Nhã Điển Na vẻ đầy hiếu kỳ cùng Lâm Phi, Ám Phi Hoa ngồi xuống bãi cỏ lớn trong bệnh viện, nhìn những người bệnh khác cũng bị nhốt trong lồng sắt như mình.
Nhã Điển Na thấy trong cái lồng ở bên cạnh có
một bệnh nhân nam, râu xoăn tít, đang quỳ dưới đất ăn cỏ, mặt còn đầy vẻ hưởng thụ.
- Cỏ rất ngon sao? Có mùi vị thế nào?
Nhã Điển Na gõ gõ cái song sắt, hỏi người bệnh kia.
Anh ta ngẩng lên nhìn Nhã Điển Na với ánh mắt cao ngạo rồi lại cúi xuống dùng răng gặm cỏ.
- Đừng làm phiền anh ta, anh ta nghĩ mình là ngựa, giờ đang ăn đấy.
Ngày nào cũng thế, anh ta nghĩ mình là loài động vật rất cao ngạo.
Ám Phi Hoa giải thích.
Nghe thế Nhã Điển Na không nói được gì nữa.
Lâm Phi nằm trên cỏ không bận tâm đến hoàn cảnh xung quanh Nhiệt độ ở
đây khá tốt, cỏ cũng mềm và sạch, lại không có tiếng ồn. Hắn vừa tắm mát xong, nằm trên cỏ là ngủ luôn.
Cuộc sống của Nhã Điển Na và Lâm Phi trong bệnh viên tâm thần hàng đầu Thiên Long Liên Bang bắt đầu như vậy.
Ba ngày đầu Nhã Điển Na đều rất tò mò về mọi thứ trong bệnh viện. Ngày
nào tỉnh dậy cũng nhìn ngó khắp nơi, hỏi han khắp chốn, rất thích thú.
Khi rảnh rỗi thì Nhã Điển Na bị Lâm Phi bắt tập thể lực.
Lâm Phi lúc thấy chán, miệng nói là chỉ dẫn cho Nhã Điển Na một vài kỹ
thuật đánh cận chiến, nhưng thật ra là đánh nhau với Nhã Điển Na.
Trong quá trình đánh nhau này Lâm Phi đang dần hồi phục thể lực đã có thể khắc chế hoàn toàn được công kích của Nhã Điển Na.
Trong quá trình đấu với Lâm Phi, Nhã Điển Na cũng dần nắm bắt được sức
mạnh thân thể mình và sự thay đổi của tốc độ, cũng luyện thành thục được các chiêu thức. Nhưng Lâm Phi cảm nhận được Nhã Điển Na vẫn thiếu một
thứ, đó chính là quyết tâm sát phạt.
Nhã Điển Na xuất chiêu không có được cái gọi là dục vọng nhất kích tất sát.
Nhã Điển Na ở bệnh viện tâm thần hàng đầu Thiên Long Liên Bang đến ngày thứ năm thì bắt đầu thấy chán. Ngày thứ sáu thì cô sắp phát điên.
Còn Ám Phi Hoa, trong mấy ngày vừa rồi cũng đã thuyết phục được viện
trưởng bệnh viện gia nhập đại gia đình Thánh Giáo.
Ngày thứ bảy, viện trưởng dẫn theo bốn bác
sĩ đến phòng của Ám Phi Hoa, Lâm Phi và Nhã Điển Na, đưa ba người vào
thang máy cũ kỹ lên đỉnh cao nhất của bệnh viện. Gió trên này rất mạnh,
thổi vào mặt cảm giác như dao cứa, nhưng cảnh sắc rất đẹp, có thể nhìn
thấy mọi thứ xung quanh đây, dòng sông bảo vệ thành phố rộng lớn, quái
thạch và vùng đất màu vàng đen bên ngoài, còn cả những bệnh nhân bị nhốt trong những chiếc lồng sắt trên bãi cỏ.
Mấy người Lâm Phi
theo viện trưởng lên đỉnh cao nhất toà nhà, đi loanh quanh một vòng thì
được viện trưởng dẫn đến một căn phòng nhỏ.
Bên trong căn phòng này có một chiếc tàu vận chuyển cao cấp loại nhỏ.
Lão viện trưởng đến bên cạnh Ám Phi Hoa, cung kính nói.
Ám Phi Hoa không đáp mà chỉ gật đầu.
Cửa tàu mở ra, Ám Phi Hoa đưa Lâm Phi và Nhã Điển Na vào trong. Dưới sự điều khiển của một phi công cốt cán của Thánh Giáo, con tàu nhanh chóng bay lên.
Trong phòng nghỉ.
- Các anh theo tôi về phát triển Thánh Giáo nhé? Thánh Giáo rất cần anh.
Ám Phi Hoa nhìn Lâm Phi chăm chú.
- Thánh Giáo chắc là có những nhân viên như kiểu gián điệp trong quân
đội của Thiên Long Liên Bang đúng không? Bảo họ tìm giúp tôi một người.
Bà Phùng Hợp ở viện nghiên cứu hàng đầu trong Học viện quân sự Bắc Đẩu
là Thái Sơn Bắc Đầu trong giới y học, phải tìm được trong vòng ba tuần,
giết được thì tốt nhất hãy giết bà ta đi. Nếu cô làm được việc này thì
tôi sẽ trợ giúp cô mấy năm.
Lâm Phi nói với Ám Phi Hoa.
Ám Phi Hoa nghe thế, lập tức lấy máy liên lạc ra gọi mấy số bảo thủ hạ
tìm thông tin về vị trí của bà Phùng Hợp lúc này đang bị quân đội giấu
đi, đồng thời tổ chức người ám sát bà ta.
Nhưng rồi rất nhanh Ám Phi Hoa đã ủ rũ buông máy xuống.
- Xem ra trong thời gian ngắn tôi không thể hoàn thành được việc giết
bà Phùng Hợp rồi. Vì sự kiện chiến sĩ sinh hoá mà bà ta đã được quân đội bảo vệ rất nghiêm mật ở trong viện nghiên cứu bí mật. Trong đó các
thiết bị phòng trống đột nhập rất cao cấp, giáo đồ của tôi trong ba tuần căn bản không giết được bà ta. Lâm Phi, anh và bà ta có thù sao? Anh
giúp tôi phát triển Thánh Giáo, mấy năm nữa Thánh Giáo lớn mạnh, tôi
nhất định sẽ cho thủ hạ giết bà ta.
Ám Phi Hoa nói.
- Thôi, không giết bà Phùng Hợp nữa. Cô giúp tôi tìm một người, một
thiếu nữ hải tặc, có biệt hiệu “Đầu Lâu Hồng”. Hẳn là cô ấy rất nổi
tiếng, tìm được thì đừng hại cô ấy mà đưa đến đây, nói Lâm Phi muốn gặp.
Ngoài ra tìm cho tôi và Nhã Điển Na một tinh cầu ít người, chuẩn bị một phòng huấn luyện kỹ thuật cao, có tất cả các thiết bị rèn luyện có thể
nghĩ tới như thuốc hồi phục thể lực, khoang chữa bệnh… Tôi và Nhã Điển
Na cần bế quan rèn luyện trong ba tuần.
Sau khi bế quan xong, nếu chúng tôi còn sống thì tôi hứa trong vài năm tới tôi và Nhã Điển Na sẽ ngầm trợ giúp cho sự phát triển của Thánh Giáo.
Lâm Phi nói.
Ám Phi Hoa nghĩ, không hỏi Lâm Phi nguyên nhân, chỉ gật đầu đồng ý.
Ám Phi Hoa cầm máy liên lạc lên bảo với phi công đến một tinh cầu nhỏ do Thánh Giáo khống chế.
Ám Phi Hoa làm theo yêu cầu của Lâm Phi, dùng ba ngày để chuẩn bị một khu huấn luyện thể lực cao cấp cho hắn.
Rồi hai tuần sau đó, Lâm Phi cùng Nhã Điển Na bắt đầu điên cuồng huấn
luyện nâng cao khả năng chiến đấu để có thêm khả năng sống sót trong các nhiệm vụ sau này…
Sau khi thời hạn một tháng giết bà Phùng
Hợp, Lâm Phi toàn thân võ trang kéo Nhã Điển Na vào trong không gian
chiến trường sinh hoá chịu trừng phạt nhiệm vụ. Chiến trường sinh hoá
không có con người mà chỉ có quái vật và sinh hoá thú, người biến dị.
Sau trận chiến đầy máu tanh, hai người mới may mắn hoàn thành nhiệm vụ
trừng phạt này, thoát khỏi nhiệm vụ chiến trường sinh hoá trong tình
cảnh thập tử nhất sinh.
- Sau này nhất định tôi sẽ cố gắng
hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống Chiến Thần, sẽ không bao giờ chịu nhiệm vụ trừng phạt nữa. Nhiệm vụ trừng phạt đúng là chui vào chỗ chết.
Nhã Điển Na cảm thán.
Sau khi trải qua nhiệm vụ chiến trường sinh hoá này, khả năng chiến đấu và thể lực, tinh thần lực của Nhã Điển Na và Lâm Phi đều được nâng lên
rất nhiều.
Đầu Lâu Hồng, hải tặc Tinh Tế lúc này đã bị Ám Phi Hoa bắt trói tới trước mặt Lâm Phi.
Đầu Lâu Hồng nhìn thấy Lâm Phi thì vô cùng kích động. Hắn nói lại cách
hoàn thành nhiệm vụ cánh cửa quá khứ cho Đầu Lâu Hồng. Chỉ khi không
gian thông tới hắc động bảo tàng khởi động lại, hai người cùng vào cánh
cửa tương lai mới hoàn thành được nhiệm vụ cánh cửa quá khức.
Lâm Phi khuyên Đầu Lâu Hồng trong mấy năm còn lại hãy thả lỏng, ở lại
tinh cầu này sống cuộc đời của một thiếu nữ bình thường, đợi khi tới
lúc, hai người sẽ cùng rời khỏi thế giới này.
Nhưng Đầu Lâu
Hồng không thích cuộc sống an dật, vẫn muốn đi làm thủ lĩnh hải tắc, mặc cho đề nghị của Lâm Phi, vẫn chọn rời khỏi tinh cầu này.
Lâm Phi và Nhã Điển Na ở lại tinh cầu này, cố gắng tránh hết mọi khả năng
nhiệm vụ của hệ thống phát sinh và Lâm Phi cũng ngầm chỉ điểm cho Thánh
Giáo.
Vì có cái máy tiên tri là Lâm Phi nên tốc độ phát triển của Thánh Giáo vô cùng kinh người.
Nhưng những ngày tháng tươi đẹp không được lâu, nạn sâu và hoa ăn thịt
người vốn dĩ được Lâm Phi ngăn chặn đã vì sự lười biếng của chúa cứu thế Lâm Phi đã bùng phát trong vũ trụ.
Cả nhân loại phải đối mặt với hai tai hoạ huỷ diệt tới liên tiếp, số người tử vọng không ngừng
tăng lên, mà sâu bọ và hoa ăn thịt người cũng phát sinh biến dị, trở nên không thể ngăn chặn nổi.
Thiên Long Liên Bang và Bách Thú Đế Quốc cùng tuyên bố đình chiến, hợp lực chống lại hai nguy cơ có thể
khiến nhân loại tuyệt diệt kia trước. Lúc này sâu và hoa ăn thịt người
đã phân bố khắp vũ trụ, Lâm Phi căn bản không thể dùng cách cũ để đối
kháng với chúng nữa.
Sau đó là trận chiến giữa con người và sâu bọ, có cả hoa ăn thịt người nữa. Một trận chiến vô cùng lâu dài và gian khổ.
Hai ba năm sau, đối mặt với hoa ăn thịt người và sâu bọ, xã hội con
người đi gần tới ranh giới của sự huỷ dệt, số người tử vong đã đạt tới
hơn chín mươi phần trăm, một con số đáng sợ.
Sau hàng trăm
trận đại chiến đầy máu tanh, quân đội chính quy của Thiên Long Liên Bang và Bách Thú Đế Quốc gần như bị huỷ diệt toàn bộ.
Số người còn lại dưới sự dẫn dắt của Thánh Giáo được Lâm Phi ngầm chỉ huy đến tránh nạn ở một vài tinh hệ khá xa.
Hạm đội hải tặc của Đầu Lâu Hồng cũng bị tổn thất, thương vong, bị đồng hoá thành nửa người thực vật.
Cũng may Lâm Phi dẫn hạm đội Thánh Giáo đến cứu kịp thời, Đầu Lâu Hồng
cũng được Lâm Phi cứu, nhưng sau khi kiểm tra, Lâm Phi phát hiện Đầu Lâu Hồng đã bị nhiễm quá sâu, quá trình biến dị thành thực vật đã không thể nghịch chuyển được nữa.
Lâm Phi đành tiêm cho Đầu Lâu Hồng
một số thuốc rồi cho vào khoanh lạnh để giảm tốc độ thực vật hoá. Còn
Nhã Điển Na trải qua nhiều trận chiến đã trở thành nữ Chiến Thần của
nhân loại. Nhã Điển Na trở thành trụ cột tinh thần để con người chống
lại nạn sâu bọ và hoa ăn thịt người.
Hai năm trước Lâm Phi
cũng đón bà Phùng Hợp đến để nghiên cứu vũ khí và chiến sĩ sinh hoá.
Chính vì có vũ khí sinh hoá ra chiến trường mà con người không bị tuyệt
diệt, giữ được một vài tinh hệ cuối cùng làm nơi sinh sống cho nhân
loại.
Sắp đến lúc hắc động bảo tàng hải tặc mở ra, Lâm Phi để tất cả những thông tin mình biết, thành quả nghiên cứu vào trong một
cái đĩa, giáo cho Nhã Điển Na, Ám Phi Hoa và bà Phùng Hợp.
Hắn dẫn theo Đầu Lâu Hồng lúc này hơn một nửa thân thể đã trở thành thực vật, đến không gian bảo tàng
Lâm Phi lái phi thuyền vào trong hắc động, đến cung điện thần bí kia một lần nữa.
Trong cung điện hắn nhìn thấy hai cánh cửa lớn, “cửa tương lai” và “cửa quá khứ”.
Lâm Phi đem Đầu Lâu Hồng ra khỏi khoang lạnh, đẩy cánh cửa tương lai ra, ôm theo Đầu Lâu Hồng bước vào trong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT