Áo Đinh Đặc ở
tiền tuyến đã gần một năm rồi, cuộc sống ngoài tiền tuyến một năm nay,
hắn không ngừng chiến đấu với quân địch, trước mỗi lần khai chiến, vì sợ chết mà hắn run bắn người.
Nhưng mỗi khi muốn rút lui, cứ nghĩ
tới Lâm Phi, nghĩ tới căn phòng cao su màu xanh khủng khiếp kia là sự sợ hãi chiến tranh hoàn toàn biến mất.
Gần một năm ngoài tiền
tuyến, Áo Đinh Đặc đã tiêu diệt được 201 cỗ người máy của quân địch.
Trên quân phục của hắn hiện giờ đã đeo quân hàm thiếu tá.
Áo Đinh Đặc lúc này cũng có chút danh tiếng ở Pháp La Nhĩ Tinh, Bách Thú Đế
Quốc, được chiến sĩ trên tiền tuyến bên Bách Thú Đế Quốc gọi là cuồng
chiến sĩ. Rất ít chiến sĩ Bách Thú Đế Quốc sống được dứoi tay cỗ máy Cự
Hùng của Áo Đinh Đặc.
Nhìn bốn mươi chữ “chính” trên tường trong
phòng ngủ của mình, tâm trạng Áo Đinh Đặc vô cùng phức tạp, hắn biết đến lúc xin nghỉ năm rồi.
Theo quân quy Thiên Long Liên Bang, tướng
sĩ có quân hàm từ thượng uý trở lên mỗi năm có một lần nghỉ năm, Áo Đinh Đặc đã hoàn thành vượt mức nhiệm vụ rồi, hắn vừa tham gia một trận
chiến ác liệt.
---
Áo Đinh Đặc đến văn phòng tổng chỉ huy.
- Tổng chỉ huy, tôi muốn xin nghỉ một tháng, tôi muốn về Bắc Đẩu Tinh thăm bạn bè.
Áo Đinh Đặc nói với tướng chỉ huy.
- Vừa hay đến lúc chiêu mộ lính mới, tôi sẽ xin với hạm đội số chín mời
cậu làm người phụ trách đến Bắc Đẩu Tinh chiêu mộ lính mới vậy, coi như
đi công tác. Trong một năm từ thượng uý lên thiếu tá, có thể làm tấm
gương cho hạm đội số chín rồi.
Tướng chỉ huy nghĩ một chút rồi nói.
- Được.
---
Mấy ngày sau, Áo Đinh Đặc đến Bắc Đẩu Tinh.
Trước tiên hắn về biệt thự của mình, tuy đây là nơi thứ hai hắn không muốn
đến nhất. Nơi hắn không muốn đến nhất chính là viện y học của bà Phùng
Hợp, hắn mãi mãi không thể quên căn phòng cao su khủng bố đấy.
Lái xe đến trước biệt thự, Áo Đinh Đặc có chút không dám tin đây là biệt
thự của mình, bên ngoài không có một ngọn cỏ nào. Hắn mới đi một năm mà
môi trường quanh biệt thự đã thay đổi lớn như vậy.
Áo Đinh Đặc
vào biệt thự, hắn nhìn thấy một cây anh đào, chính là cây anh đào mà
dưới gốc chôn người bạn tốt nhất của hắn ở Bắc Đẩu Tinh, La Thiên.
Chính hắn đã tự tay mình đào hố rồi chôn La Thiên bị Lâm Phi giết xuống đó.
Áo Đinh Đặc bước nhanh vài bước đến cạnh cái cây, có thể nói chính nó đã bắt đầu ác mộng của hắn.
- Huynh đệ, tuy cậu chết rồi nhưng đã được giải thoát. Huynh đệ tôi cả
đời này không thể báo thù cho cậu được rồi. Lâm Phi là một tên ác ma,
tôi đã là tuỳ tùng của ác ma rồi.
Áo Đinh Đặc thầm nói với cây anh đào.
Tiểu công chúa lúc này đang ngồi trên giường trong phòng giam. Sau khi Lâm Phi đi, cô chán nản ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dưới phòng này có một ô cửa sổ sát nhỏ, cửa sổ vừa hay nhìn ra cây anh đào,
lúc này tiểu công chúa đang kinh ngạc nhìn thấy một người con trai khôi
ngô tuấn tú mặc quân phục liên bang.
- Tại sao quân nhân liên bang lại xuất hiện ở đây?
Cô nghĩ.
Để được tự do, cô bắt đầu hét:
- Cứu tôi với, cứu tôi khỏi đây. Tôi bị Lâm Phi bắt tới đây, tôi bị một tên điên bắt cóc!
Tiếng hét của tiểu công chúa đã kinh động đến Áo Đinh Đặc, hắn quay lại.
- Cô…cô là ai?
Áo Đinh Đặc kinh ngạc nhìn thấy một tiểu mỹ nữ chưa đến hai mươi tuổi,
đang đứng trong song sắt, mặt quần áo người hầu, đang đáng thương nhìn
hắn.
Áo Đinh Đặc nhớ căn phòng kính của hắn không có song sắt, đây chắc là do Lâm Phi mới lắp thêm để nhốt người.
Nhìn cô gái nhỏ đó, Áo Đinh Đặc lại tin chắc thêm Lâm Phi là ác ma, ác ma
nhốt cả một cô gái nhỏ, nhưng thân là tuỳ tùng hắn không dám phản kháng.
- Tôi…
Tiểu công chúa bỗng ngập ngừng, cô không thể nói mình là công chúa của Bách
Thú Đế Quốc, người kia là quân nhân của Thiên Long Liên Bang, mà hai
nước đang chiến tranh, nếu nói thân phận thật thì chỉ có thể đổi nhà tù
mà thôi, từ nhà tù của Lâm Phi sang nhà tủ của quân đội Thiên Long Liên
Bang..
Lúc Áo Đinh Đặc quay người tiểu công chúa đã nhận ra quân hàm của hắn, là thiếu tá.
- Tôi là học sinh ở trường bên cạnh, tôi chỉ là một học sinh bình thường, trên đường đi học bị Lâm Phi đánh ngất rồi bắt tới đây. Lâm Phi là một
tên điên, ngày nào hắn cũng bắt tôi tập luyện, còn không cho tôi tự do.
Đại ca, mau thả tôi ra. Tôi muốn gặp bố mẹ.
Tiểu công chúa nói.
- Tại sao Lâm Phi lại ép cô tập luyện? Lẽ nào cô lạic hru động yêu cầu làm tuỳ tùng?
Áo Đinh Đặc hỏi.
- Anh biết hắn à? Lúc đó tôi chỉ buột miệng nói một câu, nhưng anh ta đã
bắt tôi tới đây, nhốt hơn một năm rồi, ngày nào cũng bắt tôi rèn thể lực cường độ cao, còn không thả tôi. Anh làm người tốt cứu tôi ra đi!
Tiểu công chúa đằng sau song sắt nói.
- Rèn thể lực? Có phải chống đẩy, đứng lên ngồi xuống, gập bụng không?
Áo Đinh Đặc nhớ lại những gì mình đã trải qua, ngạc nhiên hỏi.
- Sao…sao anh biết? Lẽ nào anh là đồng bọn của hắn? Ban đầu luyện những
cái đó nhưng sau đổi rồi, bắt tôi tập yoga, những động tác yoga biến
thái. Đại ca, anh làm người tốt thả tôi đi!
- Tôi không phải đồng bọn của hắn, tôi biết những điều đó là vì tôi là tuỳ tùng của hắn. Tôi
khuyên cô, nếu muốn tự do thì vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời đi. Có sự
trừng phạt còn thảm hơn cả yoga. Tuy giờ cô thấy yoga là thê thảm rồi
nhưng tin tôi đi, đó chưa phải thảm nhất đâu. Tôi không dám thả cô, cô
là người chủ nhân mới bắt, nếu hắn biết tôi thả cô ra thì tôi sẽ thảm
hơn cả cô. Bao giờ Lâm Phi về cô biết không?
Áo Đinh Đặc có lòng tốt nói.
- Nhanh là ba năm ngày, chậm là nửa tháng.
- Lần sau gặp cô chuyển lời giúp tôi, nói là Áo Đinh Đặc đã trở về Bắc Đẩu Tinh, đợi ở chung cư học viện quân sự.
Nói xong Áo Đinh Đặc quay người chuẩn bị đi.
Tiểu công chúa nhìn bóng lưng Áo Đinh Đặc, nghi hoặc nghĩ.
- Thiếu tá của Thiên Long Liên Bang lại là tuỳ tùng của Lâm Phi, lại còn
được biết có loại trừng phạt thê thảm hơn, đó là gì nhỉ?
Tiểu công chúa nghĩ không ra, nghĩ đến đây thì cô chợt nhớ hôm nay chưa tập yoga.
Rồi cô bắt đầu một mình tập luyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT