- Sinh vật thật buồn nôn, tôi phải đánh chết nó!

Đầu Lâu Hồng nói với Lâm Phi rồi rút khẩu súng năng lượng loại nhỏ từ hông ra, chuẩn bị ngắm chuẩn con quái vật kia mà tới.

- Đừng bắn, tôi từng thấy ghi chép về loài sinh vật này trong phòng thí nghiệm của bà Phùng Hợp, nó được gọi bà ta gọi là “người trong túi”.

Lâm Phi ngăn Đầu Lâu Hồng lại.

- Người trong túi, cái tên cũng rất hình tượng, nhưng tại sao không được bắn?

Đầu Lâu Hồng hỏi.

- Người trong túi là một chương trình nghiên cứu vũ khí sinh hoá của bà Phùng Hợp, tên khoa học là “thể phản công kích”. Bà Phùng Hợp lấy một số tù nhân của Bắc Đẩu Tinh làm thí nghiệm, nhưng đáng tiếc không thành công. Điều bà ta muốn đó là, khi bắn vào người trong túi, vết thương của nó sẽ bắn ra một thứ dịch thể kịch độc có thể ăn mòn về phía mục tiêu đã công kích nó. Không ngờ lại thấy thể hoàn chính của nó ở đây. Nhnah lên, chúng ta đi vòng qua nó.

Lâm Phi nói.

Nhưng hắn vừa định hành động thì xung quang bắt đầu vang lên nhiều âm thanh kỳ quái, đen kịt một mảng, ít nhất có tới mấy trăm người trong túi đi ra từ trong đám khói bao vây Lâm Phi và Đầu Lâu Hồng.

Sau những di chuyển của chúng, mặt đất đều chảy ra thứ dịch thể đen sì.

- Mau chạy thôi, nhân lúc chúng chưa bao vây lại.

Lâm Phi vừa nói vừa bế Đầu Lâu Hồng lên chạy ra khỏi đám khói trắng.

Khe hở giữa đám người trong túi này rất nhỏ, trong lúc Lâm Phi bế Đầu Lâu Hồng chạy, nửa người trên của một người trong túi đột nhiên đập vào đùi của Đầu Lâu Hồng. Chân Đầu Lâu Hồng bắt đầu bị ăn mòn biến thành màu xanh đen, cảm giác như bị a xít đổ vào vậy.

- Á, đau quá! Chân của tôi!

Đầu Lâu Hồng kêu lên đau đớn.

Lâm Phi vội dùng dị năng trở về năm giây trước, cảnh tượng phía trước của hắn nhanh chóng thay đổi. Lần này khi người trong túi sắp chạm vào chân Đầu Lâu Hồng thì Lâm Phi đã lách người tránh được. Hắn bế Đầu Lâu Hồng chạy ra khỏi vòng vây.

Cũng may tốc độ của Lâm Phi rất nhanh, hơn nữa lại có sự trợ giúp của dị năng, liên tiếp tránh được sự va đập với bọn người trong túi kia.

Hai người chạy khỏi vòng vây của người trong túi, Lâm Phi nhanh chóng thả Đầu Lâu Hồng xuống để nghỉ một lát.

Reng reng reng!

Tiếng chuông cảnh báo vang lên, khói mê trong thành phố bắt đầu cuộn trào.

- Thế giới “lý” tới rồi, chúng ta phải tăng tốc, nhanh chóng tới giáo đường để tránh nạn.

Lâm Phi vừa nói vừa bế Đầu Lâu Hồng lên, theo bản đồ hệ thống Chiến Thần đưa ra, chạy về phía giáo đường.

Tiếng chuông kêu một lúc thì dừng lại, thế giới lan tràn đầy khói trắng bắt đầu tối lại.

Lâm Phi đành thử Đầu Lâu Hồng xuống, lấy ra một cái đèn cầm tay trong nhẫn không gian.

Lâm Phi ấn núi khỏi động đèn, để cho Đầu Lâu Hồng cầm đèn chiếu đường đi.

Các công trình kiến trúc ở xung quanh bắt đầu tàn lụi, sụp đổ, rồi lại trở về hình dạng cũ. Giống như nhanh chóng trải qua hoả hoạn rồi phục hồi, sau đó lại bị lửa thiêu rụi vậy.

Chỉ trong mất giây mà các toà nhà xung quanh như trải qua cả quá trình mấy tiếng đồng hồ cháy rụi, hồi phục, lại cháy rụi.

Lâm Phi thấy một quán cà phê nhỏ ở bên cạnh, tấm biển gỗ màu trắng biến tành tro bụi rồi lại nhanh chóng hồi phục. Hơn nữa trên tường và mặt đất dính đấy thứ chất dịch màu đen vàng.

Cả thế giới này mù mịt thành một đống.

- Tôi có dự cảm không lành, Lâm Phi.

Đầu Lâu Hồng giữ chặt cánh tay Lâm Phi, nói.

- Không cần cô nói tôi cũng biết. Cô nhìn phía sau đi.

Lâm Phi nói, chỉ phía sau hai người.

Hoả La Phiên Sơn Thú quay người nhìn, một hàng những con quái vật kỳ quái, thân thể tứ chi giống như trẻ con, nhưng cái đầu lại như hoa ăn thịt người, ở giữa thò ra cái lưỡi to màu vàng.

Hơn nữa bên cạnh chúng còn có một số bé trai bụng to, ở bụng và hông mọc ra những cái đầu nhỏ.

Hai loại quái vật này bắt đầu chạy về phía Lâm Phi và Đầu Lâu Hồng.

Hai người rất hiểu nhau, cùng chạy đi.

- Đây là quái vật gì anh có biết không?

Đầu Lâu Hồng vừa chạy vừa hỏi.

- Quái vật có cái mồm to kia tôi không biết, nhưng quái vật có cái đầu mọc ở bụng thì tôi biết. Đó là chương trình nghiên cứu khác của bà Phùng Hợp, gọi là “đàn ông mang bầu”.

Lâm Phi nói.

- Đàn ông mang bầu, rất hình tượng. Trời ạ, rốt cuộc bà Phùng Hợp nghiên cứu gì vậy? Sao toàn nghiên cứu các loại quái vật khủng bố. Anh và bà ta có quan hệ gì? Tại sao lại hiểu các chương trình của bà ta thế?

Đầu Lâu Hồng cảm thán.

- Bà Phùng Hợp là giáo viên hướng dẫn y học của tôi. Bà ta có rất nhiều chương trình nghiên cứu, phần lớn là về con người, chủ yếu là phương diện y học sinh hoá. Tuy tôi không làm cùng hết nhưng cũng từng đọc ghi chép nghiên cứu và phương án dự định của bà ta.

Loài quái vật đàn ông mang bầu này là trong quá trình nuôi phôi nhân bản người, cho rất nhiều phôi với nhau, thông qua phương pháp đặc biệt, phá vỡ tổ chức phôi cho một gen biến dị, nuốt hết các tổ chức còn lại. Cô có thể hiều là ăn vào bụng rồi mọc ra từ bụng.

Lâm Phi mặt không đổi sắc nói với Đầu Lâu Hồng, nhưng nói được một nửa thì Đầu Lâu Hồng ngăn lại.

- Dừng, anh đừng nói nữa, tôi không chịu nổi đâu. Đừng nói nữa, anh hãy cho biết cách tiêu diệt nó đi.

- Trong kế hoạch của bà Phùng Hợp, nó rất khó đối phó, khả năng hồi phục của nó rất mạnh, chúng ta vẫn nên chạy đi thì hơn.

Lâm Phi nói.

Hai người lại chạy đi trong thế giới “lý” màu đen.

Keng, keng!

Tiếng kim loại va chạm vang lên từ phía trước hai người.

Một quái vật cao hơn ba mét, đầu đội mũ giáp tam giác, hoàn toàn không nhìn thấy đầu, tay cầm một thanh kiếm kim loại dài.

Nó này kéo thanh kiếm to trên mặt đất đi nhanh về phía Lâm Phi và Đầu Lâu Hồng.

Quái vật có cơ bắp cường tráng, nửa thân trên để trần, bên cạnh dưới đất nó còn có một đám sâu lúc nhúc, hoàn toàn chắn hết đường của Lâm Phi và Đầu Lâu Hồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play