Dưới tầng hầm trong lòng đất, tiểu công chúa đang cố gắng luyện tập
Hoàng Cực Cửu Trảm. Cô không ngừng thử dung hợp chín chín tám mốt chiêu
thành một chiêu.
Ngộ tính của Ngô Tiểu Man rất cao. Trước
kia, tại hoàng cung, thú vương lần đầu dạy cô và Ngô Địch chiêu thức
tiến công cơ giáp, Ngô Tiểu Man chỉ cần nghe phụ hoàng giảng giải một
lần là hiểu. Anh trai Ngô Địch của cô phải nghe hai ba lần mới có thể
học được.
Lúc đó Ngô Tiểu Man tại Bách Thú Đế Quốc vẫn là một cô gái mười sáu tuổi, rất ham chơi, căn bản không dùng toàn tâm toàn ý
với điều khiển cơ giáp. Cho dù là như vậy, ba ngày đánh cá, hai ngày
phơi lưới, cô vẫn không phân trên dưới với Vương Hân Nhi Chiến Thần
Vương gia.
Kể từ khi bị Lâm Phi bắt tới nhà tù dưới đất, Ngô
Tiểu Man có muốn ham chơi cũng không chơi đùa được nữa. Hiện thực tàn
khốc làm cho trình độ điều khiển cơ giáp của cô tăng vọt.
Cho dù là thiên tài hơn người, muốn cô trong thời gian ngắn dung hợp tuyệt
học đệ nhất thiên hạ Hoàng Cực Cửu Trảm là cực kỳ khó khăn.
Ngô Tiểu Man đã dựa theo phương thức ra chiêu mà rót gọi tám mươi một
chiêu Hoàng Cực Cửu Trảm thành chín chiêu nhưng chín chiêu còn lại này,
mỗi chiêu đều đánh vào một góc độ bất đồng, mỗi chiêu đều có quỹ tích
vận chuyển khác nhau rất lớn.
Ngô Tiểu Man mặc quần áo hầu
gái ngồi trên giường mình. Lúc này trong đầu đang đều luẩn quẩn chiêu
thức của Hoàng Cực Cửu Trảm. Chín chín tám mươi mốt chiêu đao pháp không ngừng xoay quanh não cô. Suy nghĩ hồi lâu, cô cũng không nghĩ ra được
làm sao để dung hợp hoàn toàn những chiêu đao pháp này thành một.
Ngô Tiểu Man nhìn Tà Long ngồi chồm hỗm. Con chó to này giờ đang lười biếng phơi nắng.
- Tà Long, mày nói xem làm sao tao mới có thể dung hợp Hoàng Cực Cửu
Trảm thành công đây? Tao không thể dung hợp Hoàng Cực Cửu Trảm thành
công thì không đánh được cái tên chủ nhân bại hoại Lâm Phi kia, không
thể quay về Bách Thú Đế Quốc. Mày cũng không thể làm được thần thú hộ
quốc của Bách Thú Đế Quốc đâu. Sao đời mày và đời tao lại bị kịch thế
này?
- Gâu gâu.
Tà Long kêu hai tiếng.
Lúc này trong lòng Tà Long đang nghĩ:
- Lâm Phi là ác ma, là ma quỷ chính thức. Cô là người, đánh thắng hắn
mới là lạ đấy. Đại tiểu thư à, nếu cô đánh bại được hắn thì mới là bi
kịch đời tôi đấy. Cô chỉ cần trung thực ở chỗ này đi. Đợi qua vài tháng
nữa, tôi hết thời gian phục dịch, có thể biến lại thành người rồi. Tôi
là người đó, cũng không muốn bị mang tới Bách Thú Đế Quốc làm thần thú
hộ quốc gì đó. Tôi là người, tôi nhất định phải trở lại làm người. Cho
dù hiện tại tôi đi bằng bốn chân thì cũng chỉ là tạm thời thôi.
Ngô Tiểu Man tâm tình tương đối xúc động, ném quả bóng về phía đầu giường.
- Tà Long, xuất kích.
Ngô Tiểu Man chỉ về hướng quả bóng mà hô.
Tà Long nhìn quỹ tích quả bóng bị ném đi, nghe thấy lệnh nữ chủ nhân.
Hắn biết cô gái này tương lai sẽ trở thành người phụ nữ của Lâm Phi, trở thành chị cả của mình. Sợ hãi đối với Lâm Phi khiến Tà Long không dám
vi phạm mệnh lệnh của Ngô Tiểu Man, lập tức tung bốn chân, chạy về phía
quả bóng.
Vài giây sau, Tà Long ngậm quả bóng, vẫy đuôi chó đi tới trước mặt Ngô Tiểu Man.
- Ồ? Giờ mới chú ý, sao mày lại trở nên linh hoạt như vậy? Trước không
phải đi một bước là ngã sao? Không ngờ giờ đã mang bóng về nhanh như
thế.
Ngô Tiểu Man thấy Tà Long mang bóng về vô cùng mau lẹ thì hết sức kinh ngạc.
- Đúng rồi. Mày là được tao huấn luyện. Mỗi ngày tao ném bóng cho mày
được huấn luyện nhiều hơn, cơ thể liền linh hoạt ra. Tao muốn dung hợp
Hoàng Cực Cửu Trảm, đầu tiên phải không ngừng tập luyện chín chín tám
mươi mốt chiêu thức đó. Tao cần phải có một thanh đao. muốn cơ thể hoàn
toàn hiểu rõ được đao ý của mỗi chiêu thì mới có thể dung hợp thành công được. Tôi chỉ có thể sáng tạo chiêu thức mới ở trong hiện thực thì mới
có thể thi triển ra bên trong cơ giáp. Tà Long, vô cùng cám ơn mày.
Ngô Tiểu Man nghĩ tới đây, vẻ lo lắng trên khuôn mặt biến mất, vỗ vỗ đầu Tà Long khen ngợi.
Tà Long nghe nữ chủ nhân nói, trong lòng thầm nghĩ:
- Cơ thể ông đây biến thành linh hoạt là do rèn luyện nhưng không phải
là cái loại rèn luyện trẻ con của cô. Mỗi tuần tôi bị Lâm Phi lôi tới
đấu trường ngầm chém giết, đấu chó máu chảy đầm đìa. Vì sống sót, tôi
chỉ có thể liều mạng cắn xé. Số con chó bị tôi cắn chết đã lên tới ba
đơn vị đếm rồi đấy.
Buổi tối, Lâm Phi xuất hiện ở tầng hầm ngầm.
Loạt xoạt, loạt xoạt. Cửa sắt giam giữ Ngô Tiểu Man đã hai năm không sửa chữa, hơi rỉ sét, phát ra tiếng cọ xát.
- Chủ nhân, tôi có một yêu cầu nhỏ.
Ngô Tiểu Man thấy cửa lớn của tầng hầm được mở ra, lập tức nói.
- Yêu cầu gì? Cô không phải vừa mới qua sinh nhật sao? Cô đừng quá tham lam, cần phải biết giới hạn.
Lâm Phi vội vã đáp. Sinh nhật thứ mười tám của Ngô Tiểu Man đã làm hắn
phải bận rộn liên tục hồi lâu mới khiến thú vương tức không thể lo cuộc
sống được, thành công đưa binh quyền vào tay anh trai cô ta.
Đối với yêu cầu của Ngô Tiểu Man, Lâm Phi đã hiểu rõ lắm rồi. Bởi thế
hắn lập tức khuyên bảo. Hắn hơi lo, tiểu công chúa lại nhắc tới một yêu
cầu cổ quái nào đó, sau đó Hệ Thống Chiến Thần liền bắt hắn chấp hành.
- Tôi yêu cầu điều này là để đánh bại anh. Tôi muốn tự sáng tạo ra võ công đánh bại anh.
Ngô Tiểu Man vô cùng tự tin nói.
- Tốt lắm. Nhưng chuyện cô sáng tạo ra võ công liên quan gì tới yêu cầu này?
Lâm Phi trả lời rất bất cần.
- Vì sáng tạo ra chiêu thức, tôi muốn một thanh đao. Đại khái là lớn
từng này, nặng một chút, chừng năm cân đi. Vung lên thuận tay một chút.
Vì sáng tạo chiêu thức, tôi muốn một thanh đao thuận tay.
Ngô Tiểu Man vung tay nói.
Lâm Phi nhìn Ngô Tiểu Man tả làm thanh trường đao dài mười mấy tấc. Hắn nhìn vòng quanh tầng hầm một hồi, ánh mắt nhìn tới thớt thái thức ăn.
- Cô có đao rồi mà còn không biết đấy. Hơn nữa hai năm nay cô dùng vẫn rất thuận tay mà. Ha ha.
- Ý anh nói là...
Ngô Tiểu Man nhìn theo ánh mắt của Lâm Phi, thấy con dao thái thịt trên thớt.
Đao dài mười mấy tấc. Ngô Tiểu Man đi tới, nắm trong tay.
Hai năm nay, Ngô Tiểu Man bởi cuộc sống thúc bách nên bắt buộc phải tập nấu ăn, ăn thức ăn mình nấu.
Khả năng nấu nướng không ngừng tăng lên, sử dụng dao đã giống như người phụ nữ của gia đình rồi, vô cùng thuận tay. Tay phải Ngô Tiểu Man nắm
con dao thái thịt, vung dao dựa theo chiêu thức của Hoàng Cực Cửu Trảm.
- Vung lên cũng thuận tay thật!
Ngô Tiểu Man cảm thán nói.
- Tôi sẽ dùng con dao này, sáng tạo ra chiêu có thể đánh bại anh bên trong Cơ Giáp Đế Quốc.
Ngô Tiểu Man nắm con dao thái thịt, trịnh trọng nói.
- Tôi chờ mong ngày đó đấy. Nhưng trước khi đánh bại tôi, cô hãy dùng
nói thái thịt, nấu cơm chiều đi. Ăn xong cơm chiều, tôi còn phải đốc
thúc cô rèn luyện cơ thể nữa.
Lâm Phi cười ha hả nói.
Bách Thú Đế Quốc.
Hoàng cung.
Thú vương đang nằm trong tẩm cung. Lúc này cơ thể hắn đã hồi phục rồi
nhưng trái tim bị tổn thương rất lớn, già hơn hai mươi tuổi so với một
tháng trước.
Theo lão thú vương thấy thì tuyệt học của hoàng
gia là từ tay hắn mới bị Thiên Hạ Đệ Nhị học, sau đó trở thành những
chiêu thức thấy ở khắp nơi. Thú vương cảm thấy mình không còn mặt mũi
nào đi gặp liệt tổ liệt tông Bách Thú Đế Quốc nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT