- Còn muốn chạy sao? Không có khả năng đâu. Tôi cảm thấy nói chuyện
phiếm với cậu không tệ. Cậu cùng đường với tôi, chúng ta cùng đi thôi.
Nữ học viên vừa nói vừa lau mết máu trên tay lên thi thể người đàn ông, sau đó bảo Lâm Phi đi với cô qua mấy cái ngõ tối tăm này.
- Đừng mà. Chúng ta là cô nam quả nữ, đi cùng nhau tiện.
Lâm Phi từ chối ngay. Đi cùng với người bị Hệ Thống Chiến Thần phụ thân, trời mới biết sẽ có nhiệm vụ gì hiện ra.
- Cậu chọn lựa đi. Đi cùng tôi hoặc là tôi giết cậu đi. Dù sao tôi cũng giết cả trăm người rồi, hôm nay có thêm một người cũng chả sao.
Nữ học viên nói với Lâm Phi.
- Chị hai à, cô tàn nhẫn thế. Đi thôi. Chúng ta ăn một chút, uống một
chút. Vừa rồi bị cô kích thích, giờ cảm thấy hơi đói rồi.
Lâm Phi bất đắc dĩ nói, mang theo người thừa kế Hệ Thống Chiến Thần này đi ra ngoài ngõ.
- Cậu còn có thể ăn sao?
Nữ học viên hơi ngạc nhiên nhìn Lâm Phi bên cạnh, nói.
- Vì sao lại không thể ăn chứ? Không phải chỉ là giết người thôi sao? Ăn không được nữa thì đói chết à?
Lâm Phi bình tĩnh đáp.
Hai người đi lang thang không mục đích bên trong thành phố. Lâm Phi
thấy ánh mắt của nữ học viên lộ vẻ mê mang. Đương nhiên hiện tại Lâm Phi cũng cảm thấy rất mê mang.
Hai người cùng đi, dáng vẻ nhàn nhã như một đôi tình lữ.
Cuối cùng hai người cũng đi tới cạnh một nhà hàng bán đồ nướng than hoa, sau đó dừng lại.
- Ông chủ, mang tới hai suất thịt bò, hai bình rượu và đĩa cá nướng tới đây.
Lâm Phi lên tiếng nói với ông chủ.
Sau đó hắn và nữ học viên này ngồi xuống ghế, phía trước là một chiếc bàn thấp, có đặt một lò nướng nhỏ.
- Muốn ăn đồ nướng thì phải ăn đồ nướng theo kiểu truyền thống mới
ngon. Cô nhìn thịt bò đỏ máu này đi, dai nhách. Nướng trên lò phải sao
giống như thịt người vừa bị cắt ra, còn chảy máu mới ngon nhất.
Lâm Phi nói với nữ học viên kia.
Nghe Lâm Phi nói thế, sắc mặt của nữ học viên bắt đầu trắng hẳn, lập
tức chạy tới một gốc cây nhỏ bên đường, nôn thốc nôn tháo. Cô nôn hết
một trận mới bắt đầu lấy giấy ăn lau, sau đó ngồi về vị trí cũ.
- Không được nhắc tới thịt người. Cái tên biến thái này.
Nữ học viên hung hăng nhìn Lâm Phi.
- Hôm nay cô giết hơn trăm người đều không biến sắc, hiện giờ nhìn thấy thịt bò đỏ máu lại nôn. Rốt cục chúng ta ai mới biến thái đây?
Lâm Phi nhìn nữ học viên, buồn cười nói.
- Tôi là vì sống sót, vì cứu vớt tương lai, vì trở thành Chiến Thần
siêu cấp mới phải chém giết. Nhưng như cậu, ăn cơm lại tưởng tượng ra ăn thịt người thì đúng là chẳng hợp gì cả.
Nữ học viên lạnh lùng nói với Lâm Phi.
- Thế thì tôi sai rồi. Sau khi Hệ Thống Chiến Thần bắt cô hoàn thành
nhiệm vụ giết trăm người thì chắc phải cho cô nhiệm vụ tiếp theo rồi hả?
Lâm Phi lên tiếng hỏi.
- Sao cậu lại biết Hệ Thống Chiến Thần? Thật ra cậu có thân phận gì? Cậu là bạn học của tôi hay là ai hả?
Nữ học viên buông đồ ăn xuống, hai tay đặt trên ban, nhìn Lâm Phi đầy phòng bị.
- Tôi là bạn học của cô, nhưng tôi thông qua một số quan hệ mà hiểu rất rõ Hệ Thống Chiến Thần bên trong cơ thể. Nói xem hắn cho cô lựa chọn
nhiệm vụ thế nào, tôi sẽ khuyên cô một chút.
Lâm Phi không thèm quan tâm tới hành động của nữ học viên, gắp một
miếng thịt bò đã được nướng chín, chấm tương rồi cho vào miệng ăn.
- Cậu có cần phải vừa ăn vừa nói không?
Nữ học viên lạnh lùng nói với Lâm Phi.
- Ăn với nói chẳng có gì mâu thuẫn cả. Rất nhiều vấn đề cần hỏi, vừa ăn vừa nói tiết kiệm thời gian hơn.
Lâm Phi trả lời, lại đặt một miếng thịt bò lên lò.
- Được rồi, tôi cho cậu biết Hệ Thống Chiến Thần đã cho tôi lựa chọn,
tốt nhất là cậu đừng lừa tôi, nếu không người tôi giết đầu tiên là cậu
đó.
Nữ học viên suy nghĩ một chút liền nói với Lâm Phi.
- Hệ Thống Chiến Thần cho tôi hai lựa chọn nhiệm vụ. Một là tiếp tục
chém giết, còn phải giết một ngàn người, vạn người, phần thưởng không
biết.
- Một là tiến vào không gian nhiệm vụ ảo, hoàn thành huấn luyện chiến đấu sơ cấp, chiến đấu với gương.
- Tôi kiến nghị cô vào không gian nhiệm vụ ảo, hoàn thành chiến đấu với gương đi. Chiến đấu với gương chính là cô chiến đấu với bản thân mình.
Chỉ cần tự đánh bại mình là hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa năng lực chiến
đấu sẽ tăng lên một bậc.
Lâm Phi nói với nữ học viên.
Đương nhiên Lâm Phi còn có câu chưa nói, chỉ thầm nghĩ trong lòng:
- Nhớ lúc đó mình chiến đấu với gương đã chết vô số lần, suýt nữa thì
tinh thần lực hao hết mà sụp đổ bên trong không gian nhiệm vụ. Xác suất
tử vong trong nhiệm vụ chiến đấu với gương tương đối lớn. Hơn nữa nữ học viên này nếu chọn nhiệm vụ giết ngàn người thì sợ là người đầu tiên sẽ
chọn mình.
- Xem ra cậu thật sự hiểu rõ Hệ Thống Chiến Thần. Tại sao cậu lại theo đuôi tôi? Rốt cục cậu có mục đích gì?
Nữ học viên đột nhiên cầm đũa, chỉ chỉ vào cổ họng Lâm Phi.
- Bà chị à, đừng có thần kinh nữa. Không phải tôi theo cô mà là cô theo tôi muốn giết tôi. Tôi muốn chạy mà cô không tha cho tôi đấy.
Lâm Phi bình tĩnh đáp, sau đó nướng thịt ăn tiếp. Đương nhiên nếu như
chiếc đũa của cô gái này mà dám tiến thêm một chút nữa thì Lâm Phi chuẩn bị chiến đấu liều chết với cô.
Nghe Lâm Phi trả lời, nữ học viên lại thu chiếc đũa lại.
- Cậu làm tôi cảm thấy rất kỳ quái. Tôi quyết định rồi. Cậu phải đi
cạnh tôi. Đêm nay tôi phải thử chiến đấu với gương một lần. Cậu ăn mau
đi, ăn xong thì đi với tôi.
Nữ học viên nói với Lâm Phi.
- Đi với cô à? Đi dâu chứ? Đã hơn nửa đem rồi. Chúng tôi ăn xong thì ai về nhà nấy thôi.
Lâm Phi lên tiếng đề nghị.
- Tôi không về chỗ mình được. Giết nhiều người như vậy, khẳng định
quanh đó có cảnh sát mai phục. Đêm nay chúng ta đi thuê nhà trọ ở đi.
Cầm chứng minh nhân dân của cậu đi. Nghe nói thuê phòng trọ chỉ cần
chứng minh nhân dân là được. Đêm nay chúng ta sẽ ngủ ở đó.
Nữ học viên tóc dài nói với Lâm Phi.
- Cái gì? Thuê phòng à? Cô đúng là cố gắng thật. Ban ngày giết người, buổi tối lại muốn thuê phòng với tôi.
Lâm Phi nhìn nữ học viên bên cạnh, lần này đánh giá dáng vẻ của cô rất
nghiêm túc. Mặt thon, ngực nhỏ đang trưởng thành, cũng coi như là một
tiểu mỹ nhân.
- Cậu nhìn kiểu háo sắc như thế nữa tôi sẽ
thiến cậu ngay. Đừng có mà mơ. Ở cùng cậu chỉ là để hạ thấp khả năng bị
lộ của tôi thôi.
Nữ học viên nắm tay, nói với Lâm Phi.
- Cô nói nhầm rồi. Tôi biết những nhà trọ khi thuê phòng cũng không cần tới chứng minh nhân dân đâu.
Lâm Phi nói với nữ học viên bên cạnh mình.
- Thế thì cần gì?
- Cần tiền là đủ rồi. Căn bản không cần chứng minh thư.
Lâm Phi cười to đáp.
- Vậy thì cậu cũng đừng có chạy, ở cùng với tôi đi.
Nữ học viên tức giận, nói với .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT