Cơ giáp Sát Lục Giả đời hai màu lam, các khớp nối hoa lệ, nhìn không ra một khe hở nhỏ. Phần đầu dài nhọn, giống như một con quái vật tiến ra từ địa ngục, sát khí đằng đằng.
Lâm Phi khống chế cơ giáp, tay phải rút kiếm ánh sáng hủy diệt màu đỏ đậm, tay trái cầm dao găm năng lượng cắt kim loại màu lam đậm, hai màu đỏ lam tương phản, một ngắn một dài.
Khi Sát Lục Giả đời hai xuất hiện, đám người đàn ông đầu trọc có cảm giác áp bức rất lớn.
Mười tên trọc đầu sửng sốt vài giây, hình như trao đổi trong lòng với nhau một hồi, trong tay thoáng một cái liền biến hóa ra các loại binh khí như đao kiếm năng lượng, côn bổng không thuộc về thời đại này, bắt đầu vọt tới phía Sát Lục Giả đời hai. Hiển nhiên bọn họ cũng rất tự tin vào vũ khí của mình.
Lâm Phi bắt đầu điều khiển cơ giáp Sát Lục Giả đời hai, cầm kiếm ánh sáng hủy diệt, chém về phía ba tên trọc vọt tới mình đầu tiên.
Một kiếm mau lẹ. Ba tên trọc không ngờ Sát Lục Giả đời hai lại có thể hành động nhanh như vậy, muốn tránh né thì đã không còn kịp nữa. Bọn họ cầm vũ khí của mình, đưa ra trước người, chuẩn bị ngăn cản.
Lần này kể cả tiếng va chạm cũng không có. Kiếm ánh sáng hủy diệt chém rất mượt một cái. Khi Sát Lục Giả của Lâm Phi vọt qua ba tên trọc, ba cơ thể trọc đầu, kể cả vũ khí của bọn họ đều bị chém làm hai nửa.
Lâm Phi thông qua thiết bị quan sát trong phòng điều khiển, thấy ba tên trọc bị mình chặt ngang lưng, biến thành sáu mảnh rồi. Bọn họ cũng không đổ máu, nội tạng bên trong cũng chẳng lộ ra, chỉ chảy ra dịch thể màu lam.
Hơn nữa ba tên đầu trọc này không ngờ lại không chết. Rất nhanh, hai nửa cơ thể bọn họ không ngờ lại dính lại với nhau, sau đó đứng lên.
- Con bà nó, thân bất tử à? Lại còn có năng lực phục hồi nguyên trạng. Tao không tin là chúng mày có thể sống lại mãi.
Lâm Phi lập tức tức tối nói, lại vung kiếm ánh sáng hủy diệt và dao găm năng lượng cắt kim loại lên, chiến đấu với mười tên trọc.
Trong nhất thời, khắp rừng cây đều là hình ảnh của vũ khí năng lượng các màu lóe lên. Sát Lục Giả đời hai thật lớn vung vũ khí trong hai tay lên, bắt đầu chém giết đám trọc ở bốn phương tám hướng. Dưới sự phụ trợ của dị năng Chiến Thần ba phút (ngụy), Lâm Phi cảm thấy chém giết đặc biệt sướng tay.
Đám đầu trọc càng đánh càng không thể nào tin nổi. Cái cơ giáp trước mặt bọn họ này mỗi lần bị vũ khí năng lượng của bọn họ đánh trúng thì bên ngoài cơ thể đều xuất hiện một tầng sáng năng lượng màu trắng bạc ngăn lại, cản tất cả công kích.
Hơn nữa chủ nhân của cơ giáp này giống như có thể đoán trước quỹ tích công kích và thuấn di của bọn họ, động tác hết sức nhanh chóng, rất khó đối phó.
Đám trọc bắt đầu không ngừng bị Sát Lục Giả đời hai chém đôi, lại khôi phục, lại bị chém.
Lúc đầu đám trọc sau khi bị thương khôi phục rất nhanh nhưng đánh một hồi, tốc độ khôi phục của bọn họ bắt đầu chậm lại. Sau khi đánh tới hai mươi mốt phút, đám trọc này mỗi khi bị thương đều cần mười giây mới có thể khôi phục hoàn toàn được.
Lâm Phi tính toán thời gian, còn lại hơn mười phút. Nếu không giải quyết được đám trọc này, một khi nguồn năng lượng của cơ giáp Sát Lục Giả đời hai dùng hết, lúc đó sẽ tới lượt đám đầu trọc giải quyết mình.
Lâm Phi tìm thời cơ chính xác, lại chém bay một tên trọc, đánh tan đợt vây công của bọn họ. Hắn khống chế cơ giáp, thu hồi kiếm ánh sáng hủy diệt và dao găm năng lượng cắt kim loại, cánh tay cơ giới giơ súng năng lượng phản vật chất cỡ trung lên.
Lâm Phi chĩa nòng súng năng lượng phản vật chất màu đen về phía đám đầu trọc, ngắm chuẩn. Sát Lục Giả đời hai ấn phím bắn.
Bùm một tiếng, một cột sáng màu trắng chói mắt bắn ra, khuếch tán thành hình quạt, càng lúc càng lớn. Những nơi cột sáng màu trắng đi qua, tất cả đều bị phân giải và biến mất rất nhanh trong vũ trụ.
Lần này tầm bắn của Lâm Phi bao phủ chín tên trọc. Thân thể của bọn họ bị chùm sáng màu bạc của súng năng lượng phản vật chất bao phủ, đau đớn vùng vãy vài giây liền bắt đầu bị phân giải tiêu tán.
Khi chùm sáng năng lượng phản vật chất biến mất, lúc này chín tên trọc cũng không còn trọng sinh sống lại được nữa. Lâm Phi đoán chắc chúng đã chết hẳn rồi.
Lúc này hắn mới đưa súng về phía một tên trọc còn chưa bị giết chết.
Tên trọc duy nhất còn lại, vẻ mặt vốn không biết sợ hãi, chứng kiến chín đồng đội trong nháy mắt bị chùm sáng từ vũ khí không biết phân giải chết, chính mình cũng đang bị khẩu súng chỉ vào, trên mặt không ngờ đã xuất hiện dáng vẻ quỷ dị, bắt đầu lui về phía sau. Hai tay hắn đặt trước người, thực hiện thủ thế thuấn di rất nhanh, sau đó biến mất.
Lâm Phi thông qua thiết bị ngắm bắn bên trong phòng điều khiển, lại ngắm chuẩn mục tiêu lần nữa. Lúc này đối phương đã ở ngoài ngàn thước.
- Thằng ranh, mày thuấn di cự ly ngắn như thế thì có thể chạy thoát khỏi tầm bắn của súng năng lượng phản vật chất cỡ trung của tao sao? Buồn cười. Chịu chết đi.
Lâm Phi ngắm chuẩn tên trọc ở cách đó cả ngàn thước, khống chế ngón tay cơ giáp bấm phím bắn.
- Cảnh báo. Bởi ký chủ sử dụng vũ khí công kích cỡ lớn là súng năng lượng phản vật chất nên năng lượng của cơ giáp đã hết, sau ba giây nữa, cơ giáp Sát Lục Giả sẽ biến mất. Lúc này luồng năng lượng của cơ giáp đã hết sạch, ký chủ sẽ mất đi quyền khống chế đối với Tư Cảm Cơ Giáp Sát Lục Giả.
Tiếng nói của Hệ Thống Chiến Thần vang lên trong đầu Lâm Phi.
Những sợi dây trên người Lâm Phi trong phòng điều khiển bắt đầu bị thu lại. Ánh sáng vàng lóe lên. Cơ giáp Sát Lục Giả đời hai rất lớn đột nhiên biến mất. Phịch một tiếng, Lâm Phi liền rơi xuống mặt đất.
- Hệ thống, sao ngươi không nói sớm là dùng súng năng lượng phản vật chất sẽ hao hết năng lượng hả? Còn một tên trọc chưa giết kia kìa. Ngươi nói sớm một chút thì ta sẽ chờ mười tên trọc tụ tập lại rồi mới bắn.
Lâm Phi tức giận nói với Hệ Thống Chiến Thần.
- Người ghi chép trật tự thời không dù bị súng năng lượng phản vật chất bắn trúng thì cũng không bị giết chết. Ngươi chỉ tạm thời phân giải được một phân thân trong một thời không của bọn họ mà thôi. Chỉ cần tổng bộ quản lý thời không của bọn họ còn chưa bị đánh tan, đám đầu trọc này lại có thể sống lại. Sống lại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
- Thời gian sống lại dự kiện hiện giờ của bọn chúng là hai mươi giờ vũ trụ sau. Đến lúc đó thì đám đầu trọc này lại đi tìm ký chủ. Lần sau bọn chúng sẽ dùng thuấn di trong phạm vi rộng, khóa mục tiêu trong phạm vi rộng để tìm ký chủ.[/CHARGE][/HIDE]
Chương 219: Phùng Hợp Bà Bà giúp đỡ (2)
Nhóm dịch: black
Sưu tầm by CyberDarkShadow -
Nguồn: VipVanDan
- Thời gian nhiệm vụ còn lại: 22h40. Dự kiến lần sau ký chủ gặp mặt đám đầu trọc hơn hai giờ, ngăn cản được thế công càng mãnh liệt hơn của bọn họ thì sẽ hoàn thành được nhiệm vụ lần này.
- Ký chủ cố gắng lên. Hệ thống rất coi trọng biểu hiện lần này của ký chủ, có tiềm chất trở thành Chiến Thần.
Tiếng nói của Hệ Thống Chiến Thần lại vang lên trong não Lâm Phi.
- Cái gì? Lão đại hệ thống, thế này còn chưa xong à? Phân giải cơ thể mà bọn chúng còn sống lại được, hai mươi giờ vũ trụ lại khiến ta phải đối mặt với đám trọc này à? Lần này bọn chúng khinh tường, đến lúc đó bọn chúng có chuẩn bị mà tới. Sát Lục Giả đời hai hiện giờ ta cũng không thể dùng rồi. Vũ khí duy nhất là thần côn cũng không còn nữa. Ngươi bảo ta lấy gì mà đối phó với bọn chúng đây?
Lâm Phi bắt đầu oán giận nói.
Hệ Thống Chiến Thần lựa chọn trầm mặc, căn bản không đáp lời Lâm Phi.
Lâm Phi bắt đầu tự hỏi. Còn hai mươi giờ vũ trụ, chính mình có thể chuẩn bị một chút, may ra vẫn còn một tia hy vọng sống sót. Đám đầu trọc này biết thuấn di, dùng phi thuyền vận chuyển chạy trốn rõ là đường chết. Đến lúc đó thì mình ở trong phi thuyền trong không gian, càng không có chỗ đánh đấm, tuyệt đối không kiên trì nổi hơn hai giờ vũ trụ.
Đối phó với bọn chúng, người bình thường không thể giúp được. Chiến lực của đám đầu trọc này thì dù là quân đội liên bang hiện tại cũng không tiêu diệt nổi.
Lâm Phi bắt đầu thầm tự hỏi, lựa chọn người có thể giúp mình đối phó với đám đầu trọc khó dây này.
Thánh giáo Ám Phi Hoa mặc dù là một lựa chọn tốt, trong tay cô có nhiều giáo chúng cuồng nhiệt, có thể sắp xếp chiến thuật biển người, chắc có thể chống cự nổi hơn hai giờ vũ trụ nhưng chỉ là khoảng cách quá xa, trong hai mươi giờ vũ trụ mình cũng không thể đi tới được, cũng không đủ để cô triệu tập đông đảo giáo chúng cuồng nhiệt.
Ông hiệu trưởng gầy gò của học viện quân sự Bắc Đẩu cũng là một sự lựa chọn. Học viện quân sự Bắc Đẩu là một học viên quân sự đặc cấp, nếu như tiến vào trạng thái chiến đấu khẩn cấp thì có thể giúp mình cản trở một hồi.
Nếu nói cho hiệu trưởng gầy gò biết chuyện mình bị đám trọc truy sát, cho dù là hiệu trưởng gầy gò tin mình nhưng cũng chẳng lấy học viện quân sự Bắc Đẩu mà hắn phải gây dựng nửa đời người ra mà đánh cược, toàn lực trợ giúp mình.
Hiệu trưởng gầy gò tuy tốt, cũng rất yêu quý học viên của mình nhưng hắn khẳng định không đành lòng vì mình mà dây vào mối phiền lớn như đám đầu trọc, để các giáo viên và học viên đi tác chiến liều chết với chúng.
Viện nghiên cứu y học đệ nhất, Phùng Hợp Bà Bà là giáo viên của mình. Bà là một bà lão thần bí. Nói thật Lâm Phi cũng vẫn cảm thấy hạng mục nghiên cứu của Phùng Hợp Bà Bà bên trong nhiệm vụ đệ nhất là sâu không thể dò, có thể nói là nhìn không thấu giáo viên Phùng Hợp Bà Bà này của mình.
Lâm Phi bắt đầu lập tức chạy về hướng học viện quân sự Bắc Đẩu, cũng thông qua đồng hồ liên lạc để thông báo trước với Phùng Hợp Bà Bà.
- Bà bà, bà đang ở viện nghiên cứu y học sao? Tốt quá rồi. Cháu là Lâm Phi đây. Cháu phát hiện ra một thiết bị khoa học kỹ thuật tương lai bí mật, dáng vẻ giống như một quả tên lửa, lộ ra khỏi mặt đất, hình như gọi là thiết bị dò xét không gian.
- Mà cháu cũng đang bị truy sát. Thế lực truy sát cháu đặc biệt lợi hại, không phải người bình thường có thể ngăn cản được. Cho dù quân đội cũng không được. Cháu chuẩn bị đi tới chỗ bà né tránh. Bà bà có vũ khí bí mật gì thì cũng chuẩn bị ết ra đi, nếu không sau này bà không gặp cháu được nữa đâu.
Lâm Phi nói với Phùng Hợp Bà Bà thông qua thiết bị liên lạc.
- Cái gì? Đồ đệ ngoan, thiết bị dò xét không gian lộ ra trên mặt đất à? Cái thứ này đã từng được ghi chép trong sách dã sử, không ngờ lại tồn tại thật.
- Thật tốt quá. Cháu mau báo tọa độ cho bà đi. Bà sẽ phái người tới lấy về. Đó là vật phẩm có giá trị nghiên cứu đặc biệt đấy.
- Trên thế giới này có người có gan truy sát đệ tử của bà sao? Yên tâm đi. Đừng có sợ. Mở chức năng định vị của thiết bị liên lạc ra, bà sẽ phái xe tới đón cháu. Người già lâu lắm không hoạt động, không ngờ lại có người muốn ngồi lên đầu bà rồi.
Tiếng nói khí phách chói tai của Phùng Hợp Bà Bà vang lên bên trong thiết bị liên lạc.
Nhưng lần này Lâm Phi nghe tiếng nói chói tai của Phùng Hợp Bà Bà lại cảm thấy thoải mái khác thường.
Sau đó, hắn chuyển cho Phùng Hợp Bà Bà vị trí đại khái chỗ mình thấy tên đầu trọc đầu tiên. Về phần thiết bị dò xét không gian kia còn ở đó hay không, có bị đám trọc kia bê đi không thì Lâm Phi không muốn xen vào nữa. Sau đó Lâm Phi liền bật chức năng định vị của thiết bị liên lạc lên.
Vài phút sau, mười mấy chiếc xe bay võ trang hạng nặng đã tới trước mặt Lâm Phi.
Cửa chiếc xe ở giữa mở ra, bên trong đúng là Phùng Hợp Bà Bà đang ngồi xe lăn. Bên cạnh bà còn lại thiết bị dò xét không gian trông giống tên lửa kia.
- Cháu bảo này bà bà, bà đi lấy thiết bị dò xét không gian trước rồi mới đón cháu à? Bà không sợ cháu bị giết sao?
Lâm Phi nhìn bàn tay khô héo của Phùng Hợp Bà Bà đang vuốt ve thiết bị dò xét không gian, dáng vẻ si mê nói.
- Là tiện đường nên lấy nó trước rồi mới đón Cự Hùng Hào. Không ngờ sách dã sử cổ ghi lại lại là thật. Trong vũ trụ có thứ thiết bị dò xét xuyên qua không gian trung tâm tinh cầu thế này thật.
- Mau lên xe đi. Bà muốn mau chóng về nhiệm vụ, phân giải thiết bị dò xét không gian này. Kết cấu của nó không phải là của khoa học kỹ thuật ngày nay đâu, bà đã thử rồi. Những công cụ trên xe của bà cũng không mở được nó.
Phùng Hợp Bà Bà thúc giục Lâm Phi.
Lâm Phi nhảy vọt lên một chiếc xe võ trang màu đen, ngồi bên cạnh Phùng Hợp Bà Bà.
- Đúng rồi, tên nhóc, sao cháu lại phát hiện ra được cái thiết bị dò xét không gian thần kỳ này? Thiết bị dò xét này, căn cứ theo ghi chép trong văn hiến thì mấy trăm năm mới lộ ra khỏi mặt đất một lần. Cháu đúng là phúc tinh mà. Chuyện tốt nào cháu cũng đụng phải cả. Còn nữa, người truy sát cháu thuộc tổ chức gì? Là Thiên Long Liên Bang hay là quân đội của Bách Thú Đế Quốc, hay là tổ chức trung lập, là nhân viên dân gian?
Phùng Hợp Bà Bà hỏi Lâm Phi.
- Đây đâu phải chuyện gì tốt chứ. Là chuyện mất mạng đấy. Bà bà, bà tiếp xúc với lĩnh vực nghiên cứu rất sâu, nắm hầu hết khoa học kỹ thuật của liên bang. Bà đã nghe nói tới đám đầu trọc, còn gọi là người ghi chép trật tự thời không chưa? Chính là một đám đông đầu trọc, vẻ mặt không biểu cảm, dáng vẻ như kiểu nhân loại ngoài hành tinh ấy.
Lâm Phi hỏi Phùng Hợp Bà Bà.
- Cái gì? Đầu trọc không biểu cảm. Không ngờ cháu lại đụng phải bọn họ. Trời ạ. Thế này không phải nói là thiết bị dò xét không gian này là của đám đầu trọc không biểu cảm sao? Cháu làm loạn ghi chép của bọn họ rồi.
Tiếng nói chói tai của Phùng Hợp Bà Bà vang lên, bắt đầu đề cao hẳn. Lâm Phi nhìn dáng vẻ hơi kinh hãi của Phùng Hợp Bà Bà, rõ ràng là cũng biết về đám người này.
- Có thể giải thích là sau hai mươi giờ vũ trụ nữa, đám đầu trọc này sẽ tới tìm cháu, có vẻ muốn bắt cháu về, cũng lấy lại thiết bị dò xét không gian này.
Lâm Phi trả lời.
- Đầu trọc mặt không biểu cảm, thần bí mười phần. Không ai biết bọn họ xuất hiện vì sao, xuất hiện từ đâu. Trong hồ sơ mật của liên bang có ghi chép về đám trọc này, còn nhắc nhở đặc biệt là không nên làm kẻ địch của đám đầu trọc. Bọn chúng giết không chết được, hơn nữa trình độ khoa học kỹ thuật cao hơn liên bang rất nhiều.
- Mỗi khi trong vũ trụ xuất hiện một số chuyện lớn hay thay đổi thì hầu hết bọn họ đều xuất hiện, ẩn một bên ghi chép. Mấy chục năm trước, khi bà làm một nghiên cứu lớn mật tại học viện quân sự Bắc Đẩu cũng đã từng tiếp xúc. Bọn họ rất kinh khủng, không dễ đối phó. Nhiệm vụ của bà dù có chút lực lượng ngầm nhưng còn chưa đủ để đối phó với đám trọc giết không chết này. Không thể đánh giá thấp bọn chúng được.
- Xem ra bà chỉ có thể nghiên cứu thiết bị dò xét không gian này trong hai mươi giờ vũ trụ thôi rồi phải trả lại cho đám trọc rồi. Mà tên nhóc cháu phải ngẫm lại ngay xem kiếp này còn gì chưa làm, còn nguyện vọng nào chưa hoàn thành thì thừa dịp hai mươi giờ vũ trụ này mà đi làm trước khi đám đầu trọc vô cảm tới đi. Vĩnh biệt nhé, đệ tử kiệt xuất của bà. Bà coi như không có đệ tử này nữa rồi.
Phùng Hợp Bà Bà dùng tay phải khô héo, vỗ vỗ nhẹ đầu Lâm Phi rồi nói.
- Không phải chứ? Bà bà, bà lại để cho cháu bị bắt đi à? Bị bắt đi là cháu chết chắc rồi. Lực lượng của viện nghiên cứu y học đệ nhất không đánh lại đám đầu trọc này nhưng chỉ cần cản được chúng hơn hai giờ vũ trụ là được. Cháu chỉ cần trong hai giờ vũ trụ tiếp theo mà không bị đám đầu trọc này dẫn đi là sẽ không bị chúng làm phiền nữa.
Lâm Phi nói với Phùng Hợp Bà Bà.
- Sau hai mươi giờ vũ trụ nữa, đám đầu trọc vô cảm này sẽ tới. Lúc đó nếu cháu khẳng định là chỉ cần cản giúp cháu hai giờ vũ trụ thì bà có thể thử một lần, cũng khá nắm chắc.
Tiếng nói chói tai của Phùng Hợp Bà Bà lại vang lên.
Phùng Hợp Bà Bà mang Lâm Phi về viện nghiên cứu y học đệ nhất của học viện quân sự Bắc Đẩu.
Sau đó, bà dẫn Lâm Phi vào bên trong một thang máy ở vị trí trung tâm của viện nghiên cứu y học. cái thang máy này không đi lên trên mà xuống dưới, tới mười tám tầng dưới lòng đất mới dừng lại.
Lâm Phi đẩy xe lăn của Phùng Hợp Bà Bà, đi ra từ thang máy, thấy không ngờ đây là một phòng thí nghiệm ngầm rất lớn. Rất nhiều người mặc quần áo cách ly màu trắng hồng đang nghiên cứu một số thiết bị công nghệ cao, thí nghiệm với chúng.
- Tên nhóc, chào mừng cháu xuống phòng thí nghiệm ngầm của bà. Tráng lệ lắm phải không? Trước tiên bà đi chuẩn bị vật phẩm đối phó với đám trọc vô cảm kia đã, sau đó sẽ nghiên cứu thiết bị dò xét thời không này. Còn về việc có cản được đám đầu trọc kia hơn hai giờ hay không thì phải xem vào vận may của cháu rồi.
Phùng Hợp Bà Bà nói với Lâm Phi.
Hai mươi giờ vũ trụ qua đi rất nhanh. Sau đó phía trên phòng thí nghiệm của Phùng Hợp Bà Bà trong nháy mắt liền có hai mươi hai tên trọc đầu vô cảm được truyền tống tới. Trên người bọn chúng còn có mặc một bộ quần áo phòng hộ, tay cầm một loại vũ khí sắc bén nhìn không rõ loại hình.
Hai mươi hai tên trọc đi chỉnh tề vào trong viện nghiên cứu y học của Phùng Hợp Bà Bà.
- Thằng nhãi Lâm Phi này đúng là gây phiền to rồi, không ngờ một lần lại dẫn tới hai mươi hai tên trọc.
Phùng Hợp Bà Bà thông qua thiết bị quan sát nhìn thấy, trong lòng thầm nghĩ.
Sau đó Phùng Hợp Bà Bà liền thả ra cả trăm chiến sĩ cải tạo gien hình người và chó cải tạo gien, công kích đám trọc này.
Nhóm nhân mã này của Phùng Hợp Bà Bà nếu đối phó với người bình thường thì tuyệt đối là một chiêu hạ sát, nhưng lần này đối phó với đám đầu trọc thì chỉ có bị người ta đánh.
Không tới mười phút, cả trăm chiến sĩ và chó cải tạo gien đều tử trận. Chỉ cần bị vũ khí trong tay đám đầu trọc đánh trúng, cơ thể bọn họ sẽ tan thành nước, biến thành một đám máu tươi.
- Giao thiết bị dò xét không gian và Lâm Phi ra, nếu không viện nghiên cứu y học của bà sẽ bị phá hủy.
Một tên đầu trọc cầm đầu nói vào trong camera.
- Được, tôi giao cho các người. Giao luôn, đừng có phá hủy viện nghiên cứu y học của tôi.
Giọng nói chói tai của Phùng Hợp Bà Bà vang lên trong đường xuống.
Một phút sau, Lâm Phi ôm thiết bị dò xét không gian dạng tên lửa, xuất hiện ở một phía khác của con đường.
Hai mươi tên trọc vây lấy Lâm Phi, nhận thiết bị dò xét không gian, trói Lâm Phi bằng một dây điện tử màu lam, trực tiếp thuấn di rồi biến mất.
Ba giờ vũ trụ sau, Phùng Hợp Bà Bà mở cửa một gian phòng hoàn toàn cách ly với tín hiệu bên ngoài trong phòng nghiên cứu ngầm ra, cũng mở một ngăn tủ ngủ đông ra.
Khi khí lạnh trong tủ ngủ đông tan đi, cơ thể một thiếu niên liền hiện ra. Hắn chính là Lâm Phi thật.
- Đinh đông. Hai mươi bốn giờ vũ trụ kết thúc. Ký chủ hoàn thành nhiệm vụ người ghi chép trật tự thời không không biết thành công. Đánh giá nhiệm vụ : C. Hệ thống kiến nghị ký chủ chiến đấu nhiều hơn, ít né tránh thì mới có thể trưởng thành nhanh chóng.
Tiếng nói của Hệ Thống Chiến Thần vang lên trong não Lâm Phi, trực tiếp bị hắn bỏ qua. Nhiệm vụ lần này đã không có phần thưởng, lại còn hao phí mấy tinh thạch năng lượng dùng cho Sát Lục Giả đời hai và thẻ vũ khí duy nhất, đúng là lỗ lớn.
- Phùng Hợp Bà Bà, xem ra kế hoạch của bà thành công rồi. Bà lợi dụng gien của cháu, phục chế ra người đã lừa đám đầu trọc này thành công.
Lâm Phi cười ha hả nói với Phùng Hợp Bà Bà phía trước.
- Tên nhóc, không ngờ giá trị cơ thể cháu lại tốt thế. Người phục chế kia tiêu hao năng lượng bằng mười chiến sĩ của bà rồi. Hay là cho bà mượn cơ thể cháu nghiên cứu nhé?
Tiếng nói chói tai của Phùng Hợp Bà Bà vang lên, kiến nghị Lâm Phi.
Mà nghe Phùng Hợp Bà Bà nói xong, Lâm Phi lập tức nói còn có chuyện quan trọng cần xử lý, tạm biệt rời ngay khỏi vị giáo viên nguy hiểm này, mượn xe bay bay về phía biệt thự nhà mình. Lâm Phi quyết định nếu không có chuyện gì thì không đi tản bộ nữa. Quá nguy hiểm rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT