rồi đi. Đây là ra đảo chơi
đấy, có cát vàng, biển xanh, tuyệt hơn ở đây nhiều. Không phải cô vẫn
muốn đi chơi đó sao? Đừng nghĩ đến chuyện khác nữa, cứ cùng tôi đi chơi
một chuyến đi.
Lâm Phi nói với Ngô Tiểu Man.
Ngô Tiểu Man nghĩ mấy phút rồi cuối cùng gật đầu.
Ngô Tiểu Man cầm gương lên bắt đầu hoá trang, một lúc sau biến mình
thành một cậu con trai đồng thời thay bộ quần áo thể thao, lấy ra một
cái ba lô cho đồ vào.
Rồi Ngô Tiểu Man bắt đầu chu môi, hầm hầm làm một nồi cháo lớn, cho Lâm Phi một bát lớn, cho mình một bát nhỏ.
---
Một tiếng sau, Lâm Phi lái xe đưa Ngô Tiểu Man mặc bộ thể thao của con
trai, lưng đeo ba lô, tay cầm một con dao lớn đến cổng Học viện quân sự
Bắc Đẩu tập trung.
Chẳng còn cách nào khác, Ngô Tiểu Man nói đang dùng dao để cảm ngộ đao
pháp, không thể rời được khỏi con dao, muốn dung nhập con dao vào cơ
thể, trở thành một phần cơ thể, một phần của cuộc sống. Như thế mới
khiến cô ta tiếp cận gần hơn với chân lý của đao pháp và cảm ngộ nhanh
hơn đao pháp của hoàng gia.
Học viên và giáo quan Lưu Lệ lúc này đã tập trung ở cạnh một chiếc phi thuyền rồi.
- Nhanh lên, Lâm Phi, cậu là người cuối cùng đấy, đi chơi cũng không
đến đúng giờ một chút. Cậu mà muộn thêm chút nữa là chúng tôi đi rồi.
Giáo quan Lưu Lệ từ phía xa nhìn thấy xe của Lâm Phi là hét lớn.
Lâm Phi và Ngô Tiểu Man xuống xe, hắn kéo tay Ngô Tiểu Man đi về phía lớp.
Giáo quan Lưu Lệ và các học viên thấy Lâm Phi kéo tay một cậu con trai
thân mật tiến lại. Mà gương mặt cậu kia lại rất thanh tú, da trắng mịn
màng, chỉ là trong tay lại cầm một con dao lớn.
Mọi người thấy Lâm Phi dắt tay cậu con trai kia tới thì đều lộ vẻ kỳ quái.
Mấy nữ học viên và giáo quan Lưu Lệ thì có cảm giác chợt bừng tỉnh,
chẳng trách mà bình thường Lâm Phi lên lớp chẳng thèm nhìn họ lấy một
cái. Đồng thời những nữ sinh kia cũng nhiệt tình với Lâm Phi hơn hẳn,
phát huy tối đa trí tưởng tượng tiềm tại của hủ nữ bọn họ.
- Đó mới là tình yêu chân chính!
Giáo quan Lưu Lệ nghĩ bụng, rồi vội bảo hai người họ cùng học viên lên
phi thuyền, không làm khó Lâm Phi và cậu con trai kia nữa.
Những giáo quan Lưu Lệ cảm giác ánh mắt cậu con trai Lâm Phi đưa theo nhìn mình như có thù oán gì vậy.
- Lẽ nào vì mình quá xinh đẹp? Hay là bình thường Lâm Phi toàn nhắc đến mình khiến cậu kia ghen tức?
Giáo quan Lưu Lệ nghĩ bụng, cũng không nghĩ ra nguyên nhân.
Phi thuyền nhanh chóng cất cánh, đến một sân bay trên bầu thái không
thì dừng lại, mọi người xuống phi thuyền, chuẩn bị lên một chiến hạm vận chuyển thái không.
Giáo quan Lưu Lệ dẫn mọi người xếp hàng kiểm tra an toàn trước khi lên tàu.
Những học viên khác đều thuận lợi thông qua, đến Ngô Tiểu Man thì tiếng báo động vang lên.
Lập tức có hai nhân viên mặc đồng phục tiến lại, họ nhìn thấy ngay Ngô Tiểu Man và con dao lớn của cô.
- Quý khách, trên tàu có quy định, không được mang dao hoặc các loại
hung khí khác lên tàu. Cậu có thể ký gửi lại hoặc ký gửi.
Hai nhân viên nhìn thấy một cậu con trai cầm con dao lớn, đó rõ ràng là thách thức với quy định của họ, có chút bất lực nói.
Ngô Tiểu Man thân là công chúa Bách Thú Đế Quốc, căn bản không để tâm
đến hai nhân viên đó, rất tò mò nhìn xung quanh. Cô còn là người đầu
tiên bị chặn lại, trước khi bị Lâm Phi bắt, ở Bách Thú Đế Quốc, khi lên
tàu cô không cần phải kiểm tra an toàn, càng không có ai dám chặn cô
lại.
Lâm Phi đứng phía sau lập tức tiến lên trước.
- Đây đâu phải hung khí gì, các anh nhìn lại đi, đó chỉ là con dao dùng thái rau thôi. Chúng tôi đi du lịch không có dao thì làm cơm thế nào
được? Các anh nhìn khẩu súng năng lượng trong tay tôi đây này, đây mới
là hung khí, nhưng chúng tôi là học sinh Học viện quân sự Bắc Đẩu, có
giấy phép sử dụng súng, được mang theo, cũng có thể bắn chết người.
Lâm Phi lấy ra giấy phép dùng súng và thẻ học viên xong lại lấy ra một khẩu súng năng lượng giơ trước mặt hai nhân viên kia.
Thấy Lâm Phi uy hiếp nhân viên kiểm tra, giáo quan Lưu Lệ vội chạy lại
ngăn mấy người ra sợ Lâm Phi kích động bắn chết mấy người kia. Nếu thế,
lần đi du lịch này chưa kịp rời khỏi Bắc Đẩu Tinh đã kết thúc rồi.
Giáo quan Lưu Lệ lấy ra giấy chứng nhận quân nhân, nói với hai người kia mấy câu rồi họ ch Lâm Phi và Ngô Tiểu Man qua.
- Lâm Phi, cậu có thể gây ít rắc rối thôi được không? Cậu còn muốn giết người ở đây à?!
Giáo quan Lưu Lệ đưa Lâm Phi và Ngô Tiểu Man tới chỗ các học viên khác.
- Những người đó căn bản không thể coi là người, tôi đã từng giết họ
rồi, chỉ là sau đó chương trình lập trình cứng nhắc quá. Hai tên đó ngay cả cha ruột cũng không nhận ra.
Lâm Phi nhìn hai nhân viên bảo vệ do chiến sĩ sinh hoá cải trang thành nói.
Lâm Phi biết rõ, cả Bắc Đẩu Tinh, trừ Học viện quân sự Bắc Đẩu ra thì
những người còn lại không lâu trước đây gần như đã bị hắn hạ lệnh giết
hết, thay thế bằng chiến sĩ sinh hoá của bà Phùng Hợp rồi.
Bình thường những chiến sĩ sinh hoá này có ký ức của con người trong quá khứ, trước khi bà Phùng Hợp và Lâm Phi không có chỉ thêị, những chiến
sĩ này sống như người bình thường.
Nhưng khi nghe Lâm Phi nói thì giáo quan Lưu Lệ chỉ cho rằng Lâm Phi nói cứng mấy câu giận dữ mấy
người kia đã chặn người bạn trai của hắn lại.
Rồi cả đoàn người cùng lên một con tàu vận chuyển loại nhỏ.
Trên tàu ba người ngồi một hàng, Ngô Tiểu Man ngồi trong cùng hàng đầu
tiên, cạnh Lâm Phi. Giáo quan Lưu Lệ cũng đặc biệt đến trông coi kẻ hay
gây chuyện, ngồi cạnh Lâm Phi.
Rất nhanh tàu đã cất cánh.
Giáo quan thấy Lâm Phi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cậu con trai kia nhắm mắt ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT